"Ông có thể nói thẳng vào trọng điểm được không? Rốt cuộc tại sao cái làng này lại có liên quan đến cáo?"
Tôn Phi Phi không kìm được ngắt lời gã, cô ấy không tới đây để học cách giả thần giả quỷ như thế nào.
"Đừng nóng, không phải sắp nói đến rồi sao!"
Chu đạo trưởng vuốt vuốt hai sợi râu của mình: "Tôi tìm mua được một quyển địa chí ở chỗ một người bán sách cũ, khó khăn lắm mới tìm được đó! Ừm, phải công nhận là thành công và nỗ lực luôn đồng hành với nhau!"
Tôn Phi Phi: …
Tôi không muốn nghe thành công của ông cho lắm.
"Thì trong quyển địa chí đó ghi lại rằng, khoảng hai ba trăm năm trước, vùng này cực kỳ hỗn loạn, trộm cướp cũng nhiều, thuộc khu vực tự trị. Bọn chúng không những làm loạn mà còn gây họa cho làng xóm xung quanh, giết người cướp của, không chỗ nào mà bọn chúng không làm loạn. Những cô gái bị bọn chúng cướp đi cũng rất thảm, ai cũng nói làng này là làng trộm cướp!"
"Nhưng mà, có một buổi tối ánh trăng rất sáng, người dân của làng gần đó nghe thấy nơi này phát ra tiếng kêu tương tự của cáo, lại na ná tiếng chiêng trống gì đó, dù sao cũng rất lộn xộn, rất hỗn loạn. Bọn họ nghĩ, chắc chắn đám cướp này lại đi ra ngoài vơ vét được kha khá, đang tổ chức ăn mừng! Lúc này ai dám tự đưa mình đến cửa chứ, bình thường bọn họ trốn còn không kịp."
"Nhưng chuyện kỳ lạ nằm ở phía sau. Trong vòng mấy tháng tiếp theo, bọn họ không còn bị mấy tên gian ác này làm phiền gây rối nữa, bấy giờ mới có người dân đến đây xem rốt cuộc là có chuyện gì."
"Cô đoán xem, lúc người đó tới đã nhìn thấy cái gì?"
"Cả làng biến thành làng ma! Không có một ai!"
"Chuyện này rất kì lạ đúng không? Ai cũng nói là Hồ tiên đã giết hết bọn chúng, bởi vì bọn chúng làm nhiều việc ác, xúc phạm đến Hồ tiên, cho nên mới khiến cả cái làng đó biến mất chỉ trong một đêm, đến nay vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác!"
"Sau đó vùng này bị bỏ hoang, người đến người đi rất nhiều, làng xóm bắt đầu hình thành một lần nữa, lại có người ở lại, cuối cùng phát triển thành dáng vẻ như hiện tại. Bởi vì giao thông gặp khó khăn nên vẫn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài như trước."
Chu đạo trưởng cười thần bí: "Tuy rằng hầu hết dân làng đều không biết việc này, nhưng các cụ già ở đây vẫn biết đến câu chuyện được lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Vì vậy, tôi chỉ cần vẽ ra dáng vẻ na ná của cáo là có thể khiến cho đám dân làng này tin sái cổ, không chỉ vậy, bọn họ còn ngoan ngoãn giao tiền mà mình kiếm được…"
Tôn Phi Phi lạnh lùng nhìn gã: "Có vẻ ông vẫn còn kiêu ngạo lắm nhỉ? Nhưng ông cũng từng nói rồi đấy, chắc nơi này có oan hồn giết người, Trần Hương giết chết Trần Hữu Phát ở nhà kho, Trần Vân cũng kéo bà Triệu xuống giếng nước, cả nhà chú hai của Trần Bằng chết thảm một cách kỳ lạ. Ông thử nghĩ xem, là một trong những thủ phạm hại chết Trương Hoa, ông còn có thể sống được bao lâu?"
Nụ cười trên mặt Chu đạo trưởng trở nên cứng nhắc: "Cô, cái cô này, tại sao cô lại nhắc đến mấy chuyện không liên quan vậy."
Gã lẩm bẩm: "Không phải đó là sự cố ngoài ý muốn sao? Người khác cũng uống mà có việc gì đâu, tại sao đến cô ta thì xảy ra chuyện? Tôi thấy không thể trách tôi hoàn toàn được, có lẽ là nhà họ cố ý hại chết cô ta, nhất định là thấy cô ta không sinh con được, muốn đổi một người vợ khác…"
Tôn Phi Phi tức không có chỗ xả giận: "Một người đang khỏe mạnh bị các người hại chết, ông còn cố gắng lấy cớ bao biện cho bản thân à?"
"Trên đời này có người chết là rất bình thường mà? Cô xem, nhà họ Triệu cũng sinh tận bảy đứa con, bây giờ còn lại mấy đứa còn sống? Không ai quan tâm, mạng người nào quan trọng bằng tiền chứ!"
Chu đạo trưởng xua tay: "Cô xem, tôi đã phối hợp với các cô, các cô muốn biết cái gì thì tôi cũng nói, việc này cũng đã qua lâu như thế, lại chẳng liên quan gì đến các cô. Hơn nữa, theo tôi đoán, mấy ác quỷ này chính là vong linh gì đó mà trong sách hay nói, chết ở đâu thì chỗ đó nặng âm khí, Trương Hoa chết ở sát bên cạnh, chỉ cần tôi không đến chỗ đó thì cô ta làm gì được tôi chứ?"
"Ông hiểu biết quá nhỉ?"
Tôn Phi Phi nghi ngờ nhìn gã: "Vậy vì sao Trần Vân treo cổ từ lâu rồi mà hôm nay bà Triệu đi múc nước mới bị kéo xuống?"
“Ờ, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi."
Chu đạo trưởng thấy Tôn Phi Phi bắt đầu "hỏi ý kiến" mình, lại nổi tính tích cực: "Cái đó, sao có thể nói giết người là giết người được ngay? Người giết người cần có điều kiện, chắc chắn ma cũng vậy! Thật ra tôi cảm thấy Trần Hữu Phát nói rất đúng, sau khi các cô đến đây thì cái làng này đã không bình thường nữa rồi…"
Tôn Phi Phi giật mình hỏi: "Ông còn nhớ cụ thể chuyện Hồ tiên đó xảy ra khi nào không? Có điềm báo gì không?"
"Cụ thể là năm nào thì tôi không biết, còn về ngày thì hình như là loanh quanh mấy ngày hôm nay thì phải…"
Ông ta vừa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng kêu kỳ quái thảm thiết, dường như truyền đến từ trong rừng núi, ngay lúc này, vô cùng rõ ràng, lại khiến lòng người rét lạnh.
Chu đạo trưởng không mở miệng nữa, mặt lập tức trắng bệch. Gã lờ mờ có dự cảm chẳng lành, nếu ma quỷ có thật thì đêm nay, đêm có ánh trăng rất sáng này, có khi nào…
Nó thực sự sắp tới rồi?
Lần đầu tiên gã hối hận vì vừa rồi mình không nghĩ cách tìm cơ hội chạy trốn!
Nhưng nghĩ kỹ lại, gã có thể chạy trốn được sao?
Nhiều người từng thử trốn khỏi ngôi làng này như vậy, cuối cùng đều chết ở nơi này, trở thành oan hồn.
Cho dù gã ra khỏi nhà Trần Bằng, ra khỏi cái làng này, nhưng đối mặt với núi rừng vô tận và những nỗi kinh hoàng không tên ẩn nấp trong bóng tối bên ngoài, gã có thể sống sót để đi thật xa không?
Bọn cướp mấy trăm năm trước đã mất tích một cách thần bí, sống không thấy người, chết không thấy xác đó, ở nơi rừng sâu núi thẳm này luôn phát ra những tiếng kêu quái dị.
Rốt cuộc có thứ đáng sợ gì đang tồn tại trên mảnh đất này?
**
Triệu Lục Tử rất bực bội.
Không chỉ vì tính mạng của bản thân đang nằm trong tay người khác mà còn vì đám người này khiến nhà anh ta có thêm hai thi thể chỉ trong một đêm, bây giờ còn yêu cầu anh ta đến giải quyết, còn phải nhúng tay vào chuyện của Triệu Tiểu Hồi…
Thời gian tổ chức đám cưới đã quyết định vào lúc 4 giờ sáng, hiện giờ chỉ còn mấy tiếng là đến thời gian đã định trước. Về lý thì sau cái chết của Trần Hữu Phát, Trần Bằng không nên nằng nặc đòi kết hôn nữa mới phải, nhưng không biết mấy kẻ bên ngoài này khuyên bảo cậu ấy thế nào mà cậu ấy lại đồng ý.
Tóm lại, Triệu Lục Tử đang trong tình thế khó xử, nhưng ai có thể ngờ được, Ỷ Thiên Đồ Long cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, không cho anh ta có hành động khác thường gì. Hai người khác thì liên tục uy hiếp anh ta, chỉ cần anh ta dám có ý đồ xấu gì thì lần sau sẽ tiễn thẳng anh ta xuống suối vàng gặp mẹ anh ta.
Không phải mọi người vẫn hay nói người thành phố đều có học thức sao?
Vì sao mấy người này còn gian hơn cả anh ta nữa?
Chẳng qua là tất cả những người biết rõ tình tiết của sự kiện đó đều chết sạch rồi, bọn họ không tìm thấy Triệu Tiểu Hồi, chẳng bao lâu sau cũng sẽ tự động rời khỏi làng thôi. Trần Hữu Phát đi rồi, thằng nhóc Trần Bằng kia chắc chắn không chấn chỉnh được đám dân làng khác, đến lúc đó anh ta rất có triển vọng trở thành trưởng thôn mới, lại lấy tiền cưới một người vợ khác…
Triệu Lục Tử bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của bản thân.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là lúc bản thân đang nằm mơ ở trong sân thì cánh cửa đột nhiên phát ra âm thanh.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Bây giờ đã là ban đêm, tiếng đập cửa cực kì chói tai, dường như người gõ cửa không có chút kiên nhẫn nào, cũng không có tí lễ phép nào, dọa Ỷ Thiên Đồ Long giật mình.
Cậu ta do dự.
Đúng vậy, bởi vì trong quy định có vẻ không hề đáng tin của làng có nói, buổi tối ai gõ cửa cũng không được mở.
Lý trí nói với cậu ta rằng, không sao cả, mấy quy định của làng này chỉ là vớ vẩn, cần mở cửa thì cứ mở.
Nhưng nỗi sợ hãi lại khiến hai chân của cậu ta như bị đóng đinh thật chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Huống chi, trên mặt đất trong sân cách chỗ cậu ta không xa vẫn đang đặt ba cái chiếu.
Hai cái trong số đó đều dùng để quấn thi thể, chỉ có cái thứ ba này…
Tô Dao Linh ép Triệu Lục Tử phải tìm ra. Triệu Lục Tử vẫn không hiểu vì sao, kết quả là Tô Dao Linh ném cho một câu "À, nếu như cậu chết thì chắc cậu cũng không muốn mình phơi thây ngoài sân mà không có chiếu, đúng không?".
Triệu Lục Tử: "..."
Đáng ghét, nữ sinh này thực sự quá độc ác.
Ỷ Thiên Đồ Long cũng không kìm được đứng cách xa Tô Dao Linh một khoảng.
Rất giỏi, rất biết ăn nói.
Đặt tấm chiếu này ở bên cạnh chính là để nhắc nhở Triệu Lục Tử từng giờ từng phút…
Dám léng phéng thì sẽ cho cậu ta từ trần ngay tại chỗ, ngay tức khắc.
Ánh trăng lạnh lẽo rắc xuống mặt đất, trong núi rừng xa xa như có vô số bóng đen đang chạy tán loạn. Tô Dao Linh và Thẩm Diệc ra khỏi phòng, đi tới cổng, mở cửa ra.
Một gương mặt đầy nếp nhăn, kỳ quái và vặn vẹo xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là bà Trương.
Hai tay bà ta vẫn chống gậy đặt ở trước ngực, kiễng chân, rụt đầu, nhìn hai người từ dưới lên trên: "Tôi biết các cô đang tìm cái gì, nhưng không sao cả, chờ đám cưới bắt đầu, các cô sẽ biết thôi."
Bà ta nhìn về phía Tô Dao Linh, ánh mắt bình tĩnh, dường như bây giờ đã biết rõ tất cả những lời cô nói lúc trước chỉ là bịa đặt nói dối. Quyền chủ động hay chính là sự tự tin, lại quay về trong tay của bà Trương.
Tô Dao Linh thấy, thần kinh của bà Trương thực sự không được bình thường lắm, nhưng cô chắc chắn bà ta có qua lại với thứ kia.
Thứ mà đám dân làng đó không dám nhắc tới có vẻ chỉ là một vật gì đó ngụy trang để phạm tội.
Liệu Trương Hoa bị mang đi kia có liên quan gì đến bà Trương hay không?
Hay cũng có thể là, bà Trương vẫn luôn điên điên khùng khùng hoàn toàn khác với những dân làng giả thần giả quỷ khác của ngôi làng này?
Cái miệng nứt nẻ của bà ta mở ra, giọng nói khàn khàn: "Tôi biết cô dâu mà các cô muốn tìm ở đâu… nhưng chỉ có một người có thể đi theo tôi mà thôi."
Cặp mắt tròn đáng sợ của bà ta còn trừng lớn hơn trước kia, hình như biểu cảm trên mặt rất phấn khích, lại có vẻ điên cuồng.
"Trong số các người, ai đi?"