Trong số những người chơi vào thời kỳ đầu, đã hình thành khá nhiều tổ chức lớn nhỏ khác nhau.  

Một trong số đó chính là công hội Thành Chủ.  

Đây là một công hội tư nhân, nhưng lại có rất nhiều thành chủ gia nhập. Một thành chủ mới không có bất kỳ bối cảnh nào, con đường duy nhất chính là gia nhập công hội Thành Chủ, lựa chọn một phe và trở thành thuộc hạ của các thành chủ khác.  

Còn những thành chủ kỳ cựu sẽ dẫn dắt thành chủ mới cùng phát triển thế lực, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ cho phép thành chủ mới tách ra, thành lập thành phố sống sót của riêng mình, tất nhiên những thành phố này thường sẽ trở thành thành phố trực thuộc, lệ thuộc vào sự quản lý của thành chủ cũ.  

Ví dụ như thành Bạch Ngân, dưới trướng có hàng chục thành phố trực thuộc, là một thành phố sống sót có thế lực cực kỳ khổng lồ, hiện tại đứng thứ 12 trên bảng xếp hạng toàn cầu.  

Sự kiêu ngạo của Trần Đại chính là bắt nguồn từ đây.  

Thật ra vận may của Tô Dao Linh không tệ, cô vừa rời khỏi phó bản tân thủ, thế giới đã dẫn cô đến thẳng một thành phố chính, chứ không phải thành phố trực thuộc.  

Phúc lợi và đãi ngộ ở đây đều vô cùng ưu đãi.  

Để chuẩn bị cho đợt "mở cửa toàn cầu", thành Bạch Ngân vừa mới hoàn tất một đợt mở rộng quy mô, nhằm có thể chứa được lượng lớn người chơi mới đổ về. Hiện tại, trạm kiểm soát nơi Tô Dao Linh đang đứng chỉ là trạm kiểm soát tạm thời, mà những trạm như thế này có tới hàng trăm cái bao quanh toàn thành phố.

Thành phố mà Tô Dao Linh đang ở có dân số lên tới hàng triệu người, dù chỉ sống sót được một phần nghìn thôi cũng đã có mấy trăm nghìn người, huống chi là những khu vực có dân số hàng chục triệu dân.

Không phải ai cũng có đánh giá "phản công hủy diệt" trong phó bản tân thủ giống như cô.

Chỉ cần sống sót qua 10 phút đầu tiên, nếu người chơi có tí đầu óc, không tự tìm đường chết thì việc vượt qua phó bản tân thủ rất dễ dàng.

777 tổng kết: Thằng nhóc kia đứng ven đường lôi kéo người khác, đây là hành động ngu ngốc nhất. Vì sao cậu ấy lại lôi kéo người? Điều này chứng tỏ thành phố của cậu ấy tệ đến mức ngay cả thế giới này cũng không thèm phân phối người chơi cho cậu ấy. Cậu ấy hoàn toàn có thể gia nhập công hội Thành Chủ rồi từ từ phát triển. Nếu cậu ấy không làm vậy, chỉ có một khả năng duy nhất…

Cậu ấy đã bị người ta đuổi ra khỏi thành.

777 nói: Loại hố lửa đó, cô cũng muốn nhảy vào à?

Không ngờ Tô Dao Linh lại trả lời: Nếu không thì sao? Mày có thể đưa tao tới thành Hắc Cốt sao? Hay mày nghĩ gã béo xấu xa này sẽ tử tế đến mức dẫn tao đi?

777: ...

Tô Dao Linh nói: "Vậy thì đi thôi."

Lúc này, cây kim trong tay cô đã đâm xuyên qua da của Trần Đại, gã béo này không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cô, lùi dần về phía sau hàng ngũ.

Khi họ đi ngày càng xa, một giọng nam trầm thấp, dễ nghe đột nhiên vang lên.

"Chờ đã."

Tuyên Lưu giật mình, tim giật thót, chẳng lẽ có người muốn cướp mất cư dân mà cậu ấy vất vả lắm mới lôi kéo được sao?

Cậu ấy quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao ráo, đường nét rõ ràng, ánh mắt hẹp dài, toát ra áp lực nặng nề, giữa một đám người lấm lem nhếch nhác, chỉ có anh ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen sạch sẽ.

Người đàn ông ấy bước ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng đến trước mặt bọn họ: "Tôi cũng có hứng thú với nơi cậu nói, tôi có thể đi cùng không?"

Tuyên Lưu chẳng cần suy nghĩ, gật đầu như gà mổ thóc: "Có thể, có thể, có thể!"

Dường như cậu ấy hoàn toàn không có bất kỳ yêu cầu nào đối với người cư dân này.

Thế nhưng Tô Dao Linh lại cảm thấy người đàn ông đang bám sát sau lưng, luôn dõi theo cô kia có gì đó không ổn. Trong tình cảnh hiện tại, bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ không chủ động đứng ra xin đi cùng bọn họ. Tuy nhiên, cô cũng không có ý định nói chuyện nhiều với anh ấy.

Đi được khoảng 300 mét, đoàn người đã biến mất khỏi tầm mắt, xung quanh chỉ còn lại sương mù trắng xóa. Tuyên Lưu cảm nhận một chút rồi nói: "Tới đây là có thể mở cổng truyền tống rồi, nhưng mà người này..."

Cậu ấy đang nói đến Trần Đại.

Trần Đại là người của thành Bạch Ngân, cậu ấy chắc chắn không muốn mang gã theo.

“Tôi chỉ có thể mở cổng truyền tống một lần mỗi ngày. Lát nữa qua bên kia, tôi sẽ dẫn các cô đi đăng ký, có lẽ điều kiện hơi đơn giản, nhưng các cô cứ yên tâm, sau này phát triển ổn định rồi, thành phố của chúng ta nhất định sẽ trở thành thành phố lớn số một khu vực!" Khuôn mặt cậu ấy lộ ra nụ cười lạc quan rạng rỡ.

Tô Dao Linh buông tay, thu lại cây kim bạc đã biến thành thẻ bài cất vào trong không gian, gã béo kia lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám nói một câu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải về gọi người tới báo thù.

Tuyên Lưu đứng ở khoảng đất trống trước mặt Tô Dao Linh, loay hoay một lúc, "bụp", không gian ngay trước mặt xuất hiện một cánh cửa gỗ.

Đó là một cánh cửa gỗ đóng kín, không có tường, cứ thế dựng đứng giữa không trung, vừa đơn sơ vừa kỳ diệu.

Tuyên Lưu ngại ngùng nói: "Ờ... cái này có hơi đơn giản, nhưng cứ dùng tạm vậy."

Cậu ấy mở cửa, nhường cho Tô Dao Linh và người đàn ông kia vào trước, sợ họ đổi ý giữa chừng. Đợi khi thấy hai người đã bước vào, cậu ấy mới vội vàng chạy theo.

Ngay khi cậu ấy vừa bước qua, cánh cửa gỗ biến mất.

Nửa phút sau, Trần Đại dẫn theo người đuổi tới, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng ai cả.

Gã tức đến mức lập tức quay về báo cáo cho bộ phận an ninh, yêu cầu xóa sổ chương trình hướng dẫn của Tô Dao Linh, đồng thời yêu cầu đưa cô vào danh sách truy sát.

Nhưng mà…

Gã lại nhận được câu trả lời rằng, việc thêm người vào danh sách truy sát đã thất bại!

Trần Đại không hiểu: "Tại sao? Không phải máy móc của chúng ta đã kiểm tra cô ta rồi sao?"

Nhân viên của bộ phận an ninh lạnh lùng liếc gã: "Người chơi này chưa từng được ghi vào cơ sở dữ liệu của thành phố, nên chúng tôi không có cách nào xác định thân phận của cô ấy."

Chỉ khi người chơi bước vào thành phố thuộc về mình lần đầu tiên, mới có được một mã ID độc nhất vô nhị cùng với thẻ căn cước số hóa. Dù sau này có đi đâu, đến bất kỳ thành phố nào thì đây cũng là phương thức duy nhất để nhận diện người chơi.

Bởi vì sự tồn tại của dị năng nên có thể thay đổi ngoại hình, giọng nói cũng có thể thay đổi, nên không thể dựa vào những yếu tố đó để xác định danh tính, càng không thể sắp xếp bảng xếp hạng người chơi.

Chỉ có mã số độc lập, mới là dấu hiệu quan trọng nhất để thế giới nhận diện một con người.

Trần Đại lắc đầu lẩm bẩm: "Không thể nào, nếu cô ta thực sự chưa từng ghi danh vào thành phố, sao lại có thể lên tới cấp 2 rồi?"

Sau khi hoàn thành phó bản đầu tiên, người chơi bắt buộc phải trải qua thời gian chuyển tiếp tại thành phố dành cho người sống sót, mới có thể vào phó bản thứ hai và tiếp tục thăng cấp. Hơn nữa, nếu muốn lên cấp 2, không chỉ phải vượt qua hai phó bản.

Nếu không vào thành phố, chỉ có thể lang thang trong sương mù trắng mịt mờ mãi mãi, đói khát đến chết, thậm chí còn có thể gặp phải những quái vật không rõ lai lịch.

Một người có thể khống chế được người cấp 3 như gã, dù là do đánh lén, nhưng chắc chắn không phải người mới.

Trần Đại nghĩ mãi mà không ra, chắc chắn là do bộ phận an ninh làm việc sai sót!

Nhưng câu nói tiếp theo của bộ phận an ninh khiến Trần Đại lạnh toát cả người: "Cho nên, có lẽ người chơi này là một người có biểu hiện xuất sắc ngay từ lần đầu tiên tham gia phó bản, chỉ có biểu hiện đạt tới mức phá hủy phó bản mới có thể nhận được lượng kinh nghiệm cao như vậy."

"Việc anh làm sai, tôi sẽ báo cáo đầy đủ. Anh đã khiến thành Bạch Ngân mất đi một người chơi có tiềm năng đột phá cấp 5. Toàn bộ chức vụ của anh trong thành phố sẽ bị thu hồi, chờ thông báo các hình phạt khác."

Cấp 1 là Tân Thủ, cấp 2 là Tân Binh, cấp 3 là Học Đồ nhưng dù là Tân Thủ hay Học Đồ, rốt cuộc cũng chỉ là tầng lớp dưới đáy của thành phố sống sót, có thể bỏ mạng trong một phó bản nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Cấp 4 Thanh Đồng, cấp 5 Bạch Ngân, cấp 6 Xích Kim, chỉ ba cấp độ này mới được coi là lực lượng nòng cốt của một thành phố. Số lượng người chơi có cấp bậc càng cao, thực lực và thứ hạng của thành phố mới có thể tăng lên.

Bọn họ cũng chính là những người chơi có khả năng sống sót qua hàng trăm thử thách sinh tử, thậm chí ngay trong thành phố, sức mạnh của họ cũng rất đáng nể.

Từ cấp 7 đến cấp 10 trở lên, đều là những nhân vật chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết.

Thành Bạch Ngân đứng thứ 12 trong bảng xếp hạng toàn thế giới, với dân số hàng trăm nghìn người, cũng chỉ có 11 người chơi cấp Xích Kim và khoảng một trăm người cấp Bạch Ngân.

Có thể nói, mỗi khi xuất hiện thêm một người chơi cấp 5 trở lên, đều sẽ mang đến sự nâng cấp cực lớn cho thực lực của thành Bạch Ngân!

Trần Đại đã sợ đến mức đứng hình, hoàn toàn không biết phải làm gì. Một người chơi có tiềm năng lên cấp 5, chẳng trách chỉ cần đối mặt một lần đã có thể khống chế được gã!

Tiêu rồi, nếu sau này gặp lại trong phó bản, chắc chắn sẽ bị trả thù. Với thực lực của một cao thủ, trong phó bản đầy rẫy nguy hiểm, muốn giết gã là chuyện dễ như trở bàn tay.

Gã vội vàng thanh minh: "Tôi... tôi không biết, tại đầu óc tôi hôm nay không tỉnh táo, tôi chấp nhận mọi hình phạt, phạt tiền cũng được, tôi có 20 viên Đá Sương Mù, đó là toàn bộ tài sản của tôi, tôi có thể nộp hết cho thành chủ!"

Bây giờ gã đã hoàn toàn hối hận, nếu lúc trước chịu khó hỏi thêm một câu, thay vì quen thói kiêu ngạo sau khi thành Học Đồ cấp 3…

Nhân viên bộ phận an ninh nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường: "Anh nghĩ 20 viên Đá Sương Mù có thể mua lại một người chơi cấp 5 trở lên sao? Phạt tiền à? Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý, hình phạt tiếp theo có thể sẽ bao gồm cả việc trục xuất anh ra khỏi thành phố."

Bị trục xuất khỏi thành phố?

Trần Đại sững sờ tại chỗ, như thể vừa bị tuyên án tử hình.

Điều đáng sợ nhất không phải là sống trong hoàn cảnh khốn khổ, mà là sau khi đã từng có tất cả trong một thiên đường, rồi lại bị đẩy xuống địa ngục.

Thành Bạch Ngân tượng trưng cho địa vị cao hơn, thu nhập nhiều hơn, năng lực phát triển mạnh mẽ hơn, đồng đội ưu tú hơn, nghĩa là tỷ lệ sống sót cao hơn!

Ở những thành phố nhỏ khác, dù gã có thể làm một cư dân cấp trung, nhưng điều đó có ích gì? Có thể giúp gã sống sót được không?

Nhân viên bộ phận an ninh chẳng thèm để ý đến gã, quay người bỏ đi.

Chẳng bao lâu sau, một bức ảnh chân dung của Tô Dao Linh đã được thành chủ của thành Bạch Ngân đẩy lên vị trí treo thưởng cao nhất trên kênh treo thưởng toàn thế giới.

10.000 vàng, treo thưởng cho ai tìm ra tung tích của người chơi này.

100.000 vàng, treo thưởng cho ai tìm ra ID của cô.

Một triệu vàng, đưa cô về thành Bạch Ngân.

Một người chơi có thể đạt được đánh giá cấp S [Có một không hai] ngay trong phó bản tân thủ, chỉ cần không chết thì tương lai có thể sẽ trở thành người chơi cấp 5 trở lên.

Nhưng một người có thể hủy diệt phó bản ngay lần đầu tiên tham gia trò chơi.

Thành chủ thành Bạch Ngân tin rằng, người được nhắc đến trong bản báo cáo này, tương lai sẽ không dừng lại ở cấp 5.

Lúc này, trong sảnh treo thưởng, Giang Lăng và Đàm Thanh vừa treo một thông báo tìm người lên…

Thông báo tìm người:

Tên: Tô Dao Linh.

Nội dung: Nếu còn sống, hãy liên lạc với tôi.

Chữ ký: Giang & Đàm.

Thật ra Đàm Thanh không tiếc số vàng ít ỏi đã bỏ ra để treo thông báo, nhưng anh ấy cảm thấy có thể sẽ thất vọng: "Cô ấy có còn sống không?"

Có lẽ đây là một thông báo không bao giờ tới được tay cô. Nếu cô thực sự bị giữ lại trong tuyến tàu điện ngầm số 7 mãi mãi... nhưng đây là chuyện mà Giang Lăng kiên quyết muốn làm.

Còn việc lôi anh ấy cùng đi treo thông báo, đơn giản là vì Giang Lăng... không đủ tiền.

Giang Lăng: Nghèo.

Ánh sáng từ màn hình treo thưởng chiếu lên khuôn mặt Giang Lăng, phác họa đường nét rõ ràng của cậu: "Cậu ấy từng nhắc tới lý thuyết lượng tử chỉ cần chúng ta chưa mở cái hộp đó thì mãi mãi sẽ không biết con mèo đang sống hay chết."

Chỉ cần chưa nhìn thấy tận mắt thì mọi thứ đều có khả năng.

Đúng lúc này, một tin treo thưởng cấp độ "đốt tiền" xuất hiện trên tất cả các màn hình trong đại sảnh.

Trên màn hình là một cô gái tóc ngắn, mặc đồng phục trường trung học số 2 quen thuộc với Giang Lăng, trên đồng phục còn dính chút máu. Bức tranh được vẽ rất giống, tuy một số chi tiết trên khuôn mặt có vẻ không chính xác lắm, nhưng đã đủ để nhận diện ra nhiều đặc điểm.

Bên dưới là thông tin: Nữ, khoảng 18 tuổi, cấp độ người chơi 2.

Giang Lăng: ...?

Đàm Thanh: ...?

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người phá vỡ sự im lặng.

Đàm Thanh hỏi: "Đó có phải là Tô Dao Linh không?"

Giang Lăng cụp hàng mi dài rậm xuống, khẽ cười.

Nụ cười có chút bất đắc dĩ, lại có chút chờ mong.

Cậu nói: "Xem ra, cậu ấy thật sự chưa chết."

Hơn nữa, có vẻ còn bị thành Bạch Ngân đưa vào danh sách truy sát rồi?

Đàm Thanh thở dài: "Một triệu vàng cơ đấy."

Đúng là bài kiểm tra linh hồn xem có nên bán đứng đồng đội hay không.

Lòng chính nghĩa của anh ấy vừa bị dẫm nát dưới chân, khi mà hai người bọn họ phải quyên góp từng đồng để treo thông báo tìm người, còn một manh mối về Tô Dao Linh lại có giá những 10.000 vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play