Ỷ Thiên Đồ Long lắc đầu: "Anh ư cái gì vậy, anh không nói chuyện với tôi là tôi ngủ mất đấy, đúng là chịu tội, trong phó bản kinh dị mà tôi còn phải ăn cơm chó, nhiệm vụ là tham gia tiệc cưới của người khác, vợ của tôi còn chưa thấy bóng dáng đâu!"

Cậu ta lẩm bẩm một hồi, đột nhiên nhận ra một chuyện.

Chuyện này khiến tim cậu ta đột ngột thắt lại, đập thình thịch trong lồng ngực, sau đó là dựng tóc gáy, rồi Ỷ Thiên Đồ Long gọi khẽ: "Anh Thẩm, anh Thẩm?"

Thẩm Diệc nhắm mắt: "Gì."

"Vừa rồi là anh đáp lại tôi, đúng không?"

Cậu ta mong đợi nhận được câu trả lời khẳng định, rồi có thể tự an ủi mình là do mình thức khuya quá lâu nên suy nghĩ lung tung, nhưng Thẩm Diệc rất lạnh lùng, rất vô tình, quả thực giống hệt cô bạn gái lạnh lùng, vô tình của anh ấy.

Thẩm Diệc nói: "Không phải."

"Vậy là tôi nghe nhầm sao?"

Thẩm Diệc mở mắt, dựa vào tường, ngồi trên giường, nhìn về bức tường phía Bắc: "Cậu không nghe nhầm, có một tiếng ư."

Ngay sau đó, lại có một giọng nói nhỏ vụn vặt như của phụ nữ.

Lần này Ỷ Thiên Đồ Long tỉnh táo hẳn: "Là, là từ phía sau tường truyền đến à?"

Hai người họ ở phòng phía Bắc, cửa sổ quay về hướng sân phía Nam, phía Bắc là một bức tường, trước đó Trần Bằng đã giới thiệu, phía Bắc nhà là nhà kho của nhà họ Trần.

"Trời sáng rồi, có người ra nhà kho là chuyện bình thường, cậu nghĩ làng này không có người sống đấy à?"

Thẩm Diệc liếc cậu ta rồi đứng dậy.

Ỷ Thiên Đồ Long thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy Thẩm Diệc nói đúng, bây giờ trời sắp sáng rồi, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không ra ngoài doạ người vào ban ngày ban mặt.

Thời gian gác đêm của bọn họ theo như giao hẹn là đến 8 rưỡi sáng, còn hơn một tiếng nữa, bây giờ phải ra ngoài đi tuần một vòng, xem có gì bất thường không.

Thật ra, Ỷ Thiên Đồ Long cảm thấy ngôi làng này khá an toàn, chỉ là bầu không khí hơi kỳ lạ một chút, đặc biệt là sau khi trời sáng, càng không thấy có gì khác thường, tốt hơn mấy phó bản kinh dị mà cậu ta từng tham gia nhiều, vừa vào đã bị ma đuổi chạy thục mạng.

Thậm chí cậu ta bắt đầu cảm thấy đề nghị gác đêm này có hơi chuyện bé xé ra to, chỉ mong mau đến giờ, rồi mình có thể ngủ bù một giấc.

Hai người ra khỏi cửa là đến sân, không khí hơi ẩm lạnh, nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng Thẩm Diệc lại nhìn về hướng nhà chính, Ỷ Thiên Đồ Long hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Diệc: "Có mùi máu."

Ỷ Thiên Đồ Long: "?"

Là một thanh niên có khứu giác bình thường, Ỷ Thiên Đồ Long cố gắng ngửi mùi trong không khí, nhưng không ngửi thấy gì, nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau khi Thẩm Diệc nói vậy, cậu ta lại cảm thấy hình như có một chút.

Ngay sau đó, Thẩm Diệc đi về hướng nhà chính, Ỷ Thiên Đồ Long bám sát theo sau.

Cửa nhà chính đóng, nhưng không khóa, cửa trong nhà chú hai của Trần Bằng cũng không khóa, hai người đẩy cửa vào, chỉ thấy nhà chính xập xệ, cách bài trí quen thuộc, chính giữa là hai chiếc ghế dựa vào tường, hai bên cũng có bàn ghế, còn phía bên tay phải, tức là phía Bắc nhà chính là cửa phòng ngủ đầu tiên.

Lúc này, cửa phòng ngủ hé mở, bên trong rất tối, đây là phòng bên cạnh phòng của Ỷ Thiên Đồ Long và Thẩm Diệc, cửa sổ phòng của Ỷ Thiên Đồ Long và Thẩm Diệc quay ra sân phía Nam, nhưng phòng bên cạnh bọn họ thì khác, phía Nam là nhà chính, phía Bắc lại là nhà kho, chỉ có phía Tây là có cửa sổ.

Nhưng lúc này, đứng trong nhà chính không thể nhìn rõ bất cứ điều gì bên trong.

Ỷ Thiên Đồ Long biết có chuyện rồi, vì bây giờ cậu ta đã ngửi thấy mùi máu, truyền đến từ phía sau cánh cửa này!

Phải biết rằng, tuy cửa không khóa, nhưng người chơi ở bên trong đều sẽ tìm đồ chặn cửa từ bên trong, chứ không phải hé cửa như bây giờ.

Bây giờ, không phải là thời gian canh đêm của hai người Triệu Thác và Chu Triệt!

Có lẽ có người ra ngoài đi vệ sinh, nhưng mùi máu này thì không thể làm ngơ được!

Ỷ Thiên Đồ Long thăm dò gọi: "Triệu Thác? Chu Triệt? Hai người có ở đó không?"

Không có ai đáp lại.

Ngược lại, cánh cửa gỗ mục nát hé mở kia, không biết là bị gió thổi hay bị thứ gì đó chạm vào, kêu kẽo kẹt, nhẹ nhàng lung lay.

Cánh cửa từ từ xoay ra ngoài…

Rồi dừng lại.

Cuối cùng cánh cửa vẫn không mở hoàn toàn, nhưng dù khe hở có rộng hơn, khi nhìn vào vẫn tối om, trừ khi cửa sổ phòng bị ai đó che lại, nếu không thì chắc chắn phải nhìn thấy gì đó.

Tự dưng khiến người ta có một loại ảo giác.

Cánh cửa mở ra như đang "mời" bọn họ vào trong.

Ỷ Thiên Đồ Long nổi da gà, hai người này ở ngay phòng bên cạnh bọn họ, hiệu quả cách âm của căn nhà này bình thường như thế, nếu phòng bên cạnh thật sự xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại không thấy chút động tĩnh nào?

Huống chi, căn phòng này là nơi ở của hai người họ, bất cứ ai xảy ra chuyện gì, ít nhất người còn lại cũng phải có phản ứng chứ? Trừ khi... người còn lại cũng không có cơ hội kêu cứu!

Đừng thấy vừa nãy Ỷ Thiên Đồ Long mất ngủ nói tràng giang đại hải, gì mà ngủ chết cũng không sao cả, nhưng khi thật sự đối mặt với khả năng như vậy, cậu ta là người nhảy lên bỏ chạy đầu tiên.

"Thẩm, Thẩm, anh Thẩm? Có phải phòng bên cạnh đang giết gà không?" Cậu ta căng thẳng đến mức lắp bắp.

Biết đâu là máu gà thì sao? Chẳng phải vừa nãy bọn họ nghe thấy nhà kho phía sau bức tường phía Bắc có âm thanh sao?

Thẩm Diệc không nói gì.

Hiển nhiên là anh ấy không muốn lãng phí thời gian trả lời câu hỏi tự lừa mình dối người này.

Trong nhà chính yên tĩnh đáng sợ, Ỷ Thiên Đồ Long định gọi thêm vài tiếng Triệu Thác nhưng lúc này cũng không dám nói gì nữa.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm vào vai mình, từ phía sau…

"A… đừng qua đây!"

Ỷ Thiên Đồ Long hét lớn, lập tức lao về phía trước, đụng vào ghế, ngã huỵch xuống đất.

Giọng nói nhàn nhạt của cô gái truyền đến: "Làm chuyện gì có lỗi với lương tâm à?"

Ỷ Thiên Đồ Long ngẩng đầu nhìn, hóa ra là "Lộ Liêu Liêu".

Mặt cậu ta đỏ bừng, nghĩ tới lúc đến đây, mình còn nói với mấy người chơi nữ là đừng sợ, mình có thể bảo vệ bọn họ, kết quả bây giờ suýt bị đồng đội dọa lên cơn đau tim, mất mặt chết mất.

Ỷ Thiên Đồ Long chỉ nghĩ đến việc mình quá căng thẳng, bị đồng đội dọa cho sợ tè ra quần, nhưng Thẩm Diệc lại chú ý đến một điểm khác, lúc Tô Dao Linh đến gần bọn họ, ngay cả anh ấy cũng không phát hiện ra.

Thảo nào phó bản đầu tiên đã có thể đạt được đánh giá SS, thậm chí còn hủy diệt phó bản, cô còn khiêm tốn nói không phải mình làm, chỉ là trò chơi cứ khăng khăng phải tính cho cô.

Nếu có chuyện tốt như vậy, sao không tính cho người khác?

Thẩm Diệc: Tin cô ấy thì tôi là đồ ngốc.

Tô Dao Linh không biết rằng mình đã trở thành kẻ giả heo ăn thịt hổ chuyên lừa đảo trong lòng đồng đội Thẩm, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia: "Hai người mở à?"

Lúc này Thẩm Diệc mới lên tiếng: "Không phải."

Ỷ Thiên Đồ Long bò dậy, xoa xoa cái mông bị ngã đau, thầm khịa trong lòng, anh Thẩm lạnh lùng thật, trên đường đến, không cần thiết thì hầu như không nói gì, nhưng chỉ cần "Lộ Liêu Liêu" mở miệng, anh ấy chắc chắn sẽ đáp lời.

Thẩm Diệc lại hỏi: "Sao cô lại đến đây?"

Tô Dao Linh nhìn Ỷ Thiên Đồ Long: "Nghe thấy hai người gọi tên người khác, Triệu Thác và Chu Triệt xảy ra chuyện rồi à, vào xem chưa?"

Ỷ Thiên Đồ Long ủ rũ: "Tình hình bây giờ như vậy, ai biết trong cái phòng đó có thứ quái quỷ gì? Hai thằng đàn ông cao to tự dưng xảy ra chuyện, ai dám vào chứ?"

Nghe vậy, Tô Dao Linh bèn quay người, đi đến trước cửa phòng phía Nam nhà chính đang đóng chặt, gõ vài cái: "Có ai trong phòng không? Còn sống không?"

Ỷ Thiên Đồ Long: ... Hỏi thẳng như vậy sao?

Một lát sau, cửa mở ra, Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn trông có vẻ rất buồn ngủ, Tôn Phi Phi hỏi: "Sao vậy? Bây giờ còn chưa đến 8 rưỡi mà."

Ỷ Thiên Đồ Long thấy hai người họ không sao, chỉ vào cánh cửa đối diện phòng họ: "Tôi và anh Thẩm ra ngoài tuần tra, kết quả thấy cửa mở, vừa rồi không ai chạm vào cái cửa đó mà tự động di chuyển! Đứng ở cửa là ngửi thấy mùi máu, chắc chắn xảy ra chuyện rồi!"

Tiểu Toàn giật mình kêu lên: "Cái gì?"

Tôn Phi Phi nghi ngờ: "Sao lại thế? Chẳng phải mấy người ở phòng bên cạnh họ sao? Nếu thật sự bị tấn công, hai người họ không phát ra tiếng động luôn sao?"

Thẩm Diệc không tham gia thảo luận, đi thẳng đến cánh cửa tự động mở kia.

Tô Dao Linh cũng đi theo.

Tiểu Toàn thì thào: "Bọn họ dũng cảm quá."

Ỷ Thiên Đồ Long gật đầu đồng tình, cậu ta chỉ dám đi theo đến cửa, không dám vào trong như Tô Dao Linh và Thẩm Diệc: "Triệu Thác là người chơi cấp 2 duy nhất trong chúng ta, anh ta mà cũng xảy ra chuyện, trong cái phòng này chắc chắn rất nguy hiểm!"

Đội trưởng đi đời nhà ma ngay đêm đầu tiên, cậu ta thề rằng mình sẽ không bao giờ nói phó bản này đơn giản, mọi người quá căng thẳng nữa.

Ba người cũng không dám vào, chỉ có thể đứng ở cửa đợi, Ỷ Thiên Đồ Long còn cầm một cái ghế, tuy rằng cái ghế gỗ này có vẻ không chắc chắn lắm, nhưng còn hơn là không có vũ khí gì.

**

Tô Dao Linh đi theo sau Thẩm Diệc vào phòng, hai người vừa đến cửa thì thấy trong phòng rất im ắng.

Nhưng im ắng không có nghĩa là không có nguy hiểm.

Đặc biệt là mùi máu rất nồng, trong phòng tối đen như mực, cửa sổ duy nhất trên tường bên trái cửa ra vào bị một cái tủ quần áo trống rỗng che khuất, ánh sáng không lọt vào được, trong phòng có một hai cái ghế, một cái giường, một ít giày dép rách nát, rác rưởi và các đồ lặt vặt khác.

Căn phòng không lớn, cái tủ quần áo trống rỗng kia đã là đồ nội thất khá tốt rồi.

Mùi máu nồng nặc, trên sàn có một bóng đen, trên giường cũng có một bóng đen, nhưng đều không động đậy.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, khiến ba người bên ngoài giật mình.

Ngay cả Thẩm Diệc cũng lùi lại một bước, kéo gần khoảng cách với Tô Dao Linh.

Trong căn phòng tối om, một màn hình phát sáng mờ ảo nhấp nháy, tiếng chuông dồn dập và đơn giản phát ra từ đây, ánh sáng phát ra từ màn hình khiến nó vô cùng nổi bật, là chiếc điện thoại di động dành cho người già được phân phát cho người chơi.

Vị trí điện thoại ở trên mặt đất, nhưng vì bị một lớp vải che phủ nên không nhìn rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play