Lời nói của Ỷ Thiên Đồ Long khiến Trần Bằng vô cùng kinh ngạc.
Cậu ấy không biết vì sao các bạn học cũng khăng khăng muốn cậu ấy hoàn thành đám cưới giống như bố của mình.
Chẳng lẽ các bạn cũng, cũng điên rồi sao?
Nhưng với tình hình như hiện giờ, cậu ấy hoàn toàn không thể đồng ý được…
Tô Dao Linh: "Không phải cậu cảm thấy đám cưới này rất kỳ lạ sao? Cả Triệu Tiểu Hồi nữa, đến tận bây giờ chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy cô ta, cô ta giống như mất tích vậy. Cho dù đám Tôn Phi Phi đi vào nhà họ Triệu cũng không trông thấy cô ta đâu cả."
Cô nhìn về phía Trần Bằng: "Nếu cậu không tổ chức đám cưới, chúng ta sẽ không tìm được cô ta. Nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ lựa chọn đứng im nhìn cô ta ‘mất tích’ giống như chị gái của cậu sao?"
Trần Bằng là một người có chút lương tâm, tuy Tô Dao Linh chưa bao giờ bị người khác ràng buộc đạo đức, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cô ràng buộc đạo đức người khác.
Hơn nữa, mọi người đều biết kĩ năng ăn nói của cô đạt điểm tối đa.
Quả nhiên, Trần Bằng nghe những lời này xong…
"Cậu, nếu đúng như cậu nói, vậy các cậu có cách nào xác định an toàn của cô ấy không?"
"Chúng tôi cũng không có cách nào đảm bảo rằng cô ta vẫn an toàn, nhưng ít nhất phải tìm được người mới được."
Tô Dao Linh nói: "Cậu đi theo Chu đạo trưởng thu dọn trong này một chút, tôi và những người khác đến nhà họ Triệu xem thử."
Cô lại nhìn về phía Tôn Phi Phi: "Đúng rồi, để Tôn Phi Phi ở lại cùng luôn đi, vết thương đó của cô cũng phải xử lý một chút, đề phòng bị nhiễm trùng."
Mặc dù vết thương của người chơi sẽ tự động khép lại bằng tốc độ cực kì nhanh khi họ rời khỏi phó bản, nhưng ở trong phó bản lại không được may mắn như vậy. Nếu chết vì bị nhiễm trùng ở trong phó bản thì quá xui xẻo rồi.
Ỷ Thiên Đồ Long nhìn về phía Tô Dao Linh bằng ánh mắt sùng bái.
Cô chỉ nói mấy câu đơn giản như vậy thôi đã hóa giải được mối nguy Trần Bằng muốn hủy bỏ đám cưới, hơn nữa phân chia nhiệm vụ cho tất cả mọi người rõ ràng mạch lạc. So với tên Triệu Thác nói lắm còn xấu xa kia, người lãnh đạo này càng mang đến cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ "vững vàng" hơn.
Tôn Phi Phi ở lại, không chỉ có thể hồi phục vết thương, giúp tăng cường thực lực cho nhóm sau này, mà còn có thể giám sát Trần Bằng và Chu đạo trưởng, đặc biệt là tên đạo sĩ tham tiền sợ chết kia, chỉ một mình Trần Bằng thì không thể kiểm soát được gã.
Nhưng mà, khoan đã…
Cậu ta đột nhiên nhận ra rằng, chắc chắn bí mật của ngôi làng này vẫn chưa được giải đáp hoàn toàn. Tuy rằng đám hung thủ giết người đó đổ hết phần lớn tội lỗi lên đầu cáo để nó gánh tội thay, nhưng chuyện Trần Hữu Phát và nhà họ Triệu khăng khăng đòi tổ chức đám cưới vẫn không cách nào giải thích được, thêm cả việc Triệu Tiểu Hồi cũng biến mất không rõ tăm hơi.
Bây giờ bọn họ muốn đến nhà họ Triệu, những người khác đều đã chết, Tôn Phi Phi thì ở lại, vậy chẳng phải bản thân cậu ta phải đi theo đến nhà họ Triệu sao?
Vào lúc này, khi mà bầu trời tối đen…?
Cậu ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi.
Mặc dù hiện giờ cậu ta đã biết quy định của làng đều là giả, nhưng khi làm trái với quy định, con người luôn có một cảm xúc sợ hãi và lo lắng khắc sâu vào trong xương tủy.
Thẩm Diệc thấy Ỷ Thiên Đồ Long đứng sững sờ trong sân: "Sợ chết à?"
Nghe thấy lời này, Ỷ Thiên Đồ Long giật bắn người: "Sao, làm sao có thể!"
"Đường hẹp quá." Một nữ sinh bình thường cũng đã xông lên đi trước rồi, cậu ta mà sợ hãi thì đúng là không thể nói nổi.
Vì thế, Ỷ Thiên Đồ Long theo sát hai người rời khỏi nhà họ Trần, đi thẳng đến nhà họ Triệu.
Tất nhiên, quy định bây giờ của làng chắc chắn không thể tin được, nhưng Tô Dao Linh cũng sẽ không phủ định quy định của làng ngay lập tức. Đằng sau mỗi quy định được đặt ra đều có ý nghĩa của riêng nó, quy định của cáo và cô dâu cũng tương tự như vậy.
Chẳng qua quy định không được phép ra ngoài vào ban đêm chắc chắn là nói dối.
Nếu ra ngoài vào ban đêm nguy hiểm thật thì một người sợ chết như Chu đạo trưởng sẽ không nghênh ngang dẫn theo những người khác đi ra ngoài "thực hiện nghi lễ".
Hơn nữa, Tô Dao Linh từng đi ra ngoài vào ban đêm, Thẩm Diệc cũng vậy, càng khẳng định tính chân thực của điều này…
Ở trong thôn, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều giống nhau cả, người đáng chết thì sẽ phải chết, không liên quan gì đến việc ra ngoài khi nào.
Làng khá bé, nhà họ Trần và nhà họ Triệu vừa xảy ra chuyện thì toàn bộ người trong làng đã biết ngay tức khắc. Nhưng sau nửa đêm, rất nhiều dân làng liên tưởng đến những sự việc kinh hoàng xảy ra gần đây cũng không dám ra ngoài nữa, cả một ngôi làng rộng lớn trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng cổng nhà họ Triệu lại không thể coi là yên tĩnh, Triệu Lục Tử đã đợi bọn họ từ lâu.
Cũng giống như trưởng thôn, Triệu Lục Tử không có lòng kính sợ đối với mấy thứ quỷ quái như cáo gì đó. Anh ta chỉ giả vờ kính sợ, nhưng thật ra trong lòng đã ghi thù chuyện Thẩm Diệc suýt đánh gãy chân tay của mình.
Hơn nữa, mẹ của anh ta xảy ra mâu thuẫn với Tô Dao Linh, đến buổi chiều lại chết trong giếng nước ở cổng làng, Triệu Lục Tử càng cho rằng những người ngoài trong nhóm Tô Dao Linh đến để hại bọn họ.
Vì thế, anh ta cầm một con dao bếp, phủ cái chiếu lên thi thể của bà Triệu rồi đặt ở trong sân. Nghe thấy bên phía nhà họ Trần truyền đến tiếng bước chân, lại nghe được chuyện trưởng thôn đã chết bèn núp phía sau gò đất bên cạnh cổng nhà mình từ trước, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.
Chỉ cần đám người ngoài kia đến đây, anh ta sẽ xông lên ngay lập tức, nhất định phải báo thù cho mẹ anh ta!
Lúc trước, anh ta không đánh lại người đàn ông kia là vì bọn họ đối kháng trực diện, đối phương có phòng bị. Lần này, anh ta đến để đánh lén, chà chà, không ngờ tới chứ gì!
Một lát sau, quả nhiên có ba bóng người đến đây. Dưới ánh trăng sáng ngời, chẳng mấy chốc Triệu Lục Tử đã thấy rõ, đối diện chính là mấy kẻ thù đó của anh ta.
Anh ta nắm chặt con dao bếp trong tay, dường như có tiếng kêu khủng khiếp nào đó khó có thể nhận ra truyền đến từ ngọn núi phía xa, nhưng mấy ngày gần đây Triệu Lục Tử đã quen với những âm thanh đó. Có khi chỉ là tiếng gió hay tiếng kêu kì lạ của động vật trong rừng phát ra mà thôi, anh ta không thèm để ý nữa rồi.
Chờ ba người đi qua gò đất, lúc bọn họ đưa lưng về phía mình, Triệu Lục Tử thoăn thoắt tiến lên, xông thẳng về phía Ỷ Thiên Đồ Long đi ở phía sau cùng!
Nhưng anh ta chợt cảm thấy hoa mắt, bị người ta đá ngã trên mặt đất. Sau đó, anh ta còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì cổ tay đã truyền đến cơn đau ê ẩm, anh ta buông lỏng tay ra theo bản năng, con dao bếp rơi trên mặt đất vang lên tiếng loảng xoảng.
Tô Dao Linh cất bước đi tới, nhặt con dao bếp trên mặt đất lên, thử một chút, phát hiện mình có thể thu nó vào trong ô vuông không gian trong phó bản, nhưng sau khi thu vào không gian, con dao bếp sẽ tồn tại dưới dạng thẻ vật phẩm.
Năm ô vuông vốn cũng trống, cô vẫn luôn không tìm được đồ vật gì dùng thuận tay ở trong cái làng này, con dao bếp này của nhà họ Triệu có thể dùng tạm.
Người khống chế Triệu Lục Tử chính là Thẩm Diệc, nhưng anh ấy không tiếp tục tiến lên mà bảo Ỷ Thiên Đồ Long đang toát mồ hôi lạnh, để cậu ta giữ chặt người này.
Có lẽ Ỷ Thiên Đồ Long là người duy nhất không phát hiện ra rằng phía trước có cái bóng của một người đang lén lút mai phục bọn họ. Nếu không phải Thẩm Diệc ra tay nhanh hơn thì chắc con dao bếp kia đã chém vào người mình rồi. Cậu ta đổ mồ hôi hột: "Vậy, cái đó, phải xử lý người này thế nào?"
Cậu ta vẫn hơi sợ Thẩm Diệc sẽ nói thẳng một câu "Giết".
Dù sao bản thân không phải Triệu Thác, cũng không phải Thẩm Diệc, cậu ta chưa bao giờ giết người chơi hay NPC ở trong phó bản.
Nhưng nếu không giết, nhìn người này là biết trong lòng ghi thù họ, muốn đưa người chơi vào chỗ chết. Mà cứ thả đi thì chẳng phải là thả hổ về rừng sao.
Tô Dao Linh nhìn qua, là Triệu Lục Tử: "Đúng lúc chúng tôi muốn đi đến nhà anh, anh dẫn đường đi."
Triệu Lục Tử: "Tao không…"
Sau đó, anh ta nhìn thấy trong tay Tô Dao Linh bỗng dưng có thêm một con dao bếp. Khoan đã, kia là con dao mà mình làm rơi mà?
Tô Dao Linh vuốt thân dao, quan sát anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Thế à?"
Triệu Lục Tử khẽ cắn môi: "Mày, chúng mày muốn làm gì, giết người là phạm pháp!"
Tô Dao Linh cười nhạt: "Nhưng cáo giết người thì không phạm pháp nha."
Bây giờ xung quanh không có ai, nếu anh ta chết rồi thì không ai biết là ai làm, mà cho dù biết thì thế nào? Ngay từ đầu, Tô Dao Linh đã nói rằng mình chính là đại diện cho thứ đó.
Mà cái thứ đó, đừng nói là giết một người, cho dù có giết hết cả làng thì cũng không ai dám phản kháng, không ai dám trả thù!
Mồ hôi lạnh của Triệu Lục Tử chảy ròng ròng, anh ta nhận ra rằng mấy người ngoài trước mắt mình là loại người "giết người như ngoé" đó. Trần trưởng thôn và mẹ anh ta nói không còn là không còn, anh ta không thể đối đầu chính diện với họ: "Đừng, đừng ra tay, bình tĩnh chút, các cô bình tĩnh chút!"
Ỷ Thiên Đồ Long: "...?"
Nhìn thấy Triệu Lục Tử hoảng sợ đến mức khoa tay múa chân trước mắt, cậu ta không kìm được nghĩ…
Rốt cuộc ai mới là người không bình tĩnh? Cầm con dao bếp mai phục trên đường, không biết liêm sỉ, muốn đánh lén sau lưng bọn họ. Phải là bọn họ bảo Triệu Lục Tử bình tĩnh mới đúng chứ?
Trước đây, Ỷ Thiên Đồ Long cũng từng trải qua mấy phó bản, nhưng cậu ta chưa từng thấy người chơi nào có khí phách trước mặt NPC như vậy…
Cũng chưa từng thấy NPC nào tỏ ra sợ hãi trước mặt người chơi như vậy.
Thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, không có một người chơi nào nói ra tay là ra tay luôn, nói chém người là chém người ngay như Tô Dao Linh và Thẩm Diệc.
Đối phó với kẻ ác thì phải ác hơn cả kẻ ác mới được.
Cho dù Triệu Lục Tử tức đến mấy đi chăng nữa nhưng nếu người ta không chịu nói lý lẽ thì anh ta cũng sợ chết!
Nghĩ đến đây, Ỷ Thiên Đồ Long cũng cảm thấy sống lưng của mình trở nên thẳng tắp.
Cậu ta bắt chéo hai tay của Triệu Lục Tử ra sau lưng, khống chế anh ta: "Nói! Triệu Tiểu Hồi đang ở đâu?"
"Các người tìm em gái tôi sao?"
Triệu Lục Tử nghi ngờ quan sát mấy người họ, ánh mắt trở lên mơ hồ: "Các người tìm em ấy làm gì, em ấy không liên quan gì đến các người mà?"
"Anh quan tâm cô ta có liên quan hay không làm gì!"
Ỷ Thiên Đồ Long dùng sức ấn chặt cánh tay anh ta, đe doạ: "Không nói thì anh tự biết hậu quả!"