Tôn Phi Phi/Tiểu Toàn: “Dân gian đâu ra thế, sao bọn tôi chưa từng nghe thấy câu này?”

“Dĩ nhiên, tôi cũng không bảo bà sinh 7 thì chết 5, hay vợ của Triệu Lục Tử mất rồi là do bà không tích đức nên gặp quả báo, đây là chuyện từ lâu về trước rồi, tại sao tôi lại phải nhắc đến chứ, tôi cũng không nói khi bà gả con gái, thôn lại bị tà ma quấy phá, chắc chỉ là trùng hợp thôi, không có liên quan đến chuyện bà độc mồm đâu.”

Bà Triệu nghe xong, sắc mặt xanh mét vì tức: “Mày có ý gì hả?”

Ỷ Thiên Đồ Long, Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn ở gần đó nghe xong ngẩn ra, Triệu Thác đang cầm thùng đồ ăn cũng đứng hình một lúc.

Sao cô biết được chuyện này, à không, sao cô lại dám nói vậy, không sợ đắc tội bà Triệu rồi bị đuổi ra khỏi thôn sao?

Tô Dao Linh nói năng khá nhẹ nhàng khi ở cùng họ, ai ngờ nữ sinh trông chẳng có vẻ hiếu chiến gì này vừa mở miệng là đâm vào điểm yếu, còn hiểu nghệ thuật nói móc hơn cả bậc thầy âm dương là bà Triệu.

Nếu lời cô nói là thật thì chẳng phải là đâm trúng điểm nhạy cảm của bà Triệu à?

Bà Triệu run rẩy, nói không nên lời.

Bà ta có tiếng là “chanh chua” trong làng, ai dám đấu khẩu với bà ta chứ, cũng không ai dám nhắc tới mấy chuyện cũ này, bây giờ có một cô gái từ bên ngoài đến, thế mà lại dám nói bà ta như vậy!

Tô Dao Linh cử 777 ra ngoài, đâu phải để nó đi chơi, có lẽ chẳng có mấy người lởn vởn vào sáng sớm tinh mơ đâu, nhưng chỉ một buổi sáng, bà Triệu đã ra ngoài chửi bới rồi, gần đó cũng có khá nhiều dân làng thò đầu ra hóng chuyện, lúc này tụm lại tốp năm tốp ba thì thầm to nhỏ, 777 giả làm người chết trà trộn vào, nhanh chóng nghe rõ được mối quan hệ giữa vài gia đình trong thôn.

Nói ra thì nhà họ Trần, nhà họ Triệu và cả nhà họ Trương lại có mối quan hệ dây mơ rễ má.

Mà cô dâu chú rể của đám cưới lần này là Trần Bằng, con trai của trưởng thôn Trần Hữu Phát và đứa con gái út nhà bà Triệu, em gái Triệu Lục Tử.

Nhưng khi đám cưới sắp tới, làng lại bắt đầu bị tà ma quấy nhiễu.

Vì vậy, Chu đạo trưởng mới dẫn dân làng đi trừ ma giữa đêm.

Đổi sang làng khác thì lại chẳng phải chuyện lớn gì.

Nhưng ở đây thì khác, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên ngôi làng bị ma quỷ quấy nhiễu.

Dân làng rất sợ và cảm thấy “nó” lại đến rồi.

Mỗi lần nó vào làng thì ít nhất sẽ chết một người, nhiều thì chết một nhà!

**

Bí mật trong làng mà 777 nghe được thực sự khá nhiều. 

Đối tượng mà Trần Bằng về kết hôn lần này tên là Triệu Tiểu Hồi, người trong làng gọi cô ta là Triệu Thất Muội, cô ta có một anh trai, chính là Triệu Lục Tử.

Triệu Thất Muội là đứa trẻ nhỏ nhất do bà Triệu sinh ra, năm đứa trước đều chết hết, chỉ còn Lục Tử và Thất Muội sống đến khi trưởng thành, tuổi của hai người cách nhau khá nhiều.

Triệu Thất Muội và Trần Bằng là bạn cùng lứa, năm nay đều 20 tuổi, mà Triệu Lục Tử thì đã khoảng 3-40 tuổi rồi, Triệu Lục Tử từng cưới một cô vợ từ nhiều năm trước, là con gái của chú hai nhà họ Trần tên Trần Vân, nhưng cô dâu mới vừa cưới chưa được bao lâu thì đã chết rồi.

Trong làng đồn rằng: Trần Vân bị “nó” bắt đi rồi.

Tô Dao Linh đoán, chắc “nó” này là cái thứ trong phó bản mà đến cả dân làng cũng không dám nhắc tên.

Đoán vậy là bởi vì trong làng từng có tiền lệ “nó” mang người đi.

Trong khoảng thời gian đó, ban đêm có người nghe thấy tiếng gọi kỳ quái của “người”, cũng là lúc đêm trăng sáng ngời.

Sau đó, Trương Hoa được một mình bà Trương nuôi nấng khôn lớn đã chết.

Trương Hoa vốn là vợ sắp cưới của Trần Tào, con trai của chú hai Trần Bằng. Cô ấy chưa gả, nhưng đã sống tại nhà họ Trần từ lâu, cũng chính là căn phòng mà Tô Dao Linh đang ở, nhưng không biết vì sao lại không ra khỏi phòng, sau đó nhà họ Trần còn mời rất nhiều bác sĩ đến kê khai đơn thuốc, nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì cả.

Cũng chẳng ai rõ đó là bệnh gì, chỉ thường ngửi thấy hương thuốc thoang thoảng trong nhà chú hai họ Trần, biết nhà này dốc lòng chăm sóc cho cô dâu chưa qua cửa này, nhưng trong làng lại đồn rằng: Có lẽ do không thể chữa khỏi nên cuộc hôn nhân này tan vỡ rồi.

Sau này, có người giới thiệu, chú hai nhà họ Trần quen được một vị đạo trưởng họ Chu, sau khi Chu đạo trưởng tới xem qua, gã nói Trương Hoa không bị bệnh, mà bị trúng tà.

Gã lấy nước bùa và máu, tới giường của Trương Hoa rồi rải lên tường trong ngoài phòng ngủ, sau đó lấy ra một lá bùa dán lên đầu giường, lấy tay nhúng thấm nước, quả nhiên có thứ hình một con cáo hiện lên trên giấy!

Dân làng chứng kiến, người nào người nấy kinh hoàng hoảng sợ.

Chu đạo trưởng nói, đây chính là bằng chứng cho thấy “nó” từng đến.

May mà còn có Chu đạo trưởng.

Chu đạo trưởng gắng sức trừ tà, sử dụng rất nhiều thuật pháp, nhưng vẫn không đấu nổi cái thứ có tà khí nặng nề này.

Quả nhiên, chưa tới 3 ngày, Trương Hoa đã chết rồi.

May mà sau khi chết, chuyện lạ biến mất, Chu đạo trưởng làm một buổi lễ trừ tà ban đêm, mặc dù không thể tiêu diệt tà ma, nhưng ít nhất cũng sẽ đuổi được “nó” đi, nhưng gã không thể đảm bảo rằng tà khí sẽ không quay trở lại, chỉ nói bản thân cần phải về đạo quán tĩnh dưỡng vết thương do tà ma phản phệ và bảo dân làng rằng, nếu sau này phát hiện ra sự bất thường thì cử người đi tìm gã.

Đạo trưởng đúng là nhìn xa trông rộng, chẳng bao lâu sau, “nó” lại quay về.

Trần Vân cũng là người nhà họ Trần, gả cho nhà họ Triệu chẳng được mấy ngày thì gặp chuyện, lúc chết thì mặc chiếc váy hoa nhí đó. Đáng sợ hơn là: chiếc váy đó là chiếc mà Trương Hoa đã mặc lúc chết.

Buổi tối, chiếc váy cũ mà Tô Dao Linh lôi ra ngoài có hơi giống, dù không cùng một chiếc, nhưng cũng đủ để gợi lên nỗi ám ảnh của dân làng.

Chẳng trách lúc đó họ bị dọa đến nỗi tranh nhau chạy thoát thân.

Sau khi Trần Vân chết, mẹ của Trần Vân có nói: Vào cái lúc đốt pháo trong ngày con gái lấy chồng, mọi người đều đang tránh pháo thì bà ta lại thấy loáng thoáng cái bóng trông giống một con cáo trong kiệu hoa, lúc đó bà ta tưởng là mình bị hoa mắt, ai ngờ lại thành thật!

Thế là toang, dù là Hồ yêu hay ma thì cũng chuyên giết cô dâu, có thể gọi là cô dâu cáo.

Không bao lâu sau khi mẹ Trần Vân nói câu này, cũng là sau khi Trần Vân chết, cả nhà Trần Vân đều chết một cách kỳ lạ!

Bố mẹ Trần Vân, thêm cả Trần Tào là anh trai của cô ấy, tất cả đều chết trong nhà, nghe nói sau khi mẹ Trần Vân nổi điên thì vung dao chém cả nhà, rồi tự sát.

Máu trên tường cũng từ đó mà ra.

Nhà chú hai của Trần Bằng cũng thành một căn nhà hoang.

Giờ nhìn lại thì thấy đó không chỉ là nhà hoang, mà còn là căn nhà ma ám.

Không ai biết tại sao mẹ của Trần Vân lại nổi điên, về lý thì con gái chết sớm, nếu muốn gây rối cũng không cần chờ mấy ngày rồi mới làm, huống chi còn giết cả nhà mình.

Thế là Chu đạo trưởng lại bị mời về “khẩn cấp”, gã đi quanh làng xem một vòng, sắc mặt càng lúc càng xấu, lại còn nghe được tình hình đại khái mà trưởng thôn Trần Hữu Phát nói, gã thở dài một hơi, nói thứ đó rất ghê gớm, người dân không được nhắc đến tên nó nữa, nếu không nó lại đến.

Chu đạo trưởng lại nói, mẹ Trần Vân nổi điên giết người, có lẽ là trước đó từng thấy “nó” và nhắc đến tên “nó”.

Vì vậy, cứ liên quan đến chuyện về “nó” là trong làng lại nhốn nháo hết cả lên. Chuyện này bị đồn đại rất nhiều, nhưng chẳng ai dám nhắc đến tên của “nó” trong lúc nói đến chuyện này cả.

Cũng chính là lúc đó, dân làng nghe lời của Chu đạo trưởng, xây một từ đường ngoài làng, Tô Dao Linh đoán là cái nhà tường trắng thấp bé mà lúc họ vào làng nhìn thấy.

Ngôi nhà trắng có kích thước không phù hợp để ở, cực kỳ thấp, nhưng lại xây theo tỉ lệ nhà bình thường, không giống như loại từ đường nhỏ thờ ông Thổ Địa vẫn thường thấy, cho nên mới thấy lạ.

Sau đó, đúng là bình yên hơn, Chu đạo trưởng cũng trở thành “vị cứu tinh” của làng, gã nói gì dân làng đều nghe răm rắp.

Nhưng chuyện người chết vẫn chưa dừng ở đó.

Thứ đó càng giết người ghê hơn, mỗi năm dân làng đều nộp thu nhập nửa năm cho từ đường, do Chu đạo trưởng nhận lấy, dùng để cúng nhang khói trấn an hung vật.

Bình an qua một năm, rồi lại tới khi có người cưới gả.

Lần này, người được gả là con gái của Trần Hữu Phát tên Trần Hương, cũng là chị gái của Trần Bằng.

Trần Hữu Phát chuẩn bị gả con gái cho làng khác, không cho Trần Hương ra ngoài để tránh xảy ra bất trắc, cũng không cho ai đến gần căn nhà ma ám của chú hai nhà họ Trần, để tránh bị ô nhiễm bởi cái thứ ô uế đó.

Nhưng kỳ lạ là Trần Hữu Phát càng không cho Trần Hương ra ngoài, cô ấy càng muốn chạy ra ngoài!

Dân làng còn bắt gặp cô ấy trèo tường bỏ trốn, có cản thì cũng chẳng cản nổi, may mà bị dân làng bắt gặp và báo cho Trần Hữu Phát, không thì Trần Hương đã rời làng và chạy vào núi rừng bên ngoài rồi.

Từ đó về sau, Trần Hữu Phát đặt ra một vài quy định của thôn, nhà nào cũng phải hiểu rõ và tuân thủ.

Ai cũng hiểu ý nghĩa của quy định này, có thể nhắc đến cáo nhưng không ai dám nói đến cô dâu cáo, càng không thể ra ngoài bừa bãi khi nghe tiếng gọi trong đêm, nhất là vào những đêm trăng sáng.

Tại sao Trần Hương cứ chạy ra ngoài vậy? Những “chiếc loa” và kẻ giả mạo - 777 bàn tán sôi nổi về Trần Hữu Phát từng nói, luôn có người gõ cửa nhà họ vào ban đêm sau khi nói chuyện cưới xin.

Nhưng quá nửa đêm rồi, ai lại đi gõ cửa nhà họ chứ?

Trần Hương bị theo dõi rồi!

Nhưng dù vậy thì vẫn không bảo vệ được cô ấy!

Đúng như lời Chu đạo trưởng từng nói, thứ đó rất ghê gớm!

Một tối nọ, Trần Hương mất tích hoàn toàn, không ai thấy cô ấy đi đâu cả, nhưng có một người nhìn thấy ánh trăng trắng bệch ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng kêu của “nó” vừa giống tiếng cười mà cũng vừa giống tiếng khóc. 

Hiển nhiên, cô ấy bị “nó” bắt đi rồi.

Chu đạo trưởng lại làm một lễ trừ ma, lá bùa trên cửa phòng Trần Hương lại hiện lên dấu vết hình cáo thật!

May mà làng không có người chết thường xuyên, nên thứ đó không tới hằng năm, đó là chuyện xa lắc xa lơ rồi, chỉ có tuân thủ quy định của làng, ở yên trong nhà vào ban đêm, nộp lễ vật đúng hạn, không gả cô dâu thì mới không xảy ra chuyện gì.

Nhưng làng không thể bỏ tập tục cưới gả được, sau này ai sẽ nối dõi tông đường chứ?

Dần dà, chuyện cưới hỏi của Trần Bằng càng lúc càng không thể trì hoãn nữa.

Nhà dám gả người trong thời gian này, đứa trẻ đủ tuổi kết hôn, cũng chính là Triệu Thất Muội của nhà họ Triệu.

Trước khi bàn chuyện hôn nhân, làng có mời Chu đạo trưởng tới, lần này phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước mọi thứ.

Chu đạo trưởng còn nói, lần này chỉ cần tiễn thứ đó đi thành công là sau này làng sẽ yên bình, nhưng mà nay đã khác xưa, cần phải xử lý “nó” triệt để, cần phải tiến hành lễ trừ tà ba ngày liên tiếp.

Nhưng chuyện nối dõi tông đường không phải là chuyện riêng của nhà họ Trần, nhà ai cũng dốc hết tiền tiết kiệm ra, vì sao thì rất dễ hiểu… 

Chu đạo trưởng nói không sai, nó lại đến rồi.

Trần Bằng vừa tốt nghiệp đã phải về nhà, cậu ấy về là để hoàn thành lễ cưới này. Nhưng sau khi cậu ấy về thì làng đã không còn yên ổn, cứ tỉnh dậy là không hiểu sao gà vịt mà dân làng nuôi đều chết trong chuồng, máu chảy đầy đất. Lúc có người về nhà vào buổi tối, vừa quay đầu thì sẽ thấy cái bóng đen lướt qua mặt đất.

Thậm chí, đêm khuya còn có tiếng vừa giống tiếng khóc, lại giống tiếng cười vang lên ngoài cửa sổ.

Mà dạo này, rõ ràng là ban ngày mà trời vẫn luôn âm u, trong khi ban đêm lại chẳng thấy một đám mây nào, trăng sáng vằng vặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play