[0412 Thẩm Diệc]: Ngày mai tôi vào phó bản, cô đi cùng không?
Vậy mà Thẩm Diệc lại muốn vào phó bản cùng cô.
Tô Dao Linh nhìn người chơi có ID Chột Mắt đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, khẽ mỉm cười.
Cày, sao lại không cày chứ?
Cô muốn cày lên trên, tranh vị trí cao hơn, để xem thử rốt cuộc cái người đã nhanh tay cướp trước tên ID mình định đăng ký là ai.
Phó bản thành phố có thể cho nhiều người tiến vào cùng lúc, nhưng với loại phó bản cá nhân như thế này, tối đa cũng chỉ được ba người cùng tham gia. Mà người quen tham gia sinh tồn cùng nhau thì tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.
Dù là ở đâu thì việc tập hợp thành một đội cũng luôn có lợi thế.
Vì vậy, Tô Dao Linh trả lời.
[0518 Tôi Chưa Từng Phản Bội Đồng Đội]: OK.
Thẩm Diệc luôn tự tin rằng mình là người kiểm soát tiết tấu trò chơi, nhìn cái ID trả lời mình.
Đột nhiên cảm thấy nguy cơ khi là đồng đội của đối phương bỗng tăng vọt lên.
Nhưng mà, anh ấy thích nguy hiểm.
Đây chính là lý do tại sao anh ấy chọn đi cùng cô gái này.
**
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết thế giới này là một sự tồn tại như thế nào, nhưng rất nhiều thiết lập tương tự như game đã giúp Tô Dao Linh, một game thủ kỳ cựu của thể loại game kinh dị, hòa nhập vào thế giới này với tốc độ nhanh hơn người bình thường.
Và cô cũng hiểu ra một điều rằng, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể an toàn.
15 ngày an toàn không chỉ làm chậm tốc độ thăng cấp vốn đã chậm hơn người khác của họ, mà còn dễ khiến người ta lơ là thả lỏng cảnh giác.
Hãy thử tưởng tượng mà xem, bạn nghỉ lễ chơi bời suốt 15 ngày rồi vừa quay lại đã phải tham gia một kỳ thi chết người.
Bạn nghĩ việc mình có thể thi tốt chiếm bao nhiêu phần trăm?
Cho nên, dù Thẩm Diệc không mời thì ngày hôm sau cô cũng sẽ tham gia phó bản.
Sau khi vào giao diện thông tin ảo và hoàn thành tổ đội với Thẩm Diệc, cảnh vật xung quanh cô bỗng trở nên tối đen như mực.
Đương nhiên, đối với thế giới bên ngoài thì cô đã bị “kéo vào” phó bản.
[Người chơi ‘0518 Tôi Chưa Từng Phản Bội Đồng Đội’, bạn đã tiến vào phó bản nhiệm vụ: Cô Dâu Hồ Ly.]
Ngay sau đó, trước mặt cô xuất hiện phần thuyết minh của phó bản.
Dường như thế giới này có rất nhiều loại phó bản khác nhau, người chơi mới tham gia lần đầu gọi là phó bản tân thủ, người chơi thành phố tổ đội tiến vào thì gọi là phó bản thành phố, còn những người chơi kỳ cựu, dù đi một mình hay đi theo đội thì các loại phó bản họ tham gia lại càng đa dạng hơn nữa.
Phó bản nhiệm vụ, đúng như tên gọi, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm chủ yếu.
Trong loại phó bản này, người chơi sẽ nhận được một nội dung nhiệm vụ chính, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì coi như đã hoàn thành phó bản, có thể rời khỏi phó bản và tiến hành quyết toán phần thưởng.
Nhiệm vụ này có thể được đưa ra theo từng giai đoạn, hoặc cũng có thể được đưa ra hết một lượt.
[Nhiệm vụ cuối cùng của phó bản này: Tham dự một buổi tiệc cưới.]
Thông tin được cho rất ít, chỉ vỏn vẹn sáu chữ.
Có lẽ là xem xét đến việc cấp bậc của Tô Dao Linh vẫn còn khá thấp, nên vừa bắt đầu đã giao luôn nhiệm vụ cuối cùng.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất đơn giản, chỉ cần tham dự là được, nhưng thông tin được cho càng ít thì càng khó phán đoán. Là kiểu tiệc cưới như thế nào thì mới được tính, tham dự đến khi nào thì được tính là hoàn thành nhiệm vụ, tất cả những điều này vẫn còn là ẩn số.
Ngay sau đó, Tô Dao Linh nghe thấy có âm thanh xung quanh.
Đó là tiếng côn trùng kêu rả rích vọng từ trong đêm khuya xa xăm, còn có tiếng bánh xe ma sát với mặt đất.
Chỉ thêm tí điểm thuộc tính vào thính lực mà đã đỉnh đến vậy sao?
Ngay sau đó, trong đầu cô xuất hiện thêm một số thông tin.
[Bạn là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, những người trên xe đều là bạn học của bạn, các bạn quen nhau qua một câu lạc bộ và có mối quan hệ rất tốt.]
Khung cảnh xung quanh dần hiện ra.
Cô đang ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc xe van đang di chuyển, bên ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, thỉnh thoảng có thể thấy ánh trăng yếu ớt chiếu sáng một vài hình ảnh, nhưng tất cả đều là đồng không mông quạnh, chỉ có cây cối rậm rạp.
Rõ ràng là chiếc xe này đang di chuyển ở vùng ngoại ô hoặc có thể nói là vùng núi.
Tình trạng đường xá không tốt lắm, xe xóc nảy liên tục, mà nhiệt độ ban đêm lại xuống rất thấp, Tô Dao Linh cúi đầu, thấy quần áo trên người mình cũng không phải là bộ quần áo đã mặc ở nhà trước đó, mà là một bộ đồ rất bình thường theo lối ăn mặc của sinh viên đại học: Áo khoác màu lạnh và quần dài màu tối.
Có hai nữ sinh đang ngồi ở hai bên trái phải Tô Dao Linh, trông cả hai đều khoảng hai mươi mấy tuổi, rất trẻ. Nữ sinh bên trái ăn mặc khá dễ thương, tóc buộc cao hai bên, nữ sinh bên phải thì già dặn hơn một chút, tóc ngắn hơn, trông giống như một cô nàng tomboy.
Hình như còn có hai bóng người đang ngồi ở hàng ghế giữa của chiếc xe van và trên vị trí lái xe và ghế phụ cũng có người.
Tô Dao Linh liếc qua là biết trên xe có tổng cộng 7 người.
Không gian của phó bản này thực sự rất kỳ diệu, xem ra còn sắp đặt sẵn thân phận cho họ nữa.
[Nơi các bạn sắp đến là quê của Trần Bằng, mặc dù nơi này hơi xa xôi hẻo lánh, hơn nữa còn cách biệt với thế giới bên ngoài, giao thông cũng không phát triển, nhưng nghe nói môi trường ở đây rất tốt, không bị ô nhiễm, người dân hiền lành chất phác, là một chốn Bồng Lai tiên cảnh.]
Nhờ ánh trăng le lói lọt qua kẽ mây, Tô Dao Linh mới có thể nhìn rõ được một phần khung cảnh bên ngoài.
Hẻo lánh, hoang sơ…
Không thấy bóng dáng công trình kiến trúc nào, chỉ có rừng rậm vô tận trên sườn núi, màu xám âm u đặc sệt như màu mực hòa lẫn với màu xanh lá cây đậm, sâu hơn nữa là một vùng tối đen không thể nhìn thấy gì, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy phía sau rừng cây kia đang ẩn chứa điều gì đó.
Rõ ràng là có ánh trăng, nhưng ánh trăng lại không chiếu tới những nơi âm u đó.
Nơi này nào phải cõi tiên, nơi đây chỉ là một ngọn núi hoang vu quái dị mà thôi.
Cả màn hình đều viết hai chữ “Chạy mau”.
Chiếc xe lắc lư xóc nảy trên con đường đất vòng quanh núi, cảnh vật thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng cũng chỉ là những cảnh tượng đó. Sườn núi không người, rừng rậm ẩn khuất, tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng động lạ vụt qua tai, có lẽ là tiếng bánh xe nghiến phải đá vụn, hoặc cũng có thể là tiếng kêu kỳ quái do thứ gì đó phát ra.
Mà những tiếng kêu thấp thoáng kia, không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, nó vừa giống như tiếng cười the thé của con người, lại vừa giống như tiếng kêu của động vật lẫn trong tiếng gió, xuyên qua những rừng cây rậm rạp, lướt qua tai họ.
[Cậu bạn Trần Bằng của mọi người đã đi thêm một bước trong hành trình cuộc đời, cậu ấy sắp kết hôn rồi. Nghe nói đối tượng là một cô gái cùng thôn do bố mẹ giới thiệu, cũng là thanh mai trúc mã quen từ thuở nhỏ với cậu ấy.]
[Bạn không biết tại sao Trần Bằng lại mời nhiều bạn bè đến tham dự đám cưới của mình như vậy, có lẽ là do quan hệ của các bạn thực sự rất tốt, hoặc cũng có lẽ là do bản thân cậu ấy có một nỗi sợ hãi khó hiểu đối với quê nhà đã hơn mười năm chưa về. Đúng vậy, khi nhận được điện thoại từ gia đình, nói đến việc phải về quê, bạn đã nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt cậu ấy một cách rõ ràng.]
[Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Trần Bằng đã rời thôn đến nơi khác học tập, bình thường cũng luôn ở nội trú trong ký túc xá, rất ít khi nghe cậu ấy nhắc đến người nhà, nhưng các bạn đều biết một điều, bây giờ trong nhà cậu ấy chỉ còn lại cậu ấy và bố cậu ấy.]
Những thông tin này, dù là Trần Bằng hay quê của cậu ấy, dường như đều tiết lộ ra một điều gì đó không lành và kỳ quái.
Lúc này, mọi người trong xe đều im lặng, quan sát những người bên cạnh mình, đặc biệt là hai nữ sinh ngồi bên trái và bên phải Tô Dao Linh, khi nhìn về phía cô thì trên mặt họ đều mang theo vẻ cảnh giác.
Nhưng khi họ nhìn nhau, trong mắt lại có sự trao đổi gì đó, dường như là người quen.
Cũng may hai người ngồi ở hai bên trái phải Tô Dao Linh là nữ sinh, nếu là một cặp tình nhân thì cô sẽ trở thành bóng đèn cao áp duy nhất trong chiếc xe này.
Cô không để ý đến ánh mắt của hai người kia, mà là kiểm tra xem trên người mình có gì.
Vì quần áo đã đổi, vậy thì đồ vật chắc cũng thay đổi theo rồi.
Tốt nhất là có đồ gì đó dùng để phòng thân, kiểu như cái xà beng, cái kéo hay mấy đồ đại loại như thế là tốt nhất.
777: “... Sao tôi cứ cảm thấy không phải là cô muốn có công cụ phòng thân, mà là muốn có công cụ gây án vậy.”
Rất thất vọng, Tô Dao Linh không tìm thấy bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào trên người mình.
777: “Không có vũ khí nguy hiểm mới hợp lý chứ! Thiết lập nhân vật của cô ở đây chỉ là một nữ sinh viên đại học bình thường thôi!”
777 liên tục móc mỉa ném đá trong lòng, nhưng Tô Dao Linh chỉ coi như không nghe thấy.
Tuy nhiên, cô lại tìm thấy một chiếc điện thoại di động đời cũ.
Kiểu dáng của chiếc điện thoại này khá lỗi thời, không phải là điện thoại thông minh, Tô Dao Linh chỉ có thể suy đoán dòng thời gian của phó bản này không phải là thời đại công nghệ hiện đại mà cô quen thuộc.
Loại “điện thoại cục gạch” cổ lỗ sĩ này, chức năng đơn giản, chỉ có nghe gọi, nghe radio và phát nhạc đã tải xuống.
Tô Dao Linh nhìn vào danh bạ điện thoại, bên trong có một vài thông tin liên lạc của bạn học, nhưng điều kỳ cục chính là ghi chú ở trên lại là “Bạn A”, “Bạn B”, “Bạn C”...
Chỉ có mỗi người liên lạc “Trần Bằng” là được ghi rõ tên thật.
[Vì phải chuẩn bị tiệc cưới nên Trần Bằng đã về quê trước ba ngày, còn các bạn sắp đến thôn của cậu ấy, gặp cậu ấy, cậu ấy đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi hết rồi, tiệc cưới sẽ được tổ chức vào ngày kia.]
Nói cách khác…
Ít nhất là họ phải ở lại đây đến ngày kia.
Hoặc nói một cách không mấy lạc quan là họ phải sống sót đến ngày kia.
Hai nữ sinh ngồi hai bên trái phải thấy Tô Dao Linh tìm được điện thoại trên người, lúc này mới phản ứng lại, cũng lập tức kiểm tra đồ dùng cá nhân của mình.
Cả hai đều phát hiện mình cũng có một chiếc điện thoại di động.
Tín hiệu điện thoại không tốt lắm, chỉ có một hai vạch sóng, sau khi tìm thấy điện thoại, phản ứng đầu tiên của nữ sinh buộc tóc cao hai bên chính là gọi điện báo cảnh sát.
Trong xe rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, vì vậy âm thanh cô ấy bấm số trên bàn phím rất dễ bị những người chơi có thính giác được tăng cường nghe thấy.
Đặc biệt là Tô Dao Linh đang ngồi ngay bên cạnh cô ấy.
Điện thoại không gọi được, có lẽ là do vấn đề tín hiệu, hoặc có lẽ là do nguyên nhân khác, cô ấy bấm loạn xạ vài số điện thoại, toàn là số không tồn tại và không liên lạc được.
Nữ sinh cúp điện thoại, lựa chọn gọi cho một người tên là “Bạn B” trong danh bạ.
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông đơn giản vang lên dồn dập, âm thanh phát ra từ hàng ghế phía trước họ, tức là hàng ghế giữa của chiếc xe van.
Bên trong xe van bật một ngọn đèn xe màu vàng lờ mờ không quá sáng, người phía trước cầm điện thoại, sau khi bắt máy thì quay đầu lại: “Là cô gọi à?”
Nữ sinh buộc tóc cao hai bên gật đầu: “Anh, anh là bạn B sao?”
“Đúng vậy.”
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, trông khá chững chạc, mặt dài, hơi gầy và có giọng nói rất mạnh mẽ: “Cô có thể gọi tôi là Triệu Thác.”
Nữ sinh buộc tóc cao hai bên lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao những số điện thoại khác lại không gọi được?”
Nữ sinh tomboy ngồi bên kia Tô Dao Linh nói: “Chắc chắn là chúng ta không thể cầu cứu bên ngoài, mà phải dựa vào chính mình. Cậu thử gọi điện thoại cho Trần Bằng xem, có lẽ sẽ có chút thu hoạch gì đấy.”
“Đợi một chút.”
Người tên Triệu Thác lên tiếng ngăn cản họ: “Trần Bằng là nhân vật chủ chốt của phó bản này, cũng liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ của chúng ta.”
Anh ta liếc nhìn phía trước và phía sau một lượt, thấy không ai phản bác, bèn nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm thì mọi người trên xe đều là người chơi cả phải không?”
Hành khách ngồi cạnh Triệu Thác lên tiếng, đó cũng là một người đàn ông, cậu ta có giọng nói khá trẻ và mang vẻ nghi ngờ: "Anh nói vậy, lỡ như trên xe có người không phải là người chơi thì chẳng phải sẽ bị người khác nghi ngờ là chúng ta có vấn đề về đầu óc sao?"
“Cậu là người mới à?” Triệu Thác hỏi ngược lại.
Khí thế của chàng trai trẻ yếu đi: “Đúng, đúng thì sao chứ, nhưng ít nhất tôi cũng đã sống sót ra khỏi phó bản trước đấy nhé!”
“Vậy thì cũng bình thường thôi.”
Triệu Thác lắc đầu: “Trong thế giới phó bản như thế này, không chỉ thời gian và không gian bị bóp méo, mà cả những nhân vật hay thậm chí là quỷ quái trong phó bản đó đều sẽ cho rằng chúng ta và bọn họ là những người cùng một thế giới. Những gì chúng ta nói về người chơi, phó bản hay thậm chí là những cái tên kỳ quặc do người chơi tự đặt, khi chúng ta nói ra thì bọn họ cũng sẽ không thấy kỳ quái chút nào, hoặc nói cách khác, họ không nhận ra sự kỳ quái đó."
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe bỗng vọng đến từ ghế phụ phía trước: “Nhận thức bị bóp méo sao?”
Tô Dao Linh nghe ra được đó là giọng của Thẩm Diệc, xem ra trên chiếc xe này đều là người chơi.
“Có lẽ vậy, cái thế giới quỷ quái này, đến bây giờ chúng ta cũng không biết là thứ gì đang điều khiển chúng ta, sống sót mới chính là mục tiêu duy nhất.”
Triệu Thác nói: “Đây là một phó bản nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể rời đi. Tôi nghĩ, nhiệm vụ của mọi người cũng giống nhau hết cả nhỉ?”
Nói xong, anh ta quay đầu lại, nhìn ba nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau, chờ đợi câu trả lời của họ.
Tô Dao Linh rất lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Tính cách của nữ sinh buộc tóc cao hai bên thì hơi do dự thiếu quyết đoán: "Tôi cảm thấy... nhiệm vụ này có vẻ khá đơn giản nhỉ? Tôi nghe nói Tân Thủ thường sẽ không bị phân vào những phó bản quá nguy hiểm đâu."
Nữ sinh tomboy buột miệng nói: “Chắc là vậy, chỉ cần tham dự xong tiệc cưới của Trần Bằng là được, tôi thấy muộn nhất là ngày kia, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì là được.”