"Quy định của thôn:

1. Không được động chạm vào bất cứ thứ gì trong thôn, chưa được cho phép thì không được vào nhà người khác.

2. Sau khi trời tối, dù xảy ra chuyện gì, nghe thấy gì, cũng không được ra khỏi nhà.

3. Không được nhìn cô dâu (nhấn mạnh lặp lại).

4. Nhìn thấy cáo, không được giao tiếp và chạm vào, lập tức báo cho trưởng thôn (còn nghi vấn).

Đây là những ghi chép của Tôn Phi Phi được viết trên điện thoại để tránh bản thân quên mất.

Phải biết rằng, trong môi trường cực kỳ đáng sợ, con người sẽ khó nhớ rõ ràng nội dung, dù bây giờ có nhớ được thì sau khi ngủ một giấc dậy cũng có thể xảy ra sai sót.

Vì thế, cô ấy đã tận dụng chức năng của chiếc điện thoại di động dành cho người già trong tay, gửi một “tin nhắn quy định của thôn” cho Tiểu Toàn, vậy thì cả hai người đều có thể xem lại nội dung quy định của thôn mà Trần trưởng thôn vừa nói bất cứ lúc nào.

Tuy rằng không chắc sẽ giống từng chữ với lời Trần trưởng thôn nói nhưng ít nhất nội dung không sai lệch.

Khi cô ấy đặt điện thoại xuống, Triệu Thác rời mắt khỏi điện thoại của mấy người họ, giơ điện thoại của mình lên: "Bây giờ nói đi, mọi người thấy sao?"

Đều là người mới, thành thật thì anh ta không nghĩ mấy người này có thể đưa ra được ý kiến hữu ích nào.

Chu Triệt lắc đầu, đầu óc rối bời.

Trưởng thôn nói xong, con trai trưởng thôn đã lập tức phủ nhận ngay, còn gửi tin nhắn bảo bọn họ đừng tin, từ cách dùng từ và giọng điệu trong tin nhắn có thể thấy là rất nghiêm trọng.

Tiểu Toàn nhìn Tôn Phi Phi, Tôn Phi Phi cất điện thoại: "Tình hình bây giờ còn chưa rõ ràng, người trong thôn này cũng rất kỳ lạ, không thể phán đoán lời ai đáng tin, lời ai không đáng tin, tóm lại, chúng ta đều phải cẩn thận."

Ỷ Thiên Đồ Long gãi đầu: "Đang chơi trò gì vậy? Đừng nhìn cô dâu, đừng nhìn cáo, nếu nói những điều này không đáng tin, chẳng lẽ chúng ta phải làm ngược lại sao? Nhất định phải đi xem, chạm vào cô dâu, hoặc là phải chú ý đến cáo?"

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy tốt nhất là đừng chạm vào thì hơn.

Tiểu Toàn liếc Thẩm Diệc đang đứng bên cạnh, vốn dĩ con gái sẽ có cảm giác dựa dẫm vào những người đàn ông đẹp trai và chín chắn, cô ấy khẽ hỏi: "Thẩm, Thẩm Diệc, anh thấy thế nào?"

Thẩm Diệc chỉ nói: "Tôn Phi Phi nói đúng, việc chúng ta có thể làm bây giờ là cẩn thận."

Tô Dao Linh ở bên cạnh cà khịa.

Lúc tôi đi lang thang không mục đích bên ngoài xem lễ trừ ma miễn phí mà cũng có thể đụng phải anh, trông anh chẳng giống người cẩn thận gì cả.

Thế nhưng, người cà khịa cuối cùng cũng bị khịa lại, 777 liên tục nói móc...

Tô Dao Linh lấy đâu ra tự tin mà nói những lời này, nếu không phải chính cô còn giỏi tìm đường chết hơn Thẩm Diệc thì làm sao có thể gặp được anh ấy?

"Tiếp tục nói chuyện cũng không thảo luận ra được kết quả gì."

Tô Dao Linh đột nhiên lên tiếng, đồng thời lấy điện thoại ra: "Gọi điện cho Trần Bằng là biết ngay mà?"

Triệu Thác: "?"

Những người khác: "?"

Watson, anh đã phát hiện ra điểm mấu chốt rồi đó.

Tô Dao Linh rất tự giác, dứt khoát bấm số, chuẩn bị gọi cho cái người thích đánh đố là Trần Bằng để hỏi cho rõ ràng.

Sau đó, như trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu, không gọi được.

Không phải là không có tín hiệu, mà là đối phương tắt máy.

Trần Bằng gửi một tin nhắn khó hiểu cho tất cả, "phản bội" bố mình ngay tại chỗ rồi tắt máy luôn sao?

Ỷ Thiên Đồ Long ngáp một cái, rõ ràng là đã rất buồn ngủ, tinh thần căng thẳng cả một đêm, bây giờ cũng hơi mệt mỏi: "Giờ phải làm sao, còn một hai ngày nữa, nếu không ngủ, hôm sau làm gì còn sức để chạy trốn nữa."

Tôn Phi Phi nói: "Hay là chúng ta thay phiên nhau gác đêm nhé?"

Ý tưởng của cô ấy rất hay, tránh buổi tối xảy ra chuyện gì đó.

Triệu Thác ngẫm nghĩ nói: "Chúng ta ở trong các phòng khác nhau, nam nữ còn ở hai dãy nhà phía Nam và phía Bắc khác nhau. Nếu có người gác đêm, thời gian ngủ của mọi người sẽ bị gián đoạn, nhưng cũng có ích, đó là an toàn. Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi, không được mấy tiếng là trời sáng."

Anh ta tiếp tục nói: "Người gác đêm phải đi tuần xung quanh, một người gác đêm có xảy ra chuyện cũng không ai biết, ít nhất phải hai người một nhóm."

Như vậy, người gác đêm ở giữa là vất vả nhất, nếu thiếu ngủ, hôm sau đối phó với nguy hiểm cũng sẽ rơi vào thế bất động.

Không ngờ, Triệu Thác chủ động đứng ra: "Vì tôi là người chơi cấp 2 duy nhất ở đây, cũng nên chăm sóc người mới, tôi sẽ nhận ca giữa."

Những người khác không có ý kiến gì, ba cô gái một nhóm, Triệu Thác và Chu Triệt một nhóm, Thẩm Diệc và Ỷ Thiên Đồ Long một nhóm.

Mỗi nhóm gác đêm hai tiếng rưỡi, đợi đến khi ba nhóm kết thúc thì đã đến 8 rưỡi.

Phải thừa nhận là có lẽ nhóm này có người chơi lão luyện dẫn dắt, hoặc là không giống với những "trò chơi" thông thường, là trò chơi sinh tồn thực sự, liên quan đến việc có thể tiếp tục sống sót hay không cho nên người chơi đều cẩn thận hơn.

Nếu đổi sang các trò chơi thực tế ảo 3D kinh dị thông thường khác, mọi người đã tản ra về phòng ngủ từ lâu rồi.

Nhưng cũng may là trong nhóm người chơi này không có kẻ gây rối, nói thật ra thì những người chơi ích kỷ hoặc là hại người không có ích với mình ở khắp mọi nơi, nếu có người phản đối, hoặc chỉ muốn hưởng thụ quyền lợi nghỉ ngơi, không muốn tham gia gác đêm thì cũng không thể tổ chức được.

Tuy rằng 8 rưỡi có lẽ vẫn còn người chơi đang ngủ nhưng dù sao trời cũng đã sáng, có lẽ nguy hiểm sẽ ít hơn.

Ngôi làng này, đến ban đêm giống như làng ma, chỗ nào cũng có bóng dáng đáng sợ và tiếng động kỳ lạ.

Phân công nhiệm vụ xong, những người khác bèn trở về phòng của mình. Ba người Tô Dao Linh, Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn trở về phòng phía Nam gần nhà chính. Căn phòng này khác với phòng của Tô Dao Linh, phòng của Tô Dao Linh có thể đi thẳng vào từ sân, nhưng căn phòng này ở trong góc của tòa nhà, cửa phòng mở về hướng đi vào nhà chính.

Muốn vào phòng của Tôn Phi Phi thì bắt buộc phải vào nhà chính trước.

Thời gian gác đêm là hai tiếng rưỡi, không thể đứng ở bên ngoài mãi được, ba người bèn về phòng trước, cứ cách một khoảng thời gian lại ra ngoài đi một vòng.

Tôn Phi Phi cố ý đóng chặt cửa sổ, tìm ghế chặn cửa, tuy rằng việc này không thể ngăn được người khác, nhưng ít nhất khi có thứ gì đó đẩy cửa sẽ có tiếng động.

Đóng cửa sổ xong, cô ấy đột nhiên nhớ tới tiếng va chạm kỳ lạ mà vừa rồi cô ấy và Tiểu Toàn nghe thấy ở phòng bên cạnh, bèn hỏi: "Ờm, Lộ Liêu Liêu đúng không?"

Tô Dao Linh mỉm cười: "Đúng."

Cứ gọi tôi như vậy đi, tôi chính là Lộ Liêu Liêu.

"Trước 12 giờ, cô có nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào không, ví dụ như tiếng lộc cộc, tiếng gỗ va vào nhau ấy?" Tôn Phi Phi hỏi.

Lúc đó bọn họ cảm thấy âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh, nếu Tô Dao Linh ở phòng bên cạnh, chắc đã nhìn thấy hoặc nghe thấy gì đó.

Trước 12 giờ? Đó chẳng phải là lúc cô đi ra ngoài hóng gió sao?

Tô Dao Linh vừa nghĩ hiểu ngay, thế là cô nói: "Lúc đó tôi đang ngủ, ngủ say quá, có lẽ là quên đóng cửa sổ cho nên cửa sổ bị gió thổi kêu liên tục."

Sau đó chẳng phải Thẩm Diệc cũng trèo ra từ cửa sổ của cô sao, không chỉ cửa sổ, cửa phòng cô còn chẳng đóng nữa kìa.

"Ra là vậy..."

Tiểu Toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thầm bội phục sự gan dạ của "Lộ Liêu Liêu".

Trong tình huống này mà vẫn có thể mở cửa sổ ngủ say như chết, thật sự không biết nên nói cô ngây thơ hay là to gan nữa…

"Lộc... cộc…"

Đó là tiếng gõ gỗ, từng hồi một, rất có quy luật.

Tô Dao Linh ngồi trong bóng tối, nói: "Là tiếng này phải không, nghe là biết tiếng cửa sổ phát ra rồi."

Tôn Phi Phi gật đầu: "Đúng vậy, chính là…"

Giọng cô ấy đột ngột im bặt.

Sau đó, không chỉ cô ấy, ngay cả Tiểu Toàn ngồi bên cạnh cô ấy cũng nín thở, máu toàn thân lạnh ngắt, cảm thấy sống lưng tê dại.

Tô Dao Linh đang ngồi trên chiếc ghế chặn cửa, còn hai người kia ngồi trên giường. Trong phòng không có đèn, cửa sổ và cửa ra vào cũng không mở, ánh sáng vốn đã yếu ớt, hơn nữa tư thế ngồi của hai người là kiểu quay lưng về phía cửa sổ.

Mà tiếng gõ cửa sổ này, không phải truyền đến từ phòng bên cạnh.

"Kẽo kẹt…"

Tiếng động nhẹ nhàng, cùng với làn gió lạnh thổi tới từ phía sau, giống như quái vật lao về phía lưng hai người, khiến hai người rợn tóc gáy, đứng bật dậy quay người, kinh hãi nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Thấy cửa sổ gỗ vừa được Tôn Phi Phi kiểm tra và đóng lại, tất nhiên cửa sổ này cũng không thể khóa được, đang nhẹ nhàng mở ra một khe hở chỉ rộng bằng một ngón tay.

Nhìn ra từ khe hở này, có thể thấy một bóng đen thấp bé, đứng bên ngoài cửa sổ.

Một con mắt trong bóng tối, mở to, nhìn thẳng vào người trong phòng.

Trong đêm khuya, lại có âm thanh thấp thoáng vừa giống tiếng khóc, vừa giống tiếng cười truyền đến từ xa.

Mái nhà của căn phòng này không cao, cửa sổ cũng thấp, đại khái chỉ cao bằng eo người trưởng thành, cho nên bóng đen bên ngoài cửa sổ chắc chắn không phải chiều cao của một người trưởng thành bình thường.

Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi lập tức lao đến cửa, dính chặt vào Tô Dao Linh.

Chỉ có Tô Dao Linh không những không sợ, ngược lại còn hớn hở vui sướng "ôi chao cuối cùng cũng đợi được một con".

777: Cô ấy là ma quỷ, thật đấy.

Thế là, hai cô gái nhìn thấy cô em tân thủ trông có vẻ nhỏ tuổi hơn họ, đứng dậy, chủ động, tích cực đi về phía cửa sổ.

Sau đó “rầm”, cửa sổ bị cô kéo ra, ánh trăng tràn vào.

Mọi người cũng nhìn rõ bóng đen bên ngoài cửa sổ.

Là "bà Trương" đang dùng gậy gõ cửa sổ.

Tuy bà ta trông rất đáng sợ, nhìn thoáng qua trong đêm khuya càng đáng sợ hơn, nhưng ít nhất vẫn là một người sống.

Cả Tôn Phi Phi lẫn Tiểu Toàn đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy bọn họ suýt hô lên kêu cứu, xông ra ngoài gọi người rồi.

Dường như bà Trương rất hài lòng với phản ứng sợ hãi của hai cô gái trong phòng, bà ta cười quái dị, quay sang nhìn cô gái mở cửa sổ trước mặt, mong đợi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi tương tự của cô.

Chắc lúc nãy cô mở cửa sổ không phát hiện ra mình, bây giờ gặp trực tiếp như vậy cũng không nói lời nào, có lẽ là bị dọa mất hồn rồi.

Thế là bà Trương nhìn thấy trên mặt Tô Dao Linh lộ ra vẻ…

Cực kỳ thất vọng.

Dường như trên mặt viết hai chữ: “Chỉ có vậy à?”

Trên thực tế, Tô Dao Linh đang rất thất vọng.

Vốn tưởng là quái vật, có thể bắt vào đánh một trận, tiện thể ép hỏi thông tin về thôn này, kết quả không ngờ là người sống, còn là một bà lão, trước khi bà Trương biến dị, cô không thể ra tay với người già được.

Nếu bà Trương biết suy nghĩ của cô thì chắc chắn sẽ đánh ra một rổ dấu chấm hỏi.

Biến dị? Hóa ra cô đang đợi tôi biến dị rồi đánh tôi một trận sao?

May là bà ta không biết.

Nhưng nên nói thì vẫn phải nói.

Bà Trương há cái miệng nhăn nheo, phát ra âm thanh khàn khàn, âm thanh này còn mang theo tiếng cười điên dại, nghe thế nào cũng giống như một bà điên.

Bà ta nói: "Đến rồi, đến rồi, lại đến rồi."

"Cái gì lại đến?" Tôn Phi Phi khẽ hỏi.

"Các cô không nên đến nơi này."

Bà Trương cúi đầu, lưng còng xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dưới ánh trăng càng thêm đáng sợ, bà ta ép giọng nói: "Mau chạy đi, mau chạy đi, muộn là không đi được nữa đâu."

Sau đó, bà ta cũng không nói tiếp, mà từ từ lùi lại, xem ra là muốn đi rồi.

Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn đều mong bà lão kỳ quái này mau chóng rời đi.

Nhưng sao Tô Dao Linh có thể để bà ta đi dễ dàng như vậy.

"Bà từng gặp cô dâu cáo chưa?"

Tiểu Toàn: ?

Tôn Phi Phi: ?

Câu nói này khiến thân hình bà lão đang chuẩn bị rời đi khựng lại.

Bà ta lại chầm chậm tiến tới đến bên cửa sổ, đôi mắt hơi đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô.

Trần trưởng thôn đã nói, cáo và cô dâu đều là những thứ không được nhìn, cũng không được chạm vào, tên của phó bản này lại là Cô Dâu Cáo, nếu nói đây là hai quả mìn thì Tô Dao Linh chính là người đang nhảy nhót trong bãi mìn.

Cô dũng cảm đến vậy sao?

Ánh mắt bà Trương nhìn Tô Dao Linh khác hẳn trước đây, bà ta đột nhiên nắm chặt khung cửa sổ, nghiêng nửa người thò vào trong, trợn mắt như muốn nứt ra, dọa Tiểu Toàn trong phòng hét toáng lên, ôm chặt lấy Tôn Phi Phi.

Thế nhưng, Tô Dao Linh đang đứng bên giường chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn bà Trương.

Vẫn là sự đối mặt chẳng hề có chút phản ứng nào.

Khi có người diễn chung, bầu không khí kinh dị sẽ rất mãnh liệt.

Khi không có ai diễn chung, ai không nhịn được trước sẽ xấu hổ.

Bà Trương không nhịn được trước, vì thấy cô gái tóc ngắn bên giường này đã bị đơ người, ngay cả âm thanh và biểu cảm cũng không có nên bà ta cứ tiếp tục nói.

"Suỵt, đừng nói đến cái tên đó, nó sẽ nghe thấy rồi tìm đến cô, mang cô đi...!"

Bà Trương nhìn Tô Dao Linh: "Nhưng sao có thể chứ, cô biết, sao một người ngoài như cô lại biết cái tên đó hả?"

Nói đến đây, bà ta lại cười, sau đó lại giống như tự nói với mình: "Nó sẽ đến thôi, bọn họ tưởng... khà khà... còn tưởng mình thông minh lắm, thật ra nó biết hết, nó biết, tôi cũng biết, các cô không thoát được đâu..."

"À, đúng rồi, đừng tin trưởng thôn, đừng tin ông ta."

Nụ cười của bà ta u ám: "Bọn chúng không phải là kẻ tốt lành gì."

Cuối cùng, bà ta dùng hai tay nắm chặt bậu cửa sổ, vẻ mặt gần như điên dại: "Biết không...? Ngay khi tiệc cưới bắt đầu, nó sẽ đến."

Sau đó Tô Dao Linh nói: "Tốt lắm, lúc nào đến thì nói với tôi một tiếng."

Với tư cách là một đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản ưu tú, tôi luôn sẵn sàng.

Bà Trương: "?"

Hai người phía sau đang cảnh giác cao độ: "?"

Số lượng dấu chấm hỏi được đánh ra trong căn phòng này tối nay còn nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại.

Người ngoài không thể nào biết được bí mật của ngôi làng này, càng không biết cái tên bị ngôi làng cấm nhắc đến này, trừ khi cô đã gặp, cô đã gặp mà còn sống à?

Thế là bà Trương thay đổi vẻ thần bí vừa rồi, chuyển sang vội vàng truy hỏi: "Có phải cô đã gặp nó không, khi cô gặp nó, có gặp người khác không? Có không? Có không?"

Càng về sau, giọng nói bà ta càng khàn đặc, cơ thể muốn giãy giụa bò vào, hai bàn tay nứt nẻ thò vào trong phòng, đột ngột đưa ra bắt lấy Tô Dao Linh!

Nhưng Tô Dao Linh chỉ làm một việc đã hóa giải được nguy hiểm…

Cô lùi lại hai bước.

Dáng người bà lão không cao, lại luôn còng lưng, tuy cửa sổ cũng không cao nhưng hai tay bà ta không nắm được bệ cửa sổ, không có điểm tựa, bị bệ cửa sổ chặn nửa người, dù liều mạng vươn tay ra cũng hoàn toàn không với tới Tô Dao Linh.

Tô Dao Linh: Lạnh lùng.jpg.

Khoanh tay trước ngực, vô cảm xem kịch.

Tiểu Toàn: ?

Tôn Phi Phi: Còn có thao tác này sao?

Tô Dao Linh lại nói: "Muốn biết không? Muốn biết thì dùng bí mật của ngôi làng này để đổi."

Thích chơi đố chữ hả, nói chuyện không rõ ràng hả, nửa đêm rồi kẻ đến người đi leo cửa sổ đố chữ hả.

777: ?

Cô còn chưa gặp cô dâu cáo mà! Pha này phản khách thành chủ, đang câu cá ở đây à?

Cảnh tượng khiến hai người càng kinh ngạc hơn xuất hiện.

Vì bà Trương đã phối hợp diễn chung với màn kịch của Tô Dao Linh.

Giọng bà lão khàn khàn, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô gái trong cửa sổ, hỏi: "Cô muốn biết gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play