“Vào đi, nói rõ ràng.” 

Tô Dao Linh quay đầu nhìn gã: “Ông và Trần Hữu Phát và ngôi làng này, rốt cuộc còn từng làm chuyện gì dưới danh nghĩa là đánh ‘nó’ nữa.” 

Cô hỏi xong còn nở nụ cười thân thiện, dường như đã nhìn rõ bản chất của gã từ lâu rồi. 

Đây là một nụ cười đáng sợ kiểu “thẳng thắn được khoan hồng, chống cự thì chết” ở trong mắt Chu đạo trưởng. 

Vì vậy, gã lập tức khai hết. 

Thì ra, sau khi Trương Hoa và Trần Vân chết, dưới sự trợ giúp của Chu đạo trưởng và nhà họ Trần, tất cả đều đổ cho cáo giết người, tà ma làm điều ác, còn Chu đạo trưởng nhìn người dân trong làng mê tín và dễ lừa, trong lòng càng nảy sinh ý định vơ vét của cải. 

Gã cũng đã từng nghe nói, Trần Hữu Phát có cô con gái tên là Trần Hương, sắp gả cho người của làng khác, thật ra Trần Hương còn nhỏ, nhưng Trần Bằng đi học ở bên ngoài không thể so được khi ở trong làng. 

Mà thực tế thì Trần Hữu Phát không muốn Trần Bằng đi học ở bên ngoài, nhưng Trần Hương vẫn kiên trì. 

Bây giờ Trần Hữu Phát thiếu tiền, Trần Bằng lại không muốn trở về, ông ta nghĩ nuôi Trần Hương cũng chẳng ích gì, thà gả ra ngoài càng sớm càng tốt, còn có thể đổi được ít tiền, cho nên ông ta chọn gả Trần Hương cho một ông già độc thân hơi lớn tuổi. 

Ông ta chỉ quan tâm rằng đối phương đồng ý trả giá bao nhiêu, còn là nhà ai, gả con gái qua được đối xử như thế nào, nói một cách khó nghe thì có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến ông ta. 

Nghe vậy, Tôn Phi Phi tức điên lên mắng Trần Hữu Phát khốn nạn. 

Trần Hương có chính kiến hơn những người khác, không giống Trần Vân bị ép chết sau khi đến nhà họ Triệu, Trần Hương chuẩn bị trốn khỏi làng, đến thành phố tìm em trai. 

Nhưng mà lại bị phát hiện, bị bắt trở về. 

Một ngày sau đó, Trần Hữu Phát tìm Chu đạo trưởng, nói con gái của mình bị “cáo” lừa chạy mất rồi, không rõ tung tích, ông ta bảo Chu đạo trưởng phối hợp với ông ta, dùng lý do tà ma để đối phó với ông già độc thân đã đưa “sính lễ”. 

Trên thực tế, nếu liên hệ với thi thể người phụ nữ trong vách tường nhà kho bây giờ, chân tướng đã rất sáng tỏ. 

Trần Hữu Phát sợ Trần Hương chạy trốn, nhốt cô ấy trong nhà kho, có lẽ còn thường xuyên đánh cô ấy, không đối xử với cô ấy như con người. Sau đó Trần Hương đã chết ngoài ý muốn, sau khi chết, Trần Hữu Phát giấu thi thể của cô ấy vào trong tường. 

Nhà của chú hai Trần Bằng bên cạnh không có người ở, nhà trưởng thôn cũng chỉ có một mình Trần Hữu Phát, hoàn toàn không ai phát hiện ra sự bất thường của nhà kho. 

Từ đó về sau, tin đồn “cáo gõ cửa, mang cô dâu đi” cũng lan truyền trong làng, khiến dân làng vô cùng hoang mang. 

Lúc này, Chu đạo trưởng và Trần Hữu Phát bắt tay nhau xây dựng từ đường cho cáo, hằng năm thu tiền tài do người dân trong làng cúng bái, sau đó chia mỗi người một nửa. 

“Hoàn toàn không có cáo gì cả, là tôi lừa người ta, chắc cô cũng thế đúng không, một cô gái như cô, lần này dựa vào vận may mới khiến bọn họ tin tưởng, nhưng mà tôi cảm thấy, làng này không giống với những nơi khác, chắc chắn là có thứ gì đó không sạch sẽ! Tôi cảm nhận được, chính là những hồn ma của những người phụ nữ chết oan đang quấy phá… Cái miệng của bà Triệu kia quá độc, biết đâu là bị linh hồn ác quỷ của con dâu bà ta giết chết đấy.” Chu đạo trưởng sờ bộ râu mép của mình nói: “Cái làng này hết giá trị rồi, Trần Hữu Phát cũng đã chết, sẽ có cả đống phiền phức ập đến ngay thôi, cô xem, hay là chúng ta hợp tác với nhau chuyển sang nơi khác…” 

Tô Dao Linh cho gã một ánh mắt “ông bị thần kinh à”. 

Chu đạo trưởng ngậm miệng. 

Tin đồn về cáo, là giả. 

“Cáo” giết chết Trương Hoa, là cả nhà chú hai của Trần Bằng và Chu đạo trưởng. 

“Cáo” giết chết Trần Vân, là bà Triệu và Triệu Lục Tử. 

“Cáo” giết chết Trần Hương, là trưởng thôn Trần Hữu Phát. 

“Cáo” giết chết Chu Triệt và Tiểu Toàn, là Triệu Thác. 

Thứ đáng sợ nhất không phải là quái vật, mà là lòng người. 

Tuy quy tắc của quái vật đáng sợ, nhưng ngay từ đầu, quy tắc là do con người đặt ra. 

Nếu nhà ga đặt ra những quy định lên tàu để kiểm soát hành khách bị ô nhiễm, vậy thì Trần Hữu Phát có thể đặt ra quy định trong thôn vì ham muốn cá nhân của mình. 

Người nào cũng có thể là quái vật, người nào cũng có thể giết người. 

Việc phân biệt thật giả giữa các quy tắc trong phó bản, vốn dĩ đã là thử thách không hề nhỏ của người chơi. 

Có một điều rất mỉa mai, tuyến tàu điện ngầm số 7 muốn bọn họ vẫn luôn ghi nhớ rằng, mình là con người, không phải quái vật, mà phó bản lại nói với người chơi rằng… Con người cũng sẽ giết người, hại người, “ăn thịt người”, con người cũng có thể không khác gì quái vật, cho dù tinh thần bọn họ “bình thường”, cho dù trông bọn họ không khác gì người bình thường bên cạnh cả. 

Ỷ Thiên Đồ Long nói: “Gã Triệu Thác này, thật sự quá đáng sợ…” 

Cậu ta nhìn về phía Tô Dao Linh và Thẩm Diệc: “Ê khoan, hai người nghi ngờ anh ta ngay từ đầu rồi chứ gì?” 

Sự lạ thường của Triệu Thác rất rõ ràng, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể nhận ra, cho dù nhận ra rồi cũng sẽ không nghĩ người ta theo hướng xấu ngay lập tức. 

Cùng là Tân Thủ, không ngờ tính cảnh giác của người khác lại cao hơn mình nhiều như vậy, Ỷ Thiên Đồ Long nhớ lại ban đầu lúc tới làng, cậu ta còn nói với họ là mình có thể bảo vệ họ… 

Tôn Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, biết Thẩm Diệc ra tay không phải vì “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, mà là đã nhìn ra vấn đề của Triệu Thác, tuy anh chàng Thẩm Diệc này trông cũng rất đáng sợ, suy nghĩ sâu xa, không hề nhẹ dạ cả tin, nhưng so với Triệu Thác thì quả thật tốt hơn nhiều, anh ấy và Tô Dao Linh đều không có ý định hại người. 

Bây giờ chắc là mình an toàn rồi, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng mà, đúng là cả nhà chú hai Trần Bằng chết thật, vì sao mẹ của Trần Vân lại nổi điên? Lẽ nào lại là bị ép điên sao? Nhưng bà ta đã sinh sống trong làng nhiều năm như vậy, cũng không đến nỗi chứ.” 

“Hơn nữa…” 

Tôn Phi Phi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Vì sao Trần Hữu Phát và nhà họ Triệu nhất định phải tổ chức đám cưới cho bằng được?” 

Chu đạo trưởng xua tay lia lịa: “Tôi không rõ chuyện cưới xin lần này lắm, Trần Hữu Phát không tiết lộ với tôi nửa chữ, chỉ bảo tôi tới làm phép, nói nhà họ Triệu phải gả con gái qua đây, nhưng mà làng không yên ổn, sợ cáo lại tới nữa.” 

Ỷ Thiên Đồ Long liếc Trần Bằng đang tái mặt bên cạnh: “Hỏi người trong cuộc không?” 

Cảm xúc của Trần Bằng ổn định lại một chút rồi, Ỷ Thiên Đồ Long lập tức hỏi cậu ấy một loạt câu hỏi, thái độ của Trần Bằng thật sự quá thất thường và cả tin nhắn này nữa, cậu ta cũng chưa bao giờ thừa nhận rằng là mình gửi. 

Ai ngờ bây giờ, Trần Bằng lại thẳng thắn thừa nhận. 

“Sau khi gửi tin nhắn xong thì điện thoại của tôi đã bị bố tôi tịch thu, ông ta vẫn luôn giám sát tôi, lúc tôi vừa trở về, thật ra không phải là rất muốn cưới Triệu Tiểu Hồi, chúng tôi lớn lên cùng nhau thật, nhưng đã rất nhiều năm rồi không gặp nhau, hoàn toàn không có tình cảm gì cả.” 

Trần Bằng là người đã từng được giáo dục ở bên ngoài, rất nhiều quan điểm của cậu ấy mâu thuẫn với bố mình. 

“Không ngờ bố lại nhốt tôi trong phòng, không cho tôi ra ngoài nửa bước, còn nói với tôi, nếu không cưới Triệu Tiểu Hồi, ông ta sẽ chết cho tôi xem.” 

Sau đó Trần Bằng đành phải đồng ý, nhưng cũng thấy chuyện này rất kỳ quái, không thể nói rõ là có vấn đề ở đâu, nhưng chỗ nào cũng có vấn đề, trước đây cậu ấy cũng từng nghe tin đồn cáo giết người ở trong làng, lúc đó còn nói là cáo bắt cóc chị của cậu ấy. 

Mặc dù Trần Bằng không hoàn toàn tin tưởng vào tin đồn này, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy là thật, hơn nữa cũng có người chết, có người mất tích, bà Trương ở đầu làng còn nói mình từng nghe thấy giọng nói của “nó”, nói con gái mình là Trương Hoa không chết, Trương Hoa sẽ quay về. 

Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta điên rồi, cũng thuận theo bà ấy. 

Trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên Trần Bằng cũng từ từ tin vào tin đồn này, nhưng trong lòng cậu ấy rất bất an, vì vậy lập tức mời bạn học của mình tới, muốn bạn học giúp mình. 

Trong làng tràn ngập ánh trăng, ban đêm phát ra những âm thanh kỳ lạ, nửa đêm có tiếng gõ cửa sổ, còn có gia súc chết một cách bí ẩn, chuyện này càng khiến Trần Bằng bất an trong lòng, cậu ấy muốn đi gặp Triệu Tiểu Hồi, hỏi ý cô ta một chút, nhưng không ngờ mới vào cửa nhà họ Triệu đã bị Triệu Lục Tử bắt lại, sau đó lại bị Trần Hữu Phát đưa về. 

Lần này ông ta càng không cho cậu ấy bước ra khỏi cửa, chỉ cần cậu ấy nói đến bất cứ chuyện gì liên quan đến cô dâu, Trần Hữu Phát đều sẽ đánh cậu ấy một trận nhừ tử, nổi giận đùng đùng. 

Trần Bằng chỉ có thể ký thác hy vọng vào các “bạn học” của mình, cho nên cậu ấy đã gửi tin nhắn cho bọn họ bảo đừng tin bố mình, cũng nhất định phải nghĩ cách đi gặp Triệu Tiểu Hồi. 

Ngày mai là đám cưới rồi, bởi vì Trần Bằng ngoan ngoãn giao điện thoại ra, lúc đi gặp bạn học cũng không “ăn nói” xằng xiên, Trần Hữu Phát mới thả cậu ấy ra một chút, Trần Bằng cũng sẽ giả vờ nghe lời. 

Không ngờ, còn chưa tổ chức đám cưới thì đã gặp tin dữ như vậy. 

Không chỉ Trần Hữu Phát chết, mà thi thể của chị gái cũng bị phát hiện, cáo giết người chỉ là một trò cười, đối với cậu ấy, đây chính là một đòn đả kích nặng nề. 

Cậu ấy nên nói cái gì đây? 

Thẩm Diệc nói đúng, người giết chết bố mình không phải anh ấy, mà là “oan hồn” của chị. 

Nhưng dù sao bọn họ cũng đã ra tay, cậu ấy không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào. 

“Mọi người đi đi, chuyện này, dừng lại ở đây thôi.” 

Lòng Trần Bằng như tro tàn, bảo tất cả mọi người rời đi: “Sau này, mọi người cũng đừng tới đây nữa.” 

Rời khỏi làng? 

Ỷ Thiên Đồ Long bật thốt: “Không được!” 

Cậu ta lo lắng nói: “Cậu phải tổ chức đám cưới, nếu không thì chúng tôi không đi được!” 

Nếu như có thể, cậu ta ước gì có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức. 

Nhưng nếu Trần Hữu Phát chết rồi, không ai ép Trần Bằng tổ chức đám cưới, chẳng phải bọn họ sẽ ở đây mãi mãi sao?

Lúc này trời đã tối hoàn toàn, rõ ràng là lửa rất lớn, nhưng sau khi Trần Hữu Phát chết cháy thì tắt rất nhanh, lớp mây mỏng trên bầu trời đã tan từ lúc nào, chỉ còn lại vầng trăng trắng lạnh lẽo, mãi mãi treo lơ lửng trên cao. 

Trong dãy núi chập chùng ở phía xa lại phát ra những âm thanh quái dị vừa như khóc vừa như cười, mang theo cả sự rung chuyển ghê rợn của núi rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play