Khi ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe van, tầm nhìn trở nên rất hạn chế, cộng thêm việc bên ngoài trời tối om, mặc dù có ánh trăng nhưng ghế ngồi lại che khuất nên không thể nhìn được phía trước.
Ỷ Thiên Đồ Long ngồi ở hàng giữa, cậu ta rướn cổ nhìn về phía trước, chỉ thấy có thứ gì đó nằm ngổn ngang trên con đường đất hoang vu, phía trước lại là một khúc cua lớn của đường núi, chắc còn một hai cây số nữa thì mới đến thôn, nhưng đường núi không phải đường thẳng, nên có lẽ khoảng cách thực tế không xa như vậy.
Tài xế Chu Triệt không dám xuống xe, nên chỉ có hai người ngồi ở hàng ghế giữa là Triệu Thác và Ỷ Thiên Đồ Long xuống xe để xem xét tình hình.
Tiểu Toàn và Tôn Phi Phi thì chia nhau nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ xe ở cả hai bên, dường như sợ có thứ gì đó chui ra bất thình lình từ rừng cây bên đường hoặc phía dưới sườn núi.
Trên xe có một cái đèn pin, Triệu Thác cầm nó trong tay, sau khi bật đèn pin thì đi về phía trước xe.
Có hai thân cây chết khô nằm chình ình ngay giữa đường, chắc là bị nước cuốn xuống từ sườn dốc bên cạnh, nhìn về phía trước nữa thì đường đất cũng bị sạt lở, nhưng lại có một đường mòn nhỏ do người đi lại tạo thành, kéo dài xuống dưới từ khúc cua này và hướng về phía ngôi làng.
“Đường phía trước xe không đi được nữa đâu.” Triệu Thác trở lại bên cạnh xe, mở cửa xe, không lên xe mà nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi bộ vào làng thôi.”
Thời gian trên điện thoại hiển thị bây giờ đã là 10 giờ tối, mặc dù trong làng chưa chắc đã an toàn, nhưng ít nhất cũng có chỗ để ẩn nấp.
Còn ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, mọi người vẫn rất lo sẽ bị tập kích, dù sao trước đây cũng đã chạm trán với những con quái vật kia rất nhiều lần rồi.
Một chiếc xe van nhỏ cũ kỹ tồi tàn không còn nhiều xăng, thực sự không thể khiến họ cảm thấy an toàn.
Triệu Thác vỗ nhẹ vai tài xế: “Cũng may là cậu phanh kịp thời, nếu không chúng ta đã đâm vào rồi.”
Ỷ Thiên Đồ Long còn rất lễ phép: “Xin lỗi anh nhé, vừa nãy thái độ của tôi không tốt.”
Tuy nhiên, Chu Triệt lại lắc đầu, nuốt nước bọt: “Không, không phải vậy.”
Anh ta nói: “Tôi dừng xe không phải vì mấy cái cây đó, mà là, là vì tôi đã nhìn thấy một thứ gì đó chạy vụt qua trước đầu xe, tôi thấy một, một đôi mắt màu vàng, cái thứ đó còn liếc tôi…”
“Chạy vụt qua? Lúc nào?” Triệu Thác vội vàng hỏi dồn.
“Là lúc tôi đang lái xe, tôi luôn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, không dám lơ là, rồi đột nhiên có một bóng đen chạy vụt qua, tốc độ rất nhanh…”
Tôn Phi Phi nhíu mày: “Anh đã nói là tốc độ rất nhanh rồi, sao còn có thể nhìn rõ màu mắt, còn biết cái thứ đó liếc anh nữa?”
Nghe cô ấy hỏi, Chu Triệt cũng nghẹn họng, cứ ngập ngừng mãi, sau đó mới nói: “Tôi, tôi cũng không biết, chỉ là một cảm giác thôi.”
Tiểu Toàn nói: “Có khi nào là do anh quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác không?”
Chu Triệt nghe thế, cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình: “Hoặc, hoặc có lẽ là vậy…”
Thẩm Diệc và Tô Dao Linh không nói gì, nhưng cả hai đều liếc nhau.
Mọi người đỗ xe ở ven đường, rồi xuống xe đi bộ. Triệu Thác cầm đèn pin đi phía trước, những người khác đi theo anh ta. Đường núi rất khó đi, đặc biệt là vào buổi tối, mặc dù có ánh trăng nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận.
Sau khi đi bộ khoảng mười mấy phút, cả nhóm đều đã đến chân núi, cách cái thôn kia không còn xa nữa.
Rừng cây vặn vẹo phía sau họ ngày càng xa, ven đường cũng có những cái cây tương tự, mọc rất quái dị, nhìn từ xa trông giống như những bóng người đang đứng đó. Một con đường mòn nhỏ bằng đá uốn lượn như một con rắn độc màu trắng, quanh co khúc khuỷu dẫn đến cái thôn hẻo lánh ở phía trước, nơi đó tối om, không một ánh đèn.
Mọi người bước đi trên con đường mòn, phát ra những tiếng bước chân vụn vặt.
Phía sau bỗng có một tiếng kêu the thé, Tô Dao Linh và Thẩm Diệc đi ở cuối cùng quay đầu lại, nhưng phía sau lại chẳng có gì cả, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống những viên đá lạnh lẽo trên con đường mòn.
Tiểu Toàn hơi run, cô ấy hỏi: “Mọi người có nghe thấy không?”
Tôn Phi Phi gật đầu: “Hình như là có người đang cười?”
Ỷ Thiên Đồ Long nói: “Sao tôi lại cảm thấy giống tiếng khóc nhỉ?”
“Ở sau lưng chúng ta sao?”
Người Chu Triệt lạnh toát, chỉ cảm thấy nơi này càng lúc càng quái dị.
Thẩm Diệc nói: “Lúc nãy trong điện thoại Trần Bằng đã nói, buổi tối nó sẽ đến.”
Sau khi nghe anh ấy nhắc nhở, mọi người lập tức nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Trần Bằng trong điện thoại, lúc đó Trần Bằng có vẻ hơi lơ đãng, cũng hơi căng thẳng, khi nhắc đến thứ sẽ đến vào buổi tối, trong lời nói còn xen lẫn sự sợ hãi.
Tô Dao Linh nói: “Mọi người nghĩ thử xem, nếu như thôn này không chào đón người ngoài, vậy tại sao Trần Bằng còn gọi chúng ta đến?”
Sắc mặt Tiểu Toàn hơi tái: “Có phải là muốn giết chúng ta không?”
777 ở trong chiếc vòng cổ trợn mắt khinh bỉ.
Suy luận tốt nhỉ, lần sau đừng suy luận nữa.
Triệu Thác ngẫm nghĩ: “Hiện tại có vẻ không phải vậy.”
Ỷ Thiên Đồ Long nói: “Có lẽ là do cậu ta cũng nhát gan, nên mới gọi bạn bè đến để tăng thêm can đảm!”
“Vậy thì cậu ta đừng trở về quê kết hôn nữa là được mà? Chúng ta cũng không có nhiệm vụ này nữa, có khi…” Tôn Phi Phi dừng lại một chút, rồi nói: “Thôi, không có nhiệm vụ này thì vẫn sẽ có nhiệm vụ khác, bây giờ chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó thôi.”
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đêm khuya, một ngôi làng không một ánh đèn thì cũng khá kỳ quặc đấy. Theo lẽ thường, cho dù là mất điện thì buổi tối cũng sẽ có vài hộ gia đình thắp đèn dầu, trừ khi người trong làng đều ngủ rất sớm.
“Có người ở ngoài cổng làng!”
Triệu Thác khẽ nói.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ cuộc điện thoại của Trần Bằng, nên khi nói chuyện, mọi người đều không dám nói quá to. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy lờ mờ cách đó không xa, có một người đang đứng ở dưới gốc cây ngoài cổng làng.
“Là Trần Bằng phải không, sao cậu ta lại không mang đèn?” Ỷ Thiên Đồ Long nhìn mấy lần, nhưng không nhìn thì thôi, càng nhìn càng thấy bóng dáng kia trông rất kỳ lạ.
Nói thế nào nhỉ, nhìn không rõ lắm, cũng không nhìn ra chiều cao, nhưng tư thế không giống một thanh niên hơn 20 tuổi lắm, người đó khom lưng co rúm lại, nhón chân đi qua đi lại ở cổng làng, có lúc ẩn mình trong bóng cây, có lúc lại hiện ra.
Trong nhóm, Tiểu Toàn và Chu Triệt là những người nhát gan nhất, cả hai đều không dám tiến về phía trước nữa, chầm chậm tụt lại phía sau đoàn người.
“Ở đây yên tĩnh quá.”
Lúc Thẩm Diệc nói, hoàn toàn không có ý thức phải hạ thấp giọng, bị Triệu Thác trừng mắt.
Ngay sau đó, Tô Dao Linh cũng nói bằng âm lượng tương tự, hoàn toàn không có tí tự giác nào: “Công nhận, lúc trước leo núi còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, bây giờ lại chẳng có một chút âm thanh nào của động vật.”
“Có lẽ do bên này ít côn trùng, trong rừng sâu thì côn trùng nhiều hơn cũng là bình thường, nhưng dù sao thì nơi này cũng là ngôi làng ở hẻm núi.” Triệu Thác nói: “Chúng ta nên vào làng trước đã.”
Càng đến gần ngôi làng, họ càng có thể nhìn rõ những vết tích tối màu cũ kỹ của thời gian trên bề mặt những bức tường bạc màu trắng xám ở nơi đây, có những vết loang lổ do tường bong tróc, cũng có những cây leo cỏ dại bò lan tràn, những loài cây ấy có màu sắc rất đậm, trông giống như biểu tượng của sự tà ác và điềm xấu.
Những thân cây leo trên những bức tường đó quấn chặt vào nhau, nhìn từ xa, trông như những bóng đen dáng dấp giống con người.
Họ đang đi trên con đường mòn từ hướng Nam về hướng Bắc, ngôi làng ở ngay phía Bắc, còn khi Tô Dao Linh quay đầu lại, ở bên phải con đường mòn, tức là phía Đông, cô nhìn thấy một bức tường trắng ẩn mình trong rừng cây và thảm thực vật.
Bức tường trắng đó không cao, rất thấp, mái hiên màu đen, có phong cách kiến trúc tương tự các ngôi nhà trong làng, sự khác biệt duy nhất là nó quá thấp, hoàn toàn không giống như nơi con người có thể sinh sống.
Mà ngôi nhà trắng thấp bé này lại cách làng một khoảng cách nhất định, tạo cho người ta cảm giác bị cô lập.
“Người kia là Trần Bằng thật sao?”
Tôn Phi Phi cố gắng hết sức để nhìn rõ bóng đen ở cổng làng, nhưng điều kỳ lạ là dù có ánh trăng, họ vẫn có thể nhìn rõ những ngôi nhà san sát ở đằng xa, nhưng lại cứ không thể nhìn rõ bóng cây và cái người có tư thế kỳ lạ ở cổng làng kia.
Hơn nữa, sau khi họ đến gần, bóng người kia cũng không tiếp tục đi tới đi lui ở cổng nữa, mà là đứng yên dưới gốc cây, quay mặt về phía họ, vẫn khom lưng, dường như đang đợi họ đến gần.
Mặc dù bóng người ở cổng làng quá quái đản, nhưng vì nhiệm vụ yêu cầu, họ vẫn phải cắn răng mà đi vào làng, không thể cứ ngủ ở bên ngoài hai ngày để đợi tiệc cưới bắt đầu được.
Mãi họ mới đến gần được cổng làng, bóng người ẩn mình dưới gốc cây, vốn bị bóng cây che khuất, lại đột nhiên phát ra một tràng âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy, vừa giống tiếng thét chói tai, lại vừa giống tiếng cười mà như khóc.
“Đến rồi, đến rồi.” Bóng người vỗ tay, nói bằng chất giọng khàn khàn.
“Kẻ đó” nhón chân, khom lưng rồi đột nhiên lao ra khỏi bóng cây xông đến trước mặt mọi người, một đôi mắt già nua tròn xoe có màng trắng, xung quanh đầy nếp nhăn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nhóm khách lạ mặt này.
Cổ họng của nó, hay nói đúng hơn là cổ họng của bà ta phát ra tiếng cười khàn khàn và quái gở, khuôn mặt trông khoảng 6-70 tuổi không được thân thiện cho lắm, là kiểu gương mặt mà nhìn thoáng qua vào ban đêm sẽ khiến người ta sợ đến mức hét chói tai.
Làn da tái nhợt nhăn nheo, đầy đốm sắc tố. Nhưng điều càng kỳ quái hơn chính là ngũ quan của bà lão trước mắt này, đôi mắt tròn xoe đã kỳ, thêm vào đó là cái mũi nhô ra, hai bên gò má gầy gò hóp lại, như muốn làm cho miệng và mũi nổi bật hẳn lên trên khuôn mặt, mà tư thế của bà ta lại càng dị như chính khuôn mặt của bà ta vậy.
Cái lưng còng không thể thẳng lên được, hai tay đặt ở trước người, chống một chiếc gậy, cổ rụt lại, nhón chân, lúc đi đường thì lắc lư lảo đảo, lại giống như đang nhìn trộm họ từ dưới lên vậy.
Những người khác đều không nói gì, đặc biệt là nhóm người nhát gan như Tiểu Toàn, họ lập tức lùi về phía sau một khoảng cách an toàn, muốn tránh xa bà lão kỳ lạ này một chút.
Chỉ có Triệu Thác chủ động lên tiếng: “Bà, bà là ai?”
Bà lão im re, chỉ liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ, cúi thấp đầu nhìn họ từ dưới lên, còn đi vòng đến trước mặt mấy nữ sinh: “Đến rồi, đến rồi, nó thích nhất…”
“Bà Trương!”
Sau lưng bỗng có một giọng nam vang lên, sau đó một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nhanh chóng bước ra từ trong bóng đêm, vóc dáng trung bình, sắc mặt hơi tiều tụy, là Trần Bằng.
Cậu ấy đứng chắn giữa bà lão và mấy người chơi, nhìn về phía Triệu Thác đang cầm đèn pin: “Mọi người đã đến rồi, mau đi theo tôi vào trong đi, sắp 11 giờ rồi, chúng ta không thể ở bên ngoài quá lâu.”
“Là bạn của cậu à?”
Bà Trương phát ra tiếng cười quái dị, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại trên người Tiểu Toàn, Tôn Phi Phi và Tô Dao Linh: “Tuổi trẻ tốt thật, nhưng các cô các cậu cũng phải cẩn thận…”
Tôn Phi Phi hỏi thẳng: “Cẩn thận gì cơ?”
“Chúng ta về rồi nói chuyện sau đi, bà Trương, sắp 11 giờ rồi, bà cũng nên về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Trần Bằng cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người: “A Hoa vẫn còn đang đợi bà ở nhà đấy.”
“Đúng, đúng…”
Bà Trương cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó không nhìn mọi người nữa, mà cúi đầu lẩm bẩm những từ ngữ khó hiểu, rồi đi về phía ngôi nhà ở hướng Tây Bắc.
“Đến rồi... lại đến rồi…”
“Lần này là ai đây… sẽ là ai đây?”
Giọng nói khàn khàn già nua ấy dần dần biến mất.
Trần Bằng dẫn đường ở phía trước, thấy bà Trương đã đi rồi, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo mọi người nhanh chóng đi theo cậu ấy vào làng.
Phía sau, những người chơi có rất nhiều thắc mắc, đặc biệt là về bà lão kỳ quái kia.
Triệu Thác bắt đầu dò hỏi: “Bà Trương là ai vậy? Vừa nãy bà ta nói cái gì đến thế?”
“Nói các cậu đến rồi thì phải.”
Trông Trần Bằng có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu ấy nói: “Bà Trương là một bà lão trong làng, bà ta sống ở đằng kia.”
Cậu ấy chỉ tay về hướng mà bà lão vừa biến mất, ở hướng đó có một căn nhà ngói hơi xập xệ ẩn hiện trong bóng cây.
“Đầu óc bà ta không được bình thường lắm, cho nên bà ta nói gì mọi người cũng đừng để ý.”
Chu Triệt vội hỏi ngay sau đó: “Cậu có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn được không?”
Trần Bằng nhìn anh ta: “Hả? Sớm hơn á?”
Những người chơi khác đều hiểu rõ rằng, Chu Triệt muốn hoàn thành nhiệm vụ của phó bản trước thời hạn, để nhanh chóng thoát khỏi cái phó bản này.
Nhưng chỉ cần vận dụng đầu óc một tí cũng biết là không thể nào, ở cái ngôi làng xa xôi hẻo lánh như thế này, lựa chọn ngày cưới là một việc vô cùng quan trọng, cho dù không phải ở đây, mà ngay cả ở thành phố cũng không thể thay đổi ngày cưới vì một câu nói của người ngoài được.
Quả nhiên, Trần Bằng không đồng ý, chỉ nói rằng đợi tiệc cưới kết thúc thì mọi người có thể rời đi.
Triệu Thác lại hỏi: “Vậy thì cái mà cậu đã nói trong điện thoại lúc trước, buổi tối nó sẽ đến là có ý gì?”
Ai ngờ vừa nói xong, Trần Bằng đã vội vàng ra hiệu “Suỵt!”.
Cậu ấy đảo mắt nhìn xung quanh, dường như đang kiểm tra xem xét tình hình, đi lại trong chính thôn của mình mà cứ như là kẻ trộm vậy, thật kỳ lạ.
Trần Bằng nhìn quanh một lượt rồi thôi: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, đợi mọi người ổn định chỗ ở trước đã, rồi ngày mai tôi sẽ tìm thời gian từ từ giải thích với mọi người sau, bây giờ ở bên ngoài không tiện…”
Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ đi thẳng về phía trước, dường như không muốn có thêm bất kỳ sự giao tiếp nào với những người khác nữa.
Nhóm người chơi thấy vậy thì cũng im lặng, quan sát xung quanh.
Họ đã vào cổng làng, nhưng ở phía Tây con đường mòn dẫn vào làng có một bãi đất trống, trên bãi đất trống đó có một cái giếng, thân giếng màu xám trắng, bên trên được che chắn bằng một cái nắp nhỏ làm bằng gỗ, phía trên miệng giếng có một thanh gỗ ngang đặt vắt qua, một đầu của sợi dây thừng được buộc vào thanh gỗ, còn đầu kia thì được nối với một cái thùng gỗ đặt trên mặt đất bên cạnh giếng.
Hiển nhiên, đây là một ngôi làng khá cổ xưa.
Đợi đến khi mọi người đi qua bãi đất trống này, sau lưng lại đột nhiên có tiếng kẽo kẹt vang lên.
Hình như là tiếng ma sát phát ra từ sợi dây thừng.
Mấy người đi cuối cùng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy ai cả, hay nói đúng hơn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên đường.
Nhưng Tôn Phi Phi có trí nhớ khá tốt, lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Cô ấy không chỉ nhìn xem trên con đường mòn phía sau có gì không, mà còn liếc qua cái giếng ở đằng xa nữa.
Chỉ một cái liếc này, cô ấy đã nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ và kinh khủng.
Cái thùng gỗ đặt trên mặt đất bên cạnh giếng đã biến mất, sợi dây thừng tụt dọc xuống theo thanh ngang, rơi thẳng xuống giếng.
Thế nhưng, từ lúc đi qua bãi đất trống này đến bây giờ, họ không hề nghe thấy hay nhìn thấy bất kỳ ai đến gần bãi đất trống không có vật gì che chắn này, đến gần cái giếng kia.
Sợi dây thừng lắc lư, rủ xuống miệng giếng sâu hun hút, dường như bên trong có thứ gì đó đang kéo sợi dây thừng làm nó lung lay, phát ra tiếng động nhẹ, hoặc cũng có thể chỉ là gió đêm thổi làm sợi dây lay động mà thôi.
Cô ấy nhìn nhầm sao?
Cô ấy liếc Tiểu Toàn và Chu Triệt, hai người này vẫn luôn sợ hãi, có lẽ đều không nhận ra sự thay đổi của cái thùng gỗ. Triệu Thác và Ỷ Thiên Đồ Long đi ở phía trước thì vừa nãy cũng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy gì trên con đường phía sau nên đã quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Còn người đàn ông có vẻ ngoài khá đẹp trai, giọng nói cũng trầm ấm dễ nghe, và một nữ sinh khác trông còn khá nhỏ, trên mặt cả hai đều không có bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào.
Nhiều người thế này, phải có một người chú ý đến vị trí của cái thùng gỗ đã có sự thay đổi chứ, nếu như chú ý đến rồi, ít nhất thì họ cũng phải có biểu cảm kinh hãi chứ?
Tôn Phi Phi thấy Tô Dao Linh và Thẩm Diệc đều không có phản ứng gì thì bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nhớ nhầm hay không.
Phải chăng ngay từ đầu miệng giếng đã không có thùng gỗ và sợi dây thừng đã buông thõng xuống giếng từ trước rồi?