"Lửa lớn thế này, không dập sao?" Giữa lúc không khí trong sân đang dần nóng lên, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.

Sắc mặt Trần Hữu Phát lập tức thay đổi. Ông ta nhìn về phía mái nhà nhà mình, thấy trên mái ngói loang lổ kia có một người quen đang đứng, là người mà ông ta cực kỳ căm ghét.

Thẩm Diệc.

Sao... Sao có thể như vậy? Chẳng phải Thẩm Diệc đang bị nhốt trong nhà kho sao?

Rõ ràng cửa đã bị ông ta khóa chặt, nhà kho cũng không có cửa sổ, Thẩm Diệc trốn ra kiểu gì? Hơn nữa, trên người Thẩm Diệc không hề có dấu vết nào bị thiêu cháy!

"Phá bức tường trong nhà kho mất chút thời gian." Thẩm Diệc nhảy xuống khỏi mái nhà, đáp rất nhẹ nhàng: "Nhưng mà... Tôi vẫn đánh giá thấp quyết tâm của ông."

Quyết tâm giết người diệt khẩu.

"Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi là trưởng thôn!" Trần Hữu Phát hoảng hốt lùi lại, chỉ tay về phía Trần Bằng: "Đứng đó làm gì? Ngăn cậu ta lại!"

Hiện tại dân làng đều ra giếng múc nước, trong sân chỉ còn hai người nhà họ Trần và bốn “người ngoài”.

Trong mắt Trần Hữu Phát, bất kể Thẩm Diệc ra ngoài bằng cách nào thì hiện tại cũng đã không còn là người bình thường nữa rồi.

"Tôi nghĩ có một người rất mong được gặp lại ông." Thẩm Diệc cười khẽ, giọng rất nhẹ, nhưng ra tay thì cực nhanh. Trần Bằng còn chưa kịp phản ứng đã phải trơ mắt nhìn Thẩm Diệc lao tới, chỉ mấy chiêu đã đánh gãy tay chân Trần Hữu Phát.

Trước đây, khi bị dân làng vây đánh, anh ấy đã từng phản kích. Lúc đó Trần Hữu Phát đã biết Thẩm Diệc không phải hạng xoàng, nhưng không ngờ khi ấy Thẩm Diệc còn chưa dùng toàn lực.

Mà ông ta lại bất hạnh trở thành người phải nếm trải ác mộng ấy.

"Tôi là trưởng thôn! Cậu dám…"

"Cho dù tôi giết ông ngay ở đây, chắc cũng chẳng ai dám nói gì đâu." Thẩm Diệc cười gằn: "Ông nghĩ dân làng sẽ vì ông mà liều mạng với thứ kia à?"

Mặt Trần Hữu Phát tái nhợt, ông ta biết Thẩm Diệc muốn giết mình rồi đổ hết tội lên đầu cáo, y như cái cách mà chính bọn họ từng làm trước kia!

Trần Hữu Phát quá hiểu dân làng của nơi này.

Nếu thật sự như vậy, cho dù nhà họ có thành căn nhà hoang thứ hai trong làng, e rằng cũng chẳng ai vì thế mà động tới mấy người ngoài này.

Thứ người dân cần chỉ là một lý do phù hợp cho cái chết. Còn lý do đó là thật hay giả thì chẳng ai quan tâm. Chỉ cần người chết không phải là họ, họ sẽ giả vờ như không thấy gì cả.

Biết đe dọa không hiệu quả, Trần Hữu Phát lập tức đổi giọng: "Không phải tôi cố ý! Tại lửa bốc lên bất ngờ, mà giờ cậu có bị sao đâu? Có gì thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, chỉ cần cậu... Cậu..."

Chân đau như kim đâm, tay thì cong vẹo biến dạng, mồ hôi vã đầy trán, nhưng ông ta vẫn cố nịnh nọt Thẩm Diệc: "Cậu tha cho tôi, tôi sẽ không truy cứu gì cả! Cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi sẽ đưa hết tiền của làng cho cậu! Năm nào tôi cũng chia tiền với Chu đạo trưởng, giờ cũng đưa hết cho cậu! Cậu muốn gì cũng được!"

Thẩm Diệc: "Trông tôi giống người nghèo lắm à?"

Tô Dao Linh đang xem kịch hay chậm rãi nói: "Không ai chê tiền của mình ít cả."

Lúc này Trần Bằng mới phản ứng lại: "Cậu làm cái gì vậy? Đó là bố tôi! Cậu… Sao cậu có thể làm vậy với ông ấy?"

Cậu ta định xông lên ngăn Thẩm Diệc, nhưng bị Tô Dao Linh chặn lại.

"Trần Bằng, nếu bây giờ cậu xông lên, chắc Thẩm Diệc sẽ điên lên rồi đánh gãy luôn tay chân của cậu đấy."

Danh tiếng của Thẩm Diệc đã bị hủy hoại (không phải).

Ỷ Thiên Đồ Long và Tôn Phi Phi thì hoàn toàn choáng váng, cả hai đều kinh hãi, không ngờ Thẩm Diệc lại có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Nếu là họ, bị trưởng thôn nhốt trong nhà kho rồi suýt bị thiêu sống, cùng lắm họ chỉ đánh một trận dằn mặt, đâu có như Thẩm Diệc, rõ ràng là định giết người!

Nhưng anh ấy định giết trưởng thôn thật sao?

Không giống như những con quái vật họ từng đối mặt ở các phó bản khác, Trần Hữu Phát là người sống sờ sờ, dù ông ta có làm chuyện gì mờ ám, dù ông ta đáng ghét, nhưng để thật sự ra tay giết người thì lại là chuyện khác!

Có lẽ mấy người chơi kỳ cựu làm được, nhưng người chơi mới như họ thì không làm nổi!

Nhưng cách xử lý của Thẩm Diệc khiến tất cả đều sững sờ.

Anh ấy xách Trần Hữu Phát đang nhũn như con chi chi, đá tung cửa nhà kho đang cháy rực rồi quẳng ông ta vào trong!

Trần Bằng chết lặng, không ngờ Thẩm Diệc lại thật sự ra tay! Ném người vào trong biển lửa như thế thì sao có thể sống được?

"Tôi không phải người tốt. Nếu có người muốn giết tôi, mà tôi còn phải tha thứ cho người đó thì tôi khác gì kẻ ngu chứ?" Thẩm Diệc lạnh lùng quay đầu lại, nói xong câu đó.

Mắt Trần Bằng đỏ bừng: "Tôi giết cậu!"

Cậu ấy còn chưa kịp lao tới, đã nghe thấy Thẩm Diệc nói: "Người giết Trần Hữu Phát không phải tôi."

Ánh mắt của anh ấy dừng lại ở nhà kho hàng gần như bị lửa bao trùm.

"Là chị của cậu."

"Cái gì?" Trần Bằng sững sờ, "Cậu... đã gặp chị của tôi sao? Chị của tôi đang ở đâu?"

Từ nhỏ, Trần Bằng đã được chị gái chăm sóc. Mẹ của cậu ấy mất sớm, chị Trần Hương luôn chăm lo cho cậu ấy thay mẹ nên tình cảm giữa cả hai rất tốt. Sau này cậu ấy lên thành phố học, tuy rằng ít về nhà nhưng mỗi lần về đều là chị gái vào bếp nấu cả bàn đồ ăn, quan tâm hỏi han cuộc sống của cậu ấy.

Sau đó, cậu ấy thi đỗ vào trường học tốt, đi đến thành phố lớn hơn để học tập thì nghe tin chị gái sắp lấy chồng.

Ban đầu cậu ấy phản đối vì chị gái còn rất trẻ, lại sắp phải gả ra ngoài làng, về sau sẽ khó gặp lại. Cậu ấy định gọi điện về, nhưng trong làng không có điện thoại. Dù nguyên nhân là do bố của cậu ấy không muốn làng giao lưu với bên ngoài, nhưng từ xưa đến nay, dân làng vẫn sống như vậy, chẳng ai thấy lạ hay muốn thay đổi.

Nhưng cậu ấy không thể ngờ lại nhận được tin chị gái mất tích ngay trước ngày cưới!

Trần Bằng đã xin nghỉ, quay về làng tìm khắp nơi, nhưng vẫn không có chút tin tức.

Dân làng đều nói chị của cậu ấy bị “nó” mê hoặc, sẽ không bao giờ trở lại. Ban đầu cậu ấy còn nghi ngờ, sau thì bất lực rồi chấp nhận sự thật, nghe lời bố quay về kết hôn...

Cậu ấy không hề nghĩ tới sẽ lại nghe được hai chữ “chị gái” từ miệng người bạn học này!

Phải biết rằng, cậu ấy chưa từng nói với các bạn đại học của mình là bản thân có một người chị, người trong làng cũng rất kiêng kị chuyện này. Chẳng lẽ là do Thẩm Diệc từng gặp qua? Nhưng sao đối phương lại nói chính chị gái Trần Hương giết Trần Hữu Phát?

Rõ ràng là Thẩm Diệc ném bố cậu ấy vào đám cháy cơ mà! 

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Thẩm Diệc khiến Trần Bằng đang giận dữ mất lý trí như bị dội nguyên một chậu nước lạnh.

“Thật ra chị gái cậu chưa từng mất tích, cô ấy chẳng đi đâu cả, vẫn luôn ở trong nhà kho nhà cậu.”

Trần Bằng trợn tròn mắt: “Cái, cái gì?”

Ỷ Thiên Đồ Long lập tức nhớ đến tin nhắn kia: “Anh, anh nói thi thể được tìm thấy trong nhà kho chính là...”

Nhưng chuyện Trần Hương mất tích đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Nếu cô ấy thật sự đã chết từ sớm thì giờ cũng chỉ còn lại một bộ xương khô.

Nhưng nếu là xương khô thì tại sao Thẩm Diệc liếc qua đã nhận ra được đó là Trần Hương?

Trên thực tế, anh ấy cũng không có bằng chứng tuyệt đối để chứng minh đó là Trần Hương.

Lúc đập tường, thứ đập vào mắt anh ấy là một bộ xương khô ẩn sâu trong tường.

Bộ xương đã ngả màu vàng, gần như hòa vào bức tường dày đặc. Thi thể co quắp, bị giam chặt trong đó.

Tuy Thẩm Diệc không thể xác định được độ tuổi của bộ xương, nhưng nhìn vào phần xương chậu là có thể phân biệt giới tính, đó là hài cốt của một cô gái. Đã vậy còn nằm trong nhà kho của nhà họ Trần, vậy chắc chắn là người có liên quan đến gia đình này.

Việc đã phân hủy thành xương chứng tỏ người này đã chết rất lâu rồi, không phải là nạn nhân mất tích gần đây.

Một nhà kho bị bỏ hoang đột ngột, một trưởng thôn cực kỳ bài xích việc báo án, luôn miệng rêu rao rằng cáo giết người, nhưng bản thân lại không hề sợ cáo, thậm chí khi thấy hiện tượng quỷ quái còn vội nhốt người ngoài là anh ấy vào trong nhà kho!

Kết hợp các yếu tố này, Thẩm Diệc nhanh chóng suy luận ra, Trần Hữu Phát chắc chắn biết bí mật về bộ xương đó. Ông ta cố tình che giấu sự thật, thậm chí không ngại phóng hỏa để bịt đầu mối.

Người từng mất tích duy nhất có thể khớp với mọi dữ kiện trên chỉ có Trần Hương.

“Không, không thể nào... Nếu bố biết chị gái của tôi chết trong nhà kho, tại sao ông ấy lại không...”

Trần Bằng nói đến đây, chính cậu ấy cũng không dám nói tiếp.

Trần Hữu Phát biết rõ chuyện Trần Hương chết, thậm chí ông ta chính là hung thủ!

Nếu không phải vậy, ông ta chẳng có lý do gì để che giấu tất cả. 

Quả nhiên, trong nhà kho đang cháy vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Trần Hữu Phát.

“Không, đừng, đừng tới đây! Cái chết của mày là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến tao!”

“Cút đi, cút đi! Cút hết đi!”

Rầm, nhà kho cũ nát hoàn toàn sụp đổ, Trần Bằng chỉ kịp lao tới cửa thì thấy bên cạnh cái bóng đang cháy của Trần Hữu Phát có một bóng người quen thuộc “liếc nhìn” cậu ấy.

Chỉ một ánh nhìn, trực giác của cậu ấy đã đưa ra phán đoán, đó chính là chị gái của cậu ấy.

Khói bụi dày đặc cuồn cuộn bốc lên, ngọn lửa lan sang các gian nhà phía Nam, càng lúc càng có nhiều người dân chạy đến cứu hỏa.

Trần Bằng ngồi bệt xuống đất, suy sụp: “Sao lại như vậy... Sao ông ta lại giết chị... tại sao?”

Lúc này, không ai có thời gian để an ủi Trần Bằng đang sụp đổ tinh thần. 

Hiển nhiên, tuy Trần Bằng nghi ngờ bố mình, thậm chí còn mời bạn bè đến dự đám cưới, tất cả đều lộ ra sự mất niềm tin vào ngôi làng này.

Nhưng cậu ấy không thể nào ngờ được sự thật lại tàn khốc đến thế. 

Hiện tại trưởng thôn đã chết và câu hỏi mà người chơi phải đối mặt tiếp theo là ai mới là người giết chết Tiểu Toàn? 

Vì lúc này, Triệu Thác cũng chật vật xuất hiện ở cửa nhà Trần Bằng. 

“Sao mọi người đều ở đây vậy? Tôi đang ở trong phòng thì ngửi thấy mùi khói, nghe nói nơi này đang cháy lớn, xem ra không thể ở nhà chú hai của Trần Bằng được nữa rồi. Khoan đã, Tôn Phi Phi?” 

Sắc mặt Triệu Thác lập tức thay đổi: “Tại sao mọi người lại ở cùng cô ta? Mau, mau giết cô ta! Đừng tin bất cứ lời nào cô ta nói, cô ta không còn là Tôn Phi Phi chúng ta biết nữa đâu!”

Tôn Phi Phi lập tức phản công: “Anh ngậm máu phun người! Rõ ràng chính anh đã giết Tiểu Toàn!” 

Cô ấy còn nhặt lấy một cây gậy dưới đất, như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. 

“Mọi người đừng tin cô ta! Từ sau khi gặp cô dâu, cô ta đã thay đổi! Nếu không phải tôi tận mắt thấy thi thể của Tiểu Toàn, tôi cũng suýt tin cô ta đấy!” 

Tuy Triệu Thác không cầm vũ khí, nhưng ánh mắt anh ta dán chặt vào Tôn Phi Phi, luôn cảnh giác với mọi động tác của cô ấy. 

Ỷ Thiên Đồ Long lơ ngơ không biết nên tin ai, cả hai bên đều có vẻ không nói dối! 

Nhưng có một điều chắc chắn, một trong hai người họ là hung thủ giết Tiểu Toàn! 

Không biết làm sao, cậu ta đành nhìn về phía Tô Dao Linh và Thẩm Diệc, dù sao hai người này vẫn rất bình tĩnh. 

Quả nhiên, bọn họ lập tức cho cậu ta đáp án… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play