Thẩm Diệc tới gần vách tường kia.
Trần Hữu Phát thấy anh ấy nghiêm túc như vậy, bắt đầu nửa tin nửa ngờ: “Tôi nói trước, các cậu đừng hòng gạt tôi! Cả cái làng này bẩn hay sạch, người làm trưởng thôn này rõ ràng nhất, các cậu làm vậy chỉ tổ phí công phí sức!”
Thẩm Diệc: “Im đi.”
“... Cậu!”
Tiếng khóc lại vang lên.
Âm thanh này rất giống tiếng anh ấy nghe lúc sáng sớm.
Anh ấy bỗng nhiên xoay người, cầm lấy cái cuốc ở góc nhà, lao tới đập vào tường.
Vài giây sau Trần Hữu Phát mới phản ứng lại, hét toáng lên: “Cậu làm cái gì đó? Mau bỏ đồ của tôi xuống!”
Nhưng Thẩm Diệc phớt lơ, anh ấy rất khỏe, mà tường đất do dân làng tự xây cũng chẳng chắc chắn gì. Thoáng chốc, một vết nứt đã lộ ra, Thẩm Diệc không dừng lại, tiếp tục đập mạnh, như thể muốn phá tung cả bức tường.
"Rắc!", chiếc cuốc gãy đôi.
Thẩm Diệc ném chiếc cuốc đi, phủi bụi trên tay, lỗ tai bắt được một âm thanh rất nhỏ trong nhà kho.
Là tiếng sột soạt của tấm chiếu rơm ở góc tường.
Anh ấy quay đầu lại, thấy trong bóng tối, bóng đen bao lấy thi thể của Chu Triệt được bọc trong chiếu đang lắc lư từ từ đứng dậy!
**
"Hai người quen nhau thế nào vậy?"
Trên con đường nhỏ dẫn về phía Nam ngôi làng, Ỷ Thiên Đồ Long bắt chuyện với Tô Dao Linh: "Trông cô trẻ hơn anh ấy nhiều đấy."
Tô Dao Linh đáp: "Quen nhau trên đường tới thành phố."
"Thành Bạch Ngân à?" Ỷ Thiên Đồ Long tỏ ra hứng thú: "Tôi nghe nói nơi đó phúc lợi rất tốt, diện tích cũng rất lớn. Tiếc là tôi chỉ đến được một thành nhỏ trực thuộc thành Bạch Ngân thôi, không thì chúng ta đã gặp nhau sớm hơn rồi... À mà sao cô không đi với bạn trai của cô?"
Tô Dao Linh: "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
"Ồ?" Ỷ Thiên Đồ Long càng vui hơn: "Tôi còn tưởng hai người là…"
Tô Dao Linh hỏi lại: "Cậu thấy điều quan trọng nhất trong phó bản là gì?"
"Là giúp đỡ lẫn nhau!"
"Không, là sống sót."
"Cô nói đúng!"
"Vậy làm sao để sống sót?"
"Ờ... Cẩn thận quan sát, thận trọng kỹ lưỡng, phân tích tình hình!"
"Là nói ít, làm nhiều."
Ỷ Thiên Đồ Long: “…”
Tô Dao Linh đến khoảng đất trống bên giếng nước, quan sát xung quanh. Ở đây không có mấy người, trời lại lạnh và u ám. Gió thổi qua mái hiên thấp bé và tán lá xào xạc phát ra âm thanh lạnh lẽo.
“Chỗ cô chọn cũng khá đấy. Giờ mà đến nhà họ Trần hay nhà họ Triệu thì tôi nghĩ đều xảy ra chuyện, nơi này tương đối an toàn. Ra ngoài đi dạo một vòng, tối tìm chỗ trốn là được. Nhưng mà Chu Triệt chết trong phòng mình rất kỳ lạ, tôi thấy chỗ chúng ta ở cũng không an toàn lắm đâu.” Ỷ Thiên Đồ Long chống nạnh nhìn quanh.
Tô Dao Linh tiến lên, nhìn xuống giếng nước.
Giếng nước không có gì lạ, nhưng nhìn từ trên miệng giếng xuống, bên dưới đen ngòm hơi ghê. Gầu múc nước đặt bên cạnh, dây thừng được buộc chặt trên thanh ngang ở miệng giếng.
Cô đứng thẳng dậy, nhìn căn nhà rách nát phía xa, nghe nói đó là nơi ở của bà Trương, mẹ của Trương Hoa.
Bà Trương tin chắc rằng con gái của mình bị “nó” bắt đi, nên khi biết Tô Dao Linh có thể có liên quan đến “nó”, bà ta mới hỏi cô có từng gặp người nào khác không.
Ngay khi ánh mắt Tô Dao Linh rời khỏi căn nhà ấy, một khuôn mặt phụ nữ xám xịt thoáng hiện ra trong giếng nước.
Khuôn mặt đó đang nhìn lên từ trong giếng.
Nếu không đứng ở miệng giếng nhìn xuống, nhìn từ xa sẽ bị thành giếng che khuất và không bao giờ thấy được khuôn mặt kia.
Tô Dao Linh nói: “Tôi đến cổng làng xem thử.”
Ỷ Thiên Đồ Long thấy cô bỏ đi thì vội vàng chạy theo: “Cổng làng không có gì mà…”
Tô Dao Linh không nói lời nào, cậu ta cũng chỉ có thể ngậm miệng đi theo phía sau. Đi được một lúc, họ quay lại con đường lúc đầu vào làng. Xa xa là rừng rậm, đồi núi liên miên bao quanh, cô lập ngôi làng với thế giới bên ngoài.
Tô Dao Linh rẽ khỏi đường mòn, tiếp tục đi về một hướng khác. Xung quanh toàn là cỏ dại cao nửa người, sắc trời thì xám xịt, ánh sáng lờ mờ khiến người ta có cảm giác như đã đêm đã xuống.
Ỷ Thiên Đồ Long càng đi càng sợ, mãi đến khi phía trước có một bức tường trắng loang lổ mới dừng lại.
Đó là một căn nhà thấp, chỉ cao ngang đầu của người trưởng thành, cửa còn thấp hơn, muốn vào bên trong thì phải khom lưng.
Trên cửa treo khóa, hai bên cắm hương nến chưa đốt, đất rải đầy vàng mã.
“Chúng ta không vào đây được đâu…” Ỷ Thiên Đồ Long chưa nói hết câu đã thấy Tô Dao Linh giơ chân đá tung cửa.
Ỷ Thiên Đồ Long: ?
Vậy không tốt đâu, người ta khóa cửa rồi mà cô còn đạp văng cửa luôn?
Khoan đã, cô là một người chơi nữ mảnh mai yếu đuối, sao lại đá gãy khóa dễ thế?
Nhưng Tô Dao Linh không cho cậu ta thời gian lắm chuyện hỏi thăm, cúi người đẩy cửa bước vào, Ỷ Thiên Đồ Long vội vàng theo sau.
Tô Dao Linh bật đèn pin điện thoại, chiếu sáng căn phòng tối đen không có cửa sổ.
Trên nền đầy tro bụi và tiền giấy, diện tích phòng không lớn, đại khái bằng một phòng ngủ. Hai bên tường dán đầy bùa kỳ lạ, các lá bùa vẽ ký hiệu màu đỏ trên vải vàng.
Chính giữa có một tấm màn, phía trước bày nến, đồ lễ và một hòm công đức có khóa, chắc đây chính là nơi đạo trưởng Chu thu tiền cúng của dân làng mỗi năm.
Hai bên màn treo mấy tờ giấy trắng, bên trên viết: “Cấm nhìn, cấm chạm, cấm vào.”
Hiển nhiên là phía sau tấm màn còn có cái gì đó.
Ỷ Thiên Đồ Long rùng mình, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Hay chúng ta đi trước đi, nơi này âm u quá, tôi cứ có cảm giác có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào mình.”
Phạm vi tầm nhìn rất hạn chế, căn phòng nhỏ nhưng đầy góc tối, lại thêm vải treo lay động làm khuất tầm mắt.
“Có người!” Ỷ Thiên Đồ Long đột nhiên chỉ sang bên phải, hét lên.
Tay cậu ta run rẩy, điện thoại rơi xuống đất, vội vàng nhặt lên rồi chiếu đèn về phía đó.
Tô Dao Linh liếc qua: “Là người giấy.”
Đúng là nơi nào cũng có người giấy.
Không rõ có liên quan đến mấy người giấy trong tàu điện ngầm hay không, hay chỉ là bày ra để dọa người thôi.
Trong góc phòng là một đống người giấy bị phủ bụi, được trang điểm thành đội đưa dâu, vẽ má hồng quái dị, mặt giấy màu trắng đã ố vàng trông càng cỏ vẻ cũ kỹ.
Bảy tám con to nhỏ xếp đống trong góc, hai con ngã lăn ra đất, chẳng ai đoái hoài.
Xem ra cái từ đường này chỉ có lúc nộp tiền mới có người tới, ngày thường rất ít người qua lại.
Sột soạt…
Bỗng nhiên, bên tai Ỷ Thiên Đồ Long có tiếng giấy sột soạt, tinh thần vừa mới thả lỏng lại lập tức căng như dây đàn!
“Động, động đậy rồi, có phải là người giấy động đậy không?” Cậu ta lắp bắp hỏi.
Tô Dao Linh cũng đang nhìn, nhưng đống người giấy chất đống ở góc tường trông cứ như một mớ giấy vụn vô hồn, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chẳng lẽ là chuột hay con gì đó chạy qua gây ra tiếng động?
Dù sao chỗ này cũng nằm ở ngoài làng, có vài con vật nhỏ cũng là chuyện bình thường… nhỉ?
Hai người lặng lẽ lắng nghe một hồi, nhưng lại không nghe thấy gì nữa. Tô Dao Linh bèn bước đến trước bức rèm có ghi “cấm vào”, đưa tay vén rèm lên rồi bước vào trong.
Thậm chí Ỷ Thiên Đồ Long còn chưa kịp ngăn cô lại…
Sao kỳ thế nhỉ? Những người chơi cậu ta từng gặp trước đó đều ngoan ngoãn làm theo quy định, tại sao đồng đội lần này lại liều mạng như vậy, cứ chỗ nào đặt biển báo cấm là lao vào chỗ đó?
“Cô, cô không sao chứ?” Cậu ta rụt rè hỏi.
Sau tấm rèm có giọng nói trả lời: “Không sao.”
Ỷ Thiên Đồ Long lại hỏi tiếp: “Vậy, vậy phía sau là cái gì thế?”
“Tượng đá.”
“… Tượng đá á?”
Cậu ta hơi do dự, nghĩ Tô Dao Linh đã vào đó rồi, hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa bản thân cũng tò mò, thế là cũng lần mò vén rèm bước vào.
Nhưng bức tượng đá bên trong khiến cả người cậu ta nổi da gà!
Đó là một “tượng thần” hình người đầu cáo, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng thấy vị “thần” nào như vậy.
Nói là đầu cáo, nhưng đôi mắt lại giống mắt người, ngũ quan có tám phần giống cáo, hai phần giống người. Cơ thể là người, mặc một bộ áo cưới đỏ cũ kỹ phủ đầy bụi. Dưới ánh đèn điện thoại, đôi mắt tròn bằng đá kia như đang dõi theo hai người.
Nếu chỉ là một con cáo thuần túy thì chắc chắn sẽ không khiến cậu ta cảm thấy khó chịu như vậy. Nhưng con cáo này lại có hình người, nửa người nửa yêu, đó mới là điểm khiến cậu ta sợ.
Mấy thứ này, càng giống người… lại càng đáng sợ.
Vì chúng nó không phải con người.
Ỷ Thiên Đồ Long chỉ liếc qua rồi không dám nhìn nữa.
Trưởng thôn đã từng dặn dò: Không được nhìn cô dâu, không được nhìn cáo. Mà bây giờ thì hay rồi, một con cáo mặc áo cưới, rốt cuộc có tính là thứ bị cấm nhìn, cấm tiếp xúc theo quy định của làng không?
“Ting ting ting đoong đoong đoong, ting ting ting đoong đoong đoong!”
Tiếng nhạc vang lên đột ngột khiến Ỷ Thiên Đồ Long giật bắn mình.
Khi thấy Tô Dao Linh đang kiểm tra điện thoại, tiếng nhạc dừng lại, cậu ta mới nhận ra đó là âm báo tin nhắn, giống như lần trước khi họ nhận được tin nhắn từ Trần Bằng, điện thoại cũng vang lên như vậy.
Tô Dao Linh nhìn vào màn hình, thấy tín hiệu ở đây khá yếu, nhưng chỉ cần có tí sóng thì vẫn có thể nhận được tin nhắn, chỉ là chậm hơn thôi.
Người gửi là [Thẩm Diệc].
Nội dung là [Nhà kho nhà họ Trần có thi thể.]
Ỷ Thiên Đồ Long cũng rướn cổ nhìn: “Chẳng phải chúng ta biết rồi à? Đó là nơi để thi thể của Chu Triệt còn gì?”
Tô Dao Linh đáp: “Nhà kho đúng là để thi thể, nhưng mà thi thể là của ai thì chưa chắc.”
“Hả?”
Ỷ Thiên Đồ Long gãi đầu.
Cô nói gì vậy, sao cậu ta không hiểu gì hết?
Ngay lúc hai người đang xem tin nhắn thì những người giấy đang đứng hoặc ngã lăn, đôi mắt nhìn tứ phía, lúc này ở trong bóng tối, tất cả đôi mắt đó lại đồng loạt quay đầu nhìn về cùng một hướng.
Chính là hướng của Tô Dao Linh và Ỷ Thiên Đồ Long.
Chỉ là vì bóng tối và tấm rèm ngăn lại, hai người không nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của đám người giấy.
Trong Cuốn Sách Điên Cuồng, 777 cảm thấy bản thân đã bị quên lãng, lẳng lặng ngẫm nghĩ.
Có nên nhắc Tô Dao Linh đừng tự tìm đường chết, nhảy nhót như điên ở nơi có thể là điểm xuất hiện của BOSS không nhỉ?
Ngay sau đó, nó nhận được mệnh lệnh mới…
Tô Dao Linh: Biến thành người giấy, trà trộn vào.
777: ?
Khoan đã, trà trộn làm phụ nữ nông thôn thám thính tin đồn đã đủ kỳ cục rồi.
Hiện tại còn yêu cầu nó biến thành người giấy là sao?
Ai nhìn cũng biết cô dâu cáo là BOSS của phó bản này, người giấy chỉ là đám tay sai lâu la thôi, để nó ở sào huyệt địch như thế là muốn nó đi nộp mạng à?
777: Hơn nữa nó cũng không thể xâm nhập vào thế giới tinh thần hay ký ức của người giấy được, tụi nó đâu có ký ức gì, chỉ là đám giấy vụn thôi mà!
Tô Dao Linh: Mày xem thường người giấy hả?
777: ?
Tôi đâu có, tôi không hề, cô đừng có dựng chuyện châm dầu vào lửa chứ! Bị netizen chửi thì sao bây giờ?
Tô Dao Linh không thèm đùa giỡn với nó nữa.
“Người giấy không có ký ức, nhưng tao thì có. Trong ký ức của tao có người giấy.”
777: … Cô bắt tôi xâm nhập vào ký ức của cô á? Tôi đâu có to gan đến mức dám chạm vào tinh thần của cô?