"Tôi không ngờ cô ấy lại là một người tốt đến vậy."

Đàm Thanh cũng có chút tiếc nuối: "Lúc còn ở trên tàu, cô ấy nói rất ít, nhưng cuối cùng lại để chúng ta đi trước, còn đưa vé lại cho bạn của mình..."

Anh ấy sẽ nhớ kỹ cô gái tốt bụng này.

Dù cô có vẻ ngoài hơi lạnh lùng, chẳng mấy khi quan tâm đến bạn học, nhưng tất cả chỉ là lớp vỏ cứng rắn mà cô dùng để ngụy trang. Dưới cái lớp vỏ thường xuyên ra tay đánh đập NPC ấy là một trái tim mềm yếu, lương thiện.

Khoé mắt Đàm Thanh không kìm được mà đỏ hoe.

Lưu Tiểu Sa cũng vậy.

Bọn họ đều biết, dưới áp lực khủng khiếp của vết nứt kia, gần như không ai có thể sống sót, đặc biệt là Đàm Thanh, anh ấy đã tận mắt chứng kiến, bất kể là người hay xác sống đều bị vết nứt ấy xé nát thành bụi trong nháy mắt.

Huống chi, câu nói cuối cùng của cô lại càng khiến người ta nổi da gà.

Khi rời đi, tất cả mọi người đều biết rõ hai bên sân ga không còn một bóng người, trong toa tàu cũng chẳng có thứ gì.

Chúng nó đến rồi.

Chúng nó là ai?

Mọi người đều chìm trong cảm xúc u ám, không ai nói gì, vì cái chết của một thanh niên vừa lương thiện vừa có chí hướng, Đàm Thanh thở dài đầy xót xa, Lưu Tiểu Sa thì như kẻ thất tình, bật khóc nức nở, tiếng khóc của cậu ta vang vọng khắp cầu thang, nghe y hệt tiếng lợn bị chọc tiết.

**

Trong khi mọi người đang mặc niệm cho cô thì Tô Dao Linh vẫn đang ở trên tàu, nhìn chằm chằm vào mọi thứ trước mắt, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý.

Sau khi vết nứt xuất hiện, cô không thể vượt qua, nhưng lại lờ mờ thấy bóng dáng của Giang Lăng đang tiến về phía này, nhưng trong gió bay lẫn mùi máu tanh, rõ ràng là việc tiến gần vết nứt sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Ngay cả khi Giang Lăng có thể đi đến bên cạnh vết nứt thì cũng không thể vượt qua được. Nếu ngay cả cô cũng không thể sống sót thì việc cậu đến gần chỉ là đi tìm cái chết mà thôi.

Tô Dao Linh cảm giác được điều gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía sân ga bên phải của toa tàu. Cô trông thấy vô số bóng đen từ xa và từ trên cầu thang đang lục tục kéo đến. Chúng chậm rãi bước đi, thân thể cứng nhắc, tựa như những cái xác không hồn.

Những bóng đen kia.

Chính là những "người" mà họ từng thấy trên cánh đồng hoang vắng đó.

Dường như vết nứt có một sức mạnh kỳ lạ, giống như đang vẫy gọi chúng, khiến chúng bắt đầu chậm rãi tiến lại gần toa tàu, mà cánh cửa mở toang kia lại như một lời mời gọi.

Chúng nó đến rồi.

Chính vì vậy, cô mới bảo bọn họ rời đi.

Khi Tô Dao Linh đưa vé tàu cho Lưu Tiểu Sa, trong lòng 777 chỉ có một câu tục ngữ: "Người sắp chết, đều nói lời tốt đẹp."

Cảm ơn cô, Tô Dao Linh, cô đúng là một người tốt. Nếu như cô chịu đi nhanh hơn một chút, dẫn tôi ra ngoài thì cô còn tốt đẹp hơn gấp bội. Chứ bây giờ, phong ấn tôi lại, rồi mang theo tôi cùng chờ chết ở cái chỗ quỷ quái này.

Nó không biết nếu những cái xác không hồn kia thật sự đến gần thì sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành cả.

Chưa cần nói đến đám xác sống vô tận kia, chỉ riêng cái vết nứt trong toa tàu này và thứ đang ẩn nấp trong vết nứt đó cũng đã đủ khiến nó với lòng can đảm cấp C sợ hãi run rẩy.

Không phải vì 777 nhát gan, mà là một nỗi sợ và tuyệt vọng bắt nguồn từ sâu trong linh hồn.

Khoảng cách còn 50 mét, rồi 30 mét.

Vết nứt phía sau hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ biến mất, trong khi đám xác sống bên ngoài sân ga ngày càng tiến lại gần.

Dưới ánh đèn sân ga, Tô Dao Linh có thể nhìn rõ diện mạo của nhóm "người" đang dẫn đầu.

Bọn họ mặc quần áo không thuộc về thời đại này, khuôn mặt xám xịt như thể đã chết từ rất lâu, có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng không ai là ngoại lệ, nét mặt cứng đờ, trông cứ như những thây ma vừa tỉnh dậy từ thế giới dưới lòng đất.

Chúng bước đi trong một "ga tàu điện ngầm" thuộc về một thời đại khác, từ từ tiến về phía cánh cửa tàu đang mở toang và hướng thẳng về phía cô.

15 mét, 10 mét.

Chỉ còn một khoảng cách gần như trong tầm tay.

Tô Dao Linh hỏi: "Ê bà chị, [Cuốn Sách Điên Cuồng] này có thể tự phát nổ không?"

777: "? Cô đang nghĩ cái quái gì đấy?"

Tô Dao Linh: "Tao có tra qua rồi, hình như có chức năng này. Ném ra ngoài, cho nổ banh đám quỷ đó chắc cũng không có gì khó..."

777: "Này này này, cô bình tĩnh, bình tĩnh lại! Tôi còn đang ở trong quyển sách đấy!"

Ngay khi Tô Dao Linh đang chuẩn bị liều mạng thì đám xác sống trước mắt đột nhiên khựng lại, tất cả bóng đen đang tiến tới đều dừng bước một cách quái dị, cứ như có ai đó bấm nút "tạm dừng" vậy.

Ngay sau đó, vết nứt phía sau lưng Tô Dao Linh đột ngột phát ra một luồng năng lượng kinh hoàng, dòng năng lượng ấy điên cuồng và cố chấp, những xác sống bị nó chạm phải đều bị phân giải thành tro bụi ngay lập tức!

Thế nhưng điều kỳ lạ là đáng lẽ luồng năng lượng đó phải chạm vào Tô Dao Linh đầu tiên, nhưng nó lại giống như có ý thức, cố tình tránh né cô, rồi lao thẳng về phía đám xác sống phía trước!

Chỉ trong vòng hai ba giây, những xác sống đến từ thời đại xa xưa, mục nát kia đã hóa thành bụi, lấp đầy cả không gian sân ga.

Ngay sau đó, trong vết nứt phía sau lưng Tô Dao Linh, một cái bóng lờ mờ yếu ớt hiện lên.

Nó đang cố gắng vượt qua vết nứt.

Nhưng chờ đón nó chỉ có thất bại, hết lần này đến lần khác, thất bại vô tận.

Và mỗi lần thất bại, đều kèm theo một nỗi đau đớn khôn nguôi.

Cô gái ấy chỉ cách nó ba bốn bước chân, nhưng nó không thể nào tiến lại gần.

Cuối cùng, Tô Dao Linh quay đầu lại.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc cô quay đầu, cái bóng kia đã biến mất.

Vì thế, cô chẳng thấy gì cả.

Một thứ gì đó rơi ra từ vết nứt, toa tàu phát ra tiếng ầm ầm, thân tàu như không thể chịu đựng nổi một loại áp lực nào đó, từ toa số 1 nơi Tô Dao Linh đang đứng, thân tàu lập tức xuất hiện vô số vết nứt, kéo dài mãi đến cuối tàu.

Vết nứt khép lại, gió cũng tan biến, tàu điện ngầm gần như sắp vỡ vụn!

Tô Dao Linh bước ra khỏi cửa tàu, đặt chân lên sân ga bên trái, ngay lúc đó, một cái bóng đen nho nhỏ, như thể đã dùng hết sức lực, cũng nhảy từ trong tàu ra ngoài, vừa vặn rơi vào lòng cô.

Cô đưa tay ra, vớ lấy một vật mềm mềm.

Giọng của 777 vang lên đầy ngạc nhiên: "Chưa chết à? Sống rồi sao? Đi mau, đi mau, chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này ngay! Cô may mắn thật đấy, thế mà còn sống được... ơ khoan, cái gì đây?"

Nó đang hỏi về thứ mà Tô Dao Linh đang ôm trong lòng.

Đó là một cục thịt tròn trĩnh mềm mại, ngoài việc có cơ thể tròn trịa ra thì không có tay chân, cũng chẳng có ngũ quan, trông như đang ngủ, cơ thể khẽ phập phồng, tỏa ra một chút hơi ấm, như thể đang ngủ rất ngon lành, lại có vẻ mệt mỏi.

Tô Dao Linh bóp nhẹ cục thịt đó.

Sợi dây chuyền đang đeo ngoài cổ áo cô vô tình chạm vào cục thịt, cục thịt lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng, biến mất trong lòng cô.

Phản ứng của 777 nhanh nhạy nhất, với tư cách là cư dân duy nhất của Cuốn Sách Điên Cuồng, dù chỉ là cấp C nhưng nó có một lòng trung thành không gì lay chuyển đối với món thần khí này.

Vì thế ngay khi phát hiện có điều bất thường, nó lập tức gào lên: "Đệt, mợ, cái gì vừa chui vào! Cô cho nó vào đấy hả?"

Tô Dao Linh: "Tao có làm gì đâu."

777: "Tôi tin cô mới là lạ!"

Một giọng nói mềm mại vang lên, nghe còn có chút ngái ngủ: "Ơ, sao lại có đống rác trong này thế?"

777: "? Mày nói ai là rác hả?"

Giọng nói mềm mại đáp: "Biến đi, biến đi."

Ngay sau đó, 777 hét toáng lên.

Tốc độ trao đổi thông tin trong sợi dây chuyền cực kỳ nhanh.

Giọng nói mềm mại lại lên tiếng: "Sao lại có một cánh cửa ở đây nhỉ?"

777 yếu ớt, kinh hãi thốt lên: "Đù, đù, nó... nó vào được rồi sao?"

Không biết cái cục thịt hoang dã này chui ở đâu ra, lại có thể vượt qua được cánh cửa bảo vệ vị trí chủ linh hồn mà nó phá mãi không nổi.

777: "Khoan đã, đừng có cướp chỗ của tao...!"

Ngay sau đó, Tô Dao Linh nhận được thông báo từ Cuốn Sách Điên Cuồng.

[Tên: ?

Chủng loại: ? Cuồng loạn

Cấp bậc: Không rõ

Năng lực chính: Nuốt chửng

Nơi thu thập: Tàu điện ngầm số 7

Số trang: 001]

Tiếp theo, lại có một tin khác hiện lên…

[Tên: 777

Chủng loại: Linh hồn ngụy trang kiểu nhận thức

Cấp bậc: Cấp C (Có thể thăng cấp).]

Năng lực chính: Đánh cắp ký ức của những sinh vật có tinh thần yếu ớt, hóa thân thành hình dạng người chết trong ký ức, ngụy trang bằng cách làm rối loạn nhận thức của đối phương.

Thu thập tại: Tuyến tàu điện ngầm số 7

Số trang: 002.]

Tội nghiệp 777, rõ ràng đến trước, kết quả lại bị đẩy xuống trang thứ hai.

[Thông tin Cuốn Sách Điên Cuồng đã được cập nhật!]

[Số lượng quái vật thu thập hiện tại: 2]

[Linh khí: Sinh vật trang 001.]

777: "? Nó lên làm linh khí luôn rồi à?"

Tâm trạng của nó lúc này chẳng khác gì một con vịt đã luộc chín, lại bị người ta gắp đi ngay trước mắt.

Nếu bây giờ 777 có thân thể, trên mặt nó chắc chắn sẽ viết một câu: "Hoá ra thằng hề lại chính là tao."

Ngay sau đó, nó nghe được một câu còn sốc hơn.

Giọng nói mềm mại nói: "Ơ, sao chỉ có mấy trăm chỗ ngồi thôi thế này, chật quá, đừng giữ lại cái đống rác kia nữa."

Nhìn thấy mình sắp bị xoá sổ, 777 vội vàng kêu lên: "Tô Dao Linh, không, chủ nhân, cứu tôi! Mau lên!"

Tô Dao Linh mở miệng: "Tạm giữ lại đống rác đó trước đã."

Dù 777 có nói nhiều, thái độ cũng chẳng ra gì, nhưng ít nhất cũng có chút năng lực, biết đâu sau này còn dùng được.

777: "... Tôi thật sự cảm ơn cô."

Giữ lại đống rác, nghe thôi đã muốn ói máu rồi.

Nghe thấy Tô Dao Linh đang nói chuyện với mình, giọng nói mềm mại lập tức vui mừng, ném ngay chuyện định xử lý 777 ra sau đầu: "Được được!"

777 cạn lời: "Cô nhặt cái thứ này ở đâu vậy?"

Hình như giọng nói mềm mại đang cố gắng nhớ lại điều gì, một lúc sau, nó mới lên tiếng: "Theo cách gọi của loài sinh vật này thì nên gọi là gì nhỉ... Cục Rác, mày giúp tao nghĩ xem nào?"

777: "... Mày gọi tao là ‘rác rưởi’ còn dễ nghe hơn ‘Cục Rác’ đấy."

Ngay sau đó, nó lại hét thảm.

Lần này, không phải là kiểu la hét hốt hoảng như ban nãy, mà là một tiếng hét đau đớn thực sự.

777: "Tô Dao Linh, trông chừng nó đi, ban nãy nó suýt nuốt sống tôi luôn rồi!"

Nuốt chửng... là kỹ năng này sao?

Tô Dao Linh hơi tò mò về thứ quái lạ không tên đó.

Mặc dù không rõ vết bút xóa trắng kia đã chỉnh sửa những gì, nhưng có vẻ như mấy thứ này chẳng có tác dụng gì với cục thịt.

Giọng nói mềm mại lại vang lên: "Khó ăn thật đấy, chậc chậc... À! Tao biết nên gọi là gì rồi!"

777 âm thầm phàn nàn, ngay cả tên mình cũng không biết, đúng là đần độn.

Tất cả là đồ vật bị phong ấn, ai cao quý hơn ai chứ? Chẳng qua là mày chiếm được vị trí cao hơn tao một chút thôi, cấp bậc còn chưa rõ, biết đâu lại là cấp D. Không vui thì gọi cô là Tô Dao Linh, vui thì gọi là chủ nhân, thế là xong, sao cứ phải nuốt tao chứ? Ăn tao chỉ vì muốn lấy ký ức của tao thôi sao?

Giọng nói mềm mại có vẻ vô cùng vui mừng, mang theo chút chờ mong và nịnh nọt hướng về phía Tô Dao Linh: "Cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi!"

"Mẹ ơi!"

Nó còn bổ sung thêm một câu: "Bố không đến được, nhưng bố đang cố gắng tìm cách!"

Tô Dao Linh: "?"

777: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play