Tô Dao Linh có khá nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cô có kế hoạch của riêng mình.
Thế là cô nghĩ ngợi, tìm đại một câu hỏi.
777: “?”
Đại á?
Vào thời khắc quan trọng nắm thóp NPC như thế này, với tính cách của Tô Dao Linh thì chẳng phải nên moi hết bí mật của đối phương sao? Nó thường xuyên dao động giữa việc cà khịa về sự tà ác của Tô Dao Linh và kinh ngạc về lòng tốt của cô.
"Tại sao không thể tin trưởng thôn, ông ta đã làm gì?"
Bà Trương nhìn cô chằm chằm: "Đây là chuyện của nhà họ Trần..."
Tô Dao Linh quay người định đi: "Không nói thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn nghe lắm."
"Khoan đã!"
Bây giờ, bà Trương đâu còn vẻ thần bí như trước, tuy rằng Tiểu Toàn vẫn không dám nhìn bà ta nhưng Tô Dao Linh lại cứ trò chuyện tán gẫu với bà lão, bầu không khí cũng dần trở nên kỳ quái.
Bà Trương tiếp tục nói: "Chỉ là chuyện vặt vãnh của nhà họ Trần thôi, cô đi hỏi thăm lung tung trong thôn là biết. Con người Trần Hữu Phát này rất xấu, đến cả con ruột cũng có thể ra tay đánh đập tàn nhẫn. Tiểu Bằng có thể sống đến bây giờ là nhờ mạng lớn đấy. Nếu nó là con gái, hừ hừ, nó là con trai duy nhất của nhà họ Trần, nếu không thì đã bị Trần Hữu Phát đánh chết từ lâu rồi."
"Con người Trần Hữu Phát này ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân, vì vậy lời ông ta nói không đáng tin."
Tô Dao Linh: "Nói sớm có phải tốt không?"
Chuyện đơn giản như vậy, cứ thích chơi chữ.
Bà Trương nhẫn nhịn: "Cô đã nói, chỉ cần tôi trả lời câu hỏi của cô, cô sẽ nói cho tôi biết…"
"Tại sao buổi tối không được ra khỏi nhà, tại sao không được đến nhà người khác khi chưa được phép?" Tô Dao Linh lại tiếp tục hỏi.
"Nhà ai cũng có hũ mắm thối, chẳng qua là không dám để người ngoài biết thôi. Cái nơi người ăn thịt người này, muôn đời như vậy, gả vào đây, chết hay sống đều là người của thôn này, mạng đã không phải của mình từ lâu nữa rồi."
Bà Trương đột nhiên im lặng, có vẻ bà ta nghe thấy tiếng động gì đó, bỗng quay đầu nhìn ra sau lưng nhưng dưới ánh trăng là ngôi làng yên tĩnh, không có sinh vật sống nào xuất hiện trong tầm mắt bà ta.
Bà Trương tự dưng nóng ruột, quay đầu lại tiếp tục hỏi Tô Dao Linh: "Rốt cuộc cô đã gặp nó chưa, có gặp người nào đi theo bên cạnh nó không?"
Tô Dao Linh: "Tôi là người thành thật, tôi sẽ trả lời câu hỏi của bà như đã hẹn."
Cô hơi dừng lại rồi nói thẳng: "Tôi chưa gặp nó, cũng không biết bên cạnh nó có người đi theo hay không."
Bà Trương: "?"
Bà ta nổi trận lôi đình: "Chẳng phải cô đã nói cô gặp…"
"Tôi nói lúc nào? Tôi chỉ biết cái tên đó thôi."
Cô không hề nói sai, bà Trương nghẹn họng, một lúc sau, chỉ có thể nghiến răng, tự an ủi mình: "Tôi biết ngay mà, không ai có thể gặp nó rồi mà vẫn còn sống, chắc chắn là Tiểu Bằng nói cho cô biết, vậy mà nó lại nói cái tên này với người ngoài, thảo nào, thảo nó sắp đến... thảo nào bọn họ bảo vệ cô dâu như vậy, không cho ai gặp, là báo ứng, là báo ứng!"
Bà Trương lẩm bẩm, sau đó quay người biến mất ngoài cửa sổ, giọng nói cũng biến mất.
Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi vẫn đứng ở cửa phòng chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thấy cửa sổ không còn động tĩnh, mới cẩn thận hỏi: "Bà ta đi rồi à?"
Tô Dao Linh gật đầu: "Đi rồi."
Tô Dao Linh liếc ra ngoài cửa sổ im ắng, cảm thấy đám người chơi trong ván này khá hay ho.
Vừa nãy Tiểu Toàn hét một tiếng, tuy không lớn, trừ khi ngủ rất say, nếu không những người khác chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng bây giờ lại không có ai đến xem xét.
Cũng phải, trong tình huống nghe thấy tiếng hét của con gái trong đêm tối này, ai cũng sẽ cẩn thận quan sát một lát.
Ba người thay phiên nhau ra ngoài đi một vòng, không còn gì bất thường nữa, gần đến giờ giao ca, hai người gõ cửa phòng nhóm Triệu Thác.
Triệu Thác và Chu Triệt có vẻ đều rất lo lắng, Triệu Thác còn hỏi ba người lúc nãy gác đêm có gì bất thường không, anh ta nghe thấy tiếng giống như tiếng con gái kêu, nhưng lúc đó không nghe rõ, tưởng là mình nghe nhầm.
Tôn Phi Phi nghe vậy, bèn kể sơ qua chuyện bà Trương đến gõ cửa sổ: "Bà Trương nói mấy lời kỳ lạ, gì mà lúc tiệc cưới nó sẽ đến, hơn nữa lúc chúng tôi nhắc đến cô dâu cáo, biểu hiện của bà Trương rất kỳ quái."
Triệu Thác an ủi: "Đừng căng thẳng quá, chỉ cần bà lão đó không làm hại chúng ta là được. Mọi người về nghỉ ngơi cho tốt, như vậy mới có sức đối phó với ngày mai."
Chu Triệt thì rất sợ, nhưng cũng may người gác đêm cùng anh ta là Triệu Thác, người chơi có kinh nghiệm nhất trong nhóm, hơn nữa Triệu Thác cũng là đàn ông trưởng thành, gặp nguy hiểm sẽ không đến nỗi rơi vào thế yếu.
Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn về ngủ, nửa đêm Tô Dao Linh đi gõ cửa phòng Thẩm Diệc, người đầu tiên ra mở cửa lại là Ỷ Thiên Đồ Long, cậu ta dựa vào khung cửa, nghển cổ, ánh mắt toát ra ba phần bá đạo bảy phần nghi ngờ: "Tìm tôi sao?"
Cô gái có ngũ quan thanh tú xinh đẹp trước mặt cậu ta vẫn giữ nguyên biểu cảm: "Tôi tìm Thẩm Diệc."
Ỷ Thiên Đồ Long: "Đù."
Cậu ta giống như quả bóng xì hơi đi vào trong: "Anh Thẩm, bạn gái anh đến kìa."
Gọi thẳng anh Thẩm luôn rồi à.
Thẩm Diệc đi ra, mở miệng là hỏi: "Không có ai chết à?"
Tô Dao Linh nhìn anh ấy: "Nếu có người chết, Tiểu Toàn sẽ không kêu nhỏ như vậy đâu."
Cô kể đơn giản về hành vi kỳ lạ của bà Trương: "Ngày mai tôi sẽ đi điều tra quan hệ trong thôn, anh ra ngoài xem căn nhà nhỏ thấp bé đó."
Thẩm Diệc gật đầu, lúc đến anh ấy đã rất tò mò về căn nhà đó, nhưng với tính cách của Tô Dao Linh, cô có thể hòa nhập với người dân địa phương, moi được thông tin sao?
Dân làng không phải quái vật, không thể đánh đập ép cung được, hơn nữa người ta có cả một thế lực, còn bọn họ chỉ là mấy người chơi bình thường mà khi gặp họa thì cũng thân ai nấy lo mà thôi.
Tô Dao Linh lại nói: "Tôi có cách của riêng mình, anh không cần phải lo."
Đương nhiên cô sẽ không đi dò hỏi những chuyện cũ rích trong thôn…
Lúc này 777, với tư cách là một kẻ làm công ăn lương, theo lời nó nói là đến cả "thời gian nghỉ ngơi ban đêm" cũng không có, mà bị ném ra ngoài làm việc.
Tô Dao Linh: ? Nghỉ ngơi? Dưỡng lão trong “Cuốn Sách Điên Cuồng” bao lâu rồi mà còn chưa làm việc? Có muốn tìm người nữa không? Coi chỗ của tao là cuốn sách dưỡng lão à?
777: ...
Tìm người là điểm yếu của nó, cho dù Tô Dao Linh không nói chuyện này, cô là chủ nhân của nó, muốn nó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này cũng chỉ là một câu nói.
Đừng thấy 777 thường thích khịa cô, thật sự nếu là chuyện Tô Dao Linh giao cho, nó nhất định sẽ cố gắng làm.
Không phải là nó trung thành với cô ấy, chỉ là để thể hiện giá trị của mình thôi…
Dù sao trong sách còn có một cục thịt kỳ lạ đang ngủ say, mỗi lần tỉnh lại đều la hét muốn đá đống rác như nó ra khỏi Cuốn Sách Điên Cuồng.
Mà mục tiêu của 777, đương nhiên là người được Tô Dao Linh chỉ định…
Bà Trương chủ động đưa tới cửa.
Cho nên, bây giờ 777 đã chờ bà Trương ở nhà bà ta rồi.
Tuy nhiên, Tô Dao Linh lại biết được một chuyện từ chỗ 777, người mà nó biến thành tên là Trương Hoa, là con gái của bà Trương, thật ra bà Trương không phải họ Trương, chẳng qua gả đến nhà họ Trương, cho nên người trong thôn mới gọi bà ta như vậy.
Giống như bà lão nhà Triệu Lục Tử, người mà Trần Bằng nói ngày mai chịu trách nhiệm đưa cơm cho người chơi được gọi là bà Triệu vậy.
777 chỉ có thể biến thành người đã chết, tuy rằng không duy trì được lâu, đại khái chỉ một ngày, nhưng ngày kia là tiệc cưới, một ngày đủ để nó làm rất nhiều chuyện, dò hỏi thông tin càng dễ như trở bàn tay.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là con gái của bà Trương - Trương Hoa đã qua đời, mà Tô Dao Linh lại nhớ, lúc bọn họ vào làng gặp bà Trương ở đầu làng, khi ấy Trần Bằng đến bảo bà Trương về nhà, nói "A Hoa đang ở nhà đợi bà".
Trần Bằng không biết Trương Hoa đã chết, hay là cậu ấy biết nhưng cố ý nói như vậy?
Mà lúc này, người trong thôn vẫn chưa nhận ra…
Làng của bọn họ sắp "có ma quỷ lộng hành" thật rồi.
Vì sự xuất hiện của một người chơi nào đó mà mang "Trương Hoa" đã chết nhiều năm về.
**
Một đêm qua đi, trong đêm không có tiếng động kỳ lạ nào, thời gian tuần tra của Triệu Thác và Chu Triệt là từ 3 rưỡi đêm đến 6 giờ sáng, may mà bọn họ có điện thoại để xem giờ bất cứ lúc nào, nếu không ở cái thôn lạc hậu này, có lẽ chỉ có thể phân biệt được ngày và đêm.
Đến giờ đổi ca, Ỷ Thiên Đồ Long bị tiếng gõ cửa đánh thức trong giấc mơ, ngoài cửa là giọng của Triệu Thác: "Đến giờ rồi, mau dậy thôi."
Giọng của anh ta hơi mệt mỏi: "Tôi buồn ngủ quá, về ngủ trước đây."
Ỷ Thiên Đồ Long đáp lời, Triệu Thác mới đi, cậu ta bò dậy, thấy Thẩm Diệc cũng vừa mới tỉnh.
Nhóm vừa rồi mới tuần tra xong, không cần phải ra ngoài đi dạo nữa, Ỷ Thiên Đồ Long tìm một cái ghế ngồi ngủ gật, may mà có Thẩm Diệc tỉnh táo, có đồng đội ở đó, Ỷ Thiên Đồ Long mới yên tâm ngủ gật.
Cứ thế mơ màng qua một tiếng, trời vừa hửng sáng, mặt trăng sắp "tan ca" cũng bị núi non che khuất, vì chuyện trừ ma thất bại tối qua, đến giờ cả ngôi làng không có ai dám bước ra khỏi nhà nửa bước.
Ỷ Thiên Đồ Long hơi buồn ngủ, cậu ta không ngủ được bao lâu, ngồi trên ghế ngủ gật cũng không thoải mái, bây giờ chỉ muốn đánh cho người đề xuất thay phiên nhau gác đêm một trận.
"Thay vì cứ nơm nớp lo sợ ngủ vài tiếng như vậy, thà ngủ một giấc đến tận trưa, ít nhất cũng bổ sung được chút tinh thần và sức lực." Cậu ta mở mắt, mang theo hai quầng thâm, buồn chán nhìn chằm chằm vào cửa sổ: "Chúng ta chặn cửa lại là xong, có người đến chắc chắn sẽ có tiếng động, cho dù ngủ bị ma giết thì cũng không có gì đau khổ."
Thẩm Diệc không để ý đến cậu ta, chỉ dựa vào tường, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
Ỷ Thiên Đồ Long nghi ngờ anh ấy đang ngủ trộm, dụi dụi mắt: "Anh cũng im lặng quá đấy, chẳng nói một lời, này, kể cho tôi nghe đi, anh quen được cô bạn gái xinh đẹp trẻ trung kia như thế nào? Nhưng trông anh cũng khá đấy, đúng kiểu mà mấy cô bé thích..."
Cậu ta đúng là một người nói nhiều, tuy rằng không có ai đáp lại, nhưng cậu ta tự nói chuyện rất vui vẻ: "Anh nói xem một người xuất sắc như tôi mà sao lại không tìm được bạn gái chứ?"
"Ư..."