Theo góc nhìn của Tô Dao Linh, nhóm người chơi lần này có tố chất khá tốt.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì từ vòng chọn lọc sinh tồn trước khi bắt đầu trò chơi cho đến phó bản tân thủ, những kẻ ngu ngốc, phản ứng chậm hay đầu óc không nhanh nhạy gần như đều đã chết hết cả rồi.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng có một số người mới may mắn sống sót hoặc dựa dẫm vào kẻ mạnh, thuận lợi vượt qua vòng thử thách ban đầu. Nhưng kiểu người như vậy, càng vào những phó bản nguy hiểm phía sau lại càng dễ chết.
Ít nhất hiện tại, trong phó bản lần này không có ai là quả tạ kéo chân sau.
Thêm vào đó có Triệu Thác dẫn dắt, Tô Dao Linh hay Thẩm Diệc cũng chẳng cần phải làm gì nhiều.
So với phó bản ‘Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7’ lần trước thì độ khó của lần này thực sự thấp hơn rất nhiều. Hiện tại Tô Dao Linh cũng hiểu vì sao phó bản ‘Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7’ lại được xếp hạng S, là mức đánh giá còn cao hơn cả cấp A.
Ba nhóm người chơi chia ra hành động, Ỷ Thiên Đồ Long muốn đi theo cô, Tô Dao Linh cũng không có ý kiến. Thẩm Diệc thể hiện rất ổn, lúc Chu Triệt chết, những chi tiết nhỏ như vậy mà anh ấy cũng chú ý đến, cho dù hành động một mình, có xảy ra chuyện thì cũng chưa đến mức không thể trốn thoát.
Người dễ xảy ra chuyện nhất lại chính là nhóm ba người Triệu Thác, Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn đang định đi tìm cô dâu.
**
Cổng lớn nhà họ Triệu đóng chặt, không ai đứng trước cổng, tường vây cũng không cao. Bên trong chỉ là một ngôi nhà đất nhỏ đơn sơ, giống hệt nhà chú hai họ Trần. Dù là nhà trệt, nhưng cũng có nhiều phòng. Triệu Thác leo lên một gò đất để quan sát, dựa vào mái ngói lộ ra khỏi bức tường mà đoán, bố cục nhà cũng là hình chữ U. Chỉ khác là cửa chính nhà họ Triệu quay về hướng Tây, còn nhà họ Trần lại quay về hướng Đông.
Bà lão nhà họ Triệu mở cửa bước ra với khuôn mặt lạnh tanh, xách theo cái xô đi về phía đầu làng, có lẽ là đi múc nước. Nhưng kỳ lạ là trên gò đất ngay cổng còn có hai dân làng đang ngồi xổm.
“Nhà họ Triệu chắc chắn có vấn đề, làm gì có chuyện dân làng lại ngồi canh trước cửa nhà người khác.”
Tôn Phi Phi hạ thấp giọng: “Chắc chắn cô dâu có gì đó mờ ám.”
Tiểu Toàn nói: “Nhưng chẳng phải cô dâu là Triệu Tiểu Hồi sao? Cũng là người trong làng này mà? Có gì mà phải canh giữ chứ. Ban đầu Trần Bằng cũng không có tình cảm gì với cô ta, nếu cô ta không muốn gả chồng thì hai nhà cũng đâu cần bắt họ lấy nhau.”
Triệu Thác cau mày liếc hai người: “Hai nhà có quan hệ thế nào thì không liên quan đến chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là dự đám cưới. Cô dâu mà xảy ra chuyện là chúng ta không ra khỏi phó bản được đâu, chỉ có chết ở đây thôi!”
Anh ta nhìn bầu trời đang dần tối lại: “Không còn sớm nữa, chúng ta vòng ra sau tường rồi trèo vào xem tình hình. Nhân lúc bà Triệu không có nhà, tìm xem cô dâu đang ở đâu, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”
Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn đều nghe theo lời anh ta. Ba người vòng qua bên cạnh, xung quanh không có chỗ nào để kê chân leo lên, Triệu Thác đề nghị để Tôn Phi Phi làm điểm tựa, anh ta có kinh nghiệm và Tiểu Toàn có cơ thể dẻo dai nhẹ nhàng hơn sẽ dẫm lên tay cô ấy để trèo qua tường, Tôn Phi Phi sẽ đứng ngoài canh gác.
Triệu Thác trèo lên trước, sau đó nằm rạp trên bờ tường kéo Tiểu Toàn lên theo. Anh ta nhìn quanh, thấy trong sân có một góc để chứa đồ linh tinh nên bảo Tiểu Toàn tới đó đợi mình.
Tôn Phi Phi ngẩng đầu nhìn hai người đã nhảy xuống khỏi tường thì tiếp tục để ý xung quanh.
Cô ấy đứng đợi bên ngoài, thời gian trôi qua từng chút một, trong sân vẫn không có động tĩnh gì.
Hai người canh gác trước cổng vẫn đang trò chuyện linh tinh, không có nội dung gì quan trọng.
Tôn Phi Phi càng chờ càng sốt ruột, bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với kế hoạch này. Trong quy định của làng, sự tồn tại của cô dâu đã được nhấn mạnh rất nhiều lần, điều đó chứng tỏ đây vốn là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng trước cửa có người canh, còn bức tường bên hông nhà thì một mình cô ấy lại không thể trèo vào.
Lúc cô ấy đang lo lắng thì có một cái đầu thò lên từ bên kia tường.
Tôn Phi Phi giật mình, suýt hét lên.
Nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là Triệu Thác.
Lúc này sắc mặt của Triệu Thác vô cùng khó coi, vội vàng nói nhỏ với cô ấy: “Mau! Tôi kéo cô trèo vào! Tiểu Toàn xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt của Tôn Phi Phi lập tức thay đổi, dẫm lên tường rồi được Triệu Thác kéo lên.
Trong sân không có ai, dưới chân tường kê một cái bàn, chắc là Triệu Thác đã dùng nó để trèo lên. Tôn Phi Phi cũng dẫm lên bàn rồi nhảy xuống theo.
Cửa chính của phòng khách không đóng, Triệu Thác làm động tác suỵt, bảo cô ấy đi theo.
“Hiện tại không kịp giải thích với cô. Chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta phải cứu cô ấy ngay lập tức, không thì không kịp nữa!” Hơi thở của Triệu Thác không ổn định, sắc mặt cũng đầy lo lắng. Anh ta dẫn đường phía trước, dẫn Tôn Phi Phi vào bên trong nhà chính.
Trừ cánh cửa lớn đang mở, hai bên còn có hai cánh cửa dẫn đến các phòng nhỏ, Triệu Thác dẫn cô ấy đi vào phía cửa bên trái. Trong phòng rất tối, không đốt đèn, cả hai cố gắng đi khẽ khọt qua một hành lang nhỏ.
Triệu Thác dẫn cô ấy đến trước một cánh cửa, nói: “Cô dâu đúng là rất nguy hiểm. Lát nữa đi vào, cô nhất định không được mở mắt nhìn cô ta! Chỉ cần nhìn là sẽ bị cô ta mê hoặc! Tôi sẽ đứng ngoài cửa bảo đảm có thể quan sát cả căn phòng nhưng không nhìn vào mặt cô ta, tôi có thể chỉ hướng cho cô.”
Tôn Phi Phi hỏi: “Còn Tiểu Toàn thì sao?”
“Cô ấy ở trong đó. Cô vào kéo cô ấy ra, chúng ta lập tức rời khỏi đây! Nhanh lên, trễ nữa thì cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất!”
Tôn Phi Phi gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ. Khi bước qua ngưỡng cửa, cô ấy nhắm mắt lại.
Bên tai chỉ còn tiếng thở của chính mình và…
**
Khác với nhóm leo tường, Thẩm Diệc thì lại đường hoàng đi đến nhà họ Trần.
Thật ra nhà Trần Bằng cũng không xa, đi về phía Bắc là nhà kho, qua khỏi nhà kho chính là nhà Trần trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn to không kém gì căn nhà ma bỏ hoang kia, sân lại càng rộng. Cổng lớn là cánh cửa sắt sơn đỏ, nhìn rất bề thế, chắc là ngôi nhà tốt nhất trong làng.
Cổng sân mở toang, bên trong có khá nhiều người đang chuẩn bị đồ. Giữa sân dựng một chiếc kiệu hoa, nhìn không còn mới, cửa chính quay về phía Đông, còn phía Nam có một cánh cửa lớn thông với nhà kho, hiện đang khóa.
Dân làng thấy Thẩm Diệc đến, liếc anh ấy nhưng không ai dám lên tiếng. Trong mắt họ, Thẩm Diệc và cô gái tự xưng là đại diện của “nó” là một phe, biết đâu còn biết tà thuật giết người.
Không ai ngăn cản, Thẩm Diệc bèn đi thẳng đến cửa nhà kho, nhìn cái ổ khóa kia. Đó là một ổ khóa cũ bình thường, hồi chiều đã từng mở một lần, chính là lúc đưa thi thể đến.
“Cậu định làm gì đấy?”
Đột nhiên, giọng nói tức giận của Trần trưởng thôn vang lên sau lưng: “Không phải đã nói với các cậu rồi sao, không được phép tự tiện vào nhà người khác! Cậu xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai à?”
Thẩm Diệc quay đầu lại, thấy Trần Hữu Phát nổi giận đùng đùng chỉ vào anh ấy.
Thẩm Diệc bình thản nói: “Tôi muốn vào nhà kho xem thử.”
“Xem cái gì mà xem? Còn chưa đủ phiền phức hay sao, cút mau!”
Thẩm Diệc cười gằn: “Ông muốn tự mở, hay muốn tôi đánh gãy tay ông rồi tự lấy chìa khóa mở?”
“Cậu, cậu dám?”
Trần Hữu Phát giận dữ quát: “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì đám người ngoài các cậu chắc?”
Thẩm Diệc tiến lên một bước.
Trần Hữu Phát lập tức lùi lại một bước.
Lùi rồi ông ta mới phản ứng lại.
Triệu Lục Tử vừa mới được các cụ trong làng nối lại khớp vai bị trật, ông ta đã tận mắt thấy cảnh chàng trai này đánh người hồi chiều, biết đâu Thẩm Diệc thực sự dám đánh ông ta thì sao.
Tay của Triệu Lục Tử có gãy cũng chẳng sao, nhưng Trần Hữu Phát thì không muốn. Nếu thật sự xảy ra xung đột với chàng trai này, biết đâu con nhỏ kia càng vịn cớ làm bậy.
“… Được, muốn xem đúng không? Tôi mở cho cậu xem!”
Trần Hữu Phát rút chìa khóa ra, đi tới trước cửa nhà kho, mở khóa: “Xem xong thì cút ngay!”
Thẩm Diệc đứng sau lưng ông ta, khẽ cười.
Lão trưởng thôn này cũng ngu lắm, thậm chí còn khá thông minh.
Cửa nhà kho mở ra, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt. Thi thể quấn chiếu rơm nằm trong góc, kho chất đầy rơm rạ, gỗ mục, củi khô, vài bao tải lộn xộn và mấy cái cuốc, nông cụ cũ kỹ.
Thẩm Diệc bước vào, Trần Hữu Phát theo sát phía sau, lầu bầu: “Một cái nhà kho rách nát có cái gì đáng xem chứ!”
Nhà kho khá rộng, vách tường cũng rất dày, do dân làng tự xây bằng gạch đất.
Thẩm Diệc hỏi: “Nhà kho lớn như này, sửa lại rồi sao không dùng?”
“Có dùng hay không thì liên quan gì đến cậu?”
“Ông biết vì sao tôi nhất định phải vào xem nhà kho không?”
“Sao tôi biết được!”
Thẩm Diệc xoay người, đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn chăm chú vào trưởng thôn: “Mặt tường phía Nam của nhà kho này chính là phòng ngủ của tôi. Sáng nay, tôi nghe trong nhà kho có tiếng của phụ nữ.”
Anh ấy nhìn khuôn mặt của Trần Hữu Phát càng lúc càng tái nhợt, hỏi: “Sáng nay có ai vào nhà kho không?”
Nhà Trần Bằng đúng là không có phụ nữ, nhưng ngoài sân vẫn có người dân chuẩn bị đám cưới, biết đâu có người lạ ra vào. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của Trần Hữu Phát, có lẽ chuyện này không đơn giản.
“Cậu nói vớ vẩn gì thế? Chắc chắn là nghe nhầm! Kho này khóa bao lâu rồi, nếu không phải con nhỏ kia bắt tôi xử lý thi thể, hôm nay cũng không mở cửa đâu!”
Trần Hữu Phát lùi thêm mấy bước, trong lòng càng cảm thấy người trước mắt muốn kiếm chuyện gây rối.
Cậu ta hỏi thế làm gì?
Tại sao cứ đòi vào xem nhà kho?
Nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến ông ta?
Kẻ này đâu có lý do gì để gài bẫy ông ta?
“Rầm!”
Cửa nhà kho đột nhiên bị đóng sầm lại, phát ra tiếng động lớn.
Trần Hữu Phát xoay người, hét toáng lên: “Đệch mợ, ai đóng cửa đó?”
Ông ta chạy nhanh đến cạnh cửa, duỗi tay kéo thử…
Bị khóa rồi!
Nhà kho không có cửa sổ, cũng không có đèn. Cửa đóng lại thì lập tức tối om. Góc phòng còn có một thi thể của đàn ông, khiến không khí trở nên rùng rợn hơn.
Ngay sau đó, một âm thanh kỳ quái truyền đến…
Két két két…
Nghe như móng tay cào trên vách tường.
Sau đó là tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
Tiếng khóc chỉ kéo dài ba bốn giây, nhưng đủ khiến Trần Hữu Phát tái mét, hoảng hốt hỏi ai đang giở trò.
Thẩm Diệc thì lại nghe rõ hướng phát ra âm thanh.
Tiếng khóc kia rất nhỏ, không phải do âm lượng, mà dường như có vật gì đó cản trở khiến âm thanh bị nghẹt lại, không còn chói tai nữa.
Hướng đó là hướng vách tường phía Nam của nhà kho.
Tiếng khóc phát ra từ mặt sau bức tường.
Thẩm Diệc và Trần Hữu Phát đều biết, phía sau vách tường đó là nhà của chú hai Trần Bằng, cũng chính là nơi mấy người chơi nam ngủ tối qua.
“Chúng mày đừng có bày trò giả thần giả quỷ dọa người nữa! Tao đã cho chúng mày thứ chúng mày cần rồi, chúng mày còn muốn gì nữa? Tiền hả? Tiền cho đạo trưởng Chu, tao đưa hết cho chúng mày là được chứ gì!” Trần Hữu Phát nổi khùng quay sang nhìn Thẩm Diệc.
Nhưng Thẩm Diệc lại thấy rõ trong đằng sau cơn giận ấy là nỗi kinh hãi và hoảng loạn.
Thẩm Diệc nói: “Bây giờ bạn của tôi chắc chắn không ở trong phòng.”
Và càng không thể phát ra tiếng khóc kỳ quái như vậy.
“Cậu… Cậu có ý gì? Chẳng phải tôi bảo các cậu ngoan ngoãn ở yên trong phòng rồi sao?” Trần Hữu Phát đá liên tục vào cửa, nhưng cửa không hề nhúc nhích, chỉ làm chân ông ta đau điếng.
Tiếng khóc kia lại vang lên, lần này nghe như sát bên tai, kèm theo tiếng cào ken két rợn người.