Tôn Phi Phi ngỡ ngàng: "Cái gì?" 

Ỷ Thiên Đồ Long lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, nếu Tôn Phi Phi thực sự đang lừa họ, hiện tại bị cậu ta vạch trần, có khi cô ấy sẽ ra tay ngay tại chỗ. 

Tôn Phi Phi nhìn biểu cảm của Ỷ Thiên Đồ Long cũng đoán được vài phần, ánh mắt kinh ngạc hỏi: "Hai người đã gặp Triệu Thác rồi à? Anh ta nói tôi giết Tiểu Toàn sao?" 

Ỷ Thiên Đồ Long không dám nói thêm rằng ngoài việc cáo buộc Tôn Phi Phi giết người, Triệu Thác còn nói cô ấy sẽ giả vờ để lấy lòng tin của bọn họ, nhưng dù nghĩ kiểu gì thì trông Tôn Phi Phi bây giờ cũng không giống như đang nói dối, cô ấy cũng không tấn công họ ngay lập tức. 

Chẳng lẽ là Triệu Thác nói dối? 

Nhưng Triệu Thác có lý do gì để giết bọn họ? Mấy tin nhắn anh ta gửi trước đó cũng không giống như là giả. 

Rốt cuộc là ai đã giết Tiểu Toàn? Cậu ta nên tin ai đây? 

Tô Dao Linh nói: "Bọn tôi chưa gặp Triệu Thác, nhưng anh ta từng ở cùng cô, lúc hai người tách nhau ra chắc cô cũng biết. Tuy vậy, anh ta có gửi một tin nhắn cho chúng tôi, nói cô giết Tiểu Toàn." 

"Tại sao tôi lại giết Tiểu Toàn được!" Tôn Phi Phi kích động: "Cô ấy là bạn thân của tôi, tôi có lý do gì giết cô ấy chứ?" 

Ỷ Thiên Đồ Long vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Vậy rốt cuộc giữa ba người các cô có chuyện gì? Không phải cùng nhau đi đến nhà họ Triệu sao? Không gặp được Triệu Tiểu Hồi à?" 

"Tôi cũng không biết có gặp được hay không nữa, dù sao… Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Triệu Thác tự dưng tấn công tôi, tôi cảm thấy anh ta đã lừa chúng ta từ đầu, có ý định giết chúng ta từ trước. Hai người nhất định đừng tin lời anh ta nói." 

Không sai, trông cả hai người trước mắt chẳng có lý do gì để giết người chơi khác, nhưng nếu như bị một thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển thì sao? 

Ỷ Thiên Đồ Long không dám tin ai cả. Nếu không phân biệt được thật giả thì tốt nhất là giữ khoảng cách với cả hai người. Trong mắt cậu ta, ai cũng có điểm đáng ngờ. 

"Vậy vừa rồi bọn tôi gọi điện thoại cho cô, sao cô không bắt máy? Đúng rồi, điện thoại của cô đâu?" Ỷ Thiên Đồ Long hỏi tiếp. 

Tôn Phi Phi lắc đầu: "Tôi đánh rơi lúc đánh nhau với Triệu Thác rồi." 

Lý do có vẻ hợp lý, nhưng cũng có thể chỉ là cái cớ. 

Tôn Phi Phi lại hỏi: "Giờ hai người định đi đâu?" 

Vết thương trên tay cô ấy vẫn còn đang chảy máu, nhìn qua cũng biết là bị thương không nhẹ. Huống chi trời sắp tối, mà trời tối thì lang thang bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, cô ấy cần tìm chỗ để xử lý vết thương. 

"Tôi, tôi…" 

Ỷ Thiên Đồ Long vô thức nhìn về phía Tô Dao Linh, hy vọng cô có thể đưa ra quyết định. Hiện tại cậu ta thực sự không biết nên tin tưởng ai, càng không biết tiếp theo nên làm gì. 

Tin nhắn của Triệu Thác bảo anh ta đang chờ ở nhà chú hai của Trần Bằng, còn Tôn Phi Phi thì lại nói Triệu Thác đang nói dối, chính anh ta mới là kẻ giết người. Nếu Triệu Thác có vấn đề thì bọn họ quay về đó chẳng khác gì tự nộp mạng. 

Nhưng nếu Triệu Thác nói thật, Tôn Phi Phi mới là kẻ lừa đảo, cô ấy vừa gặp đã hỏi Triệu Thác ở đâu, chẳng phải định thủ tiêu anh ta hay sao? Nếu mang cô ấy quay về, có khi lại hại mọi người. 

Nhưng nếu không về nhà chú hai của Trần Bằng thì nơi còn lại chính là nhà họ Triệu, nơi đó vốn đã kỳ quái, ba người đi thì một người chết, hai người còn lại thì đổ tội giết người cho nhau. 

Chẳng lẽ lại đến nhà của Trần Bằng? 

Không ngờ, Tô Dao Linh thật sự nói: "Đi nhà Trần Bằng." 

Tôn Phi Phi ngạc nhiên: "Sao lại thế?" 

Tô Dao Linh đáp: "Thẩm Diệc đang ở đó." 

Hơn nữa, nơi đó vừa phát hiện ra một thi thể mới. 

Nếu là thi thể của Chu Triệt thì không cần phải gửi tin nhắn như vậy. Nếu tín hiệu đủ, hoặc có thời gian, Thẩm Diệc có thể gọi điện thay vì chỉ nhắn tin, điều này chứng tỏ tình hình bên đó không ổn. 

Tôn Phi Phi gật đầu: "Nghe cũng hợp lý, nhưng mà…" 

Cô ấy nhìn hai người, sắc mặt nghiêm trọng: "Dù Triệu Thác nói gì, hai người cũng đừng tin. Đến cả cái chết của Tiểu Toàn mà anh ta cũng đổ cho tôi được, người này thực sự rất đáng sợ."

Ba người tiếp tục đi về phía Bắc, nhưng điều kỳ lạ là Tô Dao Linh đi giữa, Tôn Phi Phi và Ỷ Thiên Đồ Long ở hai bên đều giữ khoảng cách khá xa.

Đường thôn vốn đã hẹp, nhưng rõ ràng không chỉ mình Ỷ Thiên Đồ Long đề phòng, mà ngay cả Tôn Phi Phi cũng không hoàn toàn tin tưởng hai người họ. Nếu cái chết của Chu Triệt có thể do lực lượng siêu nhiên gây ra thì cái chết của Tiểu Toàn, theo lời hai người còn sống thì là do người chơi làm.

Chuyện này càng khiến người chơi nghi ngờ và thiếu tin tưởng lẫn nhau.

Chỉ có Tô Dao Linh là dường như chẳng có chút nghi ngờ nào. Thậm chí Ỷ Thiên Đồ Long đã bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ, không lẽ cô thật sự đã bị thứ đó chọn làm người đại diện mà bọn họ không hề hay biết?

Bà Triệu cũng do cô giết vì bà ta ăn nói khó nghe sao?

Nếu vậy thì thật sự rất đáng sợ…

Ỷ Thiên Đồ Long chưa bao giờ hy vọng Tô Dao Linh thật sự là đồng đội của họ, chứ không phải kẻ thù như lúc này.

Chỉ cần cô đứng về phía đối lập…

Chắc bọn họ sẽ chết mà còn chẳng biết mình chết thế nào.

Mấy người họ còn chưa đến trước cửa nhà Trần Bằng đã thấy ánh đỏ kỳ dị le lói giữa bầu trời tối sẫm, lan ra ánh sáng mờ mờ quanh đó và còn nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo phía trước.

“Cháy rồi, cháy rồi!”

“Không ổn rồi, lửa lớn quá!”

“Mau đi múc nước! Mau lên!”

“Không được, giếng nước ở cổng làng vừa mới có người chết…”

“Cũng đâu phải lần đầu! Cả làng chỉ có mỗi nguồn nước đó, không ra đó thì múc nước ở đâu chứ?”

Ỷ Thiên Đồ Long: “…”

Tâm lý mấy người dân trong làng này… Thật sự khiến người ta kính nể.

Rất nhiều người dân hoảng loạn bưng chậu, xách xô lao ra đường, đổ dồn về phía Nam sườn núi.

Tôn Phi Phi nhìn về hướng ngọn lửa, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cháy ở nhà Trần Bằng!”

Tô Dao Linh chặn một người dân lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Trời ơi, làm sao tôi biết được! Quả nhiên, hễ có cưới hỏi là lại có chuyện, nhất định là do ‘nó’ gây ra!” Người dân kia sốt ruột đến mức chẳng để ý xem Tô Dao Linh là ai, nói luôn: “Đừng cản đường, nếu lát nữa cháy lan ra thiêu luôn nhà tôi thì sao?”

“Cháy ở đâu?”

“Nhà kho của trưởng thôn!” 

Người kia nói xong vội vã rời đi.

Ba người tăng nhanh bước chân, đến nơi thì đúng như dự đoán, một luồng khí nóng hầm hập ập vào mặt. Trưởng thôn đứng trong sân, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhà kho đang cháy hừng hực.

Trần Bằng vừa chạy xuống lầu thì bị Trần Hữu Phát kéo lại: “Đừng cứu! Cứ để nó cháy đi! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cho người ngoài vào làng, nhà kho bị cháy chắc chắn là do người ngoài mới tới đó!”

Trần Bằng nóng ruột: “Sao cơ, bên trong còn có người à? Vậy phải mau dập lửa cứu người chứ!”

“Dù có cháy hết thì cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến căn phòng bỏ hoang ở sát vách của chú hai mày thôi. Nhà kho với nhà ở của chúng ta đâu có liền nhau. Đợi người dân lấy nước về rồi khống chế lửa bên này cũng chưa muộn.”

Trần Hữu Phát quay đầu lại, thấy đám Tô Dao Linh bước vào sân nhà mình, sắc mặt lại càng xấu hơn: “Mày giữ chân bọn họ lại, đừng để họ làm loạn, cũng đừng cho họ biết bên trong có người. Nếu họ xông vào, không chỉ không cứu được bạn của mày mà còn có khi mất cả mạng!”

Trần Bằng: “Nhưng mà…”

Ỷ Thiên Đồ Long và Tôn Phi Phi đi sau Tô Dao Linh vào trong sân, thấy cảnh tượng hỏa hoạn hiện ra trước mắt, càng cảm thấy đêm nay vô cùng hỗn loạn. Nhưng điều khiến cậu ta lo hơn chính là có phải có người cố ý phóng hỏa để phá hỏng đám cưới ngày mai, hại chết bọn họ hay không?

Tô Dao Linh thấy cậu ta đang đăm chiêu nhìn nhà kho cháy: “Đang nghĩ gì vậy?”

Ỷ Thiên Đồ Long thẳng tính, nói chuyện không suy nghĩ, ai hỏi là trả lời ngay: “Chẳng lẽ có người cố ý phóng hỏa…?”

Cậu ta đoán mò, vừa nói xong mới nhận ra cậu ta chẳng có chứng cứ gì.

Tô Dao Linh lại nói: “Chắc có người cố ý thật đấy.”

Tai cô rất thính, mấy lời Trần Hữu Phát vừa nói đều lọt vào tai cô.

Chỉ có mấy câu thôi nhưng toàn là sơ hở.

Vừa vào sân là thấy nhà kho ngay bên tay trái, Trần Hữu Phát lại nói có người vào kho gây cháy, chẳng phải ám chỉ Thẩm Diệc phóng hỏa sao?

Nhưng nếu Thẩm Diệc đốt nhà kho, sao anh ấy lại tự nhốt mình bên trong?

Hơn nữa, Tô Dao Linh đảo mắt qua là đã nhận ra, bên ngoài kho hàng có mùi cồn rất nồng, lửa bên ngoài cũng rất lớn. Nếu ngọn lửa bắt nguồn từ bên trong thì chỉ có thể thấy khói từ bên ngoài, chứ không thể thấy ngọn lửa bốc mạnh thế này.

Dù trong kho có chất dễ cháy, bản chất tường vẫn là đất, trong thời gian ngắn khó mà cháy to được như vậy. Điều đó cho thấy là có người cố ý.

Hơn nữa còn là châm lửa từ bên ngoài.

Vậy thì người có điều kiện để làm vậy chỉ có thể là Trần Hữu Phát.

Vì giết một người ngoài mà sẵn sàng đốt cả nhà kho của mình, nghe qua thì hơi hoang đường, vì chỉ sơ suất một chút, ngọn lửa có thể lan ra, gây nguy hiểm cho người khác.

Dù vậy, ông ta cũng không tích cực dập lửa gì cả.

Mọi dấu vết rõ ràng đến mức Tô Dao Linh không muốn hiểu rõ cũng không được.

Thẩm Diệc phát hiện thi thể trong nhà kho, sau đó nhà kho bốc cháy.

Trần Hữu Phát tôn sùng Chu đạo trưởng, tu sửa lại từ đường cáo, đặt ra quy định kỳ quái, để lời đồn cáo giết người lan tràn khắp làng.

Nhưng khi cô vạch trần bộ mặt thật của Chu đạo trưởng, ông ta lại chẳng phản ứng gì, thản nhiên chấp nhận cô là “người đại diện mới”.

Rõ ràng rất muốn đuổi đám người ngoài bọn họ ra khỏi làng, nhưng khi Tô Dao Linh đe dọa sẽ báo cảnh sát vì cái chết của Chu Triệt, ông ta lại nhún nhường, không những giữ họ lại mà còn cho dự đám cưới.

Thậm chí khi dân làng bị Tô Dao Linh lừa dối, bắt đầu sợ hãi hoặc mê tín, thái độ của Trần Hữu Phát với bọn họ vẫn rất gay gắt, nhưng mọi yêu cầu của cô như bữa tối có gà, đều được ông ta đáp ứng.

Tất cả những biểu hiện mâu thuẫn ấy cho thấy Trần Hữu Phát vốn không kính sợ thần thánh ma quỷ gì cả, thậm chí ông ta hoàn toàn không tin cách nói đó.

Ông ta chỉ muốn dân làng tin vào điều đó mà thôi.

Lời đồn cáo giết người không phải ông ta tung ra đầu tiên, nhưng ai khởi xướng đã không còn quan trọng.

Bởi vì ai cũng có thể là “cáo”, ai cũng có thể “giết người”.

Tất cả những gì ông ta làm chỉ là để che giấu sự tồn tại của thi thể trong nhà kho.

Che giấu bí mật về chuyện vô số phụ nữ đã chết ở làng này.

Tô Dao Linh nghĩ cô đã biết thi thể trong nhà kho là ai.

Thẩm Diệc thông minh như vậy, lúc phát hiện thi thể chắc chắn cũng đoán được.

Trần Hữu Phát phóng hỏa là để diệt khẩu.

Ai nói chỉ có quái vật mới giết người?

Người cũng có thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play