Cáo đến gõ cửa!

Tôn Phi Phi buột miệng kêu: “Cáo á? Liệu tiếng động kì lạ các anh nghe thấy vào buổi tối có phải là tiếng cáo không?”

Triệu Thác ngẩn ra: “Cô nói có lý, tôi chẳng thể phân biệt được tiếng động gì cả, nghe cứ như người, mà lại giống thú, biết đâu thật sự là cáo thành tinh rồi…”

Hơn nữa, từ khi bọn họ vào làng, cũng thường nghe thấy những tiếng động lạ ở xung quanh, nhưng nhìn trước ngó sau thì lại chẳng thấy ai, chẳng lẽ bọn họ đã bị theo dõi từ tối qua rồi sao?

Trưởng thôn dặn ban đêm không được ra ngoài, cũng không được đến nhà người khác dù là ai đi chăng nữa, lẽ nào cáo còn có thể lừa người mở cửa sao? Mở cửa rồi ra ngoài thì sẽ có chuyện gì?

Ỷ Thiên Đồ Long nổi da gà: “Hả? Cho nên anh ấy ra ngoài là do… do cái thứ đó đã gọi anh ấy sao?”

Tôn Phi Phi nói: “Đúng thế, lúc trước bà Trương cũng nói rồi, nó đến rồi gì đó, mà bà ta nghe tới ba chữ ‘cô dâu cáo’ này thì có phản ứng rất kì lạ, như thể bà ta biết thứ đó, không thì chẳng nói nó đến đâu. Nhưng hình như bà ta chưa từng gặp qua thứ đó, bởi vì lúc bà ta tưởng rằng bọn tôi từng gặp qua rồi, bà ta cứ hỏi là bọn tôi từng gặp qua người đi cùng thứ đó chưa.”

“Nếu thực sự có thứ gì đến gõ cửa thì tại sao chúng ta lại không nghe thấy, mà chỉ có Chu Triệt nghe thấy thôi?” Tiểu Toàn hơi sợ, bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, khiến cô ấy cảm thấy ngôi nhà hoang này cứ âm u rùng rợn.

“Các sinh vật dị thường trong phó bản, nhất là ma quỷ và hồn ma là loại quái vật sành sỏi việc đe dọa và công kích tinh thần.” Triệu Thác nói: “Lúc chọn con mồi, chúng đều có tiêu chí, kẻ lẻ loi, dễ giết hoặc có tinh thần không vững thường sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên…”

Câu nói của Triệu Thác không sai, kẻ nào yếu bóng vía thì càng dễ bị xâm nhập và thao túng.

Y như mấy người già, kẻ tâm thần, hay trẻ con, kẻ đang hoảng loạn thì càng dễ bị 777 lợi dụng sơ hở, moi thông tin rồi biến thành người thân bạn bè của họ.

Nhưng với Tô Dao Linh thì loại này…

Không phải là tới tìm cái chết sao.

Cô có thể phản công khiến cho đối thủ suy nhược tinh thần.

Triệu Thác hơi dừng lại rồi nói: “Chu Triệt có tâm trạng bất ổn từ khi bước vào làng. Tôi cảm thấy, có lẽ vì điều này mà cậu ấy bị quái vật nhắm đến. Con quái vật này rất đáng sợ, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

Mấy người gật đầu.

Chỉ có Thẩm Diệc và Tô Dao Linh như thể hai người ngoài cuộc đứng bên lề quan sát.

Thẩm Diệc nói: “Cô rất lạ.”

Tô Dao Linh: “Anh cũng vậy.”

“Cô thông minh đấy, cô đã biết những điều Triệu Thác nói từ lâu rồi, nhưng cô lại không nói gì.”

“Anh cũng biết mà? Anh cũng có nói gì đâu.”

Tô Dao Linh nói rất có lý, dù nghe cứ thấy sai sai.

Thẩm Diệc hỏi: “Tôi không nói vì lười giải thích, điều này là bình thường. Cho nên, tôi kì lạ ở chỗ nào?”

Anh ấy không quan tâm Tô Dao Linh nghĩ thế nào về mình, mà đang nghĩ xem, mình có chỗ nào khiến cô sinh nghi.

Tô Dao Linh nhìn sang chiếc điện thoại Chu Triệt trên tay Triệu Thác: “Thi thể nằm trên giường, cầm điện thoại, cách chết thực sự rất kì lạ, nếu như anh ta gửi tin gì đó cho chúng ta trước khi chết thì có lẽ là ở trong điện thoại. Theo lý thì anh nên nhanh chóng nhận ra điều này và kiểm tra điện thoại, nhưng anh lại không làm vậy.”

“Cô cũng vậy.”

“Thế nên, cả hai chúng ta đều rất lạ, nếu cô biết tại sao anh ta lại không làm vậy thì cũng hiểu lý do tôi không làm vậy.”

Tô Dao Linh nói: “Nhưng mà anh cứ yên tâm đi, còn nhớ ID của tôi chứ.”

Tôi Chưa Từng Phản Bội Đồng Đội.

Thẩm Diệc bật cười, ám chỉ rằng, có thể yên tâm với cô sao?

Tiểu Toàn ngó sang: “Hai người đang bàn cái gì thế, phát hiện ra gì chưa?”

Tô Dao Linh và Thẩm Diệc thì thầm với nhau, đúng là có hơi “hợp nhau” quá rồi.

Tô Dao Linh nói: “Tôi thực sự đang nghĩ tới một chuyện.”

Tiểu Toàn: “Chuyện gì?”

Tô Dao Linh: “Xử lý thi thể kiểu gì.”

Giờ mới có người để ý, trong đây còn có người dân, mà cũng không phải là phó bản tận thế gì cả, một người tự dưng chết trong phòng họ, chả lẽ bảo là người bị cáo giết sao?

Việc bọn lo nghĩ còn sâu xa hơn thế…

Trưởng thôn từng dặn, nếu nhìn thấy cáo thì nhất định phải báo cho ông ta, nhưng bà Trương lại nói trưởng thôn Trần Hữu Phát không phải là người tốt, Trần Bằng cũng bảo không nên tin ông ta.

Nếu để ông ta biết bọn họ có thể đã nhìn thấy cáo, thậm chí còn thấy cáo giết người, liệu người chơi còn có thể tiếp tục yên tâm tham gia tiệc cưới không?

Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, nhưng cũng rất khó khăn: Cần đảm bảo tiệc cưới diễn ra bình thường, còn phải đảm bảo bản thân sẽ không bị đuổi ra ngoài.

Đêm qua chẳng ai ngủ được mấy, bây giờ thì không hiểu sao lại chết mất một người chơi, thậm chí còn chưa rõ cáo giết người thế nào, vì sao Chu Triệt lại nổi điên.

“Theo tôi, chúng ta cần khóa cửa thật chặt, đằng nào thì chúng ta cũng ở lại đây hai ngày, đưa thi thể ra ngoài chắc chắn sẽ bị người trong làng phát hiện, mà còn bị dính máu lên người.”

Ỷ Thiên Đồ Long đưa ra một ý kiến: “Ở chỗ quỷ quái này không thể tắm rửa được, mà cũng chẳng có nước, nếu muốn rửa đồ thì chỉ có cách là ra giếng ở cổng làng lấy nước về thôi. Thà để trong phòng, nhiệt độ không quá cao thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao, đợi thời gian trôi qua thì cũng dự tiệc cưới xong, vậy là chúng ta có thể thoát khỏi phó bản rồi, đến lúc đó ai dọn thi thể thì dọn.”

Tôn Phi Phi gật đầu, giờ chắc chắn là chỉ có thể làm vậy.

Sau chuyện này, Ỷ Thiên Đồ Long cũng chẳng dám ngủ, nhưng vẫn chưa hết ca gác của cậu ta và Thẩm Diệc, Triệu Thác đề nghị mọi người ở lại đây, không được tách ra hành động.

Tô Dao Linh gật đầu: “Đề nghị của anh hay đấy, tôi cũng nghĩ mọi người nên làm theo.”

Cô ngáp một cái: “Dù sao thì tôi cần đi ngủ rồi.”

Những người khác: “?”

Tôn Phi Phi: “...? Lộ Liêu Liêu, cô ở một mình không sợ gặp chuyện à?”

Mới chết một người, vẫn còn sức sống lắm.

“Có chuyện thì tôi sẽ gọi, nhân tiện thử xem rốt cuộc các cô có nghe thấy không.”

Có lẽ đây là phát ngôn táo bạo nhất của người chơi mà Tôn Phi Phi từng nghe.

Ai ngờ Thẩm Diệc cũng nói: “Nếu nhóm các anh có nhiều người thì tôi cũng không cần gác tiếp nữa, tôi về ngủ lát đây.”

Ỷ Thiên Đồ Long: “?”

Đây chính là trạng thái của trùm cuối khi vào phó bản sao?

Cậu ta buột miệng nói: “Hai người định ngủ cùng nhau à?”

Tiểu Toàn: “Hả?”

Tôn Phi Phi: “?”

Triệu Thác: “?”

Ỷ Thiên Đồ Long vội giải thích: “Tôi không có ý đó, ý tôi là ở chung một phòng thôi, chẳng phải bây giờ nguy hiểm lắm sao, hai người ở cùng một phòng cũng an toàn hơn là mỗi người một phòng.”

Tô Dao Linh: “Cậu lo quá rồi, tôi cảm thấy mỗi người ngủ một phòng thông thoáng hơn.”

Cô về phòng mình trước, Thẩm Diệc cũng theo sau cô, để lại bốn người chơi trong nhà chính, ngơ ngác nhìn nhau.

Thời gian tỉnh táo lại còn trôi chậm hơn lúc ngủ rất nhiều, bốn người không ngủ được, nhất là Triệu Thác còn đang bị thương, nhưng lại còn phải tự ép mình lấy lại tinh thần và đề phòng bất trắc.

Ngược lại thì Tô Dao Linh thật sự về phòng ngủ bù một giấc, đến giữa trưa cô mới thức dậy.

Xem ra thời tiết hôm nay không tốt lắm: Trời âm u, mây dày đặc, ánh nắng chẳng thể lọt xuống. Lạ thay, rõ ràng đêm qua trời quang mây, ánh trăng sáng rực. Vậy mà ban ngày thì trời âm u, có tới giữa trưa thì cũng nhìn như sáng sớm tinh mơ mặt trời chưa lên.

Tô Dao Linh và Thẩm Diệc gần như đến nhà chính cùng lúc, thấy bốn người còn ngồi trên ghế, Ỷ Thiên Đồ Long nói là cần lấy lại tinh thần, thế mà lại ngủ gật, Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn đang nói chuyện với nhau, nhờ trợ giúp lẫn nhau mà họ đã không ngủ.

Cửa sắt bỗng phát ra tiếng đùng đùng, khiến Ỷ Thiên Đồ Long giật mình ngã từ trên ghế xuống đất: “Ai đấy? Cái gì tới vậy?”

Tô Dao Linh nói: “Có người gõ cửa.”

Triệu Thác lấy ra chìa khóa cửa sắt, mở cửa nhà chính ra ngoài. Trước cổng là một bà lão đội mũ, hơi thấp, trông ngoài 60 tuổi, đôi mắt tam giác ánh lên vẻ lanh lợi, trên tay cầm một cái thùng.

Trong thùng có một lớp cơm, vài bát sứ đựng rau cải và dưa leo.

Chắc đây là bà Triệu mà Trần Bằng nhắc đến, mẹ của Triệu Lục Tử, là người nhận tiền đưa cơm tới.

Bà Triệu thấy cửa mở, hừ một tiếng: “Ồ, còn có mấy đứa trẻ từ ngoài tới thật à, bây giờ mấy giờ rồi, trông vẫn còn ngái ngủ kìa, còn phải để bà già này hầu hạ cho à, đứng đó làm gì, ăn không? Chẳng lẽ phải để cái thân già này đi lấy cơm nước đến tận phòng, đặt lên tận bàn, tận tay bón đến tận miệng cho các cô, các cậu à?”

Ỷ Thiên Đồ Long thấy vậy thì nhận lấy “thùng” chứa đồ ăn từ tay bà Triệu cùng Triệu Thác.

Tôn Phi Phi bỗng nhớ lại chuyện không gọi điện thoại được cho Trần Bằng khi họ gặp chuyện ở nhà chính lúc nãy, cô ấy thử gọi lại cho Trần Bằng một lần nữa, nhưng máy lại bị tắt.

Cô ấy bèn hỏi: “Bà ơi, Trần Bằng đâu rồi ạ?”

“Ở đâu à? Còn có thể ở đâu nữa? Chẳng lẽ ở nhà tôi sao? Nó còn chưa cưới mà đã mang ba cô bạn gái về nhà của mình rồi, còn ở luôn nhà chú hai nhà họ Trần nữa chứ, Trần Bằng mà ở ngoài thì vui lắm đây.”

Bà Triệu mở miệng ra là toàn lời khó nghe, ba chữ “vua nói móc” như in lên mặt bà ta: “Mấy cô gái các cô cũng chẳng biết chừng mực gì cả, cứ đi theo trai về nhà thế, tưởng là tôi không biết mấy đứa con gái các cô có ý đồ xấu xa thế nào à! Theo trai mà theo tới tận đây rồi cơ đấy. Ha ha, còn bà già như tôi thì lại hầu hạ các cô, thời buổi này đảo lộn hết rồi.”

Nói xong, bà ta nhổ toẹt nước bọt xuống đất, như thể khinh bỉ cả đám. Sau đó, đôi mắt sắc sảo của bà ta liếc sang Tôn Phi Phi: “Cắt cái đầu này đi, trông chả ra đâu vào đâu, nếu bố mẹ cô biết cô phá hỏng cái đầu thành thế này, chắc là tức chết từ lâu rồi, để tóc tai của mình như vậy mà cũng dám ra ngoài à.”

Tôn Phi Phi: “?”

Cô ấy chưa làm gì bà Triệu mà?

Thảo nào lúc trước Trần Bằng nói tính tình bà Triệu không được tốt lắm, bảo họ đừng chấp nhặt với bà ta.

Đây đâu phải tính tình không tốt, rõ là độc mồm độc miệng mà.

So ra thì mặc dù bà Trương kia hâm hấp, nói chuyện khó hiểu, nhưng ít ra không làm người ta tức đến tăng mức huyết áp.

“Ha ha, bảo sao dạo này trong làng lại nhốn nháo không yên thế, Trần Bằng dẫn mấy cô gái về tận làng thì còn có thể yên ổn được sao?” Bà Triệu đang đứng trước cổng, giọng lại oang oang, chắc cả nửa cái làng này đều nghe thấy bà ta đứng trước cửa nhà chú hai Trần chửi người khác.

“Trần Bằng cũng dẫn đàn ông về nhà đấy, bà Triệu, bà phải mở rộng tầm nhìn chứ.”

Bà Triệu: “?”

Triệu Thác/Ỷ Thiên Đồ Long: “?”

Mở rộng tầm nhìn tức là cần mở rộng cỡ nào mới có thể tính cả đám người chơi nam vào chứ?

Tô Dao Linh nói. 

“Bà Triệu này, bà kỳ thị giới tính online, ngang nhiên phát ngôn gây tranh cãi dư luận đấy à.”

Cô đứng sau mấy người, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Vả lại, sao chúng tôi dám để cho bà hầu hạ chứ, trông bà cũng lớn tuổi rồi, mặc dù nói chuyện hơi hổ báo cáo chồn chút, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, chúng tôi không dám làm gì bà đâu. Dân gian có câu: Làm người mà không tích đức, sớm muộn cũng gặp quả báo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play