Đương nhiên là Trần Hữu Phát không tin, không chỉ có ông ta, bà Triệu vừa hùng hổ kéo đến cũng không tin.

Nhưng khi hai người họ đi theo sau Tô Dao Linh, từ phòng khách đến phòng ngủ, nhìn thấy cái xác đó, cả hai đều cứng họng không nói nên lời.

Trần Hữu Phát hét toáng lên, Triệu Lục Tử ở bên ngoài chạy vào, Trần Hữu Phát bảo anh ta đi mời Chu đạo trưởng, nói rằng không thể để mấy người ngoài này rời đi, chuyện này cần phải làm rõ.

Tô Dao Linh vẫn rất ung dung: “Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu, nếu tôi đi, ra ngoài báo cảnh sát rồi để họ đến điều tra thì không chỉ phiền phức mà còn làm lỡ việc cưới hỏi của các ông, sao tôi có thể làm chuyện thất đức đó được?”

Trần Hữu Phát: “…”

Vậy sao cô lại dùng giọng khẳng định như thể tôi chắc chắn sẽ làm thế?

“À đúng rồi, bạn của tôi cũng sẽ không làm như vậy, dù sao có một người đã chết, lại là người ngoài, ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này chẳng ai quan tâm, nhưng về thành phố thì chắc chắn sẽ có người để ý, đến lúc đó điều tra cả làng…”

Tôi sẽ không bị đuổi ra khỏi làng rồi đi báo cảnh sát, bạn của tôi cũng sẽ không.

Phiên dịch: Nếu dám để chúng tôi rời khỏi làng thì các người cứ chờ mà bị điều tra bởi chủ nghĩa xã hội đi.

Mặt Trần Hữu Phát đã đen như đít nồi, có mấy người đã quay lại sân chờ Chu đạo trưởng, chẳng bao lâu sau, người đàn ông tái mặt yếu ớt, để râu dê đã đến: “Sao lại thế này, sao lại chết người rồi?”

Dân làng đứng vây xem ở cửa, Trần Hữu Phát chưa kịp lên tiếng, bà Triệu đã chỉ vào Tô Dao Linh nói: “Chính là con bé xui xẻo này, tôi thấy trên người nó chắc chắn có tà khí, có khi kẻ này bị nó giết, cho dù không phải thì cũng là bị nó hại chết. Chu đạo trưởng, nó vừa mới thừa nhận, nói mình có liên quan đến thứ đó!”

Mặt Chu đạo trưởng trầm xuống: “Thật sao?”

Gã quan sát Tô Dao Linh từ trên xuống dưới, nhưng nhìn thế nào thì thiếu nữ trẻ trung đáng yêu trước mặt này chẳng giống một kẻ giết người, hay là bị ma nhập cả, nhìn tinh thần còn tốt hơn mấy người trẻ đứng bên cạnh nhiều.

Hơn nữa, nghe nói là người ngoài, người ngoài đâu có tin gã như dân làng chứ.

Nhưng trước mặt dân làng, hình tượng của Chu đạo trưởng không thể bị sụp đổ, gã nhìn về phía Tô Dao Linh, nghiêm nghị nói: “Cô chính là người bạn mà Trần Bằng gọi đến sao?”

Nào ngờ, Tô Dao Linh lại nói: “Tôi là ai quan trọng lắm à? Ông là đạo trưởng còn gì, bói một quẻ là phải biết tôi là ai rồi chứ.”

“Cô, cô là thứ đó sao?”

Chu đạo trưởng vừa dứt lời, đám dân làng ở cổng lập tức chạy lui ra gần 2m.

Thật sự bị cái thứ đó nhập rồi sao?

Chu đạo trưởng lấy một lá bùa ra khỏi túi áo, lại bảo người mang tới một cái bát, đốt bùa rồi cho vào nước, định để Trần trưởng thôn cho Tô Dao Linh uống, nói rằng uống nước này vào, nhất định có thể trừ tà đuổi ma.

Trần Hữu Phát ra hiệu bằng mắt cho vài người, bảo họ bắt Tô Dao Linh lại, mấy người chơi nhìn thấy bọn họ hung hãn kéo tới, vô thức lùi về mép sân.

Chỉ có Thẩm Diệc đứng nguyên tại chỗ.

Tô Dao Linh lại còn nép sau lưng anh ấy.

Trông Thẩm Diệc không phải người dễ chọc, dân làng đều không phải đối thủ của anh ấy, bị anh ấy đánh vài cái đã ôm mặt kêu trời than đất. Đánh xong, anh ấy còn xoa nắm tay, quay đầu nhìn Tô Dao Linh: “Cô không sợ tôi không đánh lại à?”

Khẳng định anh ấy sẽ ra tay giúp cô sao?

Tô Dao Linh bước đến trước mặt Triệu Lục Tử đang nằm dưới đất ôm cánh tay gãy r*n rỉ: “Anh đánh còn ác hơn Giang Lăng nhiều.”

Ít nhất thì Giang Lăng vẫn là học sinh cấp ba hiền lành, còn Thẩm Diệc là người lớn nên ra tay rất tàn nhẫn.

Bà Triệu không nhịn nổi nữa, đó là con trai cưng của bà ta, lập tức gào lên rồi lao tới: “Trần Hữu Phát, ông cứ nhìn đám người ngoài này bắt nạt chúng ta thế à?”

Thẩm Diệc bước đến trước mặt Chu đạo trưởng đang run lẩy bẩy, đưa tay lấy luôn bát nước bùa, rồi giơ cao lên: “Ông dám uống không?”

Trên lá bùa đó là hình vẽ bằng chu sa.

Chu đạo trưởng lùi về sau, nhưng lại phát hiện Tô Dao Linh đã chặn đường lui: “Tôi, tôi đâu có bị trúng tà, sao lại phải uống? Cô bé, cô tránh… tránh ra.”

Tô Dao Linh nói: “Ông không trúng tà, uống vào cũng không sao, sao lại không dám uống?”

Cô biết ngay Chu đạo trưởng này là một tên lừa đảo gian trá.

Người có đạo hạnh thật sự thì cô chưa gặp qua, nhưng đến mức tối qua không phân biệt được đâu là quần áo đâu là ma nữ, rồi sợ đến nỗi tè ra quần mà bỏ chạy thì quá tệ.

Hơn nữa 777 còn nghe ngóng được rằng những năm qua Chu đạo trưởng đã kiếm rất nhiều tiền của làng, vậy thì cũng dễ đoán ra được thật giả.

Chẳng qua là nhìn trúng sự mê muội dễ lừa của dân làng.

Nói thẳng ra, nếu ban đêm ra ngoài thật sự nguy hiểm thì sao tối qua cô và Thẩm Diệc đi riêng ra ngoài lại không sao? Trong mắt cô, quy định của Trần trưởng thôn còn đáng ngờ hơn cả những thông báo giả sau khi loa phát thanh bị chiếm đoạt.

“Kẻ mà các người gọi là Chu đạo trưởng,”

Tô Dao Linh nhìn về phía cổng đang có nhiều người dân tụ tập: “Chẳng qua chỉ là một gã lừa đảo, ông ta không có bản lĩnh gì cả, chỉ biết lừa tiền, các người thật sự nghĩ là do thứ đó quá hung tàn, ông ta không đối phó nổi sao? Ông ta lấy tiền rồi làm cho có lệ, trong làng vẫn có người chết như thường.”

“Mày nói bậy!” Bà Triệu đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Tô Dao Linh: “Chu đạo trưởng có thể đánh thứ kia hiện hình, mày có làm được không?”

“Có gì lạ đâu”

Tô Dao Linh cười khinh bỉ: “Chỉ cần là học sinh từng học trung học ở thành phố đều biết.”

Dùng phenolphtalein vẽ lên lá bùa, sau khi khô thì không thấy gì, nhưng khi Chu đạo trưởng dùng nước kiềm vẩy lên, phenolphtalein gặp kiềm sẽ chuyển đỏ, thế là hình hiện ra, sau đó cho vào nước pha giấm trắng, trung hòa axit - kiềm, mất tính kiềm, phenolphtalein lại mất màu.

Mấy trò này là những mánh khóe lừa đảo rẻ tiền ở nông thôn, Tô Dao Linh từng chơi một trò giải mã các chiêu trò lừa đảo ở nông thôn, trong đó đầy rẫy mánh khóe thế này, trò lá bùa hiện hình chỉ là loại đơn giản nhất, nguyên liệu lại dễ kiếm.

Cô giật mấy lá bùa từ chỗ Chu đạo trưởng, bảo người mang nước kiềm ủ nếp tới, đổ thẳng vào, lập tức có mấy lá hiện ra hình thú, trong đó có hai lá là hình con cáo.

Tô Dao Linh giơ lá bùa lên: “Thấy chưa? Dùng cách này mà cũng tính là đại sư, thế thì chẳng phải tôi cũng có thể hành nghề không giấy phép rồi sao?”

“Là thật kìa…”

“Cô bé này nói không sai.”

777 đứng bên cạnh hùa theo dẫn dắt dư luận: “Mọi người xem, bao nhiêu năm nay Chu đạo trưởng lấy bao nhiêu tiền của chúng ta, thế mà thứ đó muốn đến thì đến, muốn giết thì giết.”

Tin đồn vốn là lời người nối tiếp lời người, thấy có người nói vậy, dân làng cũng bắt đầu lung lay.

“Tối qua Chu đạo trưởng chạy nhanh hơn cả tôi, tôi còn thấy chân ông ta run run lúc đi nữa!”

“Nếu thật sự là đại sư trừ ma thì đâu đến mức vừa thấy bóng ma đã sợ thành như vậy chứ!”

“Chẳng lẽ chúng ta bị lừa thật à?”

“Thế… Thứ đó cũng là giả nốt, là ông ta bịa ra để lừa chúng ta sao? Nhưng mà trong làng có người chết thật mà!”

Chu đạo trưởng nghe tiếng bàn tán phía sau, trên mặt lộ vẻ chột dạ, mồ hôi lạnh túa ra, gã dùng tay áo rộng lau mồ hôi, cố gắng chống chế: “Mọi người đừng tin lời cô ta! Cô ta chắc chắn là bị thứ đó nhập rồi, nên mới có thể điều khiển lá bùa hiện ra những thứ quái dị như vậy! Mục đích của cô ta là ly gián, khiến mọi người đuổi tôi đi, sau đó cô ta sẽ mặc sức tung hoành trong làng!”

Gã chỉ vào Thẩm Diệc và các người chơi khác: “Bọn họ đều là đồng bọn của cô ta! Trưởng thôn nói rất đúng, người ngoài chắc chắn có vấn đề!”

Quả là một kẻ bịp bợm chuyên nghiệp, không dễ dàng chịu thua.

Thế nhưng, Tô Dao Linh vẫn còn sát chiêu.

“Đúng vậy, mọi người nghe thấy rồi đấy.”

Giọng Tô Dao Linh cao hơn một chút: “Chu đạo trưởng, dù ông có bản lĩnh hay không, ông cũng không đối phó nổi tôi, hay nói đúng hơn là không đối phó nổi thứ sau lưng tôi. Nếu các người không muốn có kết cục thê thảm như nhà chú hai họ Trần hoặc không muốn trở thành cái xác tiếp theo trong căn phòng kia, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Mấy người chơi đứng xem: “?”

Đây là lời thoại của nhân vật phản diện mà.

Đây là lời mà một người chơi có thể nói hay sao?

Nếu bọn họ không nghe nhầm thì trong phó bản khiến người nào người nấy run lẩy bẩy, không dám chọc NPC vì sợ bị đuổi, Lộ Liêu Liêu…

Không sai, chính là Lộ Liêu Liêu.

Người chơi này, vậy mà đang uy hiếp tất cả NPC trong làng?

Và tại sao dân làng ở cổng lại thật sự tỏ ra sợ hãi vậy?

Tại sao trưởng thôn Trần Hữu Phát lại im lặng, mặc cho bà Triệu gào thét cũng không bênh vực người thân, đến cả Chu đạo trưởng cũng bị lời nói của Tô Dao Linh dọa cho tái mặt vậy?

Các người tỉnh lại đi! Các người mới là NPC của ngôi làng kinh dị này!

“Chu đạo trưởng, có loại tiền có thể kiếm được, nhưng có loại tiền kiếm rồi.”

Tô Dao Linh dừng lại một chút, tiến lại gần gã, nói nhỏ: “Đêm đến, thật sự sẽ có thứ bẩn thỉu đến gõ cửa đấy.”

“Tôi, tôi thì liên quan gì, tôi chỉ…”

Chu đạo trưởng đột nhiên lắp bắp, rồi bất ngờ đổi giọng, muốn quay người bỏ đi: “Tôi, tôi mặc kệ chuyện trong làng các người, nếu không tin tôi, vậy thì được thôi! Tôi đi!”

“Làm sao mà đi dễ thế được.”

Tô Dao Linh giơ tay cản lại: “Chu đạo trưởng, ông không muốn xem thử xem, ngày mai trong tiệc cưới, ‘nó’ sẽ xuất hiện trong dáng vẻ thế nào sao?”

Nghe đến đây, ngay cả Chu đạo trưởng cũng ngây ra.

“Cái… cái gì?”

Tô Dao Linh nói: “Giờ ông mà đi, ‘nó’ đợi ông sẵn ở ngoài làng, ông mà rời khỏi đây, món quà tiếp theo chính là ông.”

Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, nhưng câu nói đó khiến Chu đạo trưởng sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Cái “món quà” mà cô vừa nhắc đến, giờ vẫn còn đang nằm trong nhà kia kìa, một cái xác lạnh ngắt, gương mặt vẫn còn giữ nguyên nét kinh hoàng.

Bài phát biểu của Tô Dao Linh khiến mọi người sững sờ, như thể cô đang viết câu “Hôm nay ai dám rời khỏi làng thì cứ chuẩn bị chết chung với tôi đi” lên mặt mình.

Ỷ Thiên Đồ Long mãi mới nặn ra được một câu: “… Cô mới là trưởng thôn à?”

Tô Dao Linh quay đầu, nhìn thẳng về phía trưởng thôn: “Trưởng thôn thấy sao? Cho họ rời đi báo cảnh sát, hay là mọi người ở lại, cùng nhau vui vẻ, làm cho xong tiệc cưới này?”

Trần Hữu Phát nhìn cô chằm chằm, trong mắt có phẫn nộ, nhưng lại không phản bác lại lời của Tô Dao Linh, ngược lại còn nói: “Đương nhiên là chuyện cưới hỏi quan trọng nhất, có chuyện gì thì cũng để sau khi tiệc cưới hoàn thành hẵng nói. Chu đạo trưởng cứ tạm thời ở lại đi, dù sao cũng là người mà Trần Bằng phải gọi là ‘chú Chu’ mà.”

Chu đạo trưởng: …

Bây giờ tôi thật sự muốn chạy rồi, đáng lẽ nên rời đi ngay khi nhìn thấy cái bóng ma đêm qua rồi, sai quá sai, sai ở chỗ vì muốn kiếm thêm chút tiền hôm nay mà ở lại, bây giờ cái thôn này thực sự xảy ra chuyện ma quái rồi, cho dù không phải ma thì nhìn cái xác chết thê thảm nằm trong phòng kia, chắc chắn cũng có hung thủ.

Nếu hung thủ là ma thì ông ta không dám đắc tội, nếu không phải ma, mà là người thì càng không dám khiêu khích kẻ giết người.

“Vừa nãy mọi người nói đúng.”

Ai biết được Tô Dao Linh vẫn còn chưa nói xong: “Chu đạo trưởng là kẻ lừa đảo, điều này không sai, nhưng chuyện có người chết trong thôn là thật. Ma, cũng thật sự tồn tại.”

Bà Triệu xì một tiếng khinh miệt: “Mọi người đừng nghe con bé này nói nhăng nói cuội!”

Tô Dao Linh lại nói: “Tôi nói nhăng nói cuội á? Bây giờ người có thể cứu các người chỉ có tôi, người có thể bảo vệ các người cũng chỉ có tôi, chỉ cần tôi nói vài lời tốt giúp các người, các người sẽ sống sót, nếu không thì đợi nó đến, tất cả các người đều phải chết.”

Thẩm Diệc: “…”

Cô nói vậy có ổn không thế?

777: “… Xong rồi, lần này không chỉ Lộ Liêu Liêu bị bôi đen, mà cả cô dâu cáo cũng tiêu luôn rồi.”

“Thần tiên ơi, xin hãy cứu chúng tôi!”

“Đúng đúng đúng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, làng chúng tôi không thể có thêm người chết nữa, con gái tôi sắp lấy chồng rồi!”

“Tôi cũng vậy! Tôi cũng sắp lập gia đình rồi!... Nhìn tôi làm gì, góa phụ không được tái giá chắc?”

“Vì chuyện ma quái trong thôn, chẳng ai dám gả con gái vào nhà tôi, tôi không thể độc thân suốt đời được! Nếu ngài thật sự có thể cứu chúng tôi, chúng tôi nguyện lập miếu thờ ngài!”

Triệu Thác: “?”

Ơ, người trong thôn này tin mấy lời cô vừa nói thật à?

Bà Triệu đỡ con trai mình dậy, giận dữ nói: “Mày nói mày là người đại diện của nó à? Mày nói gì thì chúng tao cũng phải tin chắc? Tao thấy mày còn không bằng Chu đạo trưởng! Có bản lĩnh thì nói đi, con ma đó ở đâu?”

Tô Dao Linh cười nhẹ: “Vậy sao?”

Cô nhìn quanh đám đông.

Nhưng lần này khác với lúc trước, hiện tại chỉ cần một ánh mắt của cô, mọi người phía trước đã lùi lại vài bước.

Không phải vì ánh mắt cô quá sắc bén.

Mà là thứ ở sau lưng cô, mọi người đều cảm nhận được.

“Tôi có thể chứng minh trong làng có ma.”

Cô chậm rãi giơ ngón tay lên đếm: “Chúng ta đếm thử xem, gần đây nó đã giết bao nhiêu người, người chết gần nhất hiện vẫn còn nằm trong phòng, lát nữa phiền trưởng thôn xử lý giúp.”

Trưởng thôn Trần Hữu Phát: “…”

“Đếm ngược trở lại, con gái Trần Hương của trưởng thôn mất tích, cả ba người nhà chú hai của Trần Bằng chết thảm, Trần Vân vừa gả đi không lâu đã chết, nhưng người chết đầu tiên là ai?”

“Ai nhỉ? Không phải Trần Vân sao?”

“Không đúng, nếu là Trần Vân thì tại sao lúc cô ấy treo cổ lại mặc váy hoa của vợ Trần Tào chứ! Khi đó ai cũng nói là thứ kia giết vợ Trần Tào trước, rồi mới giết cô ấy mà!”

“Đúng, mà vợ Trần Tào chết trước cả khi nhà họ bị diệt khẩu mà, lúc đó Chu đạo trưởng còn khám bệnh cho cô ấy!”

Chu đạo trưởng bị nhắc tên đột ngột: “Cái này, tôi chỉ… chỉ kê đơn thuốc… Ai biết thứ đó dữ như vậy, đơn thuốc tôi kê… cũng không cứu được người…”

Tô Dao Linh không bỏ qua cho gã: “Chỉ kê thuốc thôi sao? Chu đạo trưởng, ông nghĩ kỹ lại đi, rốt cuộc ông đã giấu diếm điều gì, đã làm cái gì, ‘nó’ không thích người không thành thật đâu.”

Chu đạo trưởng ấp a ấp úng, ánh mắt láo liên, nhìn là biết có chuyện giấu diếm.

Trình độ của gã thực sự không cao, bị Tô Dao Linh hù vài câu là lòi đuôi, gã thật sự tin Tô Dao Linh bị thứ gì đó đáng sợ nhập vào người, nên mới biết rõ những chuyện xảy ra từ nhiều năm trước.

“Chuyện... chuyện đó cũng không liên quan đến tôi mà, ai cũng biết đó thôi? Trương Hoa về nhà Trần Nhị cũng mấy năm rồi mà bụng không có động tĩnh gì, nhà họ Trần chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích. Dù sao thì Trương Hoa cũng chưa cưới hỏi đàng hoàng, Trần Nhị không nhận, không sinh được con thì không muốn cưới nữa, tôi đang cứu cô ấy mà, tôi nói không phải cô ấy không thể sinh con, chỉ là bị tà khí quấy nhiễu, chỉ cần trừ tà là khỏi…”

Chu đạo trưởng lại nhớ đến cái váy hoa tối qua nhìn thấy, hình như giống hệt cái váy mà vợ Trần Tào mặc lúc chết, lại giống hệt cái váy mà Trần Vân mặc khi treo cổ.

Làng này… chẳng lẽ thực sự có ma?

Gã lợi dụng chuyện có người chết để kiếm tiền, khiến dân làng tin tưởng tuyệt đối, những năm gần đây giàu lên nhanh chóng, còn mong có thêm nhiều người chết hơn để mình có thể thêm mắm dặm muối nói vài câu, người dân sẽ ngoan ngoãn dâng đồ cúng lên.

Ai ngờ tối qua lại gặp ma thật!

Tô Dao Linh lại hỏi: “Ông là đạo sĩ, mà cũng biết kê thuốc sao?”

“Chỉ... chỉ kê mấy ngày nước bùa thôi……”

Chu đạo trưởng liên tục chối: “Nhưng không liên quan đến tôi đâu! Nhất định là do thứ kia giết người!”

Có phải bị nước bùa hại chết hay không, giờ không ai nói chắc được.

Có thể là Trương Hoa chẳng bị bệnh gì, chỉ là Trần Nhị muốn “tay không bắt con”, nên để một gã lừa đảo là Chu đạo trưởng xen vào phá rối, kết quả lại đuổi tà đến chết người.

Chu đạo trưởng đang cố đổ hết lên “nó”, để người dân vẫn còn lý do tiếp tục mời ông ta.

“Nhà Trần Nhị chết sạch, không một ai sống sót, người liên quan duy nhất còn sống, chắc chỉ còn ông thôi nhỉ, Chu đạo trưởng.” Tuy Tô Dao Linh không nói tiếp, nhưng chỉ nghe đến đó cũng đủ dọa chết người rồi.

Tô Dao Linh: “Mọi người còn nhớ vợ Trần Tào tên là gì không?”

Chu đạo trưởng bị hỏi như vậy, bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Gã nhớ rõ người phụ nữ đó có tên, nhưng tại sao lại không thể nhớ ra?

“Đó chẳng phải là con gái của bà Trương sao?”

“Đúng đúng đúng, tên gì ấy nhỉ, lâu quá rồi, thật sự không nhớ nổi.”

Dân làng cũng bắt đầu cố hết sức nhớ lại.

Cho đến khi Tô Dao Linh nói: “Có một khả năng, liệu có phải, tên là… Trương Hoa không?”

“Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này!”

“Ôi trời, không sai đâu, người đầu tiên bị thứ kia giết, chẳng phải lúc đó nói là Trương Hoa sao!”

“Đúng rồi! Bà Trương còn luôn nghĩ con gái mình chưa chết mà.”

“Khoan đã…”

Người phụ nữ vừa nói “đúng đúng đúng” đầu tiên bỗng tái mặt, nhận ra một chuyện vô cùng kinh khủng.

Tuy đang là ban ngày, nhưng thời tiết u ám, sau lưng lạnh toát.

Không chỉ có bà ta, những người đứng gần đó cũng bắt đầu run rẩy, đều thấy được sự sợ hãi từ ánh mắt của nhau.

Trương Hoa đã chết từ lâu rồi, khi chết không ai dám chạm vào xác, bị nhà Trần Nhị hạ táng qua loa, họ chỉ đứng xa xa nhìn.

Vậy thì người chào hỏi họ sáng nay, vừa nãy còn đứng bên cạnh nói chuyện với họ… 

Em Hoa là ai chứ?

Không một ai nhận ra người chết đã quay về, ngoài cô gái tóc ngắn kia.

Cô nói đúng, trong làng này thật sự có ma.

Tối qua, người phụ nữ đã chết từ nhiều năm trước kia, thật sự đã quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play