Chỉ khi bước đi trên con đường duy nhất trong làng này, người ta mới có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng tuyệt đối. Cửa ra vào và cửa sổ của nhà dân dọc hai bên đường đều đóng chặt, lặng ngắt như tờ. Chỉ có tiếng gió thổi qua những hàng cây bên đường, cọ vào mái ngói phát ra âm thanh mới không khiến nơi này trở thành một vùng đất chết.

Lúc này, ánh trăng lại trở thành một điểm không hài hòa, bởi vì nó chiếu sáng mọi thứ quá rõ ràng, nhưng lại không thể chiếu tới những nơi có bóng tối, làm cho thế giới ban đêm này bị chia cắt thành hai mảng trắng đen rõ rệt, khiến người ta có cảm giác giống như họ đang bước đi trong một bức ảnh đen trắng rùng rợn chứ không phải đang đi trong một ngôi làng.

Họ cứ đi về hướng Bắc, càng lúc càng tiến sâu vào trong làng, tiếng kêu kỳ quái đã biến mất, âm thanh dây thừng kéo căng lắc lư cũng không còn xuất hiện nữa. Đi được khoảng năm sáu phút, Trần Bằng mới dừng lại.

Cậu ấy chỉ tay về phía ngôi nhà nằm ở phía Tây con đường: “Đây là nhà chú hai của tôi, nhà chú ấy không có ai, khá nhiều phòng trống, tôi cũng đã chuẩn bị xong chăn đệm rồi, mấy ngày này mọi người cứ ở đây nhé.”

“Phía Bắc nhà chú hai là nhà kho của nhà họ Trần chúng tôi, đi quá về phía Bắc tí nữa là nhà tôi. Tối nay mọi người đừng ngủ sớm quá, đợi đến 12 giờ khuya, khi tiếng động bên ngoài dứt hẳn, bố tôi sẽ đến tìm mọi người, ông ấy là trưởng thôn, có chút chuyện muốn nói với mọi người.”

Tô Dao Linh nói: “Là quy định trong thôn phải không?”

Có lẽ cách nói này chỉ những người thường xuyên chơi game, còn từng tham gia các buổi chơi nhập vai theo nhóm mới hiểu được.

Trong trò chơi nhập vai theo nhóm, những quy tắc không chính thức do người quản trò của cuộc chơi đó đặt ra thường sẽ được gọi một cách hài hước là quy định trong thôn.

“À, cũng không hẳn là vậy, nhưng mà ý cũng sêm sêm nhau.”

Trần Bằng lại dặn dò thêm một lần nữa: “Đúng rồi, lát nữa nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì thì mọi người cũng đừng ra ngoài, đợi đến khi hết tiếng động rồi hẵng tính.”

“Vậy chúng tôi ăn cơm ở đâu?”

Ỷ Thiên Đồ Long rất quan tâm đến vấn đề liên quan đến sự sống còn này, ngôi nhà không có ai ở thì rõ ràng là không thể lập tức nấu nướng ngay được, mà hiện tại trong tay mỗi người bọn họ chỉ có một chai nước.

Trần Bằng nói: “Tôi đã đưa một ít tiền cho nhà hàng xóm tên Triệu Lục Tử rồi, ngay mai bà Triệu sẽ mang cơm và thức ăn đã làm xong đến cho mọi người, nhà họ không xa, ở ngay đối diện nhà tôi, cũng gần chỗ mọi người ở.”

“À phải rồi, tính của bà Triệu... không được tốt lắm, đến lúc đó có chuyện gì thì mọi người cũng đừng so đo với bà ấy, dù sao chúng ta cũng chỉ ở lại trong thôn mấy ngày này thôi.”

Dường như Trần Bằng đang rất vội đi, nói xong những lời này rồi không cho người chơi thời gian để hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, cậu ấy mở cổng sân giúp mọi người, sau đó đưa chìa khóa cổng cho Triệu Thác rồi vội vã rời đi ngay.

“Người kỳ quái trong cái thôn này hơi bị nhiều đấy.”

Ỷ Thiên Đồ Long lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên quan sát tình hình căn nhà được gọi là nhà chú hai của Trần Bằng này.

Chỉ có một chiếc chìa khóa của cổng chính, còn các cửa khác thì không có chìa khóa, tức là mọi người đều có thể ra vào phòng của nhau.

Đây chỉ là một ngôi nhà đất mái ngói bình thường, có một cái sân.

Hai bên trái phải của sân, mỗi bên có hai căn phòng, chính giữa là gian nhà chính, bếp ở ngay trong sân, nói là bếp chứ thực ra chỉ là một cái bếp lò dưới mái hiên, do lâu rồi không có người ở nên lạnh ngắt.

Bởi vì cổng chính mở ở phía Đông, cho nên hai căn phòng gần nhà kho ở phía Bắc nhất chính là hai căn phòng nằm ở bên phải khi bước vào sân.

Điều kiện thật sự rất tồi tàn, trên mái ngói mọc đầy cỏ dại, sân cũng rất bừa bộn, trông chẳng khác gì một căn nhà ma ở ngôi làng bỏ hoang, điều càng kỳ lạ hơn là nhờ ánh trăng nhợt nhạt, có thể thấy trên một phần mặt tường có những vết bẩn loang lổ kiểu bắn tung tóe.

Tiểu Toàn chỉ vào những dấu vết đó, giọng nói run run: “Kia, kia là cái gì?”

Tô Dao Linh: “Chắc không phải là cứt gà hay phân trâu đâu.”

Thẩm Diệc liếc cô: “Cách dùng từ của cô toàn trực tiếp vậy thôi sao?”

Tuy những người khác không nói gì, nhưng dù gì cũng nhận ra được một điều…

Thứ dính trên tường chính là vết máu đã khô từ lâu.

Tại sao nhà chú hai của Trần Bằng lại không có một bóng người, tại sao lại hoang tàn đến mức này, tại sao trên tường còn có những vết máu kỳ lạ không rõ nguồn gốc và tại sao những vết máu này lại không được ai dọn dẹp?

Quá nhiều câu hỏi khiến mọi người nhận ra nhiệm vụ này không dễ dàng để hoàn thành như họ nghĩ.

Trước hết, việc họ cần làm chính là bình an sống sót đến ngày kia, chờ đợi tiệc cưới bắt đầu.

Nhà chú hai của Trần Bằng có bốn phòng ngủ, mọi người chia nhau một cách đơn giản, Chu Triệt và Triệu Thác khá lớn tuổi, ở phòng thứ nhất phía Bắc gần gian nhà chính, Ỷ Thiên Đồ Long và Thẩm Diệc thì ở phòng thứ hai.

Mấy phòng ngủ ở phía Nam thì dành cho các nữ sinh, nhưng chỉ có ba nữ sinh, nên chắc chắn sẽ có một người phải ở một mình một phòng.

Ở một mình một phòng, nếu là người khác, có lẽ sẽ sợ đến mức không chịu nổi, hơn nữa Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi lại quen nhau từ trước, nên hai người họ chắc chắn sẽ ở cùng nhau.

Khi tách ra, Tiểu Toàn còn liếc Tô Dao Linh, hỏi cô nếu sợ thì có thể mang chăn sang ngủ chung một phòng với hai người họ.

Tô Dao Linh nhìn thoáng qua chiếc giường không mấy rộng rãi, hai người ngủ cũng đã chật rồi, cô cười nói: “Không sao đâu.”

Tiểu Toàn: “Nhưng mà, có lẽ ban đêm sẽ có thứ gì đó dơ bẩn để mắt tới người ở một mình…”

Trước đây Triệu Thác - người chơi kỳ cựu đó cũng đã nói, mọi người đừng hành động một mình.

Cô ấy tự đặt mình vào vị trí của Tô Dao Linh để nghĩ thử, nếu đó là mình, chắc chắn không dám chợp mắt suốt cả đêm.

Hơn nữa, cửa phòng ở chỗ này chỉ là một cái cửa gỗ tồi tàn mục nát, còn không khóa được, chỉ có thể dùng ghế trong phòng chặn tạm.

Ai ngờ nữ sinh trẻ tuổi trước mắt lại nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, xin nhất định hãy để tôi ở một mình.” Cô đang rất mong chờ có thứ gì đó đến tìm mình, như vậy thì cô có thể bắt lấy đánh cho một trận trước, rồi moi thông tin sau.

Tiểu Toàn: “?”

Tôn Phi Phi nói: “Người ta gan dạ, cậu tưởng ai cũng giống như cậu à, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sợ cũng chẳng giải quyết được gì đâu, à đúng rồi…”

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tô Dao Linh: “Chúng tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi chúng tôi nhé.”

Hai nữ sinh này khá thân thiện với những người chơi khác, Tô Dao Linh gật đầu, sau đó mấy người trở về phòng của riêng mình. Vừa mới kiểm tra xong tình hình, họ đã nghe thấy bên ngoài có tiếng khua chiêng gõ trống.

Tô Dao Linh liếc nhìn thời gian, đúng 11 giờ đêm.

Đi kèm với tiếng động đó là giọng người hát những lời vô cùng khó hiểu, âm thanh vọng lại từ xa, Tô Dao Linh nhìn ra ngoài trời từ cửa sổ duy nhất trong phòng, bên ngoài vẫn chỉ có ánh trăng.

Tiếng ca hát vù vù và những lời rì rà rì rầm như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó, âm thanh dần dần hướng về phía Nam rồi đi mất, nửa tiếng sau âm thanh lại vòng trở về.

Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi đã chặn kín hết cả cửa ra vào và cửa sổ, ngồi trong phòng, lắng nghe những âm thanh này với tâm trạng bất an.

Chu Triệt thì sợ run cầm cập, nếu không có Triệu Thác trông có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm đang ở trong phòng cùng anh ta thì có lẽ anh ta đã chạy ra ngoài tìm người khác rồi.

Ỷ Thiên Đồ Long thì dựa vào giường, trò chuyện với Thẩm Diệc: “Anh nói xem có phải người trong thôn này đang làm cái nghi thức mê tín gì đó không? Còn không cho chúng ta ra ngoài xem nữa chứ, nửa đêm nửa hôm rồi còn hát hò linh tinh, người không biết còn tưởng là đang đưa tang cho ai đấy!”

Thẩm Diệc đứng dậy, mở cửa sổ ra.

Ỷ Thiên Đồ Long: “Ê! Anh làm gì đấy?”

Khác với cửa sổ của căn phòng phía Nam hướng ra bên ngoài, cửa sổ của căn phòng phía Bắc lại hướng vào trong sân, bởi vì phía Bắc của dãy nhà này chính là nhà kho, không thể mở một cửa sổ thông sang nhà kho được.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ỷ Thiên Đồ Long, người đàn ông lộn người nhảy ngay xuống sân từ cửa sổ.

Ỷ Thiên Đồ Long: ?

Chẳng phải đã nói là lúc này không được ra ngoài sao?

**

Thẩm Diệc biết vị trí phòng của những người chơi khác, Tô Dao Linh ở một mình một phòng, cho nên anh ấy đi thẳng đến phòng của cô, cửa không hề bị chặn, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể vào được.

Nhưng trong căn phòng ngủ chật hẹp và đơn sơ này lại không có bóng dáng Tô Dao Linh, mà cửa sổ lại mở toang ra, gió lạnh từ phía Bắc thổi vào, khiến cửa sổ va đập vào nhau phát ra những tiếng động lộc cộc kỳ dị.

Thẩm Diệc cười khẽ.

Thì ra còn có người không ngồi yên được hơn cả anh ấy, đã ra ngoài từ trước rồi.

Lúc này, ở căn phòng bên cạnh có cách âm không tốt lắm…

Tiểu Toàn túm chặt lấy quần áo: “Phi Phi, cậu có nghe thấy tiếng lộc cộc không?”

Tôn Phi Phi cũng đã nâng cao cảnh giác đến mức tối đa.

Trong tiếng hát và tiếng chiêng trống kỳ quái kia, dường như tiếng vang khác lạ và liên tục truyền đến từ phía sau bức tường, khiến cả hai người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thùng thùng thùng, dường như có ai đó đang đập vào tấm ván gỗ.

“Âm thanh ở phòng bên cạnh sao?”

Tiểu Toàn hỏi.

Tôn Phi Phi lắng nghe một lát rồi đáp: “Chắc là vậy.”

Mặt hai người trắng bệch, trong lòng đều đã xếp Tô Dao Linh hay chính là Lộ Liêu Liêu vào danh sách những người gặp chuyện không may.

Chẳng ai ngờ rằng, cái tiếng động giày vò người ta này là bởi vì có người vừa mới đến đã vi phạm “lời cảnh báo” của Trần Bằng, nửa đêm chạy ra ngoài hóng hớt, còn chẳng thèm đóng cửa sổ lại nên mới gây ra tiếng động đó.

**

Chìa khóa cổng chính ở trong tay Triệu Thác, Thẩm Diệc muốn ra ngoài nhưng lại lười đi tìm người để lấy chìa khóa, trèo tường thì không phải là không được, nhưng lại dễ làm bẩn quần áo, vừa hay anh ấy cũng muốn tìm Tô Dao Linh nói chuyện, nếu trèo ra ngoài từ cửa sổ ở phòng cô thì có vẻ càng dễ dàng thuận tiện hơn.

Không ngờ khi vào đến phòng thì người đã không còn ở đó nữa rồi.

Tủ quần áo trong phòng bị mở ra, có thể thấy thấp thoáng vài bộ quần áo lộn xộn, dường như bị người khác lục lọi, có lẽ đây là kiệt tác của Tô Dao Linh.

Anh ấy không hề do dự, cũng trèo ra ngoài từ cửa sổ, ánh trăng bên ngoài còn sáng hơn lúc họ mới vào làng, tựa như ban ngày, ngay cả những bụi cây ven đường cũng được phủ một lớp sương trắng.

Âm thanh kia vẫn còn ở phía Nam, cách chỗ này một khoảng, dường như vừa nãy còn ở phía Bắc, bây giờ đã đến phía Nam của ngôi làng, cũng chính là khu vực đầu làng, điều này khiến anh ấy nhớ đến cái giếng kia.

Cái giếng kia chắc chắn có điều gì đó kỳ quái.

Thẩm Diệc bèn đi về phía Nam.

**

Phía Nam, đoàn người đã đi đến miệng giếng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo khoác dài màu xanh đậm, miệng ông ta há to hát những giai điệu khó ai hiểu được, nhưng nghe có vẻ rất ghê gớm, tay bưng một bát máu.

Đoàn người đang quay trở về phía Bắc.

Phía sau ông ta có khoảng bảy tám người dân, đều là nam giới, một trong số đó còn có cả Trần Bằng. Mặt Trần Bằng trắng bệch, đang cẩn thận nhìn ngó xung quanh, Triệu Lục Tử lớn hơn cậu ấy 15 tuổi, nhưng vóc người thấp hơn, lúc này đang đi bên cạnh Trần Bằng.

Trần Bằng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hình như người đàn ông phía trước cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy, bỗng quay đầu lại liếc Trần Bằng, trong mắt mang theo sự áp bức và đe dọa.

Đó là Trần Hữu Phát, Trần trưởng thôn, cao khoảng một mét bảy mấy, cũng thuộc dạng cao to trong thôn, năm nay hơn 40 tuổi, mặt vuông, đôi mắt trông rất dữ tợn và thực tế cũng đúng là như vậy, hầu như mọi việc trong thôn đều do Trần trưởng thôn đứng đầu.

Người đàn ông râu dê vừa đi vừa vẩy máu trong bát về phía các bức tường ven đường, dường như nhà nào cũng được ông ta vẩy qua một lần. Hôm nay là lần thực hiện thứ hai của nghi thức trừ ma quái dị này, tối mai còn một lần nữa.

“Đi mau… đi mau!” Người đàn ông râu dê lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, giọng nói run rẩy, dường như đang giao tiếp và trò chuyện với một sự tồn tại vô hình.

Những người khác đều nhìn ông ta với vẻ kính sợ.

Có người dân múc nước từ giếng lên pha lẫn vào bát máu, khiến bát máu gần cạn lại đầy thêm một chút, ngay sau đó đạo sĩ đưa bát máu cho Triệu Lục Tử.

Triệu Lục Tử có một người em gái tên là Triệu Thất Muội, hiện giờ đã gả cho nhà trưởng thôn, kéo theo địa vị của gia đình họ trong làng cũng tăng lên rất nhiều. Dù thế nào đi nữa, lễ cưới này cũng phải thành, ai ngờ trong thôn lại xảy ra chuyện không sạch sẽ như thế này.

Vị đạo trưởng râu dê họ Chu trước mắt này chính là người mà họ mời đến để trừ ma, nhằm đảm bảo lễ cưới sau này có thể diễn ra suôn sẻ thuận lợi. Đây cũng không phải lần đầu tiên Chu đạo trưởng đến làng của họ, gã cũng biết khá nhiều chuyện đã từng xảy ra trong làng trước đây. Vì vậy, lần này gã rất thuận buồm xuôi gió, chỉ đi một vòng đã có kết luận.

Nó lại đến rồi.

Chữ “nó” này chỉ là một âm tiết, trong tiếng Hán, nó vừa có thể là “anh ta” (他 - tā), vừa có thể là “cô ta” (她 - tā), hoặc cũng có thể là người đã chết, nam hay nữ đều có thể gọi là “nó” (它 - tā).

Nhưng dân làng đã trải qua những chuyện đó, nên trong lòng mỗi người đều “hiểu rõ” đạo trưởng đang nói cái gì đến rồi, cả thôn lập tức góp tiền, chỉ cần có thể đuổi được thứ kia đi là được, còn chuyện cưới hỏi của nhà họ Triệu và nhà họ Trần, đó là việc riêng của hai nhà họ.

Sau đó, Triệu Lục Tử bưng bát máu tanh tưởi có mùi khó chịu này đến trước mặt Trần Bằng: “Mau uống đi, Tiểu Bằng, có thể cứu được Thất Muội nhà chúng tôi hay không là nhờ vào cậu cả đấy.”

Trần Bằng vừa ngửi thấy cái mùi này đã không nhịn được mà nôn khan, tối qua cậu ấy đã uống một lần rồi, biết rõ mùi vị như thế nào, cả ngày hôm nay trong người đều rất khó chịu. Hơn nữa, bát máu chó này còn pha lẫn với nước giếng, trong cái giếng đó đã từng có cái gì, cậu ấy biết rõ, đó là cơn ác mộng cả đời của cậu ấy.

“Bằng, cháu không muốn trong làng lại có người chết nữa đúng không? Uống đi cháu!”

Những người khác thi nhau khuyên nhủ.

Trần trưởng thôn đi tới, thấy Trần Bằng còn đang do dự thì giáng thẳng một cái tát vào mặt cậu ấy: “Thằng khốn này, mau uống đi! Cho mày ra ngoài bao nhiêu năm, nuôi thành đồ vong ơn bội nghĩa, còn dám không nghe lời hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play