Tôn Phi Phi chỉ biết là Triệu Thác có vấn đề, nhưng cô ấy cũng nghi ngờ liệu có phải anh ta bị “cáo” nhập hay không, tuy nhiên trông Tô Dao Linh như thể đã biết nguyên nhân từ sớm: “Lý do anh ta giết chúng ta là gì?”
“Nói ra thì thật sự rất đơn giản.”
Tô Dao Linh thản nhiên nói: “Nhiệm vụ của anh ta chính là giết chúng ta.”
Ỷ Thiên Đồ Long ngạc nhiên: “Nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ của phó bản.”
Ỷ Thiên Đồ Long: “Cái gì, nhiệm vụ của phó bản là dự đám cưới mà?”
Tô Dao Linh cười lắc đầu: “Thế sao? Cậu còn nhớ rõ ban đầu chúng ta nói về nhiệm vụ như thế nào không?”
Ỷ Thiên Đồ Long: “…”
Cô chờ chút, để tôi lật lại xem, chương mấy nhỉ.
Lúc vừa mới vào làng, vậy thì tất nhiên là chương 58 rồi.
Lúc đó, thông tin ban đầu mọi người nhận được là thân phận của Trần Bằng và chính mình, nội dung liên quan đến việc dự đám cưới của Trần Bằng, đồng thời biết đây là một nhiệm vụ phó bản.
Mỗi người đều có nhiệm vụ tương ứng, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiến hành quyết toán, rời khỏi phó bản.
Mà ban đầu Triệu Thác lấp lửng ngăn cản người gọi điện thoại cho Trần Bằng, nói là phải tìm hiểu nhau một chút trước đã rồi đi kích hoạt cốt truyện, do đó khiến mọi người cho rằng nhiệm vụ của anh ta giống với mọi người, đều là dự đám cưới của Trần Bằng.
“Trên thực tế, Tôn Phi Phi, nội dung nhiệm vụ cô nhận được là gì, đừng thêm bớt bất cứ chữ nào.”
Người chơi có thể dùng ý thức để kiểm tra người khác có thấy được thông tin và nội dung nhiệm vụ của mình hay không bất cứ lúc nào.
Tôn Phi Phi nhìn thoáng qua, nói: “Nhiệm vụ là dự một đám cưới, có vấn đề gì không?”
Thông tin về thế giới mà họ nhận được ban đầu là Trần Bằng muốn về quê kết hôn, gọi những người bạn học như họ đến tham gia, nhiệm vụ lại là dự một đám cưới.
Cho nên, lúc đó ở trên xe, cô ấy hỏi Triệu Thác một cách tự nhiên rằng “Tôi nghĩ chắc là nhiệm vụ của mọi người đều giống nhau đúng không?”, Triệu Thác trả lời: “Có lẽ vậy, chỉ cần dự lễ cưới của Trần Bằng xong là được, tôi thấy trễ nhất là ngày kia, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, đừng xảy ra chuyện gì là được.”
Tô Dao Linh gật đầu.
Vừa rồi cô chủ động hỏi Tôn Phi Phi, chứ không phải để Ỷ Thiên Đồ Long trả lời chính là để xác nhận một lần cuối cùng rằng nhiệm vụ của Tôn Phi Phi và nhiệm vụ của cô là một.
Sự thật cũng đúng là vậy.
Đằng sau những lời nói tưởng chừng như lơ đãng của Triệu Thác, thật ra vẫn luôn thăm dò bọn họ, đầu tiên là tìm hiểu nhiệm vụ của bọn họ, sau đó là tìm hiểu tình hình của họ.
Cuối cùng anh ta bắt đầu thao túng, đặt mình vào vị trí lãnh đạo của một đội ngũ, trông có vẻ như rất đáng để mọi người tin tưởng, thật ra anh ta đã bắt đầu mưu tính xem nên làm thế nào để lợi dụng tất cả các hoàn cảnh, quy tắc có thể lợi dụng để giết chết người chơi khác từ lâu rồi.
Thử nghĩ mà xem, khi bạn nhận được nhiệm vụ là giết chết người chơi khác, mà bạn phát hiện ra mình ở trong cùng một cái xe với những người chơi khác, hơn nữa tất cả mọi người còn có vẻ không muốn công kích lẫn nhau, cũng không quá đề phòng lẫn nhau…
Dùng tư duy của một người chơi thông minh để suy đoán, anh ta có thể đoán ra được nhiệm vụ của những người chơi khác không phải là tự giết lẫn nhau rất dễ.
Cho nên, anh ta “tìm hiểu” hết.
Lúc đó vì liên tưởng chủ quan của mình, Tôn Phi Phi đã miêu tả nhiệm vụ thành dự đám cưới của Trần Bằng.
Mà Triệu Thác cũng thuận theo lời cô ấy, tiếp tục nói rằng nhiệm vụ của mình cũng là dự lễ cưới của Trần Bằng.
Lễ cưới và đám cưới là hai thói quen dùng từ khác nhau, lễ cưới của Trần Bằng cũng là một đám cưới, nhưng sự khác biệt cực kỳ lớn.
Có lẽ những người mới như Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long không phát hiện ra sự khác biệt, nhưng với người có nội tâm kín đáo và cả khả năng diễn xuất cao siêu như Triệu Thác, hồi tưởng lại lời nói của anh ta lúc đó thì rất kỳ lạ.
Nếu anh ta thật sự là một “đội trưởng” tốt bụng muốn thể hiện sức mạnh, thích kiểm soát tình hình, dẫn dắt người mới theo mình để không kéo tụt tiến độ thì anh ta nên chỉnh lại cách nói của Tôn Phi Phi chứ…
Dự một lễ cưới, có thể là đám cưới của bất cứ kẻ nào, cũng chưa chắc là đám cưới của Trần Bằng.
Nhưng anh ta không làm, không chỉ không làm, còn nói hùa theo, như thể rất tán thành với cách nói của Tôn Phi Phi vậy.
Bởi vì anh ta cho rằng, mình đã lấy được nội dung nhiệm vụ của người chơi khác.
Hơn nữa mọi người đều nói mình là [Tân Thủ] cấp 1, ngay cả Tô Dao Linh nói mình chỉ từng tham gia phó bản tân thủ, ở trong mắt Triệu Thác, anh ta cũng ngầm cho rằng cô [Tân Thủ] cấp 1, tất cả lại không hề phòng bị mà nghe theo sự chỉ huy của anh ta.
Vì vậy, anh ta nhanh chóng đưa ra một kết luận chính là ngoài anh ta ra, tất cả các người chơi khác đều có nhiệm vụ giống nhau.
Mà anh ta chính là con sói duy nhất trong đàn cừu này.
Anh ta có dị năng, có kinh nghiệm, cũng nắm chắc cục diện.
Ngoài anh ta ra thì nhiệm vụ của mọi người đều như nhau, lại không có ai hoài nghi nhiệm vụ của anh ta khác biệt.
Mà nhiệm vụ của anh ta cũng không chỉ là nhiệm vụ giết người.
Trên thực tế, nhiệm vụ phó bản của Triệu Thác phức tạp hơn, khi trong phó bản không tồn tại người chơi nào khác, chính là lúc anh ta hoàn thành phó bản và thoát khỏi phó bản.
Trước khi anh ta thoát khỏi phó bản, ít nhất phải giết chết một người chơi, nếu không thì anh ta không thể nào thoát ra được.
Và nếu anh ta giết càng nhiều người chơi, đánh giá và biểu hiện phó bản của anh ta lại càng tốt, thưởng càng nhiều hơn.
Cho nên, đối với Triệu Thác, anh ta phải ra tay trước khi người chơi khác hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi phó bản, giết một người để đảm bảo, giết một đám thì lời to.
Đại khái thì anh ta có thể thu tay lại sau khi giết Chu Triệt, nhưng anh ta không làm thế.
Anh ta tham lam hơn, một đám người không có kinh nghiệm và phòng bị đang nằm trước mắt anh ta, mà quái vật phó bản mãi chưa xuất hiện, không có thời cơ nào tốt hơn bây giờ nữa.
Cũng chính lòng tham này cuối cùng đã hại chết Triệu Thác.
Thẩm Diệc sẽ không dễ dàng khoan dung cho một tai họa ngầm như thế ở lại trong làng, cho dù Tô Dao Linh không ra tay, anh ấy cũng sẽ làm… Đặc biệt là sau khi biết Tiểu Toàn chết, anh ấy càng nghi ngờ về thân phận của Triệu Thác hơn.
Kỹ năng diễn xuất của Triệu Thác đúng là siêu đỉnh, nếu phó bản này không gặp phải Thẩm Diệc và Tô Dao Linh, mà là những [Tân Thủ] cấp 1 bình thường khác, ví dụ như Ỷ Thiên Đồ Long thì rất dễ bị anh ta lừa.
Sau khi bắt tay giết Tôn Phi Phi diệt khẩu, anh ta sẽ hạ gục từng người, giết chết từng người.
Chỉ cần giết chết tất cả người chơi, cho dù bản thân anh ta không tham gia đám cưới, anh ta cũng có thể rời khỏi phó bản, nhận được đánh giá và thưởng cao.
Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long nghe Tô Dao Linh nói xong thì đều im lặng.
Đúng thật, hai người họ chẳng ai ngờ rằng nhiệm vụ phó bản sẽ có người chơi có nhiệm vụ không chỉ khác với họ, hơn nữa còn có tính công kích như vậy!
Nhưng nghĩ lại, chưa từng có ai nói rằng nhiệm vụ phó bản của tất cả mọi người nhất định phải giống nhau cả.
Nếu đổi lại là mình, có lẽ khi nhìn thấy nhiệm vụ này, đầu tiên mình sẽ quan sát trạng thái của người chơi, tiến hành suy đoán, sau đó tìm lớp nguỵ trang và chiến lược giết người có lợi nhất đúng không?
Đừng nói là nguỵ trang, mà cho dù giết người, có lẽ bọn họ cũng không thể nào quyết định được!
Nhưng mà nếu thật sự đến mức không thể không giết người…
Ỷ Thiên Đồ Long và Tôn Phi Phi đồng thời nhận ra một chuyện rất đáng sợ.
Ở trên thế giới này, không phải bạn không muốn làm cái gì đó là có thể không làm.
Thế giới này muốn bạn giết người, bạn nhất định phải giết người, nếu không người chết sẽ là bạn.
Mà đây chỉ là một góc của thế giới tàn khốc “cá lớn nuốt cá bé” này mà thôi.
Điều kỳ lạ là từ khi Trần Hữu Phát bị ném vào nhà kho và chết cháy, thế lửa lại tự nhỏ xuống, tuy đã thiêu rụi mấy căn phòng ở phía Nam nhà chú hai của Trần Bằng, nhưng người dân từ đầu làng tới đã kịp thời khống chế, không để ngọn lửa lan rộng.
Nhà kho cũng đã đổ sập, mái ngói rơi xuống dập khá nhiều lửa.
Nhưng dù thế nào thì ngọn lửa này cũng bị dập hơi nhanh, khá là quái dị.
Lúc này trời đã tối hẳn, trăng treo lưng chừng núi, mây trên không trung vẫn chưa tan, gió âm u lạnh lẽo bắt đầu bao trùm cả ngôi làng một lần nữa.
Một cái đầu cẩn thận thò ra cửa, thấy Trần Bằng ủ rũ ngồi phía trước đống đổ nát của nhà kho ở trong sân, mà mấy người ngoài thì tụ tập thành nhóm…
Đáng sợ nhất là trước mặt mình có một bóng người màu đen quỳ dưới đất, có mùi máu tanh nồng nặc và mùi cháy khét…
Gã nhìn kỹ lại, chỉ thấy người quỳ dưới đất rõ ràng là một xác chết!
Yết hầu bị cắt, máu chảy lênh láng khắp nền đất, mà mấy người ngoài kia lại tụ tập nói chuyện ở bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra!
Gã không khỏi kêu lên: “Ối giời ơi! Thật sự là thơ mộng quá!”
Cô gái đáng sợ trong sân quay đầu lại, thấy gã.
Cô thờ ơ mở miệng: “Còn kêu nữa là ném ông xuống giếng cho ma ăn đấy.”
Lời đe doạ này thực sự hiệu quả, Chu đạo trưởng ngoài cửa không kêu nữa, hai chòm râu dê run lên vì sợ hãi, gã run lẩy bẩy nắm lấy khung cửa, cố giữ bình tĩnh, một chân đã thò ra ngoài…
Sắp sửa chạy trốn đến nơi thì!
“Trời đã tối rồi, Chu đạo trưởng muốn ra ngoài à, lẽ nào ông biết “nó” đang chờ ông ở trên đường sao?”
Lời nói của Tô Dao Linh giống như bay tới từ địa ngục, khiến Chu đạo trưởng đang chuẩn bị chạy cứng đờ, quay lại không được mà chạy ra ngoài cũng không xong, không dám nhúc nhích.
Một lát sau, gã nơm nớp lo sợ quay đầu lại: “Ờ, tôi không thấy bất cứ thứ gì cả, tôi không quấy rầy đến các cô chứ? Tôi còn có việc, hay là tôi…”
Đám người kia điên rồi, không chỉ giết trưởng thôn, mà đến người của mình cũng không tha!
Chu đạo trưởng là một kẻ giả thần giả quỷ, quỷ giả thì gã liếc qua là có thể nhìn thấu ngay, vì vậy gã cũng hiểu, trong làng này thật sự có quỷ, cũng thật sự có người chết!
Đúng là gã đã hại chết một số người, nhưng gã đều không thấy thi thể của những người đó, làm gì có chuyện đối mặt với một hiện trường máu me rùng rợn thế này.