Rốt cuộc cục thịt kỳ quái này chui ra từ đâu vậy, thật sự rất khó nói. Tô Dao Linh chỉ nhớ khi vết nứt kia đóng lại, có thứ gì đó đã rơi ra ngoài.
Hơn nữa, nó cũng nhảy ra khỏi toa tàu cùng cô.
Vậy thì khả năng cao đây là quái vật đến từ thế giới bên trong vết nứt.
Hiển nhiên, thứ này rất mạnh, nếu không nó cũng chẳng dễ dàng phá vỡ được màn chắn bút xóa sửa mà ngay cả 777 cũng bó tay chịu trói. Nó chỉ cần nói một câu là màn chắn kia đã sụp đổ.
Nhưng đối với người máu lạnh sắt đá như Tô Dao Linh, dù nó có gọi "mẹ" thì cũng vô ích, có gọi "bố" cũng chẳng ăn thua.
Giọng nói yếu ớt gọi "mẹ" xong, lại nói tiếp: "Khó khăn lắm con mới chui ra được, mệt quá, mẹ đừng vứt bỏ con nhé, con ngủ một lát đây!"
Nói xong im bặt, không động đậy nữa.
Ngược lại, 777 lại thở phào nhẹ nhõm: "Ôn thần này ngủ thật rồi sao? Tôi đã bảo rồi mà, năng lượng lúc nãy mạnh như vậy, chắc chắn nó đã tiêu hao nhiều sức lực rồi. Khoan đã, chẳng lẽ nó đã giết hết đám xác sống kia rồi sao? Không đúng, không đúng... Luồng sức mạnh đó điên cuồng, cố chấp như thế, hoàn toàn khác với cảm giác mà nó mang lại."
Kể từ khi bị Tô Dao Linh vạch trần lớp mặt nạ nguỵ trang IQ của mình, 777 cũng không còn giả vờ thần bí lạnh lùng nữa, lập tức hóa thân thành kẻ lắm lời: "Chẳng lẽ lại là đi ngang qua? Thôi kệ, mau rời khỏi đây mới là quan trọng nhất, tôi không muốn rước thêm phiền phức nữa đâu."
Không cần nó nhắc nhở, Tô Dao Linh cũng biết đã đến lúc rời khỏi nơi này.
Cô bước về phía cầu thang, nhưng ngay lúc đó, đèn phía trên đầu bỗng nhiên nhấp nháy…
Không chỉ có đèn phía trên cô, mà gần như toàn bộ những chiếc đèn ít ỏi trên sân ga cũng đồng loạt nhấp nháy rồi tắt lịm.
Chỉ khoảng một giây sau, ánh đèn lại bừng sáng trở lại, nhưng cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi!
Ngay trước mặt cô, cách cầu thang dẫn lên trên không xa, một hàng mấy chục nhân viên giấy đang đứng ngay ngắn!
Có những nhân viên giấy mặc đồng phục nhân viên soát vé, cũng có những con mặc đồng phục nhân viên tàu, tất cả đều mang một nụ cười giống hệt nhau, má đỏ hồng ghê rợn, khuôn mặt trắng bệch, kết hợp với đôi mắt vô hồn, khiến người ta nổi da gà.
Dĩ nhiên, người ngoại lệ chính là Tô Dao Linh.
Cô không những không sợ, mà còn tiến lại gần hơn, đi thẳng đến trước mặt con người giấy mặc đồng phục xanh lam, rồi mới dừng lại.
Tô Dao Linh: "Xếp hàng chào đón hả?"
777: "...?"
Cô nghĩ vậy thật sao?
777 thở dài: "Xong rồi, cô không có vé tàu, vượt qua bao nhiêu ải rồi, chẳng lẽ cuối cùng lại chết dưới tay đám người giấy không có tí uy hiếp này sao?"
Nó không biết Tô Dao Linh đã từng nhặt được vé tàu, lúc đó nó không đi cùng cô.
Nhưng 777 bỗng dưng không còn tuyệt vọng nữa: "Tôi biết cô đang nghĩ gì, tôi cảm thấy với khả năng của cô thì có thể đấy. Cô định xé xác người giấy bằng tay không đúng không? Tuy số lượng chúng nhiều, nhưng cô có nhiều kinh nghiệm đánh NPC, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ làm được."
777 càng lúc càng có dấu hiệu bị "Tô hóa".
Chỉ cần ra tay đủ nhanh, xé nát cả hàng người giấy cũng chỉ là chuyện nhỏ với cô.
777: "Nhìn thấy hàng dài nhân viên tàu kia chưa? Mẹ ơi, tôi chưa bao giờ thấy nhiều nhân viên tàu cùng lúc thế này, một chuyến tàu bình thường chỉ có một nhân viên thôi. Ê, bên trái có một con người giấy chỉ còn nửa thân, chẳng phải là con cô đốt sao?"
777 lập tức hiểu ra: "Cô làm tốt lắm, nó về gọi người tới trả thù rồi!"
Kẻ mở miệng trước chính là con người giấy mặc đồng phục xanh lam, đội mũ xanh lam, miệng nó dù nứt toác ra nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có đồng tử trong mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Dao Linh.
Khi cô bước đến gần nó, đứng đối diện ngay chính giữa, con người giấy đó cất tiếng nói: "Là cô."
Tô Dao Linh nhìn nó.
777: ...
Vừa nãy nó chỉ đùa thôi, thế mà lời thoại bây giờ lại giống y hệt màn báo thù.
Người giấy hơi xoay đầu, quét mắt từ trên xuống dưới, phát ra tiếng “sột soạt” cọ xát của giấy.
Sau đó, nó nói: "Hắn sẽ đến tìm cô."
Tô Dao Linh đáp: "Kẻ thích nói bóng gió, biến khỏi ga tàu điện ngầm ngay."
Người giấy: "?"
Đầu của nó đột nhiên xoay ngược một trăm tám mươi độ, nhìn về phía sau, nơi có vô số người giấy khác, trong đó có nhân viên soát vé, nhân viên bán vé và cả nhân viên tàu.
Đúng lúc 777 tưởng rằng nó sẽ ra lệnh, để đám người giấy kia không thèm giữ thể diện mà cùng lao lên thì tất cả người giấy lại đồng loạt hành động.
Bọn chúng tách ra hai bên, nhường ra một con đường!
Sau đó, người giấy kia quay đầu lại, trên khuôn mặt vừa giống người vừa không giống người ấy lại nở nụ cười kỳ quái.
Nó nói: "Dù cô có đi đến đâu, hắn cũng sẽ tìm được cô, hắn đã đánh dấu cô rồi."
Tô Dao Linh hỏi: "Mày quen hắn à?"
"Tôi không đủ tư cách để quen hắn, nhưng hắn sẽ mang đến cái chết và hủy diệt, cô cũng sẽ bước vào con đường diệt vong." Người giấy lùi lại nhường đường, rõ ràng không có ý định ngăn cản Tô Dao Linh nữa.
Tô Dao Linh cứ thế thản nhiên bước qua.
Hai bên đường, những người giấy vẫn đứng chỉnh tề, nhìn khung cảnh này, dường như cô mới chính là người thống trị của bọn chúng, còn bọn chúng thì lặng lẽ tiễn cô rời đi.
Âm thanh khàn khàn của người giấy vang lên từ sau lưng cô.
"Chúng tôi sẽ không giết cô, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ bị hắn nuốt chửng."
Vừa dứt lời, vết nứt trên thân tàu đang đỗ gần sân ga tự dưng nứt toác, cả toa tàu phát ra tiếng "răng rắc", ba giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, thiêu rụi đoàn tàu!
Đám người giấy lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thân tàu đang cháy rừng rực, ngọn lửa soi sáng cả sân ga, chúng chưa bao giờ thấy nơi này lại rực rỡ đến vậy.
Còn Tô Dao Linh, cô vẫn bước thẳng về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.
Hai bên vẫn là hàng dài người giấy đang đứng bất động.
777 bỗng hỏi ra vấn đề mà nó đã muốn hỏi từ lâu.
"Có phải lúc đó, cô tưởng mình sắp chết rồi nên mới để lại vé xe cho bạn, hay là cô biết đám người giấy sẽ không giết cô?"
Tô Dao Linh không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại.
"Mày có cảm thấy lúc ở trên tàu, khi Đàm Thanh lựa chọn quay lại toa sau cứu mấy gã côn đồ kia, có phải rất ngu ngốc không?"
777: "Nói thật nhé? Tôi cảm thấy rất ngu."
Trương Tuấn và mấy người kia chẳng hề thân thiện với họ, thậm chí còn có thể sẽ hại chết bọn họ, vậy mà lúc đó Đàm Thanh lại vì mấy người lạ, liều mạng xông vào toa sau.
Nếu không phải nhờ đồng đội đủ mạnh, chỉ dựa vào Đàm Thanh không hiểu tình hình, mù quáng xông vào nguy hiểm, có thể đã bị kẻ đã hóa thành quái vật là Lộ Liêu Liêu giết chết ngay tại chỗ.
777: "Chẳng lẽ, chỉ vì cô đã hứa sẽ đưa bạn mình rời khỏi đây an toàn nên mới làm vậy? Tôi thật sự không tin cô lại là người tốt như thế, tôi đã bị cô lừa thảm rồi."
Tô Dao Linh nói: "Mày cảm thấy sự khác nhau giữa con người và quái vật là gì?"
Trong sợi dây chuyền, 777 không trả lời.
Vấn đề này, nó thật sự không có đáp án.
Nó không phải người, nhưng cũng chưa hẳn là quái vật hoàn toàn.
Nó từng là người, nhưng ký ức về con người đã mơ hồ lắm rồi.
Sau lưng cô gái là ánh sáng hỗn loạn, lửa cháy rực rỡ, chiếu rọi từng gương mặt quái dị của đám người giấy, khiến khung cảnh nơi đây chẳng khác nào một thế giới chết chóc thuần túy.
Cô nói: "Khác nhau ở chỗ bọn tao chính là con người."
Vé không phải là vé, người không phải là người, tôi không phải là người.
Đây là biểu hiện của nhận thức bị ô nhiễm qua từng giai đoạn.
Bọn họ bị ô nhiễm, nhận thức bị lệch lạc, tất cả chỉ vì một lý do, họ đã quên mất, quên mất bản tính con người.
Quên rằng mình là con người, mà con người sẽ không "ăn thịt người".
Đó chính là sự khác nhau lớn nhất giữa họ và quái vật.
Thế giới này có bao nhiêu người đã "ăn thịt người" trong vô thức?
Vì lợi ích bản thân, hy sinh người khác, vì trò vui vô vị mà bắt nạt người khác, vì tiền đồ của mình mà giẫm đạp lên người khác, vì giữ mạng sống mà làm ngơ trước sự sống chết của người khác.
Vì để sống sót, đẩy đồng đội ra làm lá chắn.
Vì bảo vệ bản thân, khóa chặt cánh cửa trốn thoát của người khác.
Có quá nhiều, quá nhiều.
Chuyến tàu này có nguy hiểm không? Ít nhất thì đối với những người như Đàm Thanh, cho đến cuối cùng, anh ấy vẫn không bước vào giai đoạn bị ô nhiễm sâu hơn, cho dù những người cùng lên tàu với anh ấy đều đã biến thành quái vật.
Khoảnh khắc đó, dường như 777 đã hiểu ra, hiểu tại sao Tô Dao Linh, người rõ ràng không phải là loại người tốt gì, dù đã phạm luật, đã bị lộ thân phận, vậy mà vẫn không bị ô nhiễm.
Hình như cô...
Thật sự có tí bản lĩnh.
**
Cuối cùng, Tô Dao Linh cũng đi đến cuối hàng người giấy.
Người giấy cuối cùng đứng ở cuối hàng là một nhân viên soát vé, nhưng nó chỉ lặng lẽ nhìn cô, không hề có ý định yêu cầu cô xuất trình vé.
Nhưng Tô Dao Linh vẫn lấy hai tấm vé nhàu nát, dính đầy máu ra khỏi túi.
Sau đó, cô thả vé xuống, để tấm vé rơi ngay bên chân nhân viên soát vé.
Đó là những tấm vé mà khi bọn họ bắt được Lộ Liêu Liêu, cô đã nhặt từ thi thể những hành khách bị Lộ Liêu Liêu giết hại. Khi đó, mọi người đã rời đi, cô ở lại, mò được mấy tấm vé, đồng thời còn lấy quần áo buộc cửa toa xe lại, để phòng ngừa những thứ khác tràn vào.
Thực ra có rất nhiều vé tàu, chẳng qua Lộ Liêu Liêu không nhìn thấy hoặc có thể nói, cô ta thấy vé nằm trên mặt đất, nhưng trong nhận thức bị lệch lạc của cô ta, không bao giờ tìm ra sự tồn tại của những tấm vé đó.
Tô Dao Linh không hề biết cuối cùng đám người giấy sẽ buông tha cô, cũng không biết rằng, cô không cần vé vẫn có thể rời khỏi sân ga.
Cô bảo Giang Lăng đưa tấm vé của mình cho Lưu Tiểu Sa, bởi vì cô thật sự không cần tấm vé đó.
Cô sẽ không làm những chuyện mà bản thân không nắm chắc phần thắng.
Nhưng bây giờ, cô đã không cần vé nữa rồi.
Tuyến tàu điện ngầm số 7, đã bị hủy diệt.
**
Đi lên từ cầu thang dài, bước ra khỏi ga tàu chính là một sảnh bán vé bình thường, không gian khá nhỏ, đi thẳng theo lối ra an toàn mà bảng đèn chỉ dẫn, thậm chí chẳng cần leo cầu thang là có thể ra ngoài.
Bên ngoài là màn sương trắng dày đặc, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì xung quanh.
Vừa rời khỏi ga tàu, tầm nhìn xung quanh Tô Dao Linh lập tức bị sương trắng bao phủ.
Ngay lúc đó, giọng nói non nớt quen thuộc lại vang lên.
[Chúc mừng bạn đã vượt qua phó bản tân thủ ‘Tuyến tàu điện ngầm số 7’, đang tiến hành quyết toán cho bạn!]
Cách xưng hô và giọng điệu này thật sự quá quen thuộc, Tô Dao Linh không khỏi nghi ngờ, liệu có phải nó chuyển nghề từ hệ thống trò chơi đến đây hay không.
Ngay sau đó, một chùm sáng giống như hình ảnh phản chiếu ba chiều hiện lên trước mặt cô, hơn nữa nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn sương trắng.
[Phó bản: Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7
Đánh giá độ khó: B...A&^()...S (**¥#]
Phần đánh giá độ khó, ban đầu là B, dần dần tăng lên A, đến S, rồi nhảy ra một loạt ký tự lỗi, cuối cùng lại dừng ở SS!
Điều này cho thấy, độ khó của Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7 đã đạt đến đỉnh điểm.
Mục đánh giá biểu hiện của người chơi cũng hiện lên ngay bên cạnh. Trong phó bản này, đánh giá biểu hiện của người chơi chia thành sáu cấp bậc, từ thấp nhất [Cận kề cái chết], đến [Chật vật cầu sinh], [Tầm thường vô vị], [Xuất sắc], [Dễ như trở bàn tay] và [Có một không hai].
Thế nhưng đánh giá của Tô Dao Linh, sau khi đạt tới cấp A [Dễ như trở bàn tay], vẫn tiếp tục leo lên, cuối cùng nó dừng lại ở cấp S tại vị trí [Có một không hai].
777 nói: "Biểu hiện của cô đúng là xuất sắc thật, với đánh giá này, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng, lời to rồi!"
Thế nhưng, đánh giá lại tiếp tục thay đổi!
Lúc này, đến cả 777 cũng ngây ra, bởi vì theo ký ức mà nó đã nuốt được từ những hành khách trước đây, cấp A đã cực kỳ khó đạt, còn cấp S thì gần như chưa từng có ai đạt được.
Ít nhất thì trong số những người bị nó nuốt chửng, chưa từng thấy ai lấy được đánh giá này.