777 cho rằng thứ thực sự khiến trò chơi quyết định đánh giá Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7 là độ khó cấp SS, chính là do sự tồn tại trong vết nứt kia, cái bóng đen khủng bố, bí ẩn và mạnh mẽ đã "đi ngang qua" nơi đó.

Tuy nhiên, nó lại có một cảm giác rất kỳ quái, dường như cái bóng đen kia bị thương rất nặng, khiến nó cảm thấy vừa mạnh mẽ lại vừa yếu ớt.

Có lẽ mạnh mẽ là đối với những sinh vật như chúng nó, còn yếu ớt chỉ là so với trạng thái vốn có của cái bóng mà thôi.

Ngay từ khi mới bắt đầu Tô Dao Linh đã đụng phải phó bản khó thế này, thật sự không biết là may mắn hay xui xẻo.

Nói tóm lại, những phó bản về sau chắc chắn sẽ không còn khó và nguy hiểm như thế này nữa, hầu hết người chơi cấp thấp như [Tân Thủ] và [Tân Binh] sẽ bị kéo vào những phó bản cấp C hoặc cấp D.

"Nhưng mà..."

Hiếm khi 777 chủ động đưa ra yêu cầu với Tô Dao Linh: "Trong mỗi thành phố đều có một nơi gọi là khu treo thưởng, hoặc sảnh treo thưởng, chức năng giống nhau, là nơi tìm kiếm bạn bè thất lạc, người thân, v.v…"

"Cô có thể đăng một tờ thông báo tìm người giúp tôi không?"

Không ngờ 777 lại có người muốn tìm, Tô Dao Linh lập tức nổi hứng: "Nói nghe xem nào."

777 do dự, nhưng đây chính là lý do mà nó nhất định phải rời khỏi tàu điện ngầm số 7, dù nó rất lo Tô Dao Linh sẽ lấy chuyện này ra để uy hiếp mình, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Tìm một cô gái, 22 tuổi... có lẽ bây giờ không phải độ tuổi đó nữa rồi, trong tàu điện ngầm không có lịch…"

Nó nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Hơn 22 tuổi, không giới hạn độ tuổi, tên là... Tên là gì nhỉ…"

777 nỗ lực tìm kiếm ký ức mà nó đã bảo vệ rất kỹ trong đầu: "Tên là Lâm Tiểu Tiêu, nếu có giấy bút, tôi có thể vẽ một bức chân dung cho cô, cô ấy chắc chắn đã tham gia trò chơi từ rất sớm, nếu cô ấy chưa chết, hãy bảo cô ấy liên hệ với cô."

Tô Dao Linh hỏi: "Con gái mày à?"

777: "?"

"Dù cô là một chủ nhân đê tiện, vô sỉ, cực kỳ mưu mô, nhưng tôi cảm thấy cô vẫn rất tốt bụng, nếu không cô đã chẳng bảo vệ bạn mình. Có lẽ trong mắt cô, tôi là một hồn ma xấu xa…"

Giọng nói bi thương của 777 vang lên: "Nhưng tôi hy vọng cô đừng ngăn cản chuyện này vì định kiến với tôi, tôi đã từng nói với cô, lý do tôi nhất định phải ra ngoài chính là để tìm cô ấy. Việc này đối với cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, tất nhiên tôi sẽ không để cô giúp không công, chỉ cần cô tìm được cô ấy giúp tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình báo đáp cô."

"Trước khi tôi chết, mặc dù hầu hết ký ức đã bị tôi vứt bỏ trong lúc chạy trốn nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ký ức về cô ấy. Khi đó, bọn tôi cùng ở trong một phó bản cực kỳ nguy hiểm."

"Tôi nhớ mang máng, vì lâu rồi không có gì ăn, tôi lại bị thương, cho nên cô ấy đã ra ngoài tìm thức ăn, lúc quay lại thì mình đầy vết thương, ôm lấy tôi nói xin lỗi, đáng lẽ tôi phải là người xin lỗi cô ấy mới đúng. Ra ngoài tìm đồ ăn là việc cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải vì tôi bị thương quá nặng…"

"Đoạn ký ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ về cô ấy là khoảnh khắc cô ấy bị một con quái vật kéo đi, trước khi bị kéo đi vẫn còn quay đầu lại nhìn tôi."

"Lúc đó cô ấy đã giấu tôi vào một nơi bí mật, nên không bị quái vật phát hiện. Mặc dù tôi vẫn sống thêm được một thời gian, nhưng cuối cùng cũng chết thôi. Tôi từng nghĩ, có lẽ cô ấy cũng đã chết rồi. Thế nhưng trong ký ức của một hành khách mà tôi từng nuốt chửng, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, điều đó chứng tỏ cô ấy vẫn còn sống. Vì vậy, tôi muốn rời khỏi tàu điện ngầm, ra ngoài tìm cô ấy."

777 nói một cách chân thành.

Tô Dao Linh hỏi: "Vậy mối quan hệ của hai người là…"

777: "Cô ấy là bạn gái của tôi."

Tô Dao Linh: "...?"

Cô ngập ngừng hỏi: "Là...bách hợp à?"

Tiếng nói trong chiếc vòng cổ im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói giận dữ của 777 vang lên: "Ai nói với cô rằng tôi là con gái?"

"Mạnh Âm là con gái còn gì?"

"Mạnh Âm đúng là con gái…"

Nó không nhịn nổi bắt đầu mắng: "Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến 777 tôi chứ!"

Tô Dao Linh gật đầu: "Bà chị, lời chị nói rất có lý."

777 đã hoàn toàn từ bỏ việc sửa lại cách gọi của cô: "Dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện tày trời hay bất hợp pháp gì, cũng chẳng có cái bẫy nào. Mạng sống bây giờ của tôi đều nằm trong tay cô, nếu cô có thể tìm được cô ấy, cô bảo tôi làm gì cũng được."

Chỉ là một tờ thông báo tìm người thôi, nếu thực sự có chức năng tìm người như vậy, cô cũng muốn thử tìm xem những đồng đội trước kia của mình có còn sống hay không.

Giang Lăng là một người thông minh, đi phó bản với người thông minh, có thể tiết kiệm thời gian và công sức.

Nhưng mà…

Tuyên Lưu nói: "À, là thế này, muốn tìm người, chức năng tìm người cần phải đến sảnh treo thưởng, đúng là chúng tôi có chỗ đó."

Trên khuôn mặt non nớt của cậu ấy lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Nhưng mà, nhưng mà muốn kết nối mạng thì phải trả phí, mà giá của mạng cục bộ và mạng toàn cầu thì lại càng..."

Cho nên kết luận là: với tình trạng hiện tại của bọn họ thì hoàn toàn không có cách nào đăng tin tìm người, cũng chẳng thể nhận được thông tin từ người khác.

777 nói: "Tô Dao Linh, nghe tôi nói, nghe tôi nói, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã chọn ở lại thị trấn nghèo khổ nhỏ bé của Tiểu Tuyên. Nếu Tiểu Tiêu mà chết, tôi sẽ liều mạng với cô."

Tô Dao Linh lại khá lạc quan: "Mày đừng gấp, người tên Thẩm Diệc kia trông không giống kẻ vô dụng đâu. Thêm cả tao nữa, chỉ cần bọn tao vượt qua một phó bản, Tuyên Lưu sẽ có tiền nạp mạng thôi, sau đó tìm người cũng không muộn."

Sau khi đăng ký mã số người chơi, bọn họ có thể kết bạn với nhau, chỉ cần thoát khỏi phó bản, lại không bị thiết bị chắn thông tin che khuất, người chơi có thể sử dụng chức năng bạn bè để trò chuyện từ xa.

Tô Dao Linh quay về căn nhà của mình, điều kiện chỗ này cũng tàm tạm. Tuyên Lưu không yêu cầu cô trả tiền thuê nhà, nhưng cô nhìn dáng vẻ nghèo túng của thằng bé thị trưởng này, cuối cùng vẫn quyết định đưa 1000 vàng cho cậu ấy mượn trước để xoay xở.

Lúc Tuyên Lưu nhìn thấy Tô Dao Linh - một người chơi mới đăng ký, lại tiện tay chuyển 1000 vàng cho mình, cậu ấy: ?

Cậu ấy suýt tưởng rằng chị gái tốt bụng này, người mà cậu ấy chỉ mới gặp một lần đã đưa hết tài sản cho mình.

Ai ngờ Tô Dao Linh lại nói: "Không sao, tôi còn 9000 vàng nữa, tạm thời vẫn chưa có nhiều tiền, cậu cứ yên tâm mà phát triển, cố gắng vượt qua thành Bạch Ngân càng sớm càng tốt."

Tuyên Lưu: "?"

Cậu ấy bỗng dưng không biết nên để ý đến chỗ nào trước: Là chuyện Tô Dao Linh vẫn còn 9000 vàng hay là mục tiêu mà cô giao cho mình là phải vượt qua cả thành Bạch Ngân.

Mãi cho đến khi Tô Dao Linh rời đi, Tuyên Lưu vẫn còn cảm thấy lơ tơ mơ.

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự nhặt được một đại thần sao?

Chỉ bằng cách đứng bên đường chào mời, lôi kéo người sao?

**

Tìm người giúp 777 cũng không phải chuyện gì phiền phức, chỉ cần đăng một thông báo treo thưởng, nếu đối phương còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ vào sảnh treo thưởng, chỉ cần tìm kiếm tên mình là có thể nhìn thấy.

Chỉ cần người chưa chết là được.

Không phải ai cũng đến sảnh treo thưởng mỗi ngày, nhưng người chơi luôn phải vào phó bản, luôn phải gặp đủ kiểu người. Trong phó bản không thể liên lạc hay thêm người chơi khác, nhưng sau khi ra ngoài, nhất định sẽ đến sảnh treo thưởng.

Dù là tìm kẻ thù, tìm bạn bè thất lạc, hay đơn giản chỉ để nhận nhiệm vụ treo thưởng kiếm chút tiền, nói tóm lại, sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Giống như Tô Dao Linh, cô vẫn đang chờ đợi sau khi nơi này có mạng, có thể kiểm tra tung tích của đám người Giang Lăng, Đàm Thanh.

Mặc dù lúc đó bọn họ đã lên nhà ga rồi biến mất, nhưng cô không thể chắc chắn rằng phía sau không có nguy hiểm, cũng không thể chắc chắn rằng họ còn sống sót.

Ngoài ra, nghe nói sảnh treo thưởng còn là nơi tụ hội thông tin của một thành phố, có lẽ có thể tra được tin tức liên quan đến Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7, hoặc thông tin về những phó bản tương tự. Dĩ nhiên, không cần dùng đầu óc cũng có thể hiểu, những tình báo và thông tin hữu ích chắc chắn sẽ không miễn phí.

Vì vậy, cô cần thêm nhiều vàng và Đá Sương Mù.

Bí ẩn lớn nhất của Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7 chính là: Vì sao đến bây giờ cô vẫn không cảm nhận được mình bị ô nhiễm? Tại sao sức mạnh có thể thiêu rụi toàn bộ đám xác sống kia lại cố ý bỏ qua cô?

"Hắn" ở trong miệng người giấy có phải chính là "bố" trong miệng Cục Tròn hay không?

Nhận thức và hệ thống ngôn ngữ của Cục Tròn đều đến từ 777, trong miệng nó, "bố" đang tìm "mẹ", nghe qua thì có vẻ vô hại, nhưng trong miệng người giấy, lại là "hắn" cực kỳ nguy hiểm đã đánh dấu cô, hơn nữa còn sẽ "hủy diệt và nuốt chửng" cô.

Lời nói của Cục Tròn rất giống một đứa trẻ, nghe qua cũng có vẻ vô hại, nhưng nếu thật sự coi nó là một đứa trẻ, thật sự cho rằng chuyện này "vô hại" thì cô đúng là quá ngốc rồi.

Nhận thức của Cục Tròn chỉ đơn giản và non nớt như vậy thật sao?

Còn nhận thức của "hắn" thì sao?

Cô chưa từng gặp "hắn", nhưng cô có thể chắc chắn rằng, ở một chiều không gian khác, "hắn" đã từng gặp cô.

"Hắn" không phải con người, không có tình thân, tình yêu hay những cảm xúc khác của con người. Có lẽ "hắn" có những cảm xúc đó, nhưng tất cả chỉ là con người dùng hệ thống nhận thức của chính mình để mô tả cảm xúc của "hắn", giống như dùng từ "màu đỏ" để định nghĩa một màu sắc, đồng thời bạn cũng có thể dùng từ "màu xanh lá" để định nghĩa cùng một màu sắc đó.

Cho nên, định nghĩa và nhận thức về sự nguy hiểm hay an toàn, có lẽ trong mắt "chúng" cũng vô cùng hỗn loạn.

"Hắn" không có lý do gì để "giúp đỡ" cô, cho nên Tô Dao Linh cho rằng, dấu ấn và việc bị "hắn" theo dõi, có thể sẽ mang rắc rối đến cho cô.

Thậm chí, có lẽ trong mắt "hắn", "giúp đỡ" thật sự là giúp đỡ, mà cũng có thể là tổn thương, tất cả chỉ phụ thuộc vào cách "hắn" định nghĩa mà thôi.

Cấp bậc hiện tại của cô quá thấp, còn chẳng thể chen chân vào bảng xếp hạng, nhưng sau khi thuộc tính được tăng cường, cô có thể cảm nhận rõ ràng thể lực của mình đã mạnh lên rất nhiều.

Xem ra, nếu cấp bậc không đủ cao, khi gặp phải người chơi cấp cao, bản thân cũng có khả năng bị áp chế.

Huống chi, nếu có một ngày thật sự bị "hắn" tìm tới, cô lấy gì để tự bảo vệ bản thân đây?

Dựa vào [Cuốn Sách Điên Cuồng] để tự bạo thì chỉ có thể đối phó với bầy xác sống kia, còn Cục Tròn có liên quan đến "hắn", thậm chí còn có thể phá vỡ kết giới của [Cuốn Sách Điên Cuồng] dễ dàng, cô không nghĩ "hắn" sẽ sợ thứ đó.

Hơn nữa, cái vết nứt kia, trong phút chốc đã tiêu diệt hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí còn có thể tiêu diệt nhiều xác sống hơn nữa, sức mạnh như vậy, hoàn toàn không phải là thứ mà hiện giờ cô có thể chống lại.

Thế này thì sao được chứ? Là một người chơi có dị năng Hành Hung, sao cô có thể để người khác có cơ hội đánh mình chứ?

Bởi vậy, cô nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn.

777 chợt rùng mình.

Xong rồi, hình như vị chủ nhân ác ma này đã không còn hài lòng với việc chỉ đánh bại mấy con quái vật bình thường nữa rồi.

Ngay lúc này, bảng tin hệ thống hiện lên, thông báo Tô Dao Linh nhận được một tin nhắn.

Một tin nhắn mà cô rất mong đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play