Triệu Lục Tử gào khóc, ban ngày tay anh ta vừa mới trật khớp một lần, chỉ động nhẹ thôi cũng đau: "Tôi không biết, từ đó đến giờ luôn là mẹ tôi chăm sóc em ấy, bây giờ mẹ tôi đã chết rồi, tôi còn định hỏi xem đi tìm em ấy ở đâu đây này!"

Ỷ Thiên Đồ Long ngạc nhiên: "Không phải cô ta ở trong nhà của anh sao? Trưởng thôn còn phái người canh giữ ở cửa nữa."

Triệu Lục Tử lẩm bẩm: "Em ấy có ở trong nhà của tôi hay không, chẳng phải các người tự mình đi vào xem là biết ngay sao."

Thái độ này của anh ta lại có vẻ như người thực sự không có ở trong nhà.

Dựa theo cách nói của Triệu Lục Tử, Trần Hữu Phát bày ra cách sai người bảo vệ này chính là để người khác nghĩ rằng Triệu Tiểu Hồi chỉ ở trong nhà cô ta mà thôi, nhưng thực ra em gái của anh ta đã bị bà Triệu đưa đến một nơi khác từ lâu rồi.

Tuy Triệu Lục Tử nói như vậy nhưng Tô Dao Linh vẫn đi vào lục soát một vòng.

Có cô và Thẩm Diệc ở đây, hai người chia nhau ra tìm, cho dù có căn phòng bí mật hay tầng hầm ngầm thì cũng có thể tìm ra được.

Nhưng mà không có.

Không có không gian ẩn, cũng không có bóng dáng của Triệu Tiểu Hồi.

Trái lại, bọn họ phát hiện ra một vài quyển nhật ký của Triệu Tiểu Hồi, chữ trên đó không nhiều lắm, hơn nữa đều xiêu xiêu vẹo vẹo. Hiển nhiên, tuy trình độ văn hóa của Triệu Tiểu Hồi không cao nhưng cô ta không tình nguyện lập gia đình cho lắm, thậm chí từng tuyệt thực phản kháng. Không những vậy, manh mối của Tô Dao Linh tìm được cho thấy người mà Triệu Tiểu Hồi phải gả ngay từ đầu cũng không phải Trần Bằng.

Làng vắng vẻ, cô dâu, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nạn buôn bán người.

Đúng là vậy, nạn buôn bán người là hành vi tội ác mất nhân tính, những nơi có người sẽ dễ nảy sinh suy nghĩ phạm tội và xấu xa, nhưng những người bị hãm hại của ngôi làng này đều là người thân của chính họ.

Những cô dâu mà bọn họ "bán" ra ngoài đều có quan hệ máu mủ với họ.

Mà không ai trong bọn họ cảm thấy điều này là "không nên".

Mặc dù người bị bán, người chết chính là mẹ, là chị gái, em gái, là con gái của bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể làm ngơ như không thấy. Ngay từ đầu, bọn họ đã không coi phụ nữ là người.

Nhưng ngoài mặt, bọn họ vẫn là người bình thường như cũ. Lúc không phạm tội, bọn họ cũng đều là người dân bình thường.

Nỗi kinh hoàng khắc sâu nhất không phải máu me và bạo lực, mà đó là lòng người và lương tri có vẻ rất đỗi bình thường nhưng thực tế đã thối nát vặn vẹo từ lâu.

Đồng đội, bạn bè bên cạnh bạn có thể đâm bạn một nhát bất cứ lúc nào, không ngờ người mà bạn hết mực tin tưởng lại âm thầm tìm kiếm lợi ích từ trên người bạn từ lâu, cho dù là người thân cũng có thể ra tay với bạn không hề do dự.

Mà bình thường, chắc chắn bạn không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ làm ra loại chuyện này.

Nếu không có nhiệm vụ yêu cầu, Triệu Thác sẽ không giết người. Nhưng nếu có nhiệm vụ, anh ta không chỉ giết người mà còn có thể giết thêm càng nhiều người hơn để đạt được nhiều lợi ích hơn nữa.

Phó bản tưởng như "đơn giản" này lại là một kiểu "kinh hoàng" khác.

Một kiểu "kinh hoàng" không thể nhìn thấy, không ai nhận thấy được, thậm chí không biết đó là mối nguy hiểm.

Triệu Lục Tử khăng khăng nói mình không biết Triệu Tiểu Hồi ở đâu, có giết anh ta thì anh ta cũng không biết.

Còn nói việc này đều là do mẹ anh ta lo liệu.

Nhưng Tôn Phi Phi đã hỏi được chút tin tức từ chỗ Chu đạo trưởng. Cô ấy gọi điện thoại đến, nói rằng người trong làng nói gần đây Triệu Lục Tử muốn lấy vợ mới, nhưng vẫn chưa hoàn thành được, nói là phải lo liệu cho đám cưới của em gái anh ta trước rồi anh ta mới "thành gia lập nghiệp" lần nữa được.

Bên ngoài nói dễ nghe thật đấy, thực ra bản chất cũng chẳng khác gì Trần Hữu Phát cả.

Nhà họ Triệu không có tiền, Triệu Lục Tử muốn tìm vợ mới nhất định phải tốn rất nhiều.

Anh ta cũng chỉ là "bán em gái", "cưới vợ" mà thôi.

Bây giờ bà Triệu đã chết rồi, không ai biết Triệu Tiểu Hồi đang ở đâu, nếu đám cưới thiếu cô dâu thì còn có thể tổ chức được sao?

Ỷ Thiên Đồ Long trở nên lo lắng.

Ngược lại là Triệu Lục Tử, anh ta vẫn chưa đến phòng ngủ trong nhà mình xem thế nào, kết quả bây giờ mới phát hiện trong phòng còn có một người chết!

Trước kia, Tiểu Toàn không hề phòng bị Triệu Thác. Vốn dĩ Tô Dao Linh cho rằng, mặc dù biểu hiện của Triệu Thác hơi khác thường nhưng cũng không thể quy kết anh ta có vấn đề, ba người cùng hành động thì anh ta sẽ không ra tay.

Lúc có ba người, đúng là Triệu Thác không ra tay ngay mà lợi dụng địa hình của nhà họ Triệu để tách hai người chơi nữ ra, sau đó lợi dụng sự tín nhiệm của bọn họ với mình rồi đánh chết từng người.

Cũng may là Tôn Phi Phi phản ứng nhanh, không nghe lời Triệu Thác hoàn toàn, nếu đến cuối cùng cô ấy vẫn không mở mắt ra thì không biết đã xảy ra chuyện gì.

**

Không phải tự dưng mà Chu đạo trưởng lại nói chuyện của nhà họ Triệu với Tôn Phi Phi. Gã là người biết nhìn sắc mặt người khác và tình thế trước mắt, tuy rằng không biết nhóm người ngoài này muốn tới đây làm gì, nhưng nếu bây giờ muốn sống sót rời khỏi nơi này thì chắc chắn phải lấy lòng cô nữ sinh tóc ngắn kia.

Nhưng người ta đã đến nhà họ Triệu rồi, gã lại bị Tôn Phi Phi nhìn chằm chằm, đành phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt với Tôn Phi Phi.

Chắc chắn bọn họ đến nhà họ Triệu là vì cảm thấy hứng thú với chuyện của nhà họ Triệu, Chu đạo trưởng bèn nói hết những lời đồn mà mình từng nghe được cho Tôn Phi Phi, kéo gần khoảng cách với cô ấy, muốn biến bản thân thành "người một nhà".

"Cô xem, Triệu Tiểu Hồi này bị trông coi chặt chẽ như vậy là có lý do cả đấy. Tuy Trần Hữu Phát không nói cho tôi biết vì sao ông ta phải chấp nhận con gái của nhà họ Triệu làm con dâu, nhưng tôi lại không thấy vậy? Chắc chắn trong tay bà già nhà họ Triệu kia nắm được nhược điểm nào đó của ông ta."

Chu đạo trưởng nói thật chậm rãi, lại nhìn về phía nhà kho bị thiêu hủy: "Có lẽ chuyện của Trần Hương kia, nhà họ Triệu biết chút gì đó thì sao? Lúc trước, không phải chính Triệu Lục Tử là người đã bắt Trần Hương bỏ trốn về sao? Nhưng thế thì sao chứ…"

"Chỉ bằng cái ân này, chắc chắn tên Trần Hữu Phát ích kỷ kia sẽ không đi giúp nhà họ Triệu như vậy. Trần Bằng đi học ở bên ngoài, lại là sinh viên, người như thế thì sao có thể không tìm được người nào tốt hơn? Tôi thấy…"

"Chẳng qua, người của làng này, ừ thì đúng là tôi lừa tiền của họ, nhưng bọn họ đâu phải là người tốt đẹp gì? Đấy là cô chưa từng thấy người vì lợi ích cá nhân hơn cả bọn họ thôi. Chuyện này không rơi trúng trên người bọn họ đã vậy rồi, nếu người chết chính là người thân của họ thì không biết sẽ ầm ĩ thế nào nữa? Nhưng chỉ cần không liên quan gì đến bản thân, haiz… Sẽ không quan tâm. Cho dù nhìn thấy Trần Hữu Phát đánh con cái nhà mình, tôi từng tình cờ gặp một lần, nói là đánh Trần Bằng, nhưng rõ là cởi quần áo quỳ gối trong sân rồi đánh, chắc đứa con gái kia của ông ta cũng bị ngược đãi không kém, cuối cùng còn bị bán, à không phải, là gả ra ngoài…"

Tôn Phi Phi thực sự rất phục da mặt và miệng lưỡi của Chu đạo trưởng này. Trước kia còn hợp tác với Trần Hữu Phát lừa tiền của dân làng, bây giờ Trần Hữu Phát chết rồi thì lập tức đứng về phía họ, bắt đầu phê phán Trần Hữu Phát.

Nhưng Tôn Phi Phi sẽ không quên bát nước bùa đó của Chu đạo trưởng đã từng hại chết bao nhiêu người.

Tuy rằng không thích người này nhưng Tôn Phi Phi vẫn nhớ kỹ một vài tin tức trong lời tán dóc lung tung lộn xộn mà Chu đạo trưởng nói, đồng thời gửi báo cáo những điều mà bản thân cảm thấy có ích cho Tô Dao Linh.

"Làng này cũng chẳng có gì béo bở, hơn nữa, tuy không có cáo nhưng cũng chưa chắc đã không có ác quỷ quấy phá, rất nguy hiểm. Cô nên nói với bạn bè cô, chúng ta hợp tác đi. Tôi cảm thấy chúng ta cùng đổi sang một chỗ khác, trong ngọn núi lớn như thế này vẫn có khá nhiều ngôi làng, người ở nơi đó cực kì dễ lừa. Sau khi phát tài rồi, tất cả mọi người đều có phần…"

Tôn Phi Phi trừng mắt lườm gã: "Im đi."

Chu đạo trưởng nhận ra dường như nữ sinh này không có hứng thú với mấy lời phát tài của gã, bèn không nói chuyện này nữa, nhưng một lát sau, thấy cơn giận của Tôn Phi Phi có vẻ nguôi ngoai, gã lại mở miệng…

"Đúng rồi, cô có biết vì sao lúc trước tôi lại lựa chọn hình cáo để vẽ trên giấy không?"

Ban đầu, câu chuyện về cô dâu cáo này là do đám người Chu đạo trưởng bịa ra để che giấu cái chết của Trương Hoa. Sau đó những người khác giết người, bọn họ bèn tiếp tục dùng cái cớ này để che giấu hành vi phạm tội của mình.

Tôn Phi Phi hơi mất kiên nhẫn, lúc Chu đạo trưởng mở miệng xàm xí lần nữa, cô ấy định bảo gã thành thật một chút, nếu gã còn tiếp tục sân si nữa thì sẽ bịt miệng gã lại.

Nhưng phải công nhận rằng, Chu đạo trưởng giỏi nhiều chuyện.

Những lời mà gã nói, Tôn Phi Phi thực sự cũng muốn biết vì sao.

Cô ấy chưa từng nhìn thấy cáo ở trong làng này. Trên thực tế, ở nơi rừng sâu núi thẳm kiểu này có rất nhiều dã thú, nhưng cũng toàn mấy con như lợn rừng, rắn rết là nhiều, rất ít cáo. Đương nhiên cũng có thể là cô ấy không gặp được nó.

Nhưng nếu thực sự có nhiều cáo ở gần một làng như vậy, chỉ cần cáo không nằm trong danh sách động vật được bảo vệ thì chắc chắn sẽ có người đánh bắt cáo, ít nhất cũng có thể thấy được chút sản phẩm làm từ xác cáo ở trong làng mới phải, nhưng cô ấy cũng chưa từng thấy thứ gì như vậy.

Có rất nhiều quỷ thần, Chu đạo trưởng có thể to gan nói là ác quỷ giết người cũng chẳng sao. Cho dù muốn chọn động vật thì tại sao lại cố tình chọn cáo?

Vì thế, Tôn Phi Phi nhìn về phía Chu đạo trưởng, ra hiệu bằng ánh mắt cho gã nói tiếp.

Chu đạo trưởng biết gã đã tìm đúng đề tài rồi, bèn sán lại gần cô ấy, thì thào: "Thật ra tôi không phải một kẻ lừa đảo không có trình độ và văn hóa gì đâu. Trước khi đến ngôi làng này, tôi đã làm xong ‘bài tập’ rồi."

"Nếu cô đột nhiên xuất hiện ở mấy chỗ kiểu như nơi này, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì đã đưa ra một món đồ thì làm sao người ta có thể tin tưởng được? Cách tốt nhất chính là cô điều tra rõ ngọn nguồn gốc gác của bọn họ trước, đợi đến khi người ta mời cô đi qua đó, cô nói ra ngày sinh tháng đẻ, tình hình gia đình của họ, mà phải làm bộ như mình tính ra được, vậy thì bọn họ có thể tin tưởng cô đến bảy, tám phần."

"Tôi không nói là cáo làm, nhưng truyền thuyết của địa phương này có liên quan đến cáo, tôi chỉ cần vẽ hình con cáo mờ mờ lên trên một lá bùa, vẽ thế nào cũng được, tự khắc bọn họ sẽ tin, cảm thấy tôi rất giỏi, cái gì cũng biết."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play