Hiểu rõ điều đó, Tôn Phi Phi không dám đánh tiếp nữa, lập tức tìm cách thoát thân. Cô ấy sợ Triệu Thác sẽ đuổi theo nên khi nhảy khỏi sân sau, cô ấy không bỏ chạy ngay mà vòng qua một hướng khác, trốn trong bụi cỏ sát tường rào nhà họ Triệu.
Đợi đến khi đoán được Triệu Thác chắc chắn đã chạy đi tìm, cô ấy mới nghĩ nếu Triệu Thác không tìm thấy cô ấy thì khả năng cao là sẽ tìm quanh nửa phía Bắc ngôi làng. Cuối cùng cô ấy quyết định di chuyển về hướng Nam, bởi lúc trước từng nghe Tô Dao Linh và Ỷ Thiên Đồ Long bảo sẽ đến cổng làng điều tra.
Nếu gặp được hai người họ thì chống lại Triệu Thác sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng Tôn Phi Phi không ngờ là có đụng phải người, nhưng lão cáo già Triệu Thác kia lại lợi dụng điện thoại nhắn tin bịa đặt, độc ác tố cáo trước, đổi trắng thay đen, đổ tội cho cô ấy.
Nếu gặp phải người chơi ngu si nhẹ dạ cả tin, vừa chạm mặt là đánh nhau ngay, đến lúc đó dù là ai giết cô ấy thì đều là chết không đối chứng.
Cũng may người cô ấy gặp là Tô Dao Linh và Ỷ Thiên Đồ Long, càng may mắn chính là hai người chịu nghe cô ấy giải thích chứ không ra tay ngay lập tức.
Triệu Thác thực sự quá độc ác và nham hiểm!
Mãi cho đến khi ở sân nhà họ Trần, nghe Tô Dao Linh nói rằng phải cẩn thận Tôn Phi Phi, trái tim cô ấy gần như đóng băng. Một khi hai người kia chọn tin Triệu Thác, việc giết chết cô ấy là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng không ngờ sự việc lại xoay chuyển chóng mặt như vậy.
Tới giờ phút này, cả Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long mới thực sự nhận ra sự đáng sợ của những người chơi kỳ cựu.
Nhưng Tô Dao Linh và Thẩm Diệc cũng là người chơi mới, thậm chí số lần vào phó bản còn ít hơn cả bọn họ, thế mà tốc độ phản ứng và khả năng suy luận lại hơn xa rất nhiều.
Chẳng trách khi ở thành phố, những người chơi cấp cao lại được ngưỡng mộ và kính sợ đến vậy.
Trong một thế giới mà chỉ cần một ý nghĩ là có thể định đoạt sống hay chết, ai dám chọc vào những người như thế chứ?
Tôn Phi Phi nhìn thi thể bên cạnh, chậm rãi nói: “Nhưng tôi không hiểu Triệu Thác dùng cái gì để làm chúng tôi bị thương... Rõ ràng trên người anh ta không có vũ khí gì cả.”
Tô Dao Linh nghe xong thì trầm ngâm: “Anh ta là người chơi cấp 2, chắc là có dị năng. Nhưng anh ta lại nói với chúng ta là dị năng hệ Thủy, dựa theo mô tả của cô, tôi đoán khả năng cao là hệ Kim.”
Tô Dao Linh đã từng chơi nhiều trò chơi liên quan đến dị năng, nên hiểu rõ với những đặc điểm cụ thể thường gắn với các loại nguyên tố.
Nhưng nguyên tố không phải là thực thể, nguyên tố như nước hay lửa rất dễ hiểu, nếu dị năng mạnh thì có thể tạo ra hoặc điều khiển được các nguyên tố đó, thậm chí còn làm được chuyện biến không thành có như tạo ra quả cầu lửa từ không khí hay gì đó tương tự.
Về bản chất, đây là việc vận dụng và điều khiển năng lượng nguyên tố tồn tại trong môi trường tự nhiên.
Nguyên tố thì ở đâu cũng có, nhưng khi năm loại nguyên tố kết hợp sẽ hình thành một trạng thái ổn định, khó bị phát hiện bởi người chơi thông thường.
Cũng như khi ánh sáng tách riêng ra sẽ thấy đủ bảy màu, nhưng hòa quyện lại thì lại thành ánh sáng trắng.
Người sở hữu dị năng là người có thể rút ra loại nguyên tố cụ thể từ không khí, rồi vận dụng nó. Ví dụ như hệ Hỏa, rút nguyên tố lửa và tụ lại tạo thành quả cầu lửa, đó là lý do vì sao họ có thể tạo ra quả cầu lửa.
Ngoài Thủy và Hỏa, còn có Kim, Mộc, Thổ.
Hiểu được nguyên lý, chỉ cần suy luận thêm một chút sẽ phá giải được rất nhiều bí ẩn.
Tô Dao Linh phân tích: “Ví dụ như nguyên tố Kim, nếu bị ngưng tụ lại thì có thể tạo ra những mảnh kim loại nhỏ hoặc thậm chí là sợi kim loại siêu mảnh, đủ để gây sát thương cho người chơi.”
Vết thương của Tôn Phi Phi không có dấu vết bị bỏng, cũng không có vệt nước, càng không liên quan đến Mộc hay Thổ, cho nên suy đoán hợp lý nhất chính là có lẽ Triệu Thác sở hữu dị năng hệ Kim.
Từ đây có thể thấy, những người chơi sở hữu dị năng mạnh không chỉ có sức chiến đấu cá nhân vượt trội. Ví dụ như một người chơi hệ Hỏa cấp cao, chỉ cần một đòn mưa sao băng phiên bản lửa cháy cũng đủ thiêu chết cả đám người.
Cho nên những người chơi cấp cao có năng lực rất mạnh, nếu không có thành chủ cai quản trong dị giới hay thành chủ cũng không kiểm soát được họ thì chỉ cần sử dụng chiến thuật lấy đông hiếp ít là đủ. Những thành phố cấp cao sẽ không cần phải so về số lượng người chơi cấp cao nữa, mà chỉ cần so về tổng số người thôi.
“Tôi hiểu rồi!” Ỷ Thiên Đồ Long đã hiểu: “Lúc trước Triệu Thác nói với chúng ta là sở hữu dị năng hệ Thủy, hóa ra ngay từ đầu đã nói dối!”
Nếu thực sự là Triệu Thác giết người, vết thương của Tiểu Toàn và Chu Triệt lại có độ tương đồng cực cao, vậy chẳng phải chứng minh rằng Chu Triệt cũng có thể là do Triệu Thác giết sao?
Lý do anh ta nói dối về hệ dị năng ngay từ đầu chính là để không ai nghi ngờ khi nhìn vào nguyên nhân cái chết.
Vậy thì anh ta có thể lặng lẽ giết người chơi khác!
Nói cách khác, ngay từ đầu Triệu Thác đã có ý định giết bọn họ.
Có lẽ Thẩm Diệc đã nhìn ra điều này từ trước.
Triệu Thác lợi dụng lúc tự giới thiệu để chủ động nắm rõ tình hình của tất cả người chơi. Ngoài Thẩm Diệc và Tô Dao Linh, những người còn lại đều mất cảnh giác mà tiết lộ thông tin về bản thân, toàn là Tân Thủ, không có dị năng, thậm chí số lần vào phó bản cũng kể ra hết.
Ngược lại Triệu Thác thì sao? Rõ ràng là có dị năng, vậy mà nếu không phải Thẩm Diệc hỏi thẳng thì anh ta còn không định nói ra.
Những lời như “chăm sóc người mới”, “làm quen”, tất cả chỉ là cái cớ để anh ta tìm hiểu xem ai dễ giết hơn, ai dễ khống chế hơn mà thôi!
Tôn Phi Phi nghĩ lại mà rợn tóc gáy: “Nếu Triệu Thác đã có ý đồ từ đầu, vậy khả năng cao Chu Triệt cũng bị anh ta giết. Vậy còn cái vụ tiếng gõ cửa với cả tin nhắn kia là sao? Chẳng lẽ anh ta bị cáo khống chế rồi giết Chu Triệt à? Không thì tại sao Chu Triệt lại để lại tin nhắn đó trước khi chết, nói là [Cáo đến gõ cửa]?”
“Ngay từ đầu, tin nhắn đó đã là giả.”
Tô Dao Linh nói: “Người trong làng này hay dùng tin đồn về cáo để che đậy các vụ chết người. Triệu Thác cũng không ngoại lệ, hơn nữa anh ta có thể tự dựng chuyện mà chẳng cần bàn bạc với dân làng.”
Triệu Thác muốn giết người chơi, đương nhiên phải chọn một người không có thực lực gì, dễ đối phó. Mà Chu Triệt chính là đối tượng hoàn hảo, vừa nhát gan, vừa không đề phòng anh ta.
Tuy nhiên, vì ở chung phòng nên nếu Chu Triệt chết mà anh ta vẫn sống thì anh ta chắc chắn sẽ bị người chơi khác nghi ngờ.
Mà đúng tối hôm đó, trưởng thôn Trần Hữu Phát đưa “quy định của làng” đến.
Triệu Thác nói có tiếng gõ cửa, rồi bảo Chu Triệt ra mở cửa. Nhưng không người chơi nào khác nghe thấy tiếng gõ ấy, anh ta còn bảo mình kêu cứu nhưng chẳng ai nghe thấy gì cả.
Trong khi đó, Thẩm Diệc và Ỷ Thiên Đồ Long ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy cả tiếng động nhỏ trong tường nhà kho, vậy mà lại không nghe được tiếng đánh nhau, giết người ở sát vách?
Hiện trường vụ án không hề có vũ khí sắc bén, vậy mà Chu Triệt lại bị cắt cổ chết bởi vật sắc bén.
Tất cả những điều mâu thuẫn đó cộng thêm quy định của làng và tin đồn cáo giết người khiến cái chết của Chu Triệt trở nên thần bí và trông có vẻ như không thể nào là do người chơi gây ra.
Những gì xảy ra với Chu Triệt hôm đó, tất cả đều là lời kể một phía từ Triệu Thác và từng câu từng chữ anh ta nói đều là giả dối!
Tôn Phi Phi trầm ngâm: “Triệu Thác nói lúc anh ta và Chu Triệt đổi ca gác đêm, đang nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi Chu Triệt có biểu hiện lạ, bọn họ giống như bị tách biệt khỏi không gian này, dù là âm thanh hay tiếng động, những người chơi khác đều không nghe được.”
Cô ấy hỏi tiếp: “Nếu tất cả chỉ là bịa đặt, vậy thì rốt cuộc vì sao Chu Triệt lại chết một cách âm thầm không có tiếng động như thế? Trên người không chỉ có một miệng vết thương, mà là rất nhiều vết.”
Tô Dao Linh đáp: “Điều đó chứng minh rằng Triệu Thác đúng là dị năng giả cấp 2, nhưng còn chưa kiểm soát được năng lực. Nếu muốn dùng dị năng để giết chết Chu Triệt ngay lập tức, anh ta nhất định phải chọn thời điểm không ai nghe thấy, rất có thể là lúc mọi người đang ngủ, anh ta đã giết Chu Triệt ngay trong lúc đang gác chung.”
Thẩm Diệc nói: “Lúc đổi ca, chính Triệu Thác là người đi gọi bọn tôi, nhưng bọn tôi không hề nghe thấy giọng Chu Triệt, có lẽ lúc đó Chu Triệt đã chết rồi.”
Ngay lúc đổi ca, nhóm trước vừa tuần tra xong, nhóm tiếp theo là Thẩm Diệc và Ỷ Thiên Đồ Long theo đúng kế hoạch, sẽ không đi tuần tra thêm trong vòng một tiếng. Đây là kế hoạch tuần tra bọn họ đã lập ra từ trước đó.
Triệu Thác chỉ cần đợi đến khi nghe tiếng nhóm kế tiếp rời khỏi phòng, lập tức mở cửa phòng để mùi máu tanh lan ra, rồi nằm xuống giả vờ như bản thân cũng là người bị hại, lại bịa ra một câu chuyện là xong.
Anh ta nói quá chi tiết, thậm chí còn có cả tin nhắn làm bằng chứng.
Nhưng anh ta không nghĩ tới là chính sự quá chi tiết đó cùng với tin nhắn bằng chứng lại khiến Tô Dao Linh và Thẩm Diệc nghi ngờ.
Triệu Thác có tính cách muốn làm người dẫn đầu, lại là cấp 2 duy nhất, khi gặp một đám người xa lạ, phản ứng đầu tiên là nắm bắt mọi thông tin, kiểm soát cục diện.
Tại sao một người như vậy thấy điện thoại trong tay Chu Triệt có dấu hiệu bất thường lại không kiểm tra ngay?
Tô Dao Linh và Thẩm Diệc không tiến lên kiểm tra là vì thấy có điều bất thường.
Triệu Thác nói Chu Triệt bị “cáo” mê hoặc, đầu óc rối loạn, thậm chí còn đụng phải anh ta, thì tại sao Chu Triệt vẫn đủ tỉnh táo để cầm điện thoại nhắn tin và chết rồi vẫn nắm chặt nó?
Chiếc điện thoại vốn là điều đáng nghi, nhưng chính vị trí xuất hiện của nó còn kỳ lạ hơn.
Trừ khi “cáo” đến tìm Triệu Thác là để... mua điện thoại di động, nếu không tất cả đều quá gượng ép.
Đã gượng ép thì càng phải xem kỹ, cô càng muốn biết ai là người sắp đặt tất cả những điều đó? Nếu đã sắp đặt chi tiết đến vậy, người kia nhất định sẽ nghĩ cách để những thứ đã được sắp sẵn xuất hiện trước mắt mọi người.
Và đúng như dự đoán, Triệu Thác đã tự ló mặt ra.
Vốn dĩ anh ta có thể tiến lên kiểm tra điện thoại trước, nhưng lại lề mề không hành động, thậm chí còn ám chỉ người khác đi kiểm tra. Đám Ỷ Thiên Đồ Long không nhận ra, nhưng Tô Dao Linh và Thẩm Diệc thì có, nên họ cố tình lặng yên chờ đợi.
Không còn cách nào, Triệu Thác đành phải tự đi cầm điện thoại, rồi đưa ra tin nhắn [Cáo đến gõ cửa] để đổ cái chết của Chu Triệt cho việc vi phạm quy định nên bị cáo giết.
Nếu như những nghi ngờ trước đó chỉ là phỏng đoán thì hành động chủ động gợi ý kiểm tra điện thoại của Triệu Thác lại càng khẳng định sự nghi ngờ của Tô Dao Linh và Thẩm Diệc.
Chính vì vậy, khi nghe Tôn Phi Phi nói Tiểu Toàn bị Triệu Thác giết, Tô Dao Linh đã chọn tin tưởng cô ấy ngay lập tức.
Với tính cách của Tô Dao Linh, nếu cô thật sự nghi ngờ Tôn Phi Phi thì Tôn Phi Phi không thể tồn tại mà trở lại nhà họ Trần cùng họ.
“Nhưng tại sao Triệu Thác lại muốn giết chúng ta? Giết chúng ta thì anh ta được lợi gì chứ? Chúng ta chỉ cần dự đám cưới là có thể rời khỏi đây mà?”
Ỷ Thiên Đồ Long không hiểu nổi: “Chúng ta đều là người chơi, không phải nên giúp đỡ nhau để cùng sống sót sao?”
Nếu đúng như những gì vừa nói thì ngay khi còn trên xe, lúc Triệu Thác dò hỏi thông tin của mọi người thì đã có vấn đề, chẳng lẽ khi ấy anh ta đã bị cáo bám vào người, định giết cả nhóm sao?
Nhưng nếu anh ta chính là cáo thì tại sao lại bị Thẩm Diệc giết dễ dàng như vậy?
Tô Dao Linh lại nói: “Giết chúng ta chắc chắn có lợi với anh ta.”
Mà cái lợi đó đã lộ rõ ngay từ đầu.
Chẳng qua là khi đó chưa có ai chết.
Tất cả vẫn chỉ là suy đoán.