Từ nãy đến giờ, Đàm Thanh đứng bên cạnh nghe như nghe tiếng nước ngoài, chẳng hiểu mô tê gì cả.
Quy định đặc biệt của trạm Mỹ Thực Viên á? Anh ấy còn không nhớ rõ lúc trước loa phát thanh ở trạm Mỹ Thực Viên đã nói những gì, hơn nữa Giang Lăng cũng đã nói rất đầy đủ rồi, vậy thì còn quy định nào mà khi nãy chưa nhắc tới nữa?
Tô Dao Linh không có ý định úp mở, cô nói thẳng: "Thời gian cửa tàu khóa chặt đã trôi qua rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện đó, điều quan trọng nhất trong những quy định đặc biệt của trạm Mỹ Thực Viên có hai điểm. Thứ nhất, đừng để bản thân rơi vào trạng thái sợ hãi."
Một khi sinh ra cảm xúc sợ hãi, sẽ rất dễ bị phát hiện, rồi bị ô nhiễm.
"Thứ hai, đừng tin vào loa phát thanh."
Đàm Thanh ngẩn ra.
Hình như đúng là như thế thật.
Đây là chuyện mà tất cả bọn họ đều đã biết, loa phát thanh trong toa tàu là giả, bao gồm cả những câu như: duy trì trạng thái sợ hãi, trạm Nhà Xưởng không cần vé cũng có thể xuống tàu, lúc xuống tàu thì không được phản kháng, không được mang theo vũ khí... Tất cả những lời trong loa phát thanh đều là giả, giống như rượu giả, thuốc lá giả, bạn bè giả.
Nhưng tại sao bây giờ Tô Dao Linh lại nhắc đến lời phát thanh của trạm Mỹ Thực Viên?
Đàm Thanh nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng người thông minh như Giang Lăng thì lập tức hiểu ra ý của cô.
Cậu nói: "Thông báo xuống tàu vừa rồi yêu cầu chúng ta xuống từ cửa bên phải, nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng đoạn phát thanh đó có hai vấn đề."
"Thứ nhất, tuy trạm trước của chúng ta là trạm Nhà Xưởng, nhưng trạm Nhà Xưởng không hề có quy định đặc biệt, thậm chí trong sổ tay hành khách, trạm Nhà Xưởng cũng không được tính vào số lượng các trạm, rõ ràng đó chỉ là một điểm dừng tạm thời, không phải một trạm chính thức được tuyến số 7 công nhận."
"Cho nên, trạm Nhà Xưởng là một trạm không được hệ thống tuyến số 7 thừa nhận, thông báo dừng ở trạm Nhà Xưởng cũng là do đám quái vật chiếm lấy tín hiệu rồi phát ra, lý do dừng ở đó cũng vậy, là do quái vật ép tàu phải dừng."
"Theo lý thì chúng ta vẫn đang trên hành trình từ trạm Mỹ Thực Viên tới trạm cuối và vẫn phải tuân thủ quy định đặc biệt của trạm Mỹ Thực Viên."
Cậu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, đoạn phát thanh khi nãy hoàn toàn không có tạp âm."
Lúc ở trạm Mỹ Thực Viên, bọn họ đã biết những đoạn phát thanh có đầy tạp âm và đứt quãng mới là thật. Còn sau đoạn phát thanh thật, nếu xuất hiện những lời lẽ quái dị, mang tính dụ dỗ, không có một chút tạp âm nào, đó chính là tín hiệu đã bị chiếm đoạt và thay thế, là tiếng phát thanh giả.
Vì vậy, vừa rồi đoạn phát thanh bảo bọn họ xuống tàu từ cửa bên phải...
Là giả.
Cho dù lần này sơ hở của nó rất ít, không giống như lúc ở trạm Nhà Xưởng, coi họ là lũ ngốc, không có mấy câu như "mang theo vé rời khỏi tàu" hay "phối hợp làm việc" nữa, thậm chí hướng xuống tàu cũng trùng khớp với những gì hành khách đã nghe quen là cửa bên phải.
Nhưng Tô Dao Linh vẫn không tin.
Nếu ngay từ đầu, chỉ có một hướng xuống tàu là đúng thì loa phát thanh không cần thiết phải nhấn mạnh hướng xuống tàu ở mỗi một trạm. Trừ khi ở một số trạm, hướng xuống tàu không giống nhau, nên mới khiến cho loa phát thanh phải nhắc nhở hành khách ở mỗi trạm.
Tuy nhiên, Tô Dao Linh vẫn cảm thấy thái độ phục vụ của bên nhà ga chẳng ra làm sao.
Đáng lẽ lúc này nhân viên tàu nên xuất hiện để hướng dẫn hành khách mới phải chứ?
Lời phàn nàn của 777 vang lên từ sợi dây chuyền: Cũng không xem là ai đã suýt nữa thiêu chết nhân viên tàu kia.
Tô Dao Linh không hề áy náy: Mày cũng thấy đấy, rõ ràng là nó tự bốc cháy, tao có làm gì đâu.
Nếu bây giờ nó đổ tội cho cô thì cô sẽ không nhận.
777: ...?
Tiếng chuông báo gấp gáp của tàu điện ngầm lại vang lên lần nữa.
Đó là lời nhắc nhở cửa tàu sắp đóng lại, cũng có nghĩa là họ phải lập tức đưa ra quyết định, nếu không khi tàu quay đầu trở lại thì đừng nói tới quái vật ở những trạm khác, chỉ riêng trạm Nhà Xưởng thôi cũng đủ để lấy mạng họ rồi.
"Đi bên trái."
Giang Lăng không phải người do dự, hơn nữa cậu rất tin tưởng vào phán đoán của Tô Dao Linh.
Đàm Thanh cũng vậy, anh ấy lập tức bế Hứa Tử Lạc lên, bước nhanh qua cửa tàu bên trái.
Giang Lăng theo sát ngay phía sau.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Ba người họ bước thẳng lên sân ga trống trải, không có quái vật, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Lưu Tiểu Sa nhìn thấy vậy, cũng định theo họ ra ngoài, nhưng lúc đến cửa tàu, cậu ta lại quay đầu, do dự nhìn Tô Dao Linh.
Là một kẻ thần kinh không ổn định, trong thế giới tinh thần của cậu ta, Tô Dao Linh đã trở thành một vị thần, dù bất kể trước mặt là thứ gì thì cậu ta cũng chỉ tin vào lời của Tô Dao Linh.
Tô Dao Linh khẽ "ừ".
Lúc này Lưu Tiểu Sa mới nhảy ra khỏi cửa tàu, bám sát ba người Đàm Thanh, giống như một con khỉ nhỏ hoảng sợ.
Nhưng Tô Dao Linh vẫn chưa vội hành động, cô đảo mắt quan sát xung quanh toa tàu, trong lòng cứ có một cảm giác quái lạ.
Như thể có thứ gì đó đang "nhìn" cô.
Nhưng nó không phải kiểu "nhìn" của thế giới hiện thực, lẽ ra cô phải "thấy" được một số thực thể khác tồn tại ở đây, nhưng mọi thứ mà võng mạc cô thu nhận được lại đang nhắc nhở cô rằng.
Dù là trên sân ga hay trong toa tàu đều không có thứ gì thừa ra cả.
Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi lại quay đầu nhìn về phía sân ga bên phải, theo lý thuyết nơi đó là con đường dẫn tới sự điên cuồng.
Vì sao hai sân ga hai bên lại giống hệt nhau?
Sự điên cuồng và lý trí, thật ra mắt thường hoàn toàn không thể phân biệt được, sự khác biệt giữa chúng chỉ nằm trong một ý nghĩ mà thôi.
Ngay sau đó, Tô Dao Linh thu hồi ánh mắt từ sân ga bên phải, xoay người đi về phía cửa tàu bên trái chuẩn bị rời đi, bất ngờ có một cơn gió dữ dội thổi vào toa tàu và sân ga, áp suất khủng khiếp đột ngột tăng vọt!
Tô Dao Linh phải lùi về sau mấy bước, còn những người đang đứng trên sân ga cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn vào toa tàu vốn an toàn, ngay chỗ gần cửa tàu, không gian đang từ từ bị xé toạc ra một vết nứt!
Đó là một vết nứt ngang.
Luồng gió vô tận, tựa như những lưỡi dao sắc bén, lao về phía sân ga. Đàm Thanh đứng gần đó lập tức cảm nhận được trên người xuất hiện vô số vết thương, như thể bị lưỡi dao cứa qua vậy!
Vết nứt vẫn tiếp tục toác ra, phía sau nó không phải là toa tàu, mà là một thế giới rực rỡ chói lòa, như thể một ngôi sao trắng toát khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Đàm Thanh lập tức liên tưởng đến vết nứt mà anh ấy từng thấy trên sân thượng khu dân cư.
Vết nứt ấy, chỉ cần lại gần sẽ lập tức xé nát con người thành bụi mịn, như thể một bờ vực thẳm của tử thần!
"Chạy mau! Vết nứt này có thể giết người đấy!" Đàm Thanh lập tức hét lớn.
Anh ấy từng nghe Chung Điển kể, ở công viên giải trí cũng từng xuất hiện vết nứt này, không ngờ đến ga tàu điện ngầm cũng có! Trong đầu anh ấy vẫn còn khắc sâu cảnh tượng lũ xác sống bị ánh sáng trong vết nứt ấy quét qua, lập tức chết sạch nên phản ứng đầu tiên của anh ấy là ôm Hứa Tử Lạc chạy ngược lại, tìm chỗ có cột trụ để ẩn nấp và che chắn.
Bọn họ có thể chạy xa khỏi vết nứt để né tránh, nhưng Tô Dao Linh thì không may mắn như vậy.
Cô đã bị vết nứt chặn ngay sau lưng, giờ hoàn toàn không thể vượt qua vết nứt để tới sân ga, thậm chí áp lực khủng khiếp toát ra từ vết nứt ấy đã khiến nửa không gian trong toa tàu bị "khóa chặt", giống như có một bức tường không khí vô hình chắn ngang trước mặt cô.
Giọng nói hoảng loạn của 777 vang lên: Chính là, chính là cái sức mạnh đã xuất hiện lần trước! Cô đã làm gì vậy, sao nó lại đến nữa thế?
Tô Dao Linh hỏi lại: Ai cơ?
777 nghi ngờ cô lại đang diễn trò với mình: Chính là cái sức mạnh suýt nữa giết chết nhân viên tàu ấy, không phải do cô gây ra à? Thảo nào, tôi đã nghi rồi, sao một người mới như cô có thể dính líu tới thứ này... Thì ra lúc đó cô chỉ tình cờ đụng phải lúc nó xuất hiện, nó cũng chỉ tình cờ ra tay với nhân viên tàu thôi. Không đúng, có khi nó chỉ là tiện đường ghé qua, mà chỉ đi ngang qua thôi đã suýt xóa sổ nhân viên tàu ra khỏi thế giới này…
777 rút ra một kết luận: Đù má, chẳng lẽ bây giờ nó lại tiện đường ghé qua nữa sao?
Đúng lúc quan trọng thế này, lại chặn ngay trước lối ra, định nhốt họ chết dí trong này sao?
Nhưng kỳ lạ là gió do vết nứt thôi tới sân ga mỗi lúc một mạnh, còn bên trong toa tàu, tức là chỗ của Tô Dao Linh thì ngoài bức tường không khí ra, hoàn toàn không có một chút gió nào.
Gió trên sân ga càng lúc càng dữ dội, Đàm Thanh và Lưu Tiểu Sa đã lùi lại đến tận bậc thang dẫn lên tầng, nhưng chỉ có Giang Lăng là không rút lui mà đang cố gắng tiến về phía trước.
Cậu hét về phía Tô Dao Linh, người đang ở bên kia vết nứt: "Có ra được không?"
"Không thể qua được."
Giọng nói của Tô Dao Linh vẫn truyền tới rõ ràng, nhưng lại mang một cảm giác trống rỗng, như thể âm thanh ấy bay từ một nơi rất xa, dường như cô và bọn họ không còn ở cùng một không gian.
Cô nói: "Chúng nó tới rồi, đừng qua đây, các cậu hãy đi trước đi."
Cô nói là "chúng nó".
Trên người Giang Lăng đã bị gió cắt ra vô số vết thương, ánh sáng trắng ngập tràn từ vết nứt khiến cậu không thể ngẩng đầu nhìn thẳng.
Tô Dao Linh lại nói: "Các cậu đi trước đi."
Giang Lăng nói: "Cậu không có vé."
Cô đã đưa vé cho Giang Lăng, nếu họ đi rồi, dù Tô Dao Linh có thể sống sót hay không, có lẽ cũng không thể rời khỏi nhà ga.
Những người khác đều nghĩ như vậy.
Bởi vì không ai biết, lúc Lộ Liêu Liêu sụp đổ, Tô Dao Linh đã nhặt được hai tấm vé, nên bây giờ cô thừa vé.
"Chúng nó tới rồi."
Cô lại nói, giọng vẫn rất bình tĩnh: "Đưa vé của tôi cho Lưu Tiểu Sa, cậu ta cần một tấm vé để rời khỏi nhà ga. Tôi đã hứa với cậu ta, chỉ cần cậu ta tin tôi, tôi sẽ cứu cậu ta."
Rõ ràng là một giọng nói bình tĩnh, chẳng có chút cảm xúc bi thương hay kích động nào, nhưng Lưu Tiểu Sa và Đàm Thanh lại nghe ra được sự bi tráng và niềm tin kiên định đến mức khiến người ta nghẹn ngào!
Lưu Tiểu Sa bật khóc nức nở, cậu ta không muốn mất đi Tô Dao Linh, chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, cậu ta sẽ cảm thấy tuyệt vọng, dù nghe có vẻ rất quái lạ, nhưng đúng là đầu óc cậu ta không được bình thường.
Nhất là trong thời khắc quan trọng, Tô Dao Linh lại đưa tấm vé quý giá nhất cho cậu ta!
Đúng là... một người tốt bụng khiến cả đất nước Trung Quốc cảm động!
Giang Lăng không thể tiến lên phía trước được nữa, khuôn mặt trắng trẻo của cậu bị gió cắt ra hai vệt máu, cánh tay cũng chảy máu không ngừng, máu nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Câu nói cuối cùng của Tô Dao Linh là:
"Chúng nó tới rồi, các cậu đi đi."
Gió dữ dội từ trong vết nứt đột ngột trào ra, Đàm Thanh vội vàng đặt Hứa Tử Lạc xuống, xông lên kéo Giang Lăng quay trở lại, mấy người họ men theo cầu thang chạy lên trên. Cầu thang này rất dài, dài đến mức chẳng giống cầu thang bình thường của ga tàu điện ngầm, phải mất tới mười mấy phút, phía trước mới dần dần hiện ra điểm cuối.
Thể lực của Hứa Tử Lạc kém, Lưu Tiểu Sa thì càng thảm hơn, cậu ta ngã nhào trên bậc thang, vừa khóc vừa hét: "Đợi, đợi chút, để tôi nghỉ một lát, tôi chạy không nổi nữa rồi! Hu hu hu... Tôi... tôi toi rồi..."
Đàm Thanh cũng đã cạn kiệt sức lực, anh ấy để Hứa Tử Lạc ngồi nghỉ ở một bên, sau đó quay sang nhìn Giang Lăng.
Lúc này, trên cầu thang lạnh lẽo, dài hun hút, bọn họ đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên dưới, chỉ có chiếc đèn khẩn cấp mờ mịt trên bức tường cầu thang chiếu ra khuôn mặt tối tăm mơ hồ của Giang Lăng.
Từng giọt máu nhỏ từ cằm cậu rơi xuống đất.
Đàm Thanh nói: "Cậu đã cố gắng hết sức rồi, vết nứt đó không thể nào vượt qua được. Hơn nữa, cô ấy thông minh như thế, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì đâu."
Giọng Giang Lăng hơi trầm: "Tôi cứ nghĩ mình có thể."
Quả thật, đúng như lời Đàm Thanh nói, suốt quãng đường này, bọn họ đều dần thay đổi cái nhìn về Tô Dao Linh, cảm thấy cô rất thông minh, rất an toàn, dường như không có thứ gì có thể làm hại cô.
Nếu như chuyến tàu này chỉ có một người có thể sống sót tới cuối cùng, khả năng cao nhất cũng sẽ là cô, chứ không phải họ.
Cho nên trong suốt quãng đường này, cậu đã vô thức hưởng thụ sự giúp đỡ của cô.