Khi tất cả dân làng còn đang sốc thì kẻ đầu sỏ của mọi chuyện lại làm như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút, các người nhớ xử lý cái xác trong nhà đi nhé, à bữa tối đừng để bà Triệu làm, tôi không dám để bà ta phục vụ, tôi không nhận nổi phúc phần đó.”
Cô hơi dừng lại rồi nói: “Trong làng có gà có vịt thì giết mấy con đi, đừng tiếc, tối tôi ăn không đủ thì sẽ đi nói xấu các người với ‘nó’ đấy.”
Ỷ Thiên Đồ Long: “?”
Cô còn yêu cầu về thức ăn nữa cơ à?
Cô không sợ người ta bỏ độc vào thức ăn của mình thật à?
“Cũng đừng nghĩ đến việc bỏ độc, người bỏ độc sẽ chết đầu tiên, người một nhà thì phải gắn bó với nhau, nếu các người không thể tưởng tượng được thì có thể tham khảo nhà Trần Nhị. À đúng rồi, đến lúc đó Chu đạo trưởng cũng đến ăn tối cùng đi, thử độc một chút, tối qua Chu đạo trưởng bị dọa sợ, giờ mắt thâm quầng thế này, trong làng phải giết ít nhất một con gà cho ông ta bồi bổ chứ.”
Cô đã đoán trước được lời mắng mỏ của ông ta.
Bà Triệu tức đến mặt đỏ bừng: “Con ranh này đừng quá đáng như thế!”
Chu đạo trưởng: “…”
Tôi thật sự cảm ơn cô vì còn nghĩ đến tôi.
Tô Dao Linh khẽ cười: “Quá đáng à? Quá đáng là đúng rồi, sự thoải mái là để dành cho người sống, nếu ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi thì lấy tư cách gì mà nói tôi quá đáng?”
Các người chơi khác: Ngầu thật, uy hiếp cả thôn luôn.
“Cô gái, cô đừng nghe bà lão này nói bậy, năm nào nhà chúng tôi cũng cúng tiền cho từ đường, chúng tôi không hề có ý đắc tội ‘nó’ đâu!”
“Đúng đúng đúng, những chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, cô đừng hại chúng tôi nhé!”
“Trước khi Trương Hoa chết, tôi và nhà cô ấy có quan hệ khá tốt, tuyệt đối không làm hại cô ấy!”
Bà Triệu còn muốn chỉ tay mắng Tô Dao Linh vài câu, nhưng lại bị Trần Hữu Phát ngăn lại: “Mau về nhà đi, không phải bà muốn hủy lễ cưới đấy chứ? Nếu không phải bà gây chuyện thì đâu đến nỗi như thế này?”
Thấy không ai bênh mình, bà Triệu chỉ có thể dìu Triệu Lục Tử, tức tối rời đi.
Sau đó, Trần Hữu Phát lại sắp xếp người thu dọn xác của Chu Triệt trong nhà, mang qua một tấm chiếu cỏ, tạm thời đưa đến kho trống của nhà họ Trần, chờ lễ cưới kết thúc rồi mới an táng.
Trần Hữu Phát còn xác nhận với Tô Dao Linh: “Cô nói rồi đấy nhé, chỉ cần làm theo lời cô, sẽ không phá rối đám cưới của chúng tôi vào ngày mai, từ nay về sau thứ đó cũng sẽ không quấy rầy làng chúng tôi nữa, người ngoài này cũng do ‘nó’ giết, các cô ra ngoài thì cứ bảo là cậu ta tự ngã xuống vách núi mà chết, nếu có người tìm đến làng gây chuyện, tôi sẽ tính sổ với cô đầu tiên.”
Tô Dao Linh vung tay: “Yên tâm, chỉ cần ông đừng gây khó dễ cho tôi, tôi cũng sẽ không làm khó các ông.”
“Bữa tối hôm nay, tôi sẽ cho người mang đến.”
Trần Hữu Phát nói: “Tôi không quan tâm cô đến làng này để làm gì, ngoài chuyện lễ cưới ra, chuyện khác thì tôi mặc kệ, cô cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
“Tôi cũng giống ông, chỉ muốn thấy lễ cưới diễn ra suôn sẻ.”
Nghe Tô Dao Linh nói vậy, hình như trưởng thôn khá hài lòng.
“Vậy còn linh hồn của Trương Hoa thì xử lý như thế nào?”
“Đúng đúng đúng, cô ấy vẫn còn ở trong làng à?”
“Tôi vừa nghĩ đến việc lúc nãy nói chuyện với cô ấy, người tôi lại nổi da gà!”
Sau khi 777 thu thập thông tin về cái làng này xong, lại giúp Tô Dao Linh hoàn thành vai trò thần côn của mình thì nhiệm vụ của nó cũng kết thúc ở đó. Trước khi sự tồn tại của nó bị vạch trần, Tô Dao Linh đã thu nó về trong cuốn sách.
Nhưng cô nhận thấy rằng mỗi lần kích hoạt Cuốn Sách Điên Cuồng để triệu hồi vật phẩm đều cần tiêu tốn năng lượng, mặc dù trước đó cô đã thu được khá nhiều Đá Sương Mù nhưng chúng đã bị hấp thụ sạch khi kích hoạt dị năng, chỉ còn lại 2 viên, lần triệu hồi 777 vừa rồi đã tốn 1 viên.
Khi 777 biến thành vật khác xuất hiện trước mặt người chơi và nhân vật trong phó bản cũng không phải là tồn tại vô thời hạn, một hai ngày là giới hạn.
Dĩ nhiên, nếu có thêm nhiều Đá Sương Mù hơn, nó có thể duy trì lâu hơn.
Tô Dao Linh cho biết Trương Hoa sẽ không xuất hiện trong thời gian ngắn, hơn nữa những người biểu hiện tốt có thể nhận được sự bảo vệ của "nó", sau đó dân làng mới dám rời đi.
Giờ mọi sự sùng bái và tin tưởng của người dân dành cho Chu đạo trưởng đã chuyển hết sang Tô Dao Linh, không chỉ vì những lời cô nói, mà còn có sự chứng thực từ trưởng thôn Trần Hữu Phát.
Phải biết rằng, dân ở đây rất thích đi theo số đông, dù không phải thật, chỉ cần người có "quyền lực" nói một câu, những người còn lại sẽ truyền miệng và coi đó là sự thật.
Từ một người ngoài không hiểu chuyện, không được hoan nghênh, Tô Dao linh đã trở thành đại thần trong lòng dân làng chỉ trong một buổi chiều.
Cách chơi phó bản mà những người chơi khác tưởng tượng: Cẩn thận, tuân thủ quy định của cái làng nghèo nàn và lạc hậu này, cảnh giác với quái vật, cẩn thận sống sót.
Cách chơi phó bản mà Thẩm Diệc tưởng tượng: Thách thức giới hạn bản thân, giành được đánh giá cao, sống chết của các người chơi khác không liên quan gì đến anh ấy.
Cách chơi thực tế của phó bản: Tô Dao Linh uy hiếp cả làng bằng lời nói của nhân vật phản diện, yêu cầu giết gà và mổ thịt, lao động dọn xác miễn phí, cả làng đều vừa kính trọng vừa sợ cô, cô nói gì cũng tin, còn Thẩm Diệc bị đẩy ra làm người quan sát.
Người chơi: Vậy có hợp lý không?
Cách chơi phó bản là thế này sao?
Sau cú sốc ban đầu, một vài người chơi dần dần chấp nhận tình hình hiện tại, dù sao thì hiện giờ cũng không có hại gì mà còn lợi cho họ.
Chờ dân làng rời đi hết thì đã là buổi chiều, mấy người chơi ngồi trên chiếc ghế mới do trưởng thôn mang đến trong nhà chính, nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ.
Phục vụ thế này đúng là tốt thái quá.
Người mang cơm đến là Trần Bằng và một người dân khác.
Trần Bằng, người đã mất tích cả ngày hôm qua, cuối cùng cũng xuất hiện.
Trông cậu ấy vẫn tái xanh như cũ, mặt mày tiều tụy.
Triệu Thác nhìn Trần Bằng, nói ra câu nghi vấn trong lòng: "Tin nhắn cậu gửi cho chúng tôi tối qua có ý gì vậy?"
Tôn Phi Phi gật đầu: "Đúng, sao điện thoại của cậu lại không liên lạc được?"
Tiểu Toàn nói: “Cậu biết Chu Triệt đã chết chưa!"
Trần Bằng trả lời: "Điện thoại sắp hết pin rồi, trong làng không có chỗ sạc, khi không dùng thì tôi chỉ có thể tắt máy. Còn về tin nhắn... Ừm... Tôi không gửi tin nhắn nào cho các cậu cả, các cậu cứ dự đám cưới cho tốt là được."
Cậu ấy không gửi tin nhắn sao?
Bây giờ Triệu Thác có thể mở tin nhắn đó ra ngay!
Nhưng mà Trần Bằng lại không có ý định nói thêm gì với anh ta nữa.
"Thế đã vừa lòng chưa?"
Không biết Trần Hữu Phát đã đi vào từ lúc nào, ông ta nhìn quanh mấy người chơi: "Ngày mai, khi đám cưới kết thúc, mấy người phải lập tức rời đi."
Ông ta lại nhìn về phía Tô Dao Linh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bao gồm cả cô."
Tô Dao Linh nghe lời gật đầu: "Yên tâm, nếu ông mời tôi ở lại, tôi cũng sẽ không ở lại."
Thẩm Diệc thì lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng trưởng thôn là người to gan, cũng không hề sợ Tô Dao Linh giống như những người khác, thậm chí còn coi cô là một phiền phức, vậy thì vì sao hôm nay lại luôn nghe lời cô.
Những người khác chỉ cho rằng trưởng thôn đã bị Tô Dao Linh uy hiếp nên sợ, hoặc là họ sợ thứ gì đó đứng sau cô.
Dân làng tin tưởng Chu đạo trưởng vì ông ta nói mình có thể đối phó “nó”, nhưng thực tế chứng minh rằng suốt bao nhiêu năm qua Chu đạo trưởng chỉ có thể an ủi “nó”, thậm chí còn không ngăn được việc có người chết.
Nhưng Tô Dao Linh thì khác, cô tự xưng là đại diện của “nó”.
Ai dám động vào cô chứ?
Bây giờ mà động vào cô, dù có giam cô lại, giết cô đi, chẳng may sau đó gia đình mình sẽ gặp họa thì sao?
Vì vậy, không chỉ không thể động vào cô, mà còn phải phục tùng, thoả mãn mọi yêu cầu của cô!
Bắt nạt kẻ yếu, bảo sao nghe vậy, từ lâu đã là truyền thống tốt của làng này.
Trần Hữu Phát dẫn Trần Bằng trở về chuẩn bị đám cưới và nói với những người chơi, sáng mai 4 giờ sáng sẽ gặp nhau tại cổng nhà họ Trần ở phía Bắc ngôi làng.
Khi mọi người rời đi, các người chơi bắt đầu thảo luận về tình hình hiện tại.
Tiểu Toàn lẩm bẩm: “Lạ thật, ai lại đi đón dâu lúc 4 giờ sáng thế?”
4 giờ sáng, trời còn chưa sáng mà.
Tô Dao Linh luôn nói những điều gây sốc: “Đúng vậy, 4 giờ sáng thường là giờ đưa tang nhiều hơn.”
Tiểu Toàn: “…”
Tiếp lời hay lắm, lần sau đừng tiếp nữa.
“Sao cô biết nhiều chuyện trong làng thế?”
Triệu Thác muốn hỏi Tô Dao Linh rằng tại sao cô lại có những thông tin đó từ lâu rồi, dân làng có thể nghĩ rằng những chuyện cô nói trước đây là do Trần Bằng kể cho cô, hoặc là do “nó” nói cho cô biết.
Nhưng các người chơi, nhất là Triệu Thác thì biết.
Nếu có nhiều thông tin hữu ích như vậy, sao lại chỉ cung cấp cho một mình Tô Dao Linh, trừ khi cô đang bịa, hoặc là cô có một kênh thông tin khác.
Nếu có kênh thông tin như vậy thì sao không giới thiệu cho bọn họ… À không, sao lại không nói cho họ.
Tô Dao Linh bịa đại ra một lý do: “Tôi ở một mình trong căn phòng đó, tối qua bà Trương mò trộm tới bám vào cửa sổ phòng tôi, bị tôi moi được nhiều thông tin từ bà ta.”
Tôn Phi Phi, Tiểu Toàn: “Thì ra là vậy, xem ra bà Trương đã mò trộm đến cửa sổ phòng cô rồi mới đến cửa sổ phòng chúng tôi, thảo nào khi nhìn thấy bà Trương xuất hiện ở cửa sổ phòng, cô không hề sợ hãi mà còn trò chuyện rất vui vẻ.”
Hợp lý.
Tuy nhiên, Tôn Phi Phi vẫn cảm thấy hơi kỳ quái: “… Thật sao? Thế chuyện linh hồn của Trương Hoa cũng là do cô làm à?”
Chuyện này đúng là do Tô Dao Linh làm, nhưng…
“Nhìn là biết chuyện ma quái trong làng không phải do cái gã yếu đuối như Chu đạo trưởng làm, ông ta chỉ lừa đảo, trong lúc đó đã hại chết người thôi.”
Tô Dao Linh nhìn thấu bản chất của Chu đạo trưởng, gã có suy tính gì thì sẽ viết hết lên mặt, chỉ có dân làng ngây thơ và ngu muội mới bị gã lừa suốt bao nhiêu năm qua.