“Có lẽ Trương Hoa đã bị Chu đạo trưởng và nhà chú hai của Trần Bằng dùng thuốc giết chết, nhưng Trần Vân lại là treo cổ, mẹ Trần Vân điên loạn, cả gia đình Trần Vân chết thảm, cùng với cái chết của Chu Triệt."

Tô Dao Linh chợt thay đổi câu chuyện: “Tất cả đều là thật.”

Tiểu Toàn nghe xong, rùng mình: “Ý cô là trong làng thật sự có cái gì đó sao?”

Tô Dao Linh: “Ai biết được.”

Triệu Thác gật đầu: "Trần Bằng cũng có vấn đề, rõ ràng là cậu ta đã gửi tin nhắn, nhưng lại không chịu thừa nhận. Nếu là người khác lấy điện thoại của cậu ta thì cậu ta chỉ cần nói ra, nhưng vừa nãy cậu ta lại không nhắc đến khả năng đó, Trần Hữu Phát càng kỳ lạ hơn, bà Triệu hoàn toàn không tin lời Lộ Liêu Liêu nói, nhưng ông ta lại tin tuyệt đối, mặc dù trông có vẻ không vui chút nào."

Tôn Phi Phi nói: "Bây giờ tôi cũng rối quá, không biết cái gì là thật, cái gì là chuyện do kẻ lừa đảo bịa ra nữa."

Ỷ Thiên Đồ Long thì suy nghĩ đơn giản hơn: "Kệ nó, ma với chả không ma, miễn là tối nay có ai gõ cửa thì đừng mở, đến 4 giờ sáng đi dự đám cưới là được rồi còn gì? Bây giờ chúng ta ăn uống thoải mái, không ai dám đến quấy rầy chúng ta."

Đúng là một cách chơi, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải dựa vào may mắn và phần thưởng sẽ rất ít.

Cậu ta nhìn sang đồng đội canh gác của mình: "Anh Thẩm, anh thấy sao?"

Thẩm Diệc lại nói: "Lát nữa tôi phải ra ngoài, nếu không muốn bị lẻ loi, tốt nhất là cậu nên tìm người khác đi cùng."

Ỷ Thiên Đồ Long ngơ ngác: "Ra ngoài á? Sắp tối rồi, sao lại phải ra ngoài?"

Ở trong nhà không tốt sao?

Triệu Thác liếc Thẩm Diệc: "Chắc là vì điểm đánh giá, trong phó bản mà càng giải quyết được nhiều câu đố, hoàn thành nhiều thành tựu thì sẽ nhận được nhiều phần thưởng."

Phần thưởng không chỉ là kinh nghiệm mà còn có tiền và Đá Sương Mù.

Thẩm Diệc là một người chơi cấp 1 đã biết về sự tồn tại của dị năng, chắc chắn anh ấy muốn nhanh chóng thăng lên cấp 2, đúng là một người chơi đầy tham vọng, chỉ không biết liệu anh ấy có sống sót để hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ của mình không.

Phần thưởng phó bản cũng đâu dễ lấy như thế.

Nhiều người đã từng thử đi thăm dò, cuối cùng lại trở thành chủ động đi tìm đường chết.

Nghĩ đến đây, Triệu Thác lại cảm thấy hơi ghen tị với Tô Dao Linh, dựa vào biểu hiện của cô trong phó bản này, ít nhất hiện tại cô giỏi hơn họ rất nhiều, phần thưởng cuối cùng sẽ nhiều hơn.

Nhưng cô đã làm những gì?

Cô không đến những nơi nguy hiểm, cũng không tiếp xúc với mấy con quái vật, chỉ lợi dụng sự chênh lệch thông tin để lừa một vài NPC dân làng trong phó bản mà thôi.

Dù vậy, cô rất can đảm, dám mạo danh là đại diện của "nó."

Nếu xui xẻo, bị dân làng coi là yêu quái thì nhẹ nhất là thiêu sống.

"Tôi cũng đề nghị bây giờ tận dụng lúc trời chưa tối để điều tra một số chuyện kỳ lạ trong làng."

Thấy Thẩm Diệc chuẩn bị ra ngoài, cô chủ động đề nghị: "Giờ chúng ta hoàn toàn không biết những quy tắc đó có ý nghĩa gì, con cáo còn chưa xuất hiện mà đã có một người chết, huống chi trong quy tắc còn nhắc đến “cô dâu”. Tại sao trưởng thôn nhất định phải tổ chức đám cưới này, vì sao Trần Bằng lại không cho chúng ta tin trưởng thôn?"

Tư duy của Tôn Phi Phi khá nhạy: "Trưởng thôn bảo chúng ta không can thiệp vào đám cưới, không tiếp xúc với cáo và cô dâu, nhưng Trần Bằng lại gửi tin nhắn bảo chúng ta không được tin trưởng thôn. Chúng ta nhất định phải tìm ra quy tắc thật sự, nếu quy tắc của trưởng thôn là giả mà chúng ta tuân theo thì có lẽ trong lễ cưới ngày mai sẽ xảy ra chuyện."

Tiểu Toàn gật đầu, cô ấy thấy quan điểm của Tôn Phi Phi rất hợp lý và còn có những luận điểm mà mình chưa nghĩ đến.

Ỷ Thiên Đồ Long không có chủ kiến: "Vì Triệu Thác vừa nói không nên hành động một mình, nếu các cô đều ra ngoài, tôi cũng không thể ở lại một mình, tôi đi theo anh Thẩm đi, anh ấy khá đáng tin."

Triệu Thác nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ thế đi, thời gian không còn nhiều, trời sắp tối rồi, chúng ta tách ra điều tra những điểm đáng nghi trong làng. Không biết ở đây mấy giờ trời tối, nhưng trước khi trời tối, tất cả quay lại nhà chính để tập hợp."

Ỷ Thiên Đồ Long thắc mắc: "Nhưng làm sao biết được trong làng có điểm nào đáng nghi?"

Ngay lúc này, điện thoại của mọi người lại có tiếng thông báo.

Vẫn là tin nhắn.

Người gửi vẫn là Trần Bằng.

[Bố tôi đang theo dõi tôi, không thể viết nhiều, các cậu mau đi tìm Triệu Tiểu Hồi, nhất định phải tìm được cô ta! Nhanh lên!]

Ghê thật, một nhiệm vụ được gửi qua điện thoại của chú rể.

Triệu Tiểu Hồi chính là cô dâu.

Ý của Trần Bằng là muốn họ đi "tìm cô dâu."

Tôn Phi Phi nhìn thấy đoạn tin nhắn, sắc mặt không tốt lắm.

Mặc dù lúc trước cô ấy nghi ngờ Trần trưởng thôn nhưng giờ mọi người vẫn đang nghiêng về việc tuân thủ quy tắc của làng vì Chu Triệt có vẻ như đã không tuân thủ quy tắc, tối đó bị gọi ra ngoài nên mới chết.

Hơn nữa cái chết của anh ta rất kỳ lạ, chỉ có những sinh vật phi tự nhiên, quỷ quái, hồn ma hoặc những thứ không thể giải thích được, ví dụ như "nó" mà dân làng nói, mới có thể làm được.

Mới có thể phong tỏa căn nhà đó, không để ai nghe thấy tiếng cầu cứu, lặng lẽ xử lý hai người chơi nam trưởng thành.

Mà hiện tại, tin nhắn của Trần Bằng càng củng cố thêm suy đoán của cô ấy.

Quy tắc của làng yêu cầu không được nhìn cô dâu và không được đụng vào cô dâu.

Nhưng Trần Bằng lại gửi tin nhắn bảo họ đi tìm cô dâu.

Giờ nhà họ Triệu đã trở thành điểm nóng.

Nếu tin vào quy tắc của làng thì đừng đi, đừng gây rắc rối, cứ ngoan ngoãn ở lại trong nhà.

Nếu tin Trần Bằng thì phải nghi ngờ trưởng thôn, nghi ngờ quy tắc của làng và đi đến nhà họ Triệu để tìm cô dâu.

Vì vậy, dù giờ đây nơi đó là điểm nóng, không ai dám mạo hiểm đến gần, kể cả người chơi kỳ cựu như Triệu Thác cũng im lặng.

Những người chơi mới như Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn không dám mạo hiểm, Triệu Thác có kinh nghiệm phong phú, dĩ nhiên cũng không đi mạo hiểm, Ỷ Thiên Đồ Long thì rằm cũng ư mười tư cũng gật, giờ chỉ chờ xem Thẩm Diệc đi đâu thì đi theo.

Do đó, nếu lúc này có ai lên tiếng muốn đi đâu, chắc chắn sẽ là Tô Dao Linh, cô gái mà những người chơi khác gọi là Lộ Liêu Liêu.

Vậy là dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tô Dao Linh mở miệng.

"Tôi đi xem cổng làng."

Mọi người: "?"

Cổng làng có gì đâu, chẳng có gì cả, họ đi qua đó rồi mà.

Chẳng lẽ...

Triệu Thác trầm ngâm.

Chẳng lẽ bề ngoài Lộ Liêu Liêu có vẻ liều lĩnh, nhưng thực chất rất thông minh, dáng vẻ ngông cuồng trước đó chỉ là một màn che, giờ có chuyện thì không dám ra mặt sao?

Chắc là một người chơi không thể tin được rồi.

Thẩm Diệc nói: "Tôi đến nhà họ Trần xem."

Ỷ Thiên Đồ Long bật thốt: "Tại sao?"

"Sáng nay tôi nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía tường phía Bắc, tức là khu nhà kho chứa hàng của nhà họ Trần."

Ỷ Thiên Đồ Long đã biết chuyện này từ trước, nhưng cậu ta không ngờ Thẩm Diệc không cho là ảo giác mà lại suy nghĩ nghiêm túc như vậy.

Ỷ Thiên Đồ Long: "… Cho nên?"

"Cậu có ngốc không." 

Triệu Thác nói tiếp: "Chỉ có Trần Hữu Phát và Trần Bằng ở trong nhà họ Trần, nhà chú hai Trần cũng đã chết hết rồi, kho chứa hàng đó là kho của nhà họ Trần, đã bỏ hoang từ lâu, bây giờ Trần Hữu Phát dùng để chứa xác chết, sao lại có phụ nữ vào được? Nếu có phụ nữ thật thì người đó chắc chắn không đơn giản, nhất định liên quan đến nhà họ Trần."

Ỷ Thiên Đồ Long: “Hơn nữa vừa rồi dân làng cũng đã đi qua kho rồi, nếu ở đó thật sự có thứ gì, chẳng phải họ đã phát hiện ra sao?”

Tô Dao Linh hiểu ý định của Thẩm Diệc.

Trạng thái của Trần Bằng rất kỳ lạ, còn Trần Hữu Phát thì càng kỳ quái hơn, cộng thêm tiếng động kỳ lạ từ phía sau bức tường, những bí ẩn quanh nhà họ Trần quá nhiều.

Hai quy định đã biết hiện giờ đều đến từ "nhà họ Trần", một là quy định của Trần Hữu Phát, còn một là quy định "ngược lại" của Trần Bằng.

Nhà họ Trần chắc chắn có bí mật, điều này rất rõ ràng.

Ít nhất theo những gì thấy được trước mắt, Tô Dao Linh cảm thấy độ tin cậy của quy định trong làng này không cao, tối qua cô ra ngoài đi dạo, chẳng có gì xảy ra, chỉ khiến dân làng hoảng loạn thôi.

Nhưng có lẽ người có bí mật chính là Trần Hữu Phát, chứ không phải là nhà họ Trần, Triệu Thác thầm mắng trong lòng, cái người trông có vẻ mạnh mẽ này cũng chẳng làm được gì ra hồn.

Xem ra, vẫn phải để một người chơi kỳ cựu như anh ta ra mặt.

“Đúng là cần phải đi xem nhà họ Trần một chút, nhưng nhà họ Triệu mới là then chốt, vì vậy một người đi đến cổng làng, một người đi đến nhà họ Trần.”

Triệu Thác thở dài nói: “Vậy chỉ có tôi đi đến nhà họ Triệu thôi, nhưng một mình tôi cũng không an toàn, tốt nhất là ba người cùng đi. Đến đó thì chúng ta thử thăm dò xem nhà họ Triệu có vấn đề gì không, không thì cũng tìm được cô dâu, không cần nhìn hay động đến cô ấy, chỉ cần hỏi xem chuyện gì đang xảy ra là được.”

Vậy là vừa có thể khám phá ra vấn đề, lại vừa không vi phạm quy định của làng.

Anh ta nhìn về phía hai nữ sinh: “Thẩm Diệc và Lộ Liêu Liêu phải hành động một mình, chỉ còn lại hai cô và Ỷ Thiên Đồ Long, ai sẽ đi cùng tôi đến nhà họ Triệu.”

Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn luôn hành động cùng nhau, nhà họ Triệu rất nguy hiểm, nhưng chỉ có hai người đi thì dễ gặp rắc rối, hiển nhiên hai người có thể đi cùng Triệu Thác chỉ có hai người này.

Tôn Phi Phi gật đầu: “Chúng tôi đi cùng anh.”

Ỷ Thiên Đồ Long nhìn về phía Tô Dao Linh: “Hay là tôi đi theo cô ấy đến cổng làng để bảo vệ cô ấy?”

Cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ, Thẩm Diệc lại không đi theo bảo vệ "Lộ Liêu Liêu", mà chọn một địa điểm ngược lại với cô ấy, vậy thì người anh hùng này chỉ có thể do cậu ta làm thôi.

Mà cổng làng chắc chắn không có nguy hiểm gì, chỉ cần đi một vòng và quay lại trước khi trời tối là được.

Dù có chuyện gì xảy ra, chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ giữa dân làng với nhau, lúc đó cậu ta sẽ đứng ra, còn có thể ghi điểm trước mặt cô nàng này nữa.

Tuy nhiên, sau đó cậu ta sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Đi theo Tô Dao Linh không có nguy hiểm á?

Đây là suy nghĩ nguy hiểm nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play