Xâm nhập vào tinh thần của Tô Dao Linh thì khỏi phải nghĩ, dù cô không phải chủ nhân của nó, 777 vẫn biết tinh thần của cô mạnh đến mức nào. 

Nói gì thì nói, một người có thể đánh cho quái vật ở tàu điện ngầm số 7 nhừ tử, tinh thần không mạnh mới là lạ!

Nhưng cũng may, nó không cần thật sự “xâm nhập”, chỉ cần Tô Dao Linh phối hợp, đưa một đoạn ký ức của người giấy cho nó là được. 

Mà ký ức thì có thể tự lừa dối bản thân, tuy rất ít người làm được, nhưng nếu ai đó tự tạo ra một đoạn ký ức giả thì não bộ vẫn sẽ nhận ra đó là giả. 

Thế mà Tô Dao Linh làm việc đó cực kỳ dễ dàng, cô chỉ cần dựng lên hình ảnh của một người giấy trong đầu, rồi tưởng tượng ra cảnh nó bị chính cô xé vụn, chết tại chỗ, sau đó tin đó là thật, thế là xong. 

Tiêu viên Đá Sương Mù cuối cùng trong tài khoản, 777 đã thành công thâm nhập vào nội bộ kẻ địch. 

Ỷ Thiên Đồ Long còn tưởng cô muốn ở lại thêm một lúc, ai ngờ Tô Dao Linh lại nói là có thể trở về, khiến cậu ta thở phào nhẹ nhõm. 

Thế nhưng… 

“Trở về” mà cậu ta tưởng là nhanh chóng quay về căn nhà, mọi người tụ tập lại, cùng nhau canh phòng qua đêm cuối, ai gõ cửa cũng không mở, sống tạm đến lúc đám cưới bắt đầu. 

Còn thực tế là quay về làng, sau đó kiểm tra một địa điểm nguy hiểm khác. 

Địa điểm nguy hiểm đó chính là cái giếng nước mà lúc nãy họ vừa đi ngang qua. 

Lúc trở lại, cái gầu nước không còn đặt bên miệng giếng nữa, mà đã bị thả lại vào trong. 

Đây là chuyện khá kỳ lạ. 

Vì mỗi khi dân làng kéo nước xong đều để gầu bên miệng giếng, tiện cho người sau dùng tiếp. Chứ không ai thả luôn xuống giếng, dù có buộc dây thừng, nhưng người khác kéo lên cũng rất mất sức. 

Ra khỏi làng một chuyến đã tốn khá nhiều thời gian, trời sắp tối rồi, Ỷ Thiên Đồ Long chỉ muốn mau chóng quay về. Nhưng nhìn cô gái “Lộ Liêu Liêu” vẫn im lặng, không hề nói muốn quay về, trong khi nãy giờ cậu ta cứ làm quá lên bao nhiêu lần đã rất mất mặt, bây giờ thật sự không thể mở miệng đòi về được. 

Nhưng lần này, Tô Dao Linh lại không tiến đến gần kiểm tra cái giếng như trước. 

Cô chỉ đứng giữa khoảng đất trống, đôi mắt nhìn về một hướng xa xa nào đó. 

Ỷ Thiên Đồ Long cũng nhìn theo tầm mắt của cô… 

Chỉ một cái liếc, trái tim cậu ta bị dọa đến nỗi suýt ngừng đập! 

Bà Trương mang gương mặt và dáng vẻ đều kỳ quái mà họ từng gặp trước đó đang đứng trước bức tường trắng ở đằng xa, khom lưng, hai tay chống lên cây gậy trước ngực, đứng yên nhìn chằm chằm về phía họ. 

Gió lùa qua bụi cây bên cạnh, làm mờ tầm nhìn của hai người trong chốc lát. Đến khi bụi cây lặng xuống, bóng dáng của bà Trương đã biến mất. 

“Hay là… Hay là chúng ta quay về trước đi?” Ỷ Thiên Đồ Long run rẩy lên tiếng. Không biết có phải vì trời sắp tối hay không, nhưng gió ở đầu làng lúc này có vẻ mạnh hơn, cũng lạnh hơn hẳn. 

“Lời vị đạo trưởng đó nói là giả, đúng không?” 

Một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên sau lưng hai người. 

Ỷ Thiên Đồ Long giật thót: “Ai vậy?” 

Quay lại nhìn thì hóa ra là bà Trương, không biết đã vòng ra sau lưng họ từ bao giờ, đang cúi đầu, nhìn họ chằm chằm từ dưới lên bằng đôi mắt tròn quái dị ấy. 

“Đúng vậy, Chu đạo trưởng đó chỉ giở trò bịp bợm để kiếm tiền, đi khắp làng lừa gạt! Đừng có tin ông ta, làm gì có ma quỷ chứ, cáo…” Ỷ Thiên Đồ Long vừa nói đến hai chữ đó, bỗng rợn tóc gáy vì nghe thấy trong rừng núi xa xa phát ra tiếng kêu quái gở khiến người ta nổi da gà. 

Gió sau lưng cũng rít từng cơn lạnh buốt. 

Ngay sau đó, có tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt vang lên.

Đó là âm thanh của dây thừng treo vật nặng, đang lắc qua lắc lại. 

Tiếng, tiếng gì vậy? 

“Ai cũng nói tôi bị điên, nói lời Chu đạo trưởng mới là đúng.” Bà Trương cười khàn, giọng lạnh lẽo: “Nhưng tôi đâu có điên. Con gái của tôi chưa chết, con bé ở trong cái nhà các người đang ở đấy, đó là nơi con bé bị bọn chúng hại chết…” 

“Lời này của bà rất mâu thuẫn đó. Bà bảo con gái của mình chưa chết, rồi lại nói bị người ta hại chết…” 

Trương Hoa là con gái của bà ta, bị người nhà chú hai họ Trần và Chu đạo trưởng giết hại, cuối cùng vẫn là bởi vì mê tín. Sau khi chết, gia đình kia lại chối bỏ trách nhiệm, còn Chu đạo trưởng thì không muốn mất danh tiếng, bèn đẩy mọi tội lỗi cho “cáo”. Thế là không chỉ không bị truy cứu, mà còn được dân làng tôn sùng, đón tiếp như khách quý. 

Bà Trương tiếp tục nói bằng giọng khàn đặc: “Nó sẽ đến. Nó nghe thấy tiếng gọi của các cô gái, cô dâu sẽ giúp họ. Kẻ đáng chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết.” 

Bà Trương liếc miệng giếng, rồi bất ngờ nhìn về phía hai người: “Các người biết đứa con nhà họ Trần chết như thế nào không?” 

Nhà họ Trần… Nhiều con lắm đấy. 

Tô Dao Linh nói: “Ý bà là Trần Vân hay Trần Tào?” 

Con trai của Trần Hữu Phát là Trần Bằng thì vẫn còn sống, còn nhà của Trần Nhị thì coi như chết sạch. Con gái là Trần Vân mới gả đi chưa bao lâu đã treo cổ chết, Trần Tào thì bị mẹ của Trần Vân nổi điên giết chết. 

“Trần Vân, Trần Vân…” 

Bà Trương lẩm bẩm cái tên ấy, bước đến bên giếng rồi nghiêng đầu nhìn hai người họ: “Các cô có biết không? Đêm phát hiện ra con bé ấy chết, là một đêm trăng sáng. Có người ra đầu làng múc nước, nhưng phát hiện ra cái gầu lại nằm trong giếng.” 

“Người đó nghĩ bụng, ai lại thiếu ý thức như vậy, dùng xong không để lại gầu đúng chỗ? Chửi vài câu rồi thôi, cuối cùng vẫn phải thành thật kéo gầu nước lên.” 

Bà Trương đưa tay sờ vào tay quay gỗ bên giếng, nói tiếp: “Người đó nắm lấy cái này, cố kéo cái gầu lên. Nhưng đêm hôm đó, cái gầu nước nặng lạ kỳ, kéo mãi không lên nổi.”

“Cót két, cót két… Giống như sợi dây sắp đứt vậy. Vất vả kéo lên được, mồ hôi nhễ nhại, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống giếng, các cô đoán xem người kia nhìn thấy cái gì?” 

Tô Dao Linh: “Nhìn thấy một người đẹp.” 

Ỷ Thiên Đồ Long: “...?” 

Mặt bà Trương tối sầm. 

“Cô bé, cô to gan thật đấy. Nhưng nói cũng không sai, Trần Vân đúng là xinh đẹp, chỉ tiếc gả vào nhà họ Triệu. Tính nết nhà đó ra sao, cả làng ai cũng biết. Có lẽ cuộc sống của con bé ấy còn không bằng Tiểu Hoa nhà tôi.”

Bà Trương sờ sờ thành giếng: “Kéo lên nhìn thì thấy, đầu bên kia của sợi dây không phải là gầu nước, mà là cổ một cô gái.” 

“Một cô gái xinh đẹp đến vậy, chết đi còn đáng sợ hơn ai hết. Không ai dám nhìn kỹ thi thể của cô ấy, da sưng phù, mặt tím tái. Cô ấy tự mình đeo dây vào cổ, nhảy xuống giếng. Vì cái gì chứ? Dân làng nói là bị thứ đó dẫn đi.” 

Bà Trương đứng bên giếng vẫy tay về phía hai người: “Lại đây mà nhìn xem, lúc chết mắt còn mở trừng trừng, như muốn nói điều gì đó.” 

Câu nói ấy khiến người ta có cảm giác như Trần Vân vẫn đang treo dưới giếng và bà Trường còn rủ bọn họ tới gần để xem. 

Ỷ Thiên Đồ Long: “… Thôi khỏi, cảm ơn bà.” 

Nhưng Tô Dao Linh lại nói: “Giếng này từng có người treo cổ chết mà dân làng vẫn dùng, gu hơi mặn đấy.” 

Ỷ Thiên Đồ Long: “…?” 

Sao tự nhiên lại chuyển hướng sang việc dân làng có khẩu vị nặng hay không vậy? 

“Lại đây mà xem.” 

Bà Trương vẫn tiếp tục vẫy gọi, Ỷ Thiên Đồ Long không những không tiến lại, còn lùi một bước. Cậu ta sợ lỡ như vừa tới gần, kiểu gì cũng có ma nữ bò ra khỏi giếng rồi lôi cậu ta xuống! 

Nhưng Tô Dao Linh thì lại đi thẳng đến.

Cô đi rất dứt khoát, không lằng nhằng, hoàn toàn không đề phòng. 

Cô bước tới bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn vào trong. Nước giếng đen ngòm, khá sâu, lờ mờ thấy được mặt nước nhưng không nhìn rõ. 

Một sợi dây dài thòng xuống theo thành giếng. 

Ngay sau đó, dưới giếng phát ra tiếng nước động. 

Ào ào… 

Một khuôn mặt người sưng phù, mắt trợn trừng đầy giận dữ, da mặt tái xanh bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước! 

Khuôn mặt ấy ngửa lên, đôi mắt mở to, đồng tử bất động nhìn chằm chằm lên người trên miệng giếng, miệng há to, tối đen như hố sâu. 

Ỷ Thiên Đồ Long đi theo sau Tô Dao Linh vừa nhìn thấy thì hét ầm lên. 

Nhưng Tô Dao Linh thì vẫn bình thản. 

Ỷ Thiên Đồ Long / Bà Trương: ? 

Cô bị cận nên không thấy rõ dưới giếng có gì à? 

Sau đó, Tô Dao Linh rút điện thoại ra. 

Cô gọi cho Thẩm Diệc trước, không liên lạc được, chắc là ở nơi không có sóng. Sau đó gọi cho Tiểu Toàn, chuông reo rất lâu nhưng không ai bắt máy. 

Điện thoại là thứ mà người chơi luôn mang theo bên mình, nếu không nghe máy, có thể là đánh rơi hoặc là người đã không còn nữa. 

Dù Tô Dao Linh đã đoán trước rằng ba người kia có thể không an toàn nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thật, xem ra suy đoán của cô không sai. 

Tiếp theo, cô gọi cho Trần Bằng. 

Bà Trương: …? 

Cô đứng ở chỗ này gọi điện cho người thân đấy à? 

Không nghe thấy chuyện bà ta kể nãy giờ sao? Cũng không nhìn thấy thứ gì dưới giếng sao? 

Ỷ Thiên Đồ Long cũng không hiểu sao cô lại đột nhiên gọi điện thoại: “Giờ chúng, chúng ta làm gì đây?” 

Tô Dao Linh vừa gọi cho Trần Bằng vừa nói: “Không thấy sao? Gọi người tới hỗ trợ chứ còn gì nữa, hay là cậu dám động vào cái giếng này?” 

Điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy. Tô Dao Linh nhìn quanh bốn phía, thấy một người dân ở đằng xa, bèn bảo Ỷ Thiên Đồ Long đi gọi người đó lại đây. 

“Hả? Tôi, tôi đi gọi hả? Tôi lấy lý do gì để gọi người ta tới?” 

“Cứ nói là lệnh của trưởng thôn, kêu anh ta mau qua đây phụ giúp.” 

“Giúp, giúp gì cơ?” 

Tô Dao Linh liếc xuống giếng: “Giúp kéo đồ lên chứ gì, nãy giờ cậu không thấy gì sao?” 

Thì ra là cô thấy thật à!

“Thấy, thấy rồi...” 

“Vậy thì đi gọi người qua đây, cứ nói... Ừm, nói là bà Triệu chết đuối trong giếng, bảo người ta đến kéo thi thể lên.” 

Ý Thiên Đồ Long: “?” 

Gì, gì cơ? 

Cậu ta lại liếc nhìn miệng giếng lần nữa, gương mặt cứng đờ đáng sợ kia vẫn còn đó, thì ra không phải ảo giác cũng chẳng phải ma quỷ, mà là một người chết đuối thật sự! Mà trong bóng tối của giếng, chỉ khi nhìn kỹ mới nhận ra đó là mặt của bà Triệu! 

Cô nói đúng, nếu phải vớt xác thì đúng là một mình cậu ta không dám làm, còn bà Trương bên cạnh thì đầu óc không bình thường, tuổi tác còn nhiều hơn cả hai người bọn họ cộng lại, không dọa người ta đã là may, chứ đừng nói tới giúp đỡ. 

Ý Thiên Đồ Long vội vã chạy đi gọi người, còn Tô Dao Linh thì hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bà Trương, tiếp tục gọi điện thoại. 

Bà Trương: “...?” 

Biết phép lịch sự là gì không? 

Cô gọi tới số của Tôn Phi Phi, vẫn không ai nghe máy, gọi cho Triệu Thác thì mới có người bắt máy. 

Nhưng giọng Triệu Thác bên kia lại vô cùng dồn dập: “Bây giờ tôi không thể nói nhiều với cô được, tôi đang trên đường quay về nhà chú hai của Trần Bằng, nhớ khóa cửa lại! Tôn Phi Phi đã bị cô dâu kia điều khiển rồi, bây giờ cô ấy đang nổi điên, không chỉ giết Tiểu Toàn mà còn định giết tôi!” 

“Cô ấy không còn là cô ấy nữa đâu, nếu mọi người gặp phải cô ấy, chỉ có hai lựa chọn: Chạy hoặc giết! Nhất định đừng tin, đừng nghe bất kỳ lời gì cô ấy nói! Cô ấy sẽ giả vờ là nạn nhân để lấy lòng thương hại, nhưng nhất định không được tin! Nếu mọi người quay về, nhớ nhắn tin cho tôi! Tôi đi trước đây! Đừng đi một mình! Đừng tách khỏi nhóm!” 

Nói xong, Triệu Thác cúp máy. 

Ngay sau đó, Tô Dao Linh nhận được một tin nhắn gửi đồng loạt, chắc là gửi cho tất cả mọi người trừ Tôn Phi Phi. 

[Tôn Phi Phi đã bị điên, cô ấy đã giết Tiểu Toàn. Dù cô ấy nói gì cũng đừng tin, cô ấy sẽ lừa chúng ta! Tránh xa cô ấy hoặc giết cô ấy!] 

*** 

Trong nhà kho lạnh lẽo, dù mắt đã quen với bóng tối, cũng khó mà nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. 

Chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng con người. 

Còn có cái thứ vừa “giả chết bật dậy” trước mặt Thẩm Diệc. 

Thẩm Diệc nhặt lấy con dao chẻ củi khác trên mặt đất, nhìn về phía tấm chiếu đang đong đưa. 

Xác chết trong chiếu lảo đảo bước về phía anh ấy và Trần Hữu Phát. 

Nếu là người chơi khác, chắc lúc này đang vừa la hét vừa đập cửa chạy trốn. 

Nhưng Thẩm Diệc thì không. 

Anh ấy còn chủ động tiến về phía trước vài bước, khi thi thể di chuyển, tấm chiếu bọc quanh người rơi xuống, sau đó nó nhào tới, Thẩm Diệc lập tức đá vào cái xác cứng nhắc đó. 

Ngoài dự đoán, thi thể này dễ đối phó bất ngờ. Một cú đá đã làm nó ngã lăn ra đất, chỉ vặn vẹo vài cái rồi nằm im. 

Nhưng Thẩm Diệc lại nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên bên trái. Anh ấy nhanh chóng nghiêng người tránh, ngoảnh lại thì thấy chỗ anh ấy đứng ban nãy đã bị thứ gì đó đập trúng, cỏ dại dưới mặt đất bay hết lên. 

Cái thi thể kia đúng là chỉ để đánh lạc hướng, đòn tấn công thật sự đến từ nơi không thể nhìn thấy. Nhưng mỗi khi thứ đó tấn công đều phát ra tiếng, còn có thể thấy bóng đen thấp thoáng hiện ra. 

Chỗ Thẩm Diệc đứng cũng không an toàn được lâu, sau đó lại có vật gì bay tới, là phần lưỡi cuốc đã bị đánh vỡ khi nãy! 

Anh ấy né cực nhanh, chậm hai giây nữa thôi là mặt nát tươm rồi. 

Trong nhà kho này chắc chắn có ác linh. 

Theo sau là tiếng hét của Trần Hữu Phát: “Cái gì thế này, cút ra! Xem tao có đánh chết mày không!” 

Trong bóng tối, ông ta cũng vơ đại cái gì đó rồi vung loạn. 

Thứ quái quỷ đó liên tục tấn công khắp nơi, xuất quỷ nhập thần, còn có thể tạm thời điều khiển đồ vật trong kho. Trần Hữu Phát bị đánh trúng đầu mấy lần, máu me be bét, còn Thẩm Diệc thì vẫn lành lặn khỏe nhăn răng. 

Sau tiếng hét cuối cùng, nhà kho trở nên hỗn độn, Trần Hữu Phát thở hồng hộc, giơ gậy giữ cửa, còn Thẩm Diệc thì cảnh giác từng góc trong kho. 

Im lặng khoảng một phút, đúng là không còn âm thanh kỳ quái nào nữa. 

Có vẻ thứ đó không thể tấn công liên tục. 

Cánh cửa kho phát ra tiếng động, thì ra có thể mở được rồi. Trần Hữu Phát lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa thì “rầm!", cánh cửa lập tức đóng sập lại. 

Thẩm Diệc nhíu mày, đi đến đẩy thử, lại kéo một chút, nhưng cánh cửa sắt không hề nhúc nhích. 

Anh ấy gõ gõ vài cái thì nghe thấy tiếng Trần Hữu Phát vọng vào từ bên ngoài...

“Hôm nay làm tới đây thôi, tất cả cút ra ngoài cho tôi, đi hết, đi hết đi!” 

Ông ta đuổi hết những người đang chuẩn bị đám cưới trong nhà họ Trần ra ngoài. 

Còn khóa Thẩm Diệc lại trong nhà kho. 

Thẩm Diệc biết người này chắc chắn có ý đồ riêng, hành động khóa cửa khi vừa rời đi của Trần Hữu Phát không giống như để phòng ngừa thứ gì trong nhà kho, mà giống như đang đề phòng anh ấy hơn. 

Anh ấy cũng không trông mong Trần Hữu Phát sẽ quay lại mở cửa vì lương tâm cắn rứt. Thay vì tiếp tục tốn thời gian với cái cửa, anh ấy quyết định làm việc chính. 

Cầm chặt lưỡi dao đã hoen gỉ trên tay, anh ấy lại bước về phía vách tường kỳ lạ ở phía Nam. 

Lúc nãy phá bức tường đó, nó khá là dày, vậy mà vẫn chưa đụng tới vách tường bên kia, chứng tỏ bức tường trong kho này dày hơn tường đất bình thường rất nhiều. 

Tại sao một nhà kho bình thường lại cần xây tường dày đến vậy? 

Một không gian rộng lớn như thế, tại sao lại bị bỏ hoang? 

Nhà kho không thể tự nhiên có ma quỷ được, không phải thi thể của Chu Triệt sống dậy, mà là bị thứ gì đó thao túng để thu hút sự chú ý của anh ấy. 

Vách tường thì dày bất thường. 

Âm thanh lạ ở phía sau tường. 

Cộng thêm thái độ bất thường của Trần Hữu Phát với bọn họ. 

Khi ở trong phòng, bọn họ nghe thấy âm thanh phát ra từ phía nhà kho nhưng khi ở trong nhà kho lại nghe thấy âm thanh vọng ra từ căn phòng đằng sau vách tường. 

Tất cả dấu hiệu đều chỉ tới một điều. 

Liệu âm thanh đó thực sự đến từ sau vách tường sao? 

Hay là ngay từ đầu, âm thanh kỳ quái kia không đến từ nhà kho cũng chẳng phải từ trong phòng? 

Nếu không phải hai nơi đó, mà âm thanh lại giống như đến từ cả hai phía, vậy thì chỉ còn một nơi có thể tạo ra hiện tượng kỳ quái như vậy… 

Thẩm Diệc dịch người sang bên cạnh, tiếp tục phá tường. 

Dù lưỡi dao đã rỉ sét, nhưng nó ở trong tay anh ấy vẫn phát huy được hiệu quả, từng nhát một, từ từ phá tường ra. 

Lúc này, anh ấy nhanh chóng có phát hiện mới… 

Thẩm Diệc lùi lại vài bước, nhìn thứ vừa lộ ra trong bức tường, đôi mắt hơi nheo lại. 

Tại sao Trần Hữu Phát lại không có phản ứng gì khi Chu đạo trưởng bị vạch trần là kẻ lừa đảo? 

Rõ ràng rất ghét những người ngoài như họ, vậy mà lại tin lời của Tô Dao Linh, không đuổi bọn họ đi? 

Đáp án đã trồi lên mặt nước. 

Không phải vì sợ cái chết của Chu Triệt liên lụy đến làng khiến đám cưới không thể tổ chức. 

Mà là ông ta không muốn để Tô Dao Linh ra ngoài báo cảnh sát. 

Một khi báo án, một khi phủ nhận thân phận “người đại diện của thứ đó” mà Tô Dao Linh tự biên tự diễn thì những bí mật bị che giấu dưới lớp vỏ thần linh quỷ quái trong ngôi làng này sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. 

Anh ấy rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tô Dao Linh. 

[Trong nhà kho nhà họ Trần có thi thể.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play