Trần Bằng ôm mặt, bưng bát máu pha nước lên, nhắm mắt lại, đang muốn ép mình uống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi của người dân: “Đạo trưởng, đạo trưởng, đến rồi, nó quay lại rồi!”

Những người dân đang tụ tập cùng nhau lại lập tức hoảng loạn.

Chỉ thấy dưới bóng một cái cây vặn vẹo bên cạnh bãi đất trống có cái giếng nước, có một “người” đang đứng đó. Nói là người, nhưng thực ra không rõ lắm, nửa thân trên bị bóng tối của tán cây nuốt chửng, nửa thân dưới thì lộ ra nửa chiếc váy hoa nhí, chiếc váy khẽ lay động theo gió.

Nhìn kỹ lại, đó nào phải là lay động, mà chính là đang bị treo lơ lửng ở dưới tàng cây!

Cảnh tượng này khiến nhiều người đang có mặt ở đây không nhịn được liếc cái giếng kia!

“Nó đến rồi sao?”

“Sao có thể, người đã chết rồi mà!”

“Do treo cổ mà chết đấy!”

Lúc này, sự sợ hãi giữa dân làng đã bộc lộ rõ ra bên ngoài qua lời nói.

Có người nhát gan, vứt cả chiêng trống trong tay, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, chiêng trống rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai khiến ai nghe cũng phải giật mình.

Một người làm như vậy, tuy những người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hoảng loạn theo, lập tức nhốn nháo hết cả lên. Không biết ai đó va phải Trần Bằng, làm đổ bát máu chó trong tay cậu ấy xuống đất, bát sứ rơi xuống phát ra tiếng kêu giòn tan, máu đen lập tức vẩy ra nền đất trắng bệch, trông vô cùng chói mắt.

“Chu đạo trưởng, mau đuổi nó đi đi!”

“Sao lại quay về rồi? Chẳng phải là nó tự chết rồi sao?”

“Không liên quan đến tôi, không liên quan đến chúng tôi mà!”

“Triệu Lục Tử, nó, nó đến tìm anh đấy, đây là chuyện nhà anh, anh mau đưa thứ đó đi đi!”

Triệu Lục Tử giật mình: “Sao, sao có thể, có thể là đến tìm tôi chứ, rõ ràng là cô ta tự…”

Hai chân Chu đạo trưởng mềm nhũn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Đừng sợ, đừng sợ, tạm thời, tạm thời chúng ta rút về trước, xem ra chuyện này nguy hiểm hơn tôi dự liệu nhiều, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng, tối mai quay lại!”

Câu nói này chẳng khác nào một đạo thánh chỉ, mọi người ba chân bốn cẳng bỏ chạy tán loạn, một “nghi thức” trừ ma quái dị và ly kỳ, trong phút chốc biến thành một trò hề.

Lúc Thẩm Diệc đến thì vừa vặn nhìn thấy một đám người đang chạy thục mạng từ phía Nam về phía Bắc, người nào người nấy chạy về đến trước cửa nhà mình, hai tay run rẩy lấy chìa khóa mở cửa, sau đó trốn vào trong, rồi đóng sầm cửa lại thật chặt!

Ngay cả việc liếc nhìn người đi đường như anh ấy, họ cũng không dám liếc.

Thẩm Diệc: ?

Thẩm Diệc tiếp tục đi về phía Nam, trên đường vắng tanh, chỉ có một mình anh ấy, vậy mà anh ấy lại rất nghênh ngang, không hề sợ hãi chút nào.

Một lát sau đã đi đến đầu làng, anh ấy lại ngước mắt nhìn lên.

Phía trước chính là cái giếng nước kia, dưới bóng cây bên bãi đất trống có thứ gì đó đang treo lủng lẳng, lắc lư qua lại.

Thẩm Diệc bước đến dưới gốc cây.

Có một nữ sinh tóc ngắn trông rất buồn chán đang ngồi trên cây, trong tay cầm một sợi dây mảnh, sợi dây này có độ mềm dẻo rất tốt, đầu kia buộc một chiếc váy hoa nhí hơi cũ. Trông cô giống như đang câu cá vậy, chỉ cần lắc lư sợi dây một chút là chiếc váy sẽ đung đưa theo gió.

Chỉ cần liếc qua là Thẩm Diệc đã hiểu ngay: “Vừa nãy mấy người dân trong làng bị cô dọa sợ à?”

Tô Dao Linh nhảy xuống, động tác rất gọn gàng nhanh nhẹn: “Tôi thấy bọn họ đang làm lễ trừ ma gì đó, nên treo một chiếc váy coi như giúp một tay, tạo thêm chút không khí ấy mà.”

Dân làng: Chúng tôi thật sự rất cảm ơn cô.

Trông cô có vẻ còn hơi thất vọng: “Ai ngờ cái chỗ này chẳng có ma quỷ gì cả, mà đám dân làng kia cũng nhát gan kinh khủng.”

Nếu là người chơi bình thường, chắc giờ này chỉ biết trốn trong căn nhà cũ do NPC sắp xếp, run rẩy chờ đợi nghi thức kỳ quái bên ngoài kết thúc.

Nhưng ai ngờ Tô Dao Linh không những đi ra ngoài, mà còn cố gắng tham gia vào nghi thức kia nữa…

Không đúng, cô đã kết thúc luôn nghi thức.

Thẩm Diệc hỏi: “Cô không sợ sẽ có thứ dơ bẩn gì đó đến thật à?”

Tô Dao Linh hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh cũng muốn đến xem đó là thứ gì sao?”

Nếu không, Thẩm Diệc đã không ra ngoài lảng vảng vào lúc này.

Nếu là người khác, làm như vậy thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết, nếu không có chút thực lực nào, với cái kiểu “lượn lờ” của hai người chắc chắn sẽ “hiến mạng” ngay.

Ít nhất thì Giang Lăng vẫn là một người theo phái cẩn thận, còn Thẩm Diệc thì trực tiếp hơn. Tô Dao Linh đã nhìn ra đặc điểm này của anh ấy cũng giống như cô, cứ chỗ nào nguy hiểm là lao đầu vào chỗ đó.

Tô Dao Linh nói: “Tiếc thật đấy, tôi không gặp phải thứ gì dơ bẩn, chỉ thấy người trong cái làng này toàn giấu chuyện khuất tất, cả lão đạo sĩ kia nữa, khi nhìn thấy chiếc váy tự dưng xuất hiện một cách kỳ lạ, có mỗi việc đến gần nhìn kỹ một chút cũng không dám, chỉ ước gì mình có thể là người đầu tiên bỏ chạy ấy.”

Chiếc váy của Tô Dao Linh rõ ràng là một bộ váy phụ nữ vớ vội từ tủ quần áo trong phòng, chỉ để tạo ra một bóng người mà thôi, bởi vì cô phát hiện ra, hễ là những nơi có bóng râm như dưới tán cây, mái hiên, hay góc tường thì muốn nhìn rõ rất khó.

Nhưng không ngờ đám dân làng đó còn nhát hơn cô tưởng, hoặc cũng có thể là họ sợ thứ mà họ muốn “xua đuổi” hơn cô tưởng.

Một ngôi làng mê tín, một nghi thức trừ ma kỳ lạ, một người bị treo cổ, một chiếc váy lay động cũng đủ khiến người ta kinh hãi tột độ…

Đằng sau ngôi làng này, chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó.

**

Bởi vì “sự giúp đỡ” của một người chơi nhiệt tình nào đó, nghi thức vốn phải kéo dài đến 12 giờ đã kết thúc sớm hơn bình thường, mấy người chơi vẫn còn đang ở nhà chú hai của Trần Bằng hoàn toàn không biết phải làm gì.

Trần Bằng đã nói, âm thanh sẽ kéo dài đến 12 giờ đêm, sao chưa đến nửa đêm mà bên ngoài đã vọng lại tiếng đóng mở cửa vội vã, sau đó lại im lặng rồi?

Và thứ đáng sợ nhất chính là căn phòng ở phía Nam, bởi vì sau khi những tiếng chiêng trống kia biến mất thì tiếng gõ lộc cộc, tiếng va đập, lại càng trở nên rõ ràng hơn…

Rầm!

Cuối cùng, một tiếng động lớn truyền đến từ vách tường bên cạnh, sau đó tiếng va đập cũng không còn nữa.

Tôn Phi Phi và Tiểu Toàn trố mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cả hai người đều vô thức dựa sát vào nhau, mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào và cửa sổ, vì sợ rằng có thứ gì đó đột nhiên xông vào từ phòng bên cạnh.

Một giây, hai giây.

Không có bất kỳ tiếng động nào.

Tuy nhiên, càng yên tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cả hai đều nín thở.

Cộc cộc cộc!

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

Mặc dù cửa trong nhà là cửa gỗ, nhưng cổng chính lại là cửa sắt. Tiếng gõ cửa này vừa nhanh vừa mạnh, khí thế hung hãn, khiến Tiểu Toàn sợ đến mức khẽ kêu lên một tiếng.

**

Triệu Thác nhìn thời gian, đã hơn 12 giờ rồi. Anh ta nhớ lại lời Trần Bằng đã nói trước đó, sau 12 giờ thì Trần trưởng thôn sẽ đến. Thế là anh ta cầm chìa khóa đi ra ngoài, ban đầu muốn gọi Chu Triệt đi cùng, nhưng Chu Triệt nhất quyết không chịu đi, nói là sợ lắm.

Triệu Thác bất đắc dĩ chỉ có thể ra ngoài một mình. Đúng lúc đó, Thẩm Diệc và Ỷ Thiên Đồ Long cũng đi đến sân, có vẻ như là đến xem tình hình. Có hai người ở bên cạnh, Triệu Thác cũng yên tâm hơn. Anh ta hỏi vọng ra ngoài cửa xem là ai, tiếng gõ cửa dừng lại, giọng của một người đàn ông truyền đến.

“Là tôi, trưởng thôn của thôn này, tôi họ Trần.”

Nghe giọng điệu của người này có vẻ rất khó chịu, không biết là vì nghi thức vừa rồi không thành công, hay là vì gõ cửa mãi mà không ai ra mở.

Triệu Thác mở cửa, Trần Hữu Phát đi thẳng vào sân, tiến về phía gian nhà chính, vừa đi vừa nói: “Gọi hết những người ngoài khác ra đây, nhanh lên đi, đừng có lề mề, tôi nói xong là đi ngay.”

Mấy người bèn chia nhau đi gõ cửa gọi người, không lâu sau mọi người đã tập trung đầy đủ ở trong gian nhà chính này.

Không có đèn, cũng không đốt nến, mấy người cứ thế đứng trong gian nhà tối om này. Ánh trăng chiếu vào từ cửa gian nhà chính đang mở toang, nhưng phần lớn những chỗ khác vẫn chìm trong bóng tối.

Trần Hữu Phát liếc mấy người đang đứng đây, vẻ mặt cực kỳ bực bội: “Tôi thấy chuyện tối nay chắc chắn có liên quan đến việc các người đến đây, thằng con tôi cứ khăng khăng đòi gọi các người đến, tôi đã biết là sẽ có chuyện xảy ra mà, người ngoài đến đều... tôi cảnh cáo các người, nếu không tuân thủ quy định trong thôn, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, các người tự chết thì không sao, nhưng đừng có mà liên lụy đến thôn chúng tôi.”

777: ... Có nên nói ông ta là một trưởng thôn tốt không?

Nhưng lời ông ta nói cũng không sai, nếu Tô Dao Linh không đến, tối nay họ sẽ không đến nỗi bị dọa sợ đến mức đó.

Dường như Triệu Thác cũng không hài lòng với thái độ của ông trưởng thôn này, cứ như là bọn họ nợ ông ta rất nhiều tiền vậy, nhưng vì muốn biết được quy tắc sinh tồn ở nơi này, nên anh ta vẫn nhẫn nhịn nói: “Ông cứ nói đi, có quy định gì, chúng tôi chắc chắn sẽ tuân thủ.”

Ỷ Thiên Đồ Long khịt mũi: “Có gì ghê gớm đâu, ông tưởng chúng tôi muốn đến đây chắc? Nếu không phải là…” Nếu không phải là nhiệm vụ yêu cầu, cậu ta đã là người đầu tiên rời khỏi cái thôn quỷ quái này rồi.

Trần Hữu Phát lườm Ỷ Thiên Đồ Long: “Tôi không có tâm trạng nói luyên thuyên với các người, các người nhớ cho kỹ, ở thôn chúng tôi thì phải tuân thủ quy định trong thôn chúng tôi.”

“Điều thứ nhất, ở trong thôn thì phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không được chạy lung tung, cũng không được động vào bất cứ thứ gì, nếu chưa được cho phép thì không được tự ý vào nhà người khác.”

“Điều thứ hai, buổi tối không được ra ngoài, bất kể nghe thấy âm thanh gì hoặc là ai đến tìm các người và nói với các người điều gì, cũng đều không được ra ngoài.”

Thẩm Diệc nói: “Bao gồm cả ông sao?”

Trần Hữu Phát quay đầu nhìn anh ấy chằm chằm: “Đúng, bao gồm cả tôi, cho dù là tôi gọi các người ra ngoài vào buổi tối, các người cũng không được ra ngoài.”

Tô Dao Linh thờ ơ ừ đáp.

Trong mắt cô, quy tắc này hoàn toàn vô nghĩa.

Buổi tối không ra khỏi cửa, chẳng lẽ lại trông chờ những sinh vật phi tự nhiên đó sẽ đến tìm mình vào ban ngày sao? Vậy thì dị năng ngon nghẻ của cô sẽ bị lãng phí còn gì?

777: …

Quả nhiên, đưa cái dị năng này vào tay Tô Dao Linh thì đúng là chỉ tổ nối giáo cho giặc mà thôi.

Nếu người khác có được dị năng này, chắc chắn người ta sẽ sống ẩn dật tạm bợ một cách tự nhiên và an toàn hơn.

Còn cô thì…

Đúng là đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới, nơi cô muốn làm gì thì làm.

Có lẽ Trần Hữu Phát nằm mơ cũng không ngờ rằng trong 7 người trước mặt này, có hai người thuộc về cái loại chẳng cần ai gọi cũng tự ý mò ra ngoài vào ban đêm.

Nếu đổi thành Giang Lăng, mặc dù cũng rất gan dạ, nhưng không đến nỗi chủ động thách thức quy tắc.

Còn Thẩm Diệc thì khác…

Nơi nào có nguy hiểm, anh ấy sẽ xông thẳng về phía đó.

“Điều thứ ba, không được nhìn cô dâu, nhất định không được nhìn cô dâu!”

“Càng không được đụng vào cô dâu, dù các người có nhìn thấy cô ta ở đâu, đều không được nhìn cô ta. Nếu không thì các người đừng hòng ở lại tham dự tiệc cưới nữa, mau cút ra khỏi thôn cho khuất mắt.”

Không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt đang chìm trong bóng tối của Trần Hữu Phát, nhưng giọng điệu lại vô cùng hung dữ.

“Một điều cuối cùng, nếu nhìn thấy cáo, không được nói chuyện với nó, cũng không được chạm vào nó, lập tức báo cho tôi, ngay lập tức, báo ngay cho tôi nếu các người không muốn chết.”

Chuyện thú vị đến rồi đây.

Trong quy định của thôn không hề đề cập đến bất kỳ vấn đề gì liên quan đến giếng nước, dây thừng, treo cổ, nhưng dân làng lại sợ tè ra quần trước màn dọa ma vụng về của Tô Dao Linh.

Sau khi những người chơi khác gật đầu tỏ ý đã hiểu, lúc này Trần Hữu Phát mới rời đi.

Triệu Thác khóa cổng chính lại, mọi người quay trở về gian nhà chính.

Ỷ Thiên Đồ Long nói: “Mọi người còn nhớ tên của phó bản này không, Cô Dâu Cáo, chẳng lẽ là cô dâu này có vấn đề gì sao…”

Tôn Phi Phi lắc đầu: “Không biết, nhưng tốt nhất là chúng ta đừng xen vào chuyện người khác, chỉ cần giống như lần trước, tuân thủ quy tắc, sống sót đến khi tiệc cưới kết thúc là được.”

Tiểu Toàn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Chu Triệt không có ý kiến gì, vốn dĩ anh ta vẫn luôn im lặng.

Triệu Thác thì vẫn như thường lệ, đóng vai trò là người chủ chốt của đội, lên tiếng: “Để tôi tóm tắt lại những thông tin trong lời của trưởng thôn vừa nãy. Ban đêm, dù gặp phải tình huống gì, ai gọi cũng không được ra ngoài, nhưng theo cách nói của Trần Hữu Phát, có vẻ như chúng ta rời khỏi cửa phòng mình thì không có vấn đề gì, chỉ cần phạm vi hoạt động không ra khỏi cổng chính là được.”

Ỷ Thiên Đồ Long xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Vậy có phải là ban đêm ở bên ngoài có thể có thứ gì đó nguy hiểm không?”

Triệu Thác gật đầu: “Những điều dặn dò phía sau, ý nghĩa cũng rất rõ ràng rồi, cô dâu và cáo đều là những thứ nguy hiểm, không chỉ không được đến gần, không được nói chuyện, mà còn không được nhìn thẳng vào.”

Nhìn từ bề ngoài, trông Trần Hữu Phát thực sự không giống một người tốt bụng sẽ lo nghĩ cho họ, nhưng bây giờ thứ duy nhất họ có thể tin tưởng cũng chỉ có mấy quy định kỳ lạ của thôn này.

Đúng lúc này, điện thoại của mọi người đồng loạt có một tiếng chuông thông báo.

Đây là âm báo tin nhắn, mọi người lấy điện thoại ra, việc có thể nhận được cùng một lúc cho thấy đó có lẽ là tin nhắn gửi hàng loạt.

Người gửi là Trần Bằng.

Nội dung tin nhắn:

[Đừng tin bố tôi, đừng tin ông ấy! Nhất định đừng tin ông ấy!]

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mà ngôi làng vào ban đêm, ngoài những người dân bị bóng người treo cổ dưới tán cây xuất hiện lúc nãy dọa cho mất hồn mất vía, còn có một vài sự tồn tại đáng sợ hơn, những âm thanh quái dị hơn.

“Bà Trương” có đôi gò má hóp sâu và đôi mắt tròn xoe kỳ lạ đang chống gậy, nhón chân từng bước, vừa cười vừa tiến về phía căn nhà mà nhóm người chơi đang ở.

Ánh trăng lờ mờ rọi xuống con đường đất trong làng, chiếu lên đường, lên tường, tất cả đều là một màu lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lùng treo lơ lửng trên ngôi làng hoang vắng, tất cả mọi thứ như quay trở về cái đêm đó.

Cái đêm mà người dân trong làng phát hiện ra người phụ nữ treo cổ chết ở dưới giếng nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play