Thi thể của bà Triệu được vớt lên, người nào người nấy đều im lặng.
Ỷ Thiên Đồ Long hơi lo lắng và cảnh giác, sợ dân làng cho rằng chính bọn họ đã giết bà Triệu, đến lúc đó gây sự với họ thì rắc rối to, thậm chí còn nguy hiểm.
Dù sao thì việc “Lộ Liêu Liêu” uy hiếp sẽ giết họ và việc thật sự giết bọn họ, về bản chất là hoàn toàn khác nhau.
Bị đe dọa sẽ khiến người khác sợ hãi, còn nếu thật sự có người bị giết thì có thể khiến dân làng hoảng loạn đánh mất lý trí, rồi làm ra những chuyện cực đoan.
Những tình tiết kiểu vậy ở trong tiểu thuyết hay phim truyền hình còn thiếu sao? Ở những ngôi làng mê tín và lạc hậu trong núi, chỉ cần ai đó làm điều gì khác thường, hoặc mang đến “xui xẻo”, tất nhiên họ không hề mang đến xui xẻo, cũng dễ bị dân làng xem là yêu quái rồi bắt lại thiêu chết.
Cậu ta đã nghe chuyện đó vài trăm đến cả ngàn lần rồi.
Lúc trưa, Tô Dao Linh còn tự xưng mình là người đại diện của “nó”, nói ai đắc tội với cô thì sẽ phải chết.
Bây giờ đúng là thế thật, cả cái làng này chỉ có bà Triệu là không ưa cô, chưa qua một ngày đã bị phát hiện chết trong giếng nước.
Tình trạng tử vong còn giống hệt như con dâu của bà ta!
Ánh mắt của vài người nhìn Tô Dao Linh đều mang theo sự sợ hãi và hoang mang.
“Giờ phải làm sao? Hay là mời Chu đạo trưởng tới xem có bắt được cô ta không…”
“Bị ngu à? Dù Chu đạo trưởng có là kẻ lừa đảo hay không, trưa nay trong sân nhà Trần Nhị, anh không thấy cả bùa của Chu đạo trưởng cũng bị cô ta phá à? Gã họ Chu kia chắc chắn không đối phó nổi đâu!”
“Nhưng mà bà Triệu chết rồi là chuyện lớn đấy, ngày mai con gái bà ta lấy chồng rồi, nhà này…”
Đáng nói là cô gái đại diện cho cái chết và nỗi sợ kia lại mỉm cười hiền lành nhìn họ, hỏi: “Giờ nhà họ Triệu chỉ còn lại Triệu Lục Tử và Triệu Tiểu Hồi thôi đúng không? Có ai biết họ ở đâu không? Mẹ họ chết ở cổng làng, thế nào cũng phải gọi họ đến xem qua chứ.”
Dân làng: “…”
Sao nghe câu này cứ như đang chửi người khác thế?
Thực ra bọn họ chỉ mong Tô Dao Linh mở miệng nói là chuyện này không liên quan đến cô, do bà Triệu trượt chân ngã xuống giếng khi đi lấy nước thôi.
Nhưng cô không nói vậy, không những không phủ nhận, còn bắt họ đi tìm nốt hai đứa con nhà bà Triệu tới.
Cô định nhổ cỏ nhổ tận gốc sao?
Vậy thì quá độc ác rồi!
Dân làng không dám lại gần Tô Dao Linh, ai nấy đều lùi xa.
Tô Dao Linh nhíu mày, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: “Sao vậy? Không ai biết Triệu Lục Tử và Triệu Tiểu Hồi ở đâu à? Hay là các người cũng muốn đi theo bà Triệu?”
“Ôi trời, cô đừng nói bậy.” Một người bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch: “Tôi, chúng tôi không biết bọn họ ở đâu!”
“Nếu mấy người sống còn không biết, vậy sau khi chết sẽ biết nhỉ, để tôi xem xem…”
Tô Dao Linh nhìn lướt qua đám đông: “Bắt đầu từ ai trước nhỉ?”
“Tôi tôi tôi, tôi biết, lúc nãy tôi thấy Triệu Lục Tử qua nhà lão Tống xin thuốc dán, để tôi đi gọi nó!” Người dân vừa tham gia vớt thi thể nói xong câu đó thì chạy biến đi khi được cô gật đầu cho phép.
Tô Dao Linh hỏi tiếp: “Vậy Triệu Tiểu Hồi ở đâu?”
“Ờ… Nhà họ Triệu trông cô ấy kỹ lắm, mai là ngày cưới rồi, cô dâu không được chạy lung tung đâu, nếu lại xảy ra chuyện như mấy cô dâu trước thì sao chịu nổi!”
Một người khác nói: “Anh trai của tôi còn thay phiên canh cổng nhà họ Triệu đấy, ba hôm nay chẳng ai nhìn thấy mặt cô dâu. Với lại, trưởng thôn đã ra quy định rồi, bọn tôi không được đụng vào cô dâu, càng không thể nhìn!”
“Đúng đúng, hiện tại không thể gọi cô ấy ra được đâu!”
“Được rồi.”
Vừa nãy Tô Dao Linh đã kiểm tra thi thể của bà Triệu.
Bà ta mới chết, miệng mũi còn có nước, trên cổ có vết bầm rất sâu, khó mà nói là chết vì đuối nước hay vì bị bóp cổ, có lẽ là cả hai. Trên người còn có dấu vết vùng vẫy, cổ có cả vết cào, chắc là khi bị siết cổ bà ta đã cố chống cự.
Hiển nhiên không phải tự tử, mà bà ta cũng chẳng có lý do gì để tự tử.
Nhưng hung thủ là người hay là quỷ thì còn chưa rõ.
“Thi thể để cho các người, lát nữa giao lại cho trưởng thôn hay đưa cho Triệu Lục Tử cũng được.”
Tô Dao Linh xoay người định rời đi.
Dân làng: “Hả?”
“Bà Triệu là người của làng các người, chẳng lẽ lại để tôi mang về?”
“Cô gái, cháu đừng đi vội, bác muốn hỏi một câu.”
Một bác gái từng trò chuyện với 777 chen lên: “Bà Triệu thật sự bị thứ kia mang đi à? Không phải nó chỉ nhắm vào cô dâu thôi sao?”
“Khi cả nhà ba người nhà chú hai của Trần Bằng chết, Trần Tào và bố mẹ của Trần Tào có ai là cô dâu không?”
“Ờ thì… Chẳng phải nói mẹ của Trần Tào bị thứ kia nhập vào thì nổi điên rồi giết cả chồng lẫn con sao! Nhưng mà, bác thấy bà Triệu chết giống Trần Vân lắm, bác còn tưởng linh hồn Trần Vân chưa siêu thoát nên quay lại giết bà ấy! Nếu là như vậy thật thì bác phải dọn ra khỏi làng thôi, bác cũng không dám lại gần cái giếng này nữa.”
Tô Dao Linh nhìn bác gái ấy: “Bác biết nhiều chuyện thật đấy.”
“Một chút thôi, cháu nói vài lời hay với… Với vị tiên kia, cả nhà bác sống tử tế, chẳng làm chuyện thất đức gì cả, nếu nó muốn giết người thì nên tìm mấy kẻ làm chuyện xấu ấy!”
Bác gái này cũng giỏi ăn nói phết.
Tô Dao Linh hỏi: “Cho dù Trần Vân chết rồi biến thành ma, sao lại giết mẹ chồng của mình mà không phải người khác chứ?”
“Chuyện đó… Chẳng phải cháu cũng biết rồi sao, sau khi Trần Vân lấy chồng, mẹ chồng đối xử với con bé khắt khe lắm, trong làng này ai chẳng sợ cái miệng của bà Triệu, Triệu Lục Tử thì suốt ngày đánh mắng con bé. Lúc mới cưới, giữa mùa đông còn bắt con bé mặc mỗi cái áo mỏng quỳ ngoài sân cả đêm, hôm sau nhìn con bé cứ như người mất hồn, còn phải đi nấu cơm rửa rau nhóm lửa nữa chứ.”
Ỷ Thiên Đồ Long đứng bên cạnh nghe ngóng say sưa quên cả sợ, không nhịn được xen miệng vào: “Nhà họ Trần có quyền thế trong làng lắm mà? Nhà chú hai họ Trần cũng đâu có kém, con gái bị ức hiếp ngay dưới mí mắt mà không ai dám lên tiếng à?”
“Ai da, cháu ngây thơ quá. Ở mấy cái làng còn lạc hậu thì đều như thế cả mà? Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, nhà họ Triệu đã bỏ tiền ra cưới thì Trần Vân đâu còn là người nhà họ Trần nữa, mà đã là người nhà họ Triệu rồi! Họ muốn đối đãi ra sao, xử trí thế nào, đó là chuyện nhà người ta.”
Trong làng này, phụ nữ không được xem là người, chỉ là một loại “tài sản”, một loại “vật phẩm”.
Con gái là “vật phẩm” cần bán đi, còn con dâu là “vật phẩm” được mua về.
“Chuyện này quá…”
Ỷ Thiên Đồ Long không lớn lên ở nông thôn, lại có điều kiện đọc tiểu thuyết võ hiệp, chỉ thấy mấy tình tiết như vậy trên phim cũ, giờ nghe chuyện mà bàng hoàng không thôi.
“Cho nên bác mới nghĩ, dù lý do khiến con dâu chết ở giếng nước là gì, giờ mẹ chồng cũng chết giống vậy, có khi nào là bị hồn ma con dâu quay lại trả thù không?”
Tô Dao Linh vỗ vai bà bác kia, gật đầu nhẹ: “Bác đoán hay đấy, tôi cũng nghĩ vậy.”
“Hả? Ý cháu là… Thật sự là…”
Người phụ nữ nói vậy vì mong Tô Dao Linh có giết người thật thì cũng đừng chọn nhà mình làm mục tiêu, còn chuyện bà Triệu chết thì chỉ là suy đoán linh tinh mà thôi.
Không ngờ Tô Dao Linh lại đồng tình?
Vậy… Bà Triệu thật sự bị oan hồn của con dâu giết chết sao?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ rùng mình.
Hàng năm người trong làng đều ra giếng này múc nước, bình thường vẫn hay nghe đồn chuyện ma quái quanh cái giếng, nhưng họ đều nghĩ là do ‘thứ kia’ làm loạn, chỉ cần mỗi năm cúng tiền hương khói đúng hạn thì sẽ không sao.
Giờ nhìn lại, Chu đạo trưởng kia đúng là kẻ lừa đảo! Không chỉ không trấn áp được ‘thứ kia’, ngay cả oan hồn trong làng cũng không trị nổi!
***
Sau khi rời đi, Tô Dao Linh và Ỷ Thiên Đồ Long đi về phía nhà họ Trần.
Tình hình hiện giờ rất kỳ quái, chuyện cáo giết người trong làng, bắt đầu từ cái chết của Trương Hoa, nhưng nhìn kỹ lại thì có vẻ chẳng liên quan gì đến cáo.
Chuyện thứ hai là con dâu của bà Triệu, sau khi Trần Vân về nhà chồng được mấy ngày đã treo cổ tự tử ở giếng nước đầu làng. Nếu hung thủ thật sự là cáo thì vì sao lại đợi đến tận bây giờ mới giết bà Triệu?
Còn có một suy đoán khác, cái chết của Trần Vân có thể liên quan đến bà Triệu.
Sau khi về nhà chồng, Trần Vân bị ngược đãi, còn nhà mẹ đẻ thì mặc kệ, xem cô ấy như bát nước đã đổ đi. Đều là con cái nhà họ Trần, nhưng cô ấy lại không được đối xử như một con người chỉ vì giới tính của mình.
Chu đạo trưởng và cả nhà chú hai của Trần Bằng dùng cái cớ cáo giết người để che đậy cái chết của Trương Hoa. Liệu nhà họ Triệu có đang làm điều tương tự, lợi dụng truyền thuyết này để che giấu cái chết của Trần Vân không?
Ỷ Thiên Đồ Long không hiểu về mấy chuyện ngày xưa của làng, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cậu ta chỉ quan tâm đến tin nhắn kỳ lạ mà Triệu Thác đã gửi.
Khống chế tinh thần? Cho nên thôn trưởng mới cấm không cho họ nhìn hay nói chuyện với cô dâu sao?
Còn có cả tin nhắn khó hiểu từ Thẩm Diệc nữa.
Cũng may cậu ta đi theo Tô Dao Linh, chứ nếu cậu ta đến hai chỗ kia, chắc giờ này đã lành ít dữ nhiều rồi!
Ai ngờ ban ngày ban mặt cũng xảy ra chuyện chứ!
Làng không lớn, chuyện ở cổng làng truyền đi rất nhanh. Dân làng vừa nhìn thấy hai người thì lảng tránh, đứng nấp dưới mái hiên hay dưới bóng cây, nhìn họ chằm chằm với vẻ cảnh giác.
Nhưng Tô Dao Linh lại làm như không thấy.
Nhà họ Trần nằm ở cuối phía Bắc ngôi làng, cả hai mới đi được nửa đường, dưới sắc trời tối tăm, bỗng thấy phía trước có một người loạng choạng chạy tới.
Ỷ Thiên Đồ Long vừa nhìn đã nhận ra, đó là Tôn Phi Phi!
Nhưng giờ phút này Tôn Phi Phi vô cùng nhếch nhác.
Trên quần áo cô ấy còn vương máu, tay trái bị thương, tay phải đang ôm lấy miệng vết thương. Vừa nhìn thấy hai người, cô ấy lập tức tăng tốc chạy đến!
Ỷ Thiên Đồ Long thấy thế, sợ đến mức lùi mấy bước: “Chạy mau! Cô, cô, cô ấy đang đến kìa!”
Cậu ta nói với Tô Dao Linh, nhưng không ngờ cô gái này lại chẳng hề hoảng hốt, như thể không nhìn thấy Tôn Phi Phi đang lao tới.
“Hai người không sao chứ?” Tôn Phi Phi vừa lau vết máu ở khóe miệng, vừa ho mấy tiếng, rồi chạy nhanh tới trước mặt họ: “Hai người có thấy Triệu Thác không?”
“Không, không thấy.”
Ỷ Thiên Đồ Long giữ khoảng cách an toàn với đối phương, hỏi: “Cô, cô bị sao vậy? Sao vừa gặp đã hỏi Triệu Thác? Không phải hai người đi cùng nhau sao?”
Cậu ta không rõ Tôn Phi Phi đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài thì trông cô ấy vẫn rất bình thường, bình thường như một người chơi vừa thoát chết trong gang tấc. Nếu không phải vì tin nhắn kia của Triệu Thác, có lẽ cậu ta đã nhào tới hỏi han, quan tâm Tôn Phi Phi rồi!
Nếu Tôn Phi Phi nhân cơ hội ra tay giết cậu ta...
Ỷ Thiên Đồ Long không dám nghĩ tiếp.
"Hai người không gặp Triệu Thác à? Có biết anh ta đang ở đâu không?"
Tôn Phi Phi vừa hỏi, vừa ngoái đầu nhìn lại, như thể đang sợ ai đó đuổi theo: "Không kịp giải thích rõ ràng, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, nhất định phải cẩn thận với Triệu Thác, người này có vấn đề! Tiểu Toàn bị anh ta giết rồi!"
Ỷ Thiên Đồ Long buột miệng: "Gì cơ? Nhưng anh ta nói là cô giết Tiểu Toàn mà?"