777 không nhịn được buột miệng chửi: "Không cãi tôi thì cô sẽ chết à?"
Đúng vậy, nó bị chọc giận thật rồi.
Mặc dù miệng thì nói thế, nhưng 777 cũng hiểu rõ nguyên nhân thật sự khiến nó tức giận, bởi vì mỗi lần Tô Dao Linh phản bác đều rất có lý, xét về bản chất thì không phải cô đang cãi cùn, mà là đang sửa lại “sai sót” của nó.
Nếu không gặp được Tô Dao Linh, có lẽ 777 vẫn mãi chìm đắm trong sự tự tin mù quáng của bản thân, bởi vì giữa nó và những hành khách vốn có sự chênh lệch về vị thế, điều đó dần dần ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Dù đúng là nó có gian xảo và thông minh hơn phần lớn hành khách, lại còn hiểu rõ tuyến số 7 hơn bất kỳ ai.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Dao Linh đã phá vỡ thế cân bằng nhưng không công bằng đó.
Cô thông minh hơn, phản ứng nhanh hơn, những mánh khóe và lời dối trá của 777 hoàn toàn không có tác dụng với cô.
Vậy mà ngay lúc này, Tô Dao Linh còn buông thêm một câu kháy.
“Mày biết tại sao mấy người từng hợp tác với mày trước kia đều thất bại không? Vì có một con quân sư đần độn như mày bày kế đấy, nên tốt nhất là mày hãy ngậm miệng lại đi, bà chị.”
777: “?”
Quân sư đần độn á?
Điều khiến nó tức nhất không phải thái độ của Tô Dao Linh, mà là…
Bây giờ nó vừa hy vọng sự việc diễn ra đúng như suy đoán của mình, để có thể tát vào mặt Tô Dao Linh, cho cô biết nó mới là quân sư có giá trị nhất, lại vừa mong rằng suy đoán của Tô Dao Linh là đúng, cô đủ thông minh và có cách để chắc chắn sống sót ra ngoài.
Cuối cùng, 777 dứt khoát im lặng, không nói thêm gì nữa.
Dù sao nó cũng đã nhắc nhở rồi.
Điều duy nhất nó có thể chắc chắn là trong ký ức sâu thẳm của những hồn ma mà nó từng nuốt chửng, đều có những miêu tả trái ngược về trạm cuối, một phần nói đó là con đường sống duy nhất để rời khỏi tuyến số 7, phần còn lại thì khẳng định đó là một vùng đất hoang dã, điên cuồng, không bao giờ có lối thoát.
Kết hợp với việc chưa từng nghe thấy tên trạm cuối vào bất cứ lúc nào và các biện pháp kiểm soát ô nhiễm nghiêm ngặt từ phía nhà ga, 777 cho rằng phán đoán của mình có độ chính xác rất cao.
Nhưng Tô Dao Linh lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì nếu bản thân tàu điện ngầm đã là một sự tồn tại vừa bí ẩn, vừa đáng sợ và mạnh mẽ, mà bên nhà ga cũng chính là đám nhân viên giấy đó lại không thể hoàn toàn kiểm soát nó, vậy thì điểm dừng cuối cùng của tàu không thể nào là do phía nhà ga - những kẻ muốn kiểm soát ô nhiễm có quyền quyết định.
Theo suy luận của 777, nếu hành khách trên tàu đều là người bình thường, tàu sẽ đến trạm thoát hiểm, còn nếu tất cả hành khách đều đã bị ô nhiễm, tàu sẽ đi tới vùng đất hoang vu điên cuồng. Vậy nếu trên tàu có cả hai loại người thì sao? Lẽ nào tàu sẽ tự mâu thuẫn rồi nổ tung?
Nếu như tàu đưa tất cả hành khách, cả bị ô nhiễm lẫn chưa bị ô nhiễm đến trạm ma quỷ, vậy những quy tắc trong sổ tay hành khách lúc trước, những lời nhắc nhở của nhà ga, chẳng phải đều thành công cốc hay sao?
Bởi vì nếu thiết lập theo kiểu đó thì phần lớn hành khách chắc chắn sẽ bị ô nhiễm, càng ngồi lâu, số lượng hành khách bình thường sẽ càng ít, còn những hành khách bất thường thì chắc chắn chiếm 99,99%.
Nếu như cuối cùng tất cả đều sẽ bị đưa tới chốn điên cuồng, mọi hành khách đều sẽ chết hoặc biến thành quái vật, vậy thì đống quy tắc lên tàu kia hoàn toàn chỉ là trò đùa nhảm nhí.
Nói cách khác, nếu chỉ vì muốn đảm bảo “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” thì cho dù trên tàu có hành khách an toàn hay không, chỉ cần có người bị ô nhiễm, tàu sẽ đi thẳng tới trạm ma quỷ, vậy thì ngay từ đầu tuyến số 7 đã không để lại đường sống cho bất kỳ ai.
Đi đến bước này, khả năng lớn là toàn bộ hành khách đều đã bị ô nhiễm, chỉ khác nhau ở mức độ ít hay nhiều mà thôi.
Nếu như thế, thứ này đâu còn gọi là phó bản tân thủ, mà phải gọi là phó bản “dắt bạn đi chết” mới đúng.
Thậm chí Tô Dao Linh còn có trực giác, những trạm trung chuyển ban đầu không nên nguy hiểm đến mức đó, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, nên mới dẫn đến tình trạng quái vật hoành hành, ô nhiễm và sa đọa lan tràn nghiêm trọng như vậy.
Có thể giống như 777 nói, quái vật đã tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn hoặc cũng có thể là do số lượng hành khách bị giết chết tích tụ quá nhiều, dần dần tạo nên cục diện này. Tóm lại, ban đầu độ khó của tuyến số 7 không thể nào kinh khủng như hiện giờ.
Vì vậy, cô sẽ không vì một suy đoán có vẻ không đáng tin mà quay ra giết hại đồng đội của mình.
Lưu Tiểu Sa chắc chắn đã bị ô nhiễm, nếu như Giang Lăng, Đàm Thanh và cả cô bé kia, đứa trẻ mới chỉ 9-10 tuổi đã bị ô nhiễm, lẽ nào cô cũng phải giết họ sao?
Muốn sống sót không có gì sai, nhưng cô sẽ sống theo cách của chính mình.
3 phút cuối cùng, tốc độ tàu đột nhiên giảm hẳn, bên ngoài cửa sổ cũng không còn là đường hầm tối đen hoàn toàn nữa, thay vào đó là một làn ánh sáng mờ nhạt mang sắc hồng, như có ai đó chiếu từ phía chân trời xa xăm đến
Không sai, hình như bọn họ đã rời khỏi đường hầm, lao vào một vùng đồng hoang cổ xưa, hẻo lánh. Trên cánh đồng, có vô số bóng người đang đứng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đoàn tàu.
Những bóng người đó cứ đứng yên như thế, như thể đã đứng ở đó từ rất lâu rồi, không có bất kỳ động tác nào, cũng không phải là tượng đá, xa hơn nữa là những dãy núi không thể nhìn rõ đường nét, bầu trời phía trên bị mây đen dày đặc che kín, chỉ có vài tia sáng màu hồng phớt, giống như ánh hoàng hôn, len lỏi rọi xuống từ khe hở của đám mây.
Đàm Thanh ngơ ngác nhìn những “người” ngoài cửa sổ: “Đó... đó là gì vậy?”
Giang Lăng bước đến bên cửa sổ, nhìn một hồi rồi nói: “Là người.”
Là người, nhưng lại không phải người bình thường, bọn họ mặc quần áo vải thô, kiểu dáng cũ kỹ, tuyệt đối không phải trang phục hiện đại, cách ăn mặc càng giống người xưa hơn.
Giọng nói của 777 vang lên từ sợi dây chuyền: “Có lẽ những người đó chính là chủ nhân của khu mộ cổ được phát hiện khi xây dựng tuyến tàu điện ngầm số 7.”
Nó nói tiếp: “Nơi này rất quái đản, từ thời cổ đại đã có những nghi thức hiến tế kỳ lạ, quy mô còn lên tới hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn người. Nhìn cánh đồng ngoài kia đi, bóng người dày đặc, không thể thấy điểm cuối, bọn họ không còn là con người từ lâu rồi, chỉ còn là xác sống vật vờ tại nơi đây thôi.”
Thi thể của họ sẽ không bao giờ thối rữa, nhưng tinh thần và linh hồn thì đã chết từ lâu.
“Khu mộ cổ mà năm xưa tuyến tàu điện ngầm số 7 phát hiện ra chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Dù sao, nếu có thể rời khỏi đây, nhất định đừng bao giờ quay lại chốn này.”
Tô Dao Linh nói: “Tuyến số 7, e rằng không phải phó bản cho tân thủ đâu nhỉ.”
777 từng nhắc đến chuyện phó bản tân thủ, chứng tỏ nó đã từng tiếp xúc với những “người chơi” khác: "Đúng thế, thật ra cái gọi là phó bản này đã bắt đầu từ rất lâu rồi, bắt đầu từ nhiều năm trước, những người mất tích một cách bí ẩn, hoặc những kẻ sắp chết, đều sẽ bị kéo vào thế giới này. Cô có thể coi giai đoạn đó là ‘giai đoạn thử nghiệm nội bộ’.”
“Còn bây giờ các cô đang trong giai đoạn ‘thử nghiệm công khai’, toàn bộ nhân loại muốn sống sót thì buộc phải tham gia trò chơi này.”
Tuyến tàu điện ngầm số 7 nguy hiểm đến mức đáng sợ, nó chưa từng gặp tân thủ nào từng đến đây.
777 cũng rất tò mò, tại sao Tô Dao Linh lại chọn nơi này. Theo ký ức của những linh hồn người chơi mà nó đã nuốt chửng, việc người chơi sẽ rơi vào phó bản nào lúc bắt đầu hoàn toàn là ngẫu nhiên, không cố định.
Vậy mà đúng lúc ấy, trạm tàu điện ngầm lại xuất hiện gần chỗ cô nhất khi trò chơi bắt đầu, bên trong lại vừa khéo có một 777 có thể giúp cô kích hoạt [Cuốn Sách Điên Cuồng] và ngay cả khi cô phạm quy bị “nhìn thấy” rồi, cũng không bị ô nhiễm...
Tất cả những điều này, dường như là một chuyến hành trình được ai đó thiết kế dành riêng cho cô.
Nếu nói đây là trùng hợp thì có vẻ... quá trùng hợp rồi.
Nhưng muốn tìm ra chân tướng, hiểu rõ mọi chuyện thì đầu tiên phải sống sót đã.
Thoáng chốc, đoàn tàu lại chạy vào đường hầm, đám xác sống đứng chen chúc bên ngoài biến mất, tốc độ tàu cũng dần dần chậm lại.
[Quý hành khách thân mến, xin chào, chuyến tàu này sắp tới trạm cuối.]
Loa phát thanh vang lên, không còn tạp âm, lại trở về với giọng nói đều đều quen thuộc như lúc trước.
[Xin quý khách mang theo vé tàu, xuống tàu từ cửa bên phải, khi ra khỏi trạm vui lòng xuất trình vé hợp lệ, phối hợp với nhân viên soát vé.]
[Cảm ơn quý khách đã lựa chọn chuyến tàu này, toàn thể nhân viên xin gửi lời chào tới quý khách, chúc mừng quý khách đã sống sót tới trạm cuối, mong được phục vụ quý khách trong lần tới!]
Giang Lăng: ...
Chắc chẳng có ai muốn “lần tới” đâu, đúng không?
Lưu Tiểu Sa vừa còn có vẻ tỉnh táo, nghe xong thông báo thì điên lên: “Vé, phải làm sao đây, tôi không có vé, vé của tôi mất rồi!”
Chỉ một câu của Tô Dao Linh đã khiến cậu ta câm nín.
“Cậu cứ thử hét to thêm tí nữa xem liệu nhân viên giấy có nghe thấy không?”
Nhìn tình hình hiện tại, hình như trạm cuối không có gì nguy hiểm, chỉ cần lấy vé ra và rời khỏi tàu là xong.
Nhưng đối với những hành khách đã bị ô nhiễm, đây lại là điều khó khăn nhất.
Bởi vì bọn họ không biết vé tàu hợp lệ trông như thế nào.
Trừ khi trên tàu có một hành khách chưa bị ô nhiễm có thể giúp họ nhận diện vé, hơn nữa vé của họ cũng không bị thất lạc, vẫn còn giữ an toàn bên người.
May thay, Lưu Tiểu Sa có một người đồng hành như thế, cả hai điều kiện trên đều khớp.
Tàu lại tiếp tục lướt qua đoạn đường hầm, cánh đồng hoang vu biến mất, ngoài cửa sổ trở lại vẻ tĩnh mịch chết chóc.
Toa tàu bắt đầu giảm tốc độ, phát ra tiếng rít chói tai, tàu điện ngầm từ từ tiến vào nhà ga, lần này ngoài cửa sổ không còn là một nhà ga tối om đáng sợ nữa, mà là một nhà ga trống trải trông có vẻ bình thường.
Điều hiếm có nhất chính là khu vực chờ tàu còn có vài bóng đèn huỳnh quang trắng dịu, dù độ sáng không cao, nhưng cũng không đến nỗi tối om không nhìn thấy gì.
Ánh sáng trong toa tàu cũng từ màu đỏ quái dị chuyển trở lại thành ánh vàng lờ mờ như trước.
Cả nhà ga trống rỗng, rõ ràng chỉ là một nhà ga bình thường, thậm chí không có cảm giác bị bỏ hoang, nhưng lại toát lên cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác kỳ lạ này đến từ…
Đây là một nhà ga bình thường, không bị bỏ hoang, không có quái vật, có đèn sáng, có tàu hoạt động, nhưng lại không hề có hành khách.
Trên sân ga, hoàn toàn không có một bóng người.
“Đợi đã.”
Đàm Thanh đột nhiên xoay người, chỉ vào ô cửa sổ phía sau: "Bên đó, cũng có một sân ga sao?"
Lúc này, bên trái và bên phải của đoàn tàu, đều có hai không gian hoàn toàn giống hệt nhau, giống như mặt đối xứng của một tấm gương, bên này có sân ga, có cầu thang đi lên, bên kia cũng là sân ga, có thể nhìn thấy loáng thoáng cầu thang đi lên ở phía xa.
Cũng có vài chiếc đèn sáng, cũng không có lấy một bóng người.
Tàu dừng lại, cửa tàu từ từ mở ra…
Cửa tàu bên trái, bên phải đồng thời mở toang!
Giang Lăng khẽ nhíu mày, cũng cảm giác được có điều bất ổn.
Ở các nhà ga trước, chỉ có cửa bên phải được mở, lần nào loa phát thanh cũng nhắc nhở hành khách xuống tàu từ cửa bên phải, chuyện này vốn không có gì bất thường.
Lần này, loa phát thanh cũng nói là xuống tàu từ cửa bên phải, nhưng lại mở cả hai cửa ra.
Trong phút chốc, không ai trong nhóm chọn xuống tàu ngay lập tức.
Tô Dao Linh nhìn hai không gian giống hệt nhau ở hai bên, rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Cô nói: "Mạnh Âm từng nói, trạm cuối có thể có hai nơi, một nơi là con đường sống để rời khỏi đây, nơi còn lại chính là vùng đất hoang dã điên cuồng thu nhận những hành khách đã bị ô nhiễm."
Đối với Đàm Thanh và Giang Lăng, họ không biết mã số 777, nên dùng tên "Mạnh Âm" mà 777 giả danh sẽ giúp họ dễ hiểu hơn rằng cô đang nói về ai.
"Trước đây, vì không biết làm sao mà tuyến tàu điện ngầm lại có thể dẫn đến hai trạm cuối khác nhau, nên Mạnh Âm đã suy đoán, nó cho rằng trong 5 phút cuối cùng, tuyến tàu sẽ có hai đường ray khác nhau để lựa chọn, tùy theo từng tình huống, tàu sẽ chạy đến một nhà ga khác nhau."
"Nhưng thực tế, hai nhà ga lại ở cùng một nơi, tuyến đường của tàu cố định từ đầu đến cuối, nhưng hai nhà ga này lại nằm ở hai phía của tàu."
Quả nhiên có hai cái trạm cuối.
Một sẽ dẫn đến sự sống, một sẽ dẫn đến cái chết.
Nhưng con tàu sẽ dừng lại ngay tại ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Còn rẽ vào hướng nào là do hành khách tự mình lựa chọn.
Giang Lăng đã hiểu ý của cô: "Cho nên, chỉ có một cánh cửa ở hai bên là hướng đúng, một cánh cửa dẫn đến nhà ga của sự sống, cánh cửa còn lại thì dẫn đến nhà ga của cái chết?"
Tô Dao Linh: "Có thể hiểu là vậy."
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Chọn đúng thì sống; chọn sai thì chết.
Hoặc có thể nói, sống không bằng chết.
Với loại vấn đề cần phải động não thế này, suốt dọc đường đi qua mấy trạm vừa rồi, Đàm Thanh biết, phải giao cho hai đứa học sinh giỏi này quyết định, thậm chí nếu phải dựa vào trực giác mà đoán bừa thì Hứa Tử Lạc còn đáng tin hơn anh ấy, cho nên anh ấy cũng không mở miệng.
Chỉ cần chờ chép đáp án là được.
[Cửa tàu sẽ đóng lại sau 3 phút, hành khách có nhu cầu xuống tàu, xin hãy nhanh chóng đi xuống, đoàn tàu sắp quay đầu trở lại.]
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của hành khách, loa phát thanh đột nhiên vang lên, thúc giục hành khách xuống tàu.
Tô Dao Linh: "Này bà chị, chị nghĩ thế nào?"
777 vừa bị vạch trần sai lầm, chuẩn bị nằm yên giả chết, không ngờ Tô Dao Linh lại chủ động hỏi ý kiến của nó, khoảnh khắc ấy, nó bỗng có một cảm giác vừa mừng vừa lo, ngay sau đó lại cảnh giác: Có ý gì đây? Rõ ràng tôi đã bị cô phong ấn rồi, còn muốn sỉ nhục tôi thế nào nữa?
Tô Dao Linh: "Không muốn nói thì thôi."
777: ...
Thời khắc vớt vát lại hình ảnh thông minh của mình đã đến.
Nó quả quyết lên tiếng: "Từ đầu đến giờ, nội dung của loa phát thanh luôn nhắc nhở hành khách xuống tàu từ cửa bên phải, ban quản lý nhà ga đã viết rõ ràng trong quy định, khi chưa tới trạm cuối thì không được xuống tàu, nếu biết hành khách sẽ không xuống, vậy tại sao lại phải lặp đi lặp lại câu nhắc nhở này trên loa phát thanh?"
777 tự tin nói: "Tôi cho rằng, vì ban quản lý nhà ga đã phát hiện ra trạm Mỹ Thực Viên có quái vật có thể can thiệp vào nội dung phát thanh, cho nên mới cố ý lặp lại điều đó nhiều lần trong các đoạn phát thanh trước, vì vậy đáp án chính là cửa bên phải!"
Tô Dao Linh: "Tôi hiểu rồi."
Lần đầu tiên 777 không bị cãi lại, tự dưng cảm thấy không quen lắm: "Cô cũng cảm thấy phân tích của tôi có lý à?"
Tô Dao Linh: "Không phải, tao thấy mày nói hoàn toàn sai."
777: "Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?"
Tô Dao Linh: "Có thể dựa vào câu trả lời của mày, để loại trừ một đáp án sai."
777: ...
Nó cứ nghĩ sự sỉ nhục mà Tô Dao Linh dành cho mình không thể tàn nhẫn hơn nữa, nhưng cô luôn dùng hành động thực tế để nhắc nhở nó: Mày nghĩ đơn giản và ngây thơ quá.
Lần sau mà còn tin cô, nó chính là đồ ngốc.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng 777 lại cảm thấy phân tích của mình rất đúng.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nó cũng không biết Tô Dao Linh nói câu đó là thật sự đã loại trừ cửa bên phải, hay chỉ đang trêu nó.
Dù thông tin và tình báo mấy trạm gần đây của nó có hơi sai sót, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh nó là một tên ngốc.
Dù trong mắt Tô Dao Linh, lời nói của nó chẳng có giá trị là mấy, nhưng chuyện đó không phải trọng điểm.
Hiển nhiên, Giang Lăng cũng không chắc phương hướng nào mới là chính xác, cậu nhìn về phía Tô Dao Linh: "Cậu nghĩ sao?"
Bọn họ chỉ còn lại 3 phút, thanh thời gian đếm ngược đã bắt đầu hiện ra.
Tô Dao Linh nói: "Tôi đang nghĩ một vấn đề, rốt cuộc quy tắc đặc biệt của trạm Mỹ Thực Viên là gì."
Giang Lăng lặp lại một cách ngắn gọn: "Khi cửa tàu bị khóa, mỗi toa tàu chỉ được giữ lại hai hành khách còn sống, duy trì trạng thái sợ hãi."
"Thế còn quy tắc đặc biệt thực sự thì sao?"
Hiện tại, cả hai người đều biết đoạn phát thanh này đã bị quái vật chiếm dụng tín hiệu, rồi thay thế bằng nội dung tẩy não.
"Đừng sợ hãi, khi cửa tàu bị khóa, hãy cố gắng ở một mình trong toa, tránh để tình trạng ô nhiễm nhận thức nặng thêm."
Khả năng tóm tắt của Giang Lăng rất mạnh, lập tức nêu ra được cốt lõi của vấn đề.
Nhưng Tô Dao Linh lại nói: "Trạm Mỹ Thực Viên còn có một quy tắc lên tàu đặc biệt khác."
Quy tắc này, bây giờ bọn họ đều biết, nhưng lại vô tình bỏ qua.
Mà chính quy tắc này sẽ quyết định được cánh cửa nào mới là lối ra thực sự, dẫn đến trạm cuối có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Quy tắc lên tàu đặc biệt thật sự của trạm Mỹ Thực Viên, chỉ cần sáu chữ là có thể tóm gọn.