“Đúng vậy.”

Triệu Thác nói: “Nhiệm vụ của tôi cũng là yêu cầu tham dự tiệc cưới của Trần Bằng. Tôi đã tham gia rất nhiều phó bản rồi, xem ra cũng là người lớn tuổi nhất trong số mọi người ở đây. Đoàn kết hợp tác mới có thể nâng cao tỷ lệ sống sót của chúng ta, vậy để tôi làm đội trưởng nhé.”

“Lúc nãy tôi ngăn cản cô gọi điện thoại là vì nhân vật Trần Bằng này rõ ràng là nhân vật then chốt. Nếu cô gọi điện thoại, có thể sẽ tiến thẳng vào cốt truyện quan trọng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì chúng ta đều không kịp ứng phó. Thà rằng tìm hiểu rõ tình hình hiện tại đã rồi mới hành động sau.”

Tư duy của Triệu Thác rất mạch lạc rõ ràng, nữ sinh buộc tóc cao hai bên vừa nghe vừa gật đầu, thầm nghĩ thảo nào anh ta có thể sống sót qua nhiều phó bản như vậy. Cô ấy và bạn của mình đã tham gia hai phó bản rồi, nhưng mà vẫn còn quá xa vời để có thể đạt đến cấp 2.

Có người chơi kỳ cựu dẫn đội, đương nhiên là mấy người chơi trên xe chưa trải qua nhiều phó bản nguy hiểm sẽ chọn đi theo đội.

Triệu Thác rất hài lòng với phản ứng của những người khác: “Vậy thì thế này nhé, chúng ta hãy tự giới thiệu về bản thân trước để tiện hiểu biết lẫn nhau hơn, sau đó chúng ta sẽ hành động cùng nhau, cho dù có phải tách ra thì cũng phải đảm bảo mỗi nhóm có từ hai đến ba người, được không?”

Chàng trai trẻ bên cạnh anh ta nói: “Được được được, nhanh lên đi, tôi thấy chiếc xe này chạy thêm một lát nữa là sắp đến nơi rồi đấy.”

Triệu Thác nói: “Vậy để tôi bắt đầu trước, mọi người cứ làm theo cách giới thiệu của tôi, như vậy sẽ nhanh chóng hiểu biết nhau hơn. Tôi tên là Triệu Thác, điều này mọi người đã biết rồi, vì trong mắt nhau, chúng ta chỉ là sự tồn tại của những người xa lạ như bạn học ABCD, vậy thì chúng ta cứ gọi nhau bằng biệt danh trong game của mỗi người đi, như vậy sẽ dễ dàng phân biệt hơn.”

“Năm nay tôi 35 tuổi, đã tham gia phó bản vài lần, là một người chơi cấp 2, còn mọi người thì sao?”

Chàng trai trẻ ngồi bên cạnh anh ta lập tức nói: “Tôi đã sống sót qua ba phó bản rồi, lần này là lần thứ tư, bây giờ vẫn là cấp 1, tôi tên là Ỷ Thiên Đồ Long! Mọi người có thể gọi tôi là Đồ Long.”

Cậu ta còn rướn cổ nhìn về phía hàng ghế sau: "Mọi người đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ mọi người!"

Cái ID này vừa xuất hiện đã khiến 777 suýt ói mửa.

“Dị năng của anh là gì?” Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Diệc vọng đến từ ghế phụ, cắt ngang quá trình giới thiệu: “Triệu Thác.”

Anh ấy gọi tên Triệu Thác.

“Dị năng gì cơ?” Ỷ Thiên Đồ Long hơi ngạc nhiên.

“Cậu cũng là người chơi cấp 2 à?” Triệu Thác quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệc.

“Thẩm Diệc, người chơi cấp 1.”

Lời giới thiệu của anh ấy rất ngắn gọn: “Tôi từng nghe những người ở thành Bạch Ngân nói rằng người chơi từ cấp 2 trở lên đều có dị năng, vậy dị năng của anh là gì?”

Triệu Thác hơi trầm tư: “Cậu là người của thành Bạch Ngân…”

Tô Dao Linh cười thầm trong lòng.

Câu nói của Thẩm Diệc rất thú vị, anh ấy không nói mình đã trải qua bao nhiêu phó bản, nhưng lại nói rõ cấp bậc của mình. Điều này khiến người nghe suy đoán rằng anh ấy có thể là một người mới, hoặc cũng có thể là một người chơi cấp 1 có kinh nghiệm phong phú, đã tham gia vài phó bản, chẳng qua là quá gà nên đến nay vẫn chưa thể lên được cấp 2.

Hơn nữa, việc anh ấy nhắc đến mình là người của thành Bạch Ngân cho thấy rõ ràng rằng những người trên xe có khả năng được phân vào cùng một phó bản thì hầu hết đều là người chơi trong cùng một khu vực, nên dù thế nào cũng đã từng nghe đến cái tên này.

Nếu có ai muốn ra tay với anh ấy thì cũng phải cân nhắc đến hậu quả.

Nếu thành công thì cũng không có gì để nói, nhưng nếu không thành công, để anh ấy sống sót rời khỏi đây, vậy thì mối thù này đã kết rất sâu rồi.

Nhưng trên thực tế thì sao, Thẩm Diệc không phải là người của thành Bạch Ngân, chuyện dị năng cũng là do Tuyên Lưu nói cho anh ấy biết.

Xem ra có dân lừa đảo chuyên nghiệp vừa lên xe đã bắt đầu giở trò rồi.

Chỉ có kiểu người mới thật sự ngây thơ ngu ngốc như Ỷ Thiên Đồ Long mới không có chút cảnh giác nào, cứ thế bị người khác lấy được lòng tin chỉ bằng vài ba câu nói.

Hai người còn lại cũng vậy, thực sự chỉ liếc sơ qua là có thể nhận ra họ là người mới, hoàn toàn không có những suy nghĩ quanh co lòng vòng như Thẩm Diệc.

Nếu không phải Tô Dao Linh đã quen Thẩm Diệc từ trước thì nghe qua câu nói vô cùng xảo quyệt này của Thẩm Diệc sẽ không thấy sơ hở nào. Hơn nữa, anh ấy cũng không nói mình chính là người của thành Bạch Ngân, nên cũng không tính là nói dối, quả nhiên là một người rất thông minh.

Vì đã bị gọi tên, nên Triệu Thác đang muốn có được vị trí đội trưởng không thể nào từ chối. Vốn dĩ chính anh ta là người đề nghị mọi người tiết lộ thông tin, cho nên anh ta nói: “Tôi có dị năng hệ Thủy, nhưng năng lực của tôi vừa mới được kích hoạt, rất yếu, gần như không thể điều khiển được nguyên tố nước, mọi người có thể xem nhẹ nó.”

Ỷ Thiên Đồ Long kích động nói: “Vậy thì có phải là sau này tôi cũng có thể trở thành một dị năng giả mạnh mẽ không?”

Nữ sinh tomboy dội một gáo nước lạnh: “Cậu sống được đến lúc đó rồi hẵng nói.”

Tiếp theo chính là phần giới thiệu lần lượt.

Nữ sinh buộc tóc cao hai bên nói: “Tôi khá nhát gan, tôi tên là Tiểu Toàn, người chơi cấp 1, tôi và Phi Phi chỉ mới tham gia phó bản một lần, lần này là lần thứ hai.”

Phi Phi được nhắc đến chắc là nữ sinh có mái tóc rất ngắn, da màu bánh mật, dáng vẻ có hơi giống con trai, giọng điệu của cô ấy khá dứt khoát: “Tôn Phi Phi, cấp 1, Tiểu Toàn cũng đã nói rồi, hai chúng tôi đều không có kinh nghiệm gì cả, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để không kéo chân mọi người.”

Triệu Thác gật đầu, vỗ nhẹ người lái xe một cái: “Còn cậu thì sao?”

Người lái xe không nói gì nãy giờ khựng lại, giọng có vẻ căng thẳng: “Tôi tên là Chu Triệt, trước đây là tài xế taxi, 30 tuổi, tôi cũng chỉ mới tham gia một lần, tôi không hiểu rõ những thứ này là gì, chỉ, chỉ nghĩ có thể sống sót được là tốt rồi.”

Bởi vì vị trí ngồi, nên chỉ có Thẩm Diệc ngồi ở ghế phụ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người lái xe này. Mặc dù anh ta nói là mình 30 tuổi, nhưng trông anh ta rất khắc khổ, làn da thì thô ráp và đen sạm, khác với làn da màu bánh mật khỏe khoắn của Tôn Phi Phi, mà giống với kiểu đen do dầm mưa dãi nắng hơn.

Anh ta tập trung lái xe, dường như đây là việc duy nhất anh ta có thể làm.

Thực tế là anh ta đang rất căng thẳng, anh ta chả hiểu những người trên xe nói gì, chỉ biết mọi người cùng một đội, giúp đỡ lẫn nhau, tốt nhất là có thể cùng sống sót đến cuối cùng.

Bởi vì con đường núi này quá tối, quá quanh co và cũng quá đáng sợ.

Con đường phía trước như không có điểm cuối, nó cứ lượn quanh thân núi hết vòng này đến vòng khác, giống như một con rắn độc đang cuộn mình. Trên đường không một bóng người, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, cảm giác như sẽ có thứ gì đó đột ngột lao ra từ bên đường bất cứ lúc nào. 

7 người, cuối cùng đến lượt Tô Dao Linh giới thiệu.

777 ngồi chờ xem kịch hay, lúc Ỷ Thiên Đồ Long tự giới thiệu, hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau đều bật cười, mặc dù không cười thành tiếng.

Nếu cô gái Tô Dao Linh này thốt ra câu “Chào mọi người, tôi tên là 0518 Tôi Chưa Từng Phản Bội Đồng Đội”, cô sẽ biết thế nào gọi là cảnh tượng đứng chết trân tại chỗ vì quá ngại do bệnh trẻ trâu ở tuổi dậy thì gây ra.

777 đang rất mong chờ điều đó.

Tô Dao Linh nói: “Đây là phó bản thứ hai của tôi.”

Cô không nói cấp bậc của mình, quả nhiên là gian xảo.

Thông thường, người nói đây chỉ mới là phó bản thứ hai của họ đều sẽ bị người khác tự động mặc định là người mới cấp 1, càng không ai nghĩ rằng cô không chỉ đã là người chơi cấp 2, mà còn có cả dị năng rồi.

Ngay sau đó, Tô Dao Linh nói: “Tôi tên là Lộ Liêu Liêu.”

777: ?

Nếu Lộ Liêu Liêu còn sống, chắc chắn sẽ cảm ơn cô đấy.

Nó có dự cảm rằng, với cách chơi của Tô Dao Linh, Lộ Liêu Liêu sẽ nhanh chóng bị tổn hại danh tiếng cho mà xem.

“Xem ra độ khó của phó bản này không cao lắm.”

Triệu Thác trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ có một mình tôi là người chơi cấp 2, cấp bậc của mọi người lại thấp như vậy, chỉ cần chúng ta đoàn kết hợp tác, tin tưởng lẫn nhau, nhất định có thể bình an sống sót.”

Lời nói của anh ta cùng với việc nhanh chóng phân tích làm rõ tình hình lúc đầu, khiến trong lòng mấy người chơi mới cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Hiển nhiên, điện thoại di động là phương thức liên lạc giữa họ, mặc dù hiện tại vẫn chưa biết còn có người chơi nào khác hay không, nhưng ít nhất có thể xác định bảy người trên xe đều là người chơi.

Trong danh bạ điện thoại của mọi người đều có số điện thoại của nhau. Trong điện thoại của nữ sinh buộc tóc cao hai bên không có số của bạn A, vậy thì cô ấy chính là bạn A, điều này rất dễ hiểu. Mọi người lần lượt xác nhận số điện thoại của mình, sau đó đổi tên trong phần ghi chú thành tên hiện tại như họ đã giới thiệu với nhau.

Tất cả mọi người đều lấy điện thoại để gọi thử, nhưng không thể nào gọi được cho những số khác. Ngay cả khi họ liên lạc với nhau, cũng có thể do tín hiệu không ổn định nên dẫn đến chất lượng cuộc gọi rất tệ.

Bất kể là trên người hay trên xe, họ đều không tìm thấy sạc điện thoại. May là điện thoại vẫn đầy pin, hơn nữa loại điện thoại cổ lỗ sĩ dành cho người già này cũng có dung lượng pin lâu hơn điện thoại thông minh, chỉ cần không sử dụng điện thoại trong thời gian quá dài là được.

Vật tư trong xe cũng chỉ có bảy chai nước, vừa đủ mỗi người một chai.

Triệu Thác nói: “Chúng ta thử gọi điện thoại cho Trần Bằng trước đi.”

Thấy những người khác không phản đối, anh ta bèn bấm số trong danh bạ. Sau một hồi chuông bận kéo dài, điện thoại được kết nối, Triệu Thác bật loa ngoài.

“... Alo?”

Là giọng Trần Bằng, nghe hơi nhỏ.

“Là tôi, Triệu Thác đây. Chúng tôi sắp đến rồi, khi nào đến đó thì chúng tôi có thể tìm cậu ở đâu?”

Giọng nam trong điện thoại đợi vài giây mới đáp: “Mọi người đều đến hết rồi à?”

Quả nhiên, dù người chơi báo tên gì, ở trong mắt NPC, họ đều là bạn học đại học của cậu ấy, thậm chí cho dù Triệu Thác có nói "Tôi là bạn C đây” thì cũng vậy.

“Đúng vậy, mọi người đều ở cùng nhau.”

“Tốt, tốt, tôi ra đầu làng đợi mọi người…”

Triệu Thác lại hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

Giọng nói trong điện thoại: “Ừm... hả?”

Dường như giọng nói ở đầu dây bên kia hơi đãng trí: “À được, không sao đâu, tôi đã tìm được chỗ ở cho mọi người rồi, cứ đến nhà chú hai tôi ở tạm hai ngày. Bây giờ tôi ra đầu làng đón mọi người ngay đây.”

Triệu Thác ừ đáp, không chủ động cúp điện thoại.

Quả nhiên, giọng nói trong điện thoại nói tiếp: “Lúc mọi người đến thì đừng làm ồn quá, nhỏ tiếng thôi. Buổi tối, buổi tối nó sẽ đến đấy, nếu mọi người nhìn thấy thì…”

Bỗng nhiên, dường như từ một nơi khá xa ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, sau đó là lời trách mắng của một người đàn ông có chất giọng khá trầm và dày: “Tiểu Bằng, mày lại đang nói chuyện với ai đấy!”

“Con... bạn của con sắp đến rồi.”

“Người ngoài đến chỉ toàn mang theo xui xẻo! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có dẫn chúng nó về đây! Mày xem mấy ngày nay... nhỡ có chuyện gì xảy ra thì mày có thấy phụ lòng với tao và mẹ mày không? Chuyện cưới xin này nhất định không được xảy ra sai sót gì nữa, nếu không thì...”

Sau đó điện thoại bị cúp.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Điều này có vẻ không được phù hợp với những gì được đề cập trong thông tin họ nhận được, đó là người dân nơi đây có tính tình hiền lành chất phác.

Xem ra, người nhà của Trần Bằng không hoan nghênh họ lắm.

Xe bắt đầu xuống núi, có thể cảm nhận được sự thay đổi của phương hướng và cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh trăng càng ngày càng sáng, sáng đến mức khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi, vầng trăng tròn to lớn như một khuôn mặt người quái dị đang nhìn chằm chằm vào họ, dõi theo bước chân họ, lẳng lặng treo trên bầu trời.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu sáng những tảng đá đã đen sạm đi, cùng với cái cây đen sì mảnh khảnh, vặn vẹo mọc trên tảng đá, khung cảnh xung quanh khiến người ta rợn tóc gáy.

Chỉ nơi đây là không có mây, trăng sáng đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Lá cây khẽ lay động trong đêm tối, thân cây giống như hình người, khi nhìn thoáng qua, cứ ngỡ là một đám bóng đen cháy đen khắp người đang đứng ở trên sườn dốc, nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời trên chiếc xe van.

Một xe bánh mì nhân người (không phải).

*Xe bánh mì là cách gọi hình tượng trong tiếng Trung để chỉ loại xe van nhỏ, thường có hình dáng bo tròn giống cái bánh mì.

Tô Dao Linh lại nhớ đến những xác sống trên vùng đất hoang mà tàu điện ngầm đi qua.

Những người đã chết hàng ngàn năm từ các triều đại cổ xưa, những người bị chôn cất ở cùng một nơi, rốt cuộc là đang hiến tế cho ai vậy?

Có phải là cho tuyến tàu điện ngầm đó không?

Hay là thứ gì đó đằng sau tuyến tàu điện ngầm?

Là "hắn" sao?

Xe tiếp tục di chuyển về phía trước.

Ở khe núi cách đó không xa, đã có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của vài ngôi nhà, những bức tường trắng xóa bị những loại cây không rõ hình dạng bám đầy, những mái nhà đen ngòm dưới ánh trăng thỉnh thoảng lại hòa lẫn vào những hàng cây xung quanh.

Chiếc xe van đột nhiên phát ra tiếng phanh gấp chói tai, cứ như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người, dưới tác dụng của quán tính, tất cả mọi người trong xe đều bổ nhào về phía trước!

Đầu của Ỷ Thiên Đồ Long đập thẳng vào ghế phía trước, sưng lên một cục đỏ ửng, cậu ta chửi một tiếng “Đệch” rồi nói: “Chuyện gì vậy, anh lái xe kiểu gì thế hả?”

Giọng nói run rẩy của Chu Triệt vang lên: “Đằng, đằng trước, có, có cái gì đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play