Tô Dao Linh nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Tôn Phi Phi, vừa lui về phía Triệu Thác, vừa đối mặt với cô ấy, cảnh báo: “Cẩn thận với Tôn Phi Phi! Giữ khoảng cách an toàn, nghĩ cách đối phó với cô ấy!” 

Thẩm Diệc cũng phối hợp, đi vòng từ hướng khác áp sát. 

Sao ba người chơi còn lại có thể không nhận ra cục diện hiện tại? 

Tô Dao Linh dẫn đầu chọn tin Triệu Thác. Thẩm Diệc đứng cùng chiến tuyến với cô ngay từ đầu, còn Triệu Thác thì càng không cần phải nói, từ lúc bắt đầu đã luôn kiên quyết cho rằng Tôn Phi Phi có vấn đề. 

Ỷ Thiên Đồ Long thấy vậy cũng làm theo Tô Dao Linh, lập tức lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Tôn Phi Phi. 

Trong phút chốc, xung quanh Tôn Phi Phi hoàn toàn trống trải. 

Thấy vậy, Tôn Phi Phi tức đến mức không thốt nên lời. Cô ấy nhìn Tô Dao Linh, lạnh lùng nói: “Lộ Liêu Liêu, các cô đừng có tin Triệu Thác! Chúng ta đều sẽ bị anh ta giết chết!”

“Ra tay!” Triệu Thác hét lớn.

Ỷ Thiên Đồ Long hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc Tôn Phi Phi chỉ là một cô gái, thêm vào đó bên bọn họ chiếm ưu thế về nhân số, xông lên chắc chắn có thể bắt được đối phương, sau đó trói lại hỏi rõ ngọn ngành, có khi Tôn Phi Phi thật sự bị thế lực siêu nhiên khống chế tâm trí cũng nên? 

Thế là sau tiếng hét của Triệu Thác, cậu ta lao nhanh về phía trước! 

Tôn Phi Phi lập tức quay qua, siết chặt cây gậy trong tay. 

Thế nhưng, khi cậu ta vừa lao tới, dùng tay đỡ lấy cú đánh đầu tiên của Tôn Phi Phi, cậu ta đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai! 

Vì cậu ta phát hiện chỉ có mỗi mình cậu ta lao lên! 

Ỷ Thiên Đồ Long: ? 

Hóa ra kẻ làm trò hề là mình? 

Người ngạc nhiên không chỉ mình cậu ta, mà còn cả Tôn Phi Phi. 

Cả hai không tiếp tục công kích lẫn nhau, mà đều ngỡ ngàng nhìn về phía cửa ra vào. 

Đó là hướng của Triệu Thác. Theo lẽ thường, anh ta là người hô “ra tay”, cho dù trong tay không có vũ khí thì cũng nên là người đầu tiên lao lên mới phải. Nhưng thực tế, sau tiếng hô đó, anh ta không những không lao lên, mà còn lùi lại vài bước! 

Trong tình huống hai bên như hai con sói đang chuẩn bị vồ nhau, căng thẳng chỉ chực nổ tung thì phần lớn người chơi cấp thấp sẽ không kịp phản ứng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi. 

Ai nói to, ai có vẻ như là thủ lĩnh thì tin tưởng, nghe theo người đó. 

Ỷ Thiên Đồ Long chính là dạng người như vậy, nhưng điều Triệu Thác không ngờ là tiếng hô ấy lại chỉ lừa được tên ngốc như Ỷ Thiên Đồ Long! 

Tô Dao Linh và Thẩm Diệc chẳng những không xông lên, mà còn tiến về phía anh ta cùng lúc, tức là hướng cửa ra vào. 

Phản ứng đầu tiên của Triệu Thác là hai người này thông minh hơn, bây giờ chỉ muốn bo bo giữ mình, để người khác lên thử phản ứng của Tôn Phi Phi. 

Nhưng anh ta không ngờ là Tô Dao Linh lại ra tay với mình!

Triệu Thác lơ mơ, sau lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, rõ ràng là bị ai đó đá một phát mà hướng này thì chỉ có thể là… Thẩm Diệc! 

Chuyện gì thế này? Chẳng phải bọn họ nên canh giữ ở lối thoát duy nhất là cửa ra vào cùng anh ta để sẵn sàng chạy trốn, hoặc đợi Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long đều bị thương rồi lao lên kết thúc sao? 

Sao bọn họ lại ra tay với anh ta? Hơn nữa hành động còn cực kỳ ăn ý, giống như đã thảo luận từ trước! 

Mặt đất đầy tro bụi, khói nồng nặc, trời lại nhá nhem tối khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn. Triệu Thác bị Tô Dao Linh đè xuống đất đánh tới tấp, chỉ cảm thấy mắt mũi đầy tro bụi và máu. 

Cả nắm đấm của Thẩm Diệc nữa, lối đánh khác Tô Dao Linh, nhưng đòn nào cũng chí mạng. 

Thế là Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long vừa mới đánh nhau, lúc này chỉ biết đứng ngây ra nhìn, ngỡ ngàng trước cảnh ba người tưởng như cùng phe đột nhiên đánh nhau chí chóe. 

Ỷ Thiên Đồ Long ngơ ngác: "Tôi, tôi hoa mắt rồi sao?" 

Hồi nãy chính Lộ Liêu Liêu là người nói đề phòng Tôn Phi Phi, giờ người đánh Triệu Thác cũng là cô. Cô đang làm cái quái gì vậy?

Nếu không phải Thẩm Diệc cũng tham gia đánh cùng, chắc Ỷ Thiên Đồ Long đã tưởng người bị cô dâu điều khiển chính là Tô Dao Linh! 

Chưa kể, suốt từ đầu đến giờ Tô Dao Linh vẫn tự xưng là người phát ngôn của “nó”, còn vừa mới dắt cậu ta ra từ đường xem bức tượng cáo kỳ quái, phớt lờ hết những điều cấm kỵ ghi trên đó. 

Chẳng lẽ lúc đó cô đã bị nhập rồi? 

Ỷ Thiên Đồ Long rùng mình, sống lưng lạnh toát. 

Bảo sao lúc vào từ đường lại thấy nổi da gà, rõ ràng là có điều gì đó không đúng! 

Không riêng Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long bối rối, Triệu Thác cũng choáng váng. Cuối cùng anh ta cũng có được cơ hội thở dốc, mở đôi mắt đầy máu và bụi cố gắng nhìn rõ hai bóng dáng trước mặt. 

“Hai người làm cái gì vậy…? Hai người điên rồi sao? Tại sao lại đánh tôi?” 

Người trả lời anh ta không phải Tô Dao Linh, mà là Thẩm Diệc. 

“Muốn biết lý do không?” 

Anh ấy bước đến góc sân, nhặt một mảnh vỡ của ấm sành, có lẽ đã bị người đến hỗ trợ dập lửa không cẩn thận làm rơi vỡ. 

“Ỷ Thiên Đồ Long, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hai người họ điên rồi, người bình thường sẽ đánh tôi tàn nhẫn như thế sao?” Triệu Thác nhổ ra một chiếc răng gãy, kinh hãi nhìn Tô Dao Linh đang phủi bụi trên tay: “Hai người điên rồi!” 

Tô Dao Linh cười khẽ, bước sang một bên, chắn ngay trước cửa: “Không ai từng nói với anh à? Anh diễn quá tệ.” 

Triệu Thác: “… Cái gì?” 

Vừa dứt lời, Thẩm Diệc đã đến ngay sau lưng anh ta, cúi người, một tay bóp chặt cổ, tay kia cầm mảnh sứ sắc lẹm cứa một đường… 

Tô Dao Linh nhíu mày né sang một bên. 

Ỷ Thiên Đồ Long đứng gần đó vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy màu đỏ chói mắt văng tung tóe trong không khí. 

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cậu ta là… 

Mẹ ơi, Thẩm Diệc độc ác quá! Giết người như ngóe luôn! 

Mới vài phút thôi mà đã có hai mạng người chết dưới tay anh ấy rồi! 

Suy nghĩ thứ hai là… 

Khoan đã, sao họ lại muốn giết Triệu Thác? 

“Thơ mộng quá! Thơ mộng quá!” 

*Nguyên văn 萨日朗: Tát nhật lãng. Ở đây khi thấy giết người, thì họ đang cố làm lố cho đỡ sợ.

Có người dân chạy tới cứu hỏa thấy cảnh tượng kia thì hét lên, chạy mất dép.

Đầu óc Ỷ Thiên Đồ Long cũng rối như tơ vò, chẳng lẽ Tiểu Toàn là do Thẩm Diệc giết? Là anh ấy và Tô Dao Linh hợp tác cùng giết? Vậy Tôn Phi Phi là đồng bọn của họ sao? 

Cậu ta nghĩ vậy là có lý do, vì Thẩm Diệc ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn, không nói một lời thừa thãi, như thể biết rõ phản diện luôn chết vì nói nhiều. 

Còn phong cách của Tô Dao Linh thì đúng chuẩn vai ác: Đe dọa dân làng, đánh người chơi khác, lời nói cũng đậm mùi phản diện, hoàn toàn không dính líu gì đến “chân thiện mỹ”. 

May mà Tôn Phi Phi phản ứng nhanh: “Hai người tin tôi à? Nhưng sao vừa nãy lại…” 

Cô ấy giật mình, nhìn thi thể dưới mặt đất, chợt hiểu ra: “Hai người cố ý làm anh ta mất cảnh giác, rồi thừa cơ tiếp cận để giết anh ta trong nháy mắt…!” 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi giữa tình cảnh hỗn loạn, Tô Dao Linh đã nhanh chóng quyết định tin ai và lên chiến thuật tiêu diệt, còn Thẩm Diệc cũng nhanh nhạy hiểu ý cô, phối hợp không sai một bước. 

Lúc ra tay cũng không nói gì, như thể những gì Triệu Thác nói đều không quan trọng. 

Rõ ràng cả hai đều không chứng kiến hiện trường Tiểu Toàn bị giết, mọi thông tin họ có đều nghe từ lời kể của hai đương sự là Tôn Phi Phi và Triệu Thác. Nếu không phải họ có khả năng phán đoán nhạy bén và phân biệt thật giả thì chỉ có thể là… 

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. 

Bọn họ tình nguyện giết sai cũng sẽ không bỏ qua một chút nguy hiểm nào. 

Trừ khi giữa Tôn Phi Phi và Triệu Thác có hiểu lầm sâu sắc nào đó, nếu không thì hung thủ giết Tiểu Toàn chắc chắn là một trong hai người. 

Nếu Triệu Thác ra tay, hai người vốn không oán không thù mà lại tự dưng giết Tiểu Toàn, còn định giết cả Tôn Phi Phi thì khả năng cũng sẽ không tha cho các người chơi khác là rất lớn. 

Còn nếu là Tôn Phi Phi ra tay, vậy thì càng đáng sợ. Cô ấy và Tiểu Toàn là bạn thân, phải có lý do lớn đến mức nào mới khiến cô ấy giết người? Càng đừng nói đến đám người xa lạ như bọn họ. 

Nếu đúng là nguyên tắc “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” thì bây giờ bản thân cô ấy cũng đang cực kỳ nguy hiểm còn gì?

Cho nên, dù Thẩm Diệc và Tô Dao Linh đã liên thủ giết chết Triệu Thác, nhưng trong lòng Tôn Phi Phi vẫn còn hồi chuông cảnh báo vang lên không ngừng, chính sự cảnh giác và đa nghi này mới giúp cô ấy sống sót khỏi tay Triệu Thác. 

Ánh mắt của Tô Dao Linh chuyển sang Tôn Phi Phi: “Đừng căng thẳng. Chúng tôi sẽ không làm gì cô. Còn Triệu Thác, một khi đã xác định anh ta định giết chúng ta thì không còn lý do gì để giữ anh ta sống cả.” 

Ỷ Thiên Đồ Long: “Cái, cái gì? Nhưng tại sao... tại sao Triệu Thác lại muốn giết chúng ta?” 

Lúc này Ỷ Thiên Đồ Long cũng giống như Trần Bằng, đầu óc chỉ toàn những dấu hỏi “Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Bởi vì ngay từ đầu, Triệu Thác luôn tỏ ra rất quan tâm đến họ, thậm chí còn mơ hồ trở thành người dẫn dắt cả nhóm. 

Thẩm Diệc không thèm liếc thi thể Triệu Thác, mà quay sang nói với Tô Dao Linh: “Cô giải thích đi, nếu không nói rõ với họ, chắc sau này họ sẽ không dám hành động chung với chúng ta đâu.” 

Tô Dao Linh: “Anh cũng biết lúc mình ra tay vừa nãy quá thành thạo chuyên nghiệp sao?” 

Hai chữ “ra tay” còn khá nhẹ nhàng uyển chuyển. 

Tất cả mọi người đều là người mới, giết quái vật thì còn được, nhưng giết một người đang sống sờ sờ thì không ai có thể dứt khoát và lưu loát đến thế. 

Huống chi, sau khi làm xong, cảm xúc của anh ấy không hề dao động chút nào, như thể không phải vừa đoạt lấy một mạng người, mà chỉ đơn giản là xử lý một đống rác rưởi. 

Tô Dao Linh quay sang nhìn Tôn Phi Phi: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, tôi sẽ nói ngắn gọn. Bây giờ Triệu Thác và Trần Hữu Phát đã chết, vài nguy hiểm đã được loại bỏ, cô có thể nói rõ chuyện đã xảy ra trong nhà họ Triệu rồi.” 

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Tôn Phi Phi bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện. 

Khi đó Triệu Thác bảo cô ấy vào phòng, còn dặn đi dặn lại là không được mở mắt ra. Nhưng ngay lúc vừa bước vào, với khứu giác nhạy bén, cô ấy đã ngửi thấy mùi máu tanh cùng với âm thanh vật sắc bén lao tới, thế là cô ấy không làm theo lời Triệu Thác mà lập tức mở mắt ra. 

Trong phòng tối om, không rõ trên giường có người hay không, nhưng cảm giác bất an trong lòng khiến cô ấy ý thức được mình sắp bị tập kích, hơn nữa kẻ đó còn ở sau lưng. 

Cái tên cô ấy nghĩ tới đầu tiên chính là Triệu Thác! 

Dù cô ấy tránh được đòn đó nhưng vẫn bị thương ở cánh tay. Quả nhiên, Triệu Thác như thay đổi thành một người khác, khuôn mặt vô cảm, chẳng nói chẳng rằng, cả hai liều mạng đánh nhau trong phòng và đều bị thương. Điều kỳ lạ là trong lúc đó có lưỡi dao bỗng dưng xuất hiện chém lên người cô ấy, nhưng một giây sau lại biến mất. 

May thay, những lưỡi dao đó không xuất hiện quá nhiều, cũng không vào chỗ hiểm, cho nên cô ấy mới có thể sống sót. 

Trong lúc vật lộn, cô ấy nhìn thấy thi thể Tiểu Toàn bị kéo vào sau bàn trong phòng, trên thi thể là những vết thương giống y hệt. Lúc đó, cô ấy mới chắc chắn Triệu Thác chính là hung thủ, anh ta lừa họ vào phòng để giết chết từng người một. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play