Dù thế nào thì vẫn phải tổ chức lễ cưới, đây là sự đồng thuận của nhà họ Trần và nhà họ Triệu.

Ngược lại thì tinh thần bà Trương không được bình thường sau khi con gái chết, bà ta cảm thấy con gái vẫn còn sống, mỗi tối đều loanh quanh trước cổng làng, hễ gặp ai đó đến gần là nói mấy lời điên rồ khó hiểu.

Chuyện này cũng dễ hiểu, vì sao lúc đó Trần Bằng biết rõ Trương Hoa chết rồi, mà vẫn bảo bà Trương về nhà thăm cô ấy, đó chỉ là nói theo lời người điên. 

Trước giờ, Tô Dao Linh không muốn có mối quan hệ gì với bà Triệu.

Bà Triệu là dân làng, không phải là quái vật, nếu là quái vật thì dễ xử lý hơn rồi.

Nếu quái vật nói kiểu đó, Tô Dao Linh sẽ lao lên đánh một trận, có lẽ từ đó bà Triệu sẽ phải suy nghĩ kĩ trước khi nói.

Cho nên, Tô Dao Linh đành phải “tôn trọng trưởng bối” mà “ăn nói tử tế” với bà ta.

“Được lắm, con nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng ghê nhỉ, mày đừng có đi đâu, chờ tao đi gọi thằng khốn Trần Hữu Phát tới, để nó đuổi cả lũ chúng mày ra khỏi làng!”

Dân làng hiền lành chất phác có khác, lúc trò chơi giới thiệu phó bản đúng là “không sai chút nào”.

Vừa nói xong, trừ Thẩm Diệc thì mấy người chơi khác đều hơi thay đổi sắc mặt, thậm chí còn vô thức lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với Tô Dao Linh.

Đùa gì vậy, đắc tội với chủ tiệc cưới nhà họ Triệu và nhà họ Trần rồi bị đuổi đi, không thể tham gia tiệc cưới đàng hoàng, lỡ nhiệm vụ bị tính là thất bại, thế chẳng phải xong đời à?

Với mấy người chơi khác, chiêu này đúng là như nắm thóp, nhưng đối với Tô Dao Linh thì…

Cô còn bật cười: “Bà cứ từ từ gọi người, đi đường cẩn thận kẻo ngã nhé.”

Nói xong, cô dựa vào cửa, nép vào bóng râm dưới mái hiên, khoanh tay trước ngực, trông như định “đứng chờ” bà ta gọi người tới vậy.

Bà Triệu tức đến mức mặt già đỏ bừng, vừa chửi um lên, vừa bước nhanh về phía nhà Trần Bằng ở hướng Bắc. Hướng Bắc đó là đường dốc lên, đúng như lời Tô Dao Linh nói, vì vội quá, bà ta suýt ngã lăn quay.

777 đứng cạnh đó trò chuyện với một người đàn bà: “Bà Triệu này luôn nói chuyện kiểu vậy hả?”

Người đàn bà đó gật đầu lia lịa: “Chứ còn gì nữa, ai dám dây vào bà ta đâu. Con bé này đáo để thật, nếu là người khác thì chắc đã bị bà Triệu chửi cho khóc luôn rồi.”

777 thầm nghĩ trong bụng: “Tô Dao Linh không bao giờ bị người khác chửi khóc được đâu, chỉ có cô ấy chửi người khác khóc thôi.”

Lại có vài người kéo tới hóng chuyện: “Nhớ hôm cô dâu Trần Vân vừa cưới về ngày thứ hai đã khóc trong sân không?”

“Chứ sao, da mặt mỏng thế cơ mà, tôi còn thấy mặt mũi con bé sưng vù đi vứt túi mảnh bát vỡ ra ngoài, tôi đoán là bị cái bát đập trúng mặt. Thế mà con bé này không sợ bà Triệu điên lên xử nó, cũng vì mấy năm nay sức khỏe bà Triệu kém đi, không thì đã xông lên đánh nó rồi.”

777 vừa gật gù, vừa nghĩ thầm: “Với tính cách của Tô Dao Linh, chắc cô còn mong bà Triệu động tay động chân với mình hơn ấy chứ. Cái sức mạnh từng đập vong nhi và xác sống của cô đâu phải để trưng.”

“Mấy cô gái trẻ bây giờ, nhất là ngoài làng, toàn kiểu được nuông chiều từ bé, đâu chịu khổ như con gái làng mình được. Mấy đứa này chưa từng bị ai đánh, lát nữa sẽ biết tay bà Triệu thôi!”

777 hóng hớt drama sướng rơn: “Bà Triệu ghê thế sao!”

“Em Hoa à, cô không biết đâu, bà Triệu với lão Trần Hữu Phát kia chính là hai hung thần của làng mình đấy, ai bị họ để mắt tới là tiêu ngay!”

Giờ 777 đã hóa thành Trương Hoa, được bà cô trung niên bên cạnh gọi là em Hoa. Nó rất thích, diễn xuất đỉnh cao: “Nhưng mà Trần Hữu Phát thực sự sẽ nghe lời bà Triệu, đuổi đám người này ra khỏi làng à?”

“Trời đất, ai dám cãi trưởng thôn đâu? Với lại, chị thấy bà Triệu nói cũng chẳng sai đâu, phải đề phòng người ngoài. Lỡ làm phật ý… Rồi “nó”… Thì thôn mình lại rối tung lên cho xem?”

“Đúng đúng đúng, em Hoa này, em cũng thấy đám người ngoài này không nên tới đây đúng không? Mấy hôm trước làm lễ trừ ma ngon lành, vậy mà tối qua, ngay khi bọn họ tới, tự dưng lại có chuyện…”

Là thực thể bị phong ấn trong Cuốn Sách Điên Cuồng của Tô Dao Linh - thứ trung thành tuyệt đối, 777 nghe câu hỏi này xong lập tức bênh vực chủ nhân ngay: “Mấy chị nói đúng lắm! Mà tối qua có ma quỷ gì đó đúng không? Trước giờ có bao giờ xảy ra chuyện này đâu. Con bé chửi bà Triệu ấy, em nghe nói nó ở đúng cái phòng mà trước đây Trương Hoa với Trần Tào từng ở!”

“Thật hay đùa thế? Trời đất ơi…”

“Vậy thì đừng nói chuyện với con bé đó nữa!”

Trong phút chốc, trong mắt dân làng, Tô Dao Linh từ một con nhóc không biết trời cao đất dày đã biến thành một người ngoài mang “điềm gở” không được lại gần.

**

Bà Triệu đã đi gọi người, dân làng đứng xa xa hóng hớt, có người còn nhắc lại vụ tối qua ma quỷ xuất hiện, cho rằng đúng là nên đuổi đám người ngoài này đi.

Mấy người chơi thì nhìn nhau, mặt mày bối rối.

Người duy nhất không hề lo lắng là Tô Dao Linh và Thẩm Diệc.

Thậm chí Tô Dao Linh còn ung dung vào nhà, xơi sạch bữa cơm bà Triệu mang tới để no bụng.

Tiểu Toàn trố mắt: “Cô… Cô còn nuốt nổi cơm à?”

Tôn Phi Phi nói: “Lát nữa trưởng thôn tới đuổi đi thật đấy!”

Trần Hữu Phát thì chẳng có gì đáng ngại, ông ta chỉ có một mình. Nhưng cả làng thì đông, mà ai cũng nghe lời trưởng thôn. Vì nhiệm vụ, họ không thể bị đuổi khỏi đây trước khi tiệc cưới ngày mai kết thúc được.

Ban đầu, họ tưởng mối đe dọa lớn nhất là thứ quái quỷ chưa biết vào ban đêm hoặc là làm sao giấu xác của Chu Triệt trong nhà - thứ đang khiến họ đau đầu nhất.

Ai ngờ, còn chưa qua nổi một ngày, mới tới giữa trưa, Tô Dao Linh đã khai chiến mất rồi.

Người gây rối còn là bà Triệu và trưởng thôn.

Hình như đây là hai “kẻ hung dữ” khó đối phó nhất trong làng.

Lúc gọi điện nói chuyện với Trần Bằng, rõ ràng là giọng trưởng thôn chẳng chào đón họ chút nào. Tối qua tới cảnh cáo họ cũng vậy, thái độ cực kỳ khó chịu. Nếu Trần Bằng không kiên quyết, chắc cả đám bạn học này đã bị đuổi khỏi làng từ lâu rồi.

Triệu Thác nhíu mày thật chặt: “Lộ Liêu Liêu, cô hành động kiểu này là hoàn toàn không nghĩ tới sống chết của người chơi khác. Cô thì hả giận được rồi nhưng đã nghĩ tới việc nếu họ tới đây, phát hiện ra xác của Chu Triệt, lại thêm chuyện họ vốn đã coi chúng ta là ‘điềm gở’, rồi đuổi chúng ta đi chưa?”

Ỷ Thiên Đồ Long thở dài: “Triệu Thác, anh đừng nói người ta như vậy. Bà lão đó nói chuyện khó nghe quá, chúng ta đâu có nợ gì bà ta.”

“Cậu còn tưởng đây là thế giới bình thường à? Trong thế giới phó bản, chỉ cần sống sót thôi, mặt mũi, lòng tự trọng hay gì quan trọng lắm sao? Trần Bằng đã nói rồi, tính bà lão đó khó ở, chúng ta chỉ cần nhịn một chút thôi là được.”

Triệu Thác càng nói càng bực: “Giờ chúng ta còn chưa rõ Chu Triệt chết thế nào. Nếu bị đuổi khỏi làng, các cậu có nghĩ xem đêm thứ hai chúng ta sống sót kiểu gì không? Liệu chúng ta có cầm cự nổi tới khi tiệc cưới diễn ra không?”

Câu này khiến Ỷ Thiên Đồ Long và hai nữ sinh khác bừng tỉnh.

Đúng rồi, bị đuổi khỏi làng, không tham gia được tiệc cưới là chuyện của ngày hôm sau. Nhưng ngay tối nay, họ sẽ phải đối mặt với mối đe dọa của thứ đã giết chết Chu Triệt.

Chỉ cần trưởng thôn ra lệnh, ai dám chứa chấp đám người ngoài như họ vào ban đêm chứ?

Còn xông bừa vào à, đám dân làng đó đâu phải dạng vừa.

Tô Dao Linh lại nói: “Sợ gì chứ? Các người càng sợ họ, họ càng lấn tới.”

Cô ăn no rồi đặt đũa xuống: “Sao không ai dám đụng tới bà Triệu và Trần Hữu Phát? Vì họ ác, chẳng cần lý lẽ, lại còn thù dai, nên cả làng sợ họ, tránh xa họ .”

777 là vật phong ấn của Tô Dao Linh, được điều khiển bởi Cuốn Sách Điên Cuồng. Chỉ cần một ý nghĩ, cô đã nắm được mọi thông tin từ phía 777.

Tôn Phi Phi trầm ngâm, thật ra cô ấy cũng chẳng ưa gì bà Triệu. Phải công nhận là dù Tô Dao Linh có hơi bốc đồng, nhưng vừa nãy cô “phang” bà ta đã cái nư thật đấy.

Cô ấy nhìn Tô Dao Linh: “Dù biết vậy thì cũng chẳng giúp được gì, chúng ta phải cố hoàn thành nhiệm vụ và sống sót đã.”

Tô Dao Linh nói: “Chẳng qua việc hoàn thành nhiệm vụ là tham gia tiệc cưới, tham gia tiệc cưới thì có gì khó đâu?”

Cô khẽ cười: “Trần Hữu Phát muốn đuổi chúng ta vì ông ta không sợ chúng ta. Bà Triệu muốn đuổi chúng ta vì bà ta ghét chúng ta.”

Ỷ Thiên Đồ Long: “… Cô suy nghĩ thấu đáo thật đấy, cô gái.”

Nhìn thấu đáo thế mà còn đi chọc giận bà Triệu?

Tô Dao Linh đứng dậy: “Cho nên, cách giải quyết cũng đơn giản thôi, làm họ sợ chúng ta. Nếu họ chỉ sợ chúng ta, họ sẽ đuổi chúng ta, làm hại chúng ta. Nhưng nếu họ sợ chúng ta đến tột độ thì sao?”

Không hiểu sao, Thẩm Diệc đứng bên cạnh nghe những lời này của Tô Dao Linh, đột nhiên nhớ lại cảnh tối qua dân làng hoảng hốt chạy tán loạn trong làng, mặt cắt không còn giọt máu.

Tô Dao Linh: “Tôi không chỉ muốn họ sợ chúng ta, tôi còn muốn họ quỳ xin chúng ta tham gia tiệc cưới.”

Triệu Thác: “?”

Tiểu Toàn/Tôn Phi Phi: “?”

Tô Dao Linh bình thản nhìn Tôn Phi Phi: “Không phải là các cô muốn hỏi Trần Bằng ở đâu, nhưng bà Triệu không chịu nói à? Đúng lúc để bà ta gọi Trần trưởng thôn tới rồi hỏi thẳng luôn.”

Tôn Phi Phi: “?”

Nhìn ông trưởng thôn đó đã thấy khó đối phó, đầy thù địch với họ, lại còn nắm quyền điều khiển cả đám NPC trong thôn mà lại dùng kiểu đó sao?

Đúng lúc này, cánh cổng sắt bên ngoài phát ra tiếng đập cửa dữ dội.

Giọng của Trần Hữu Phát gầm lên: “Chúng mày lăn ra đây! Ngay bây giờ, lập tức cút khỏi làng tao!”

Tô Dao Linh là người đầu tiên bước ra cổng, tiếp theo là Thẩm Diệc. Những người khác nhìn nhau, cũng đành đi theo sau.

Cổng vừa mở, Trần Hữu Phát hằm hằm, tay cầm cái cuốc, bên cạnh là bà Triệu đang đắc chí: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi, để con nhỏ đó ở lại làng, thể nào chuyện cưới xin của hai nhà chúng ta cũng có chuyện!”

Tô Dao Linh mỉm cười, nụ cười của cô khá xinh, đôi mắt cong cong, nhưng ánh mắt lại không hề vui vẻ, có hơi lạnh lẽo.

Cô nói: “Trần trưởng thôn à, ông tới đúng lúc lắm. Nghe nói Trần Bằng sắp cưới vợ, “nó” bảo tôi mang một món quà tới cho nhà họ Trần và cái làng này.”

Rõ ràng là ban ngày, vậy mà dân làng đang đứng xem và cả Trần trưởng thôn lực lưỡng đó đều cảm thấy một luồng gió lạnh buốt thổi qua, lưng cứng đờ.

Không chỉ vì nụ cười kỳ quái của Tô Dao Linh, mà còn vì “nó” mà cô nhắc tới.

Ai cũng biết, từ khi đám người ngoài này tới thôn tối qua, chuyện ma quỷ càng trở nên nghiêm trọng. Bây giờ Chu đạo trưởng vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà họ Trần, nói là tối qua đụng phải tà ma.

Mà nữ sinh trước mặt này lại dám nói mình có liên quan đến “nó”, chẳng khác nào xác nhận chuyện tối qua có liên quan tới cô!

Trần Hữu Phát bỗng quên béng mất rằng mình bị bà Triệu xúi giục tới đây gây sự. Ông ta gằn giọng: “Quà gì?”

Tô Dao Linh chỉ tay về phía sân, hướng căn phòng nơi xác Chu Triệt đang nằm, giọng lạnh tanh và lạ lùng: “Một cái xác.”

Tiểu Toàn: “?”

Triệu Thác: “?”

Ỷ Thiên Đồ Long: “?”

Thẩm Diệc: Học được chiêu mới rồi, hóa ra còn chơi được kiểu này.

Tô Dao Linh: Lại đây, đuổi tôi đi, để tôi xem ai dám. Ai động vào tôi, cả nhà kẻ đó chết hết, cảnh báo trước rồi đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play