777 muốn chui vào sợi dây chuyền, muốn khống chế dây chuyền và cô, lợi dụng cô để trốn thoát khỏi tàu điện ngầm, giả vờ tỏ ra yếu đuối, giả vờ rằng nó và dây chuyền đều nằm dưới sự kiểm soát của cô.
Tô Dao Linh cũng muốn nó chui vào dây chuyền, rơi vào bẫy, tiện thể lợi dụng sức mạnh của nó, vượt qua nguy hiểm cuối cùng trong tàu điện ngầm, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn từ chối.
Có cần thiết phải làm vậy không?
Kinh nghiệm từng chinh chiến qua vô số trò chơi kinh dị siêu khó đã cho cô biết, điều đó rất cần thiết.
777: ?
Nếu nó có khuôn mặt thì lúc này trên mặt nhất định đã đầy dấu chấm hỏi.
Bởi vì nó đã nhận ra, mình đã bị bắt giữ và phong ấn trong Cuốn Sách Điên Cuồng, không thể phản lại chủ nhân cũ. Dù có giết chết Tô Dao Linh, nó cũng không thể nào phá vỡ quy tắc được chỉnh sửa bởi "bút xóa", trở thành linh hồn của sách.
Điều trớ trêu là lớp quy tắc này chỉ nhắm vào những con quái vật bị phong ấn trong sách.
Ngược lại, những sinh vật khác, nếu trở thành linh hồn của sách bằng một cách nào đó, chẳng hạn như Tô Dao Linh, một con người tự dưng nhặt được cơ hội này, thì có thể dễ dàng chiến thắng, trực tiếp sở hữu quyền khống chế nó.
Ngay từ đầu, đây đã là một cái bẫy hoàn hảo, nếu nó có đủ thời gian tìm hiểu về sợi dây chuyền, cẩn thận kiểm tra từng điều khoản bán mình mà Cuốn Sách Điên Cuồng ném cho nó vào phút cuối, biết đâu nó có thể phát hiện ra điều gì đó…
Nhưng mà...
Nhưng!
Ngay từ đầu, sự từ chối, nghi ngờ, cho đến bất đắc dĩ về sau của cô gái loài người này, tất cả đều là giả, là thuốc lá giả, rượu giả, bạn bè giả!
Từ đầu đến cuối cuốn sách này chính là một cái bẫy hoàn mỹ, chặt đứt mọi khả năng quái vật có thể nắm giữ được quyền hạn của linh hồn sách để phản lại chủ nhân.
Những con quái vật như bọn chúng, muốn trở thành linh hồn của sách, trước tiên phải trở thành vật bị phong ấn trong sách. Nhưng khi đã trở thành vật phong ấn thì sẽ bị bút xóa chặn đứng con đường thăng cấp.
Đây chính là một cái nút thắt chết!
Bị một kẻ lừa đảo lừa, lừa, lừa, lừa, lừa!
Tô Dao Linh chính là hành khách nham hiểm, xảo quyệt, vô liêm sỉ nhất mà nó từng gặp từ trước đến nay, không có ai sánh bằng!
"Bây giờ, mày có thể nói cho tao biết trạm cuối cùng nằm ở đâu rồi chứ."
Đúng vào lúc này, Tô Dao Linh lên tiếng.
777 đang tức hộc máu, nó gào thét: "Không phải lúc trước cô nói không muốn biết sao!"
"Những lời mày nói lúc trước, tao không tin một chữ nào. Nhưng hiện tại đúng như mày nói, chúng ta giống như hai con châu chấu bị buộc chung một sợi dây, tao mà chết thì mày cũng không thể trở thành chủ nhân của Cuốn Sách Điên Cuồng. Cho nên, bây giờ mày không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói thật."
Khi Cuốn Sách Điên Cuồng bị kích hoạt, một lượng thông tin đã tràn vào đầu Tô Dao Linh, cô cũng hiểu rõ bẫy là gì và tại sao 777 lại bị cô hoàn toàn nắm chắc trong tay.
Chỉ cần một ý nghĩ, cô có thể xóa sổ nó khỏi Cuốn Sách Điên Cuồng.
Đồng thời cũng xóa nó khỏi thế giới này.
Làm gì có chuyện cô không muốn biết trạm cuối cùng ở đâu được?
Nhưng sự nhẫn nại và mưu lược của cô là loại đỉnh cao nhất.
Trước đây không muốn biết là bởi vì dù có biết thì chắc chắn lời nói của 777 cũng toàn là sự giả dối. Dù nó có mục đích gì, khi đã có ý định lừa cô, nhất định sẽ không nói ra sự thật.
Thậm chí, có thể sẽ thêm mắm dặm muối, bịa ra những thông tin nhiễu loạn khác.
Hơn nữa, cô sẽ không bao giờ đi theo tiết tấu của nó, để nó nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Nhưng hiện tại đã khác, bởi vì dù hai bên có bằng lòng hay không, một bản khế ước đã thành lập, mạng sống của hai người đã cột chặt vào nhau. Tuy lời nói của 777 lúc này chưa chắc đã hoàn toàn đáng tin, nhưng ít nhất cũng đáng tin hơn lúc trước một chút.
777: "... Được."
Nó biết trạm cuối cùng sắp đến rồi, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là sống sót rời khỏi nơi này.
Bởi vậy, dù trong lòng nó phẫn nộ đến mức nào, dù đã nguyền rủa Tô Dao Linh cả trăm lần trong đầu, nhưng nó vẫn nói ra lý do tại sao tên trạm cuối cùng lại không thể thấy ở bất kỳ đâu.
"Nhiều ký ức của tôi đều đến từ những hành khách trên xe và những linh hồn mà tôi đã nuốt chửng. Có một hành khách từng đưa ra một giả thuyết, kết hợp với vài lần trải nghiệm sâu sắc của tôi tại đây, tôi cho rằng đó là giả thuyết đáng tin cậy nhất."
"Trước khi tàu điện ngầm đến trạm cuối, không một ai biết trạm cuối ở đâu, bao gồm cả hành khách, bên quản lý nhà ga và cả chính tàu điện ngầm."
Câu nói này cũng giống như nhiều quy tắc khác trong tuyến tàu điện ngầm số 7, nghe qua thì rất phi lý, nhưng thật ra lại hợp lý.
"Cô có bao giờ nghĩ tại sao nhân viên tàu lại phải liên tục kiểm tra trạng thái bị ô nhiễm của hành khách không? Chúng vốn chẳng có bất kỳ biện pháp điều trị nào cả. Dĩ nhiên, bảo vệ những hành khách chưa bị ô nhiễm là một phần nhiệm vụ của chúng."
777 tiếp tục nói: "Nhưng càng có khả năng, đây là một dạng kiểm tra."
"Nếu tất cả hành khách trên tàu đều đã bị ô nhiễm, vậy thì chuyến tàu này sẽ không bao giờ dừng lại ở sân ga có thể rời khỏi nơi này, bởi vì kiểm soát ô nhiễm chính là một trong những mục tiêu của bên quản lý nhà ga."
"Nếu trên tàu còn hành khách sống sót, có lẽ tàu điện ngầm sẽ có khả năng dừng lại ở sân ga có thể rời khỏi đây."
"Vì vậy, mỗi lần tuyến số 7 khởi hành, không ai biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao, không ai biết có bao nhiêu hành khách có thể sống sót đến cuối cùng và liệu những hành khách đó có phải là những người chưa bị ô nhiễm, đủ tư cách được bảo vệ hay không."
Liệu chúng ta sẽ đi đến vùng đất điên cuồng vô tận, hay đến vùng đất của những người sống sót, tất cả đều phụ thuộc vào việc trên chuyến tàu này có ai còn đủ tư cách rời khỏi nơi đây hay không.
Chắc trạm cuối sẽ không có quái vật nguy hiểm nào cả, nhưng lại là nơi dễ dàng khiến người ta rơi vào tuyệt vọng nhất.
Nếu điểm đến của trạm cuối mà họ sắp tới không phải là lối ra, vậy thì đó chính là cái chết tuyệt đối.
Trước khi chuyến tàu này rời bến, không ai có thể đoán trước được nó sẽ đi đến đâu, thậm chí cho đến khi tàu vào nhà ga, kết cục cuối cùng vẫn là một ẩn số.
Nhưng có một điều chắc chắn là có một trạm cuối có thể rời khỏi nơi đây an toàn và một trạm khác sẽ mãi mãi là trạm chết không lối thoát.
Vì vậy, trong 5 phút cuối cùng, tàu điện ngầm sẽ quyết định rẽ về trạm nào?
Giọng của 777 vang lên: "Cho nên, phán đoán của tôi là trên tàu phải có ít nhất một hành khách chưa bị ô nhiễm và tốt nhất là không có bất kỳ hành khách bị ô nhiễm nào còn sống, bất kể điều kiện ra sao, ít nhất có thể đảm bảo khả năng cao là tàu sẽ chạy đến trạm cuối sẽ trốn thoát được!"
Phương pháp kiểm tra hành khách có bị ô nhiễm hay không, thực ra rất đơn giản.
Chỉ cần xem họ có tìm được vé tàu của mình hay không.
Điều này cũng trùng khớp với câu thông báo được lặp đi lặp lại trên loa phát thanh trước đó.
Hành khách xuống tàu, cần mang theo vé để rời khỏi nhà ga.
"Tôi không biết tại sao cô lại liên tục vi phạm quy tắc, tìm đến cái chết, vậy mà vẫn không bị ô nhiễm. Có lẽ là Cuốn Sách Điên Cuồng đang bảo vệ cô, hoặc có thể là vì lý do nào đó khác, nhưng chắc chắn cô có thể rời khỏi nơi này an toàn."
Giọng của 777 vang lên: "Bây giờ chỉ còn một bước nữa thôi, cô sẽ sống sót rời khỏi tuyến số 7. Tôi nghĩ, không cần tôi nói ra thì cô cũng đã biết bước này là gì."
Kiểm tra và tìm ra những hành khách bị ô nhiễm rồi tiêu diệt họ, để những người chưa bị ô nhiễm còn sống sót trên tàu, đảm bảo chuyến tàu này sẽ đi đến vùng đất của những người sống sót, chứ không phải thế giới điên loạn.
Lưu Tiểu Sa chắc chắn đã bị ô nhiễm, hơn nữa còn bị ô nhiễm rất nặng, mà Giang Lăng, Đàm Thanh và Hứa Tử Lạc, phải kiểm tra vé mới biết được.
"Cô chỉ còn 5 phút. À không, chắc bây giờ chỉ còn 3 phút."
Làn gió lạnh buốt, mạnh mẽ luồn qua khe hở giữa các toa tàu, cuộc đối thoại kéo dài 2 phút vừa rồi, ngoài Tô Dao Linh và 777 ra, không ai hay biết.
Mọi người đều đang chờ đợi trạm cuối.
Bởi vì đó là hy vọng sống sót duy nhất, sau một chặng đường dài đầy ác mộng và kinh hoàng.
Họ phải đánh cược một lần.
Vì để sống sót, vì sự an toàn tuyệt đối ấy, liệu có cần thiết phải giết chết những người đã bị ô nhiễm không?
Nếu bạn rơi vào một sự lựa chọn như thế, bạn sẽ quyết định thế nào?
Sẽ hy sinh một số người để đảm bảo số ít có thể sống sót, hay bảo vệ số ít ấy, nhưng đặt tất cả mọi người vào cảnh nguy hiểm?
Trước khi tuyến số 7 đến trạm cuối, không ai biết trạm cuối sẽ ở đâu, bất kể là hành khách, quái vật, bên quản lý nhà ga hay chính con tàu điện ngầm.
Giống như lý thuyết lượng tử mà Tô Dao Linh từng nói trước đó, cũng có một giả thuyết cho rằng, chỉ khi bạn quan sát, lịch sử mới được xác định. Còn khi bạn chưa quan sát, lịch sử vẫn là ngẫu nhiên.
Giết chết những người bị ô nhiễm, chưa chắc đã có thể đến được trạm cuối an toàn, nhưng nếu không giết, khả năng đến được trạm chết không lối thoát lại cực kỳ lớn.
777 nói: "Ra tay đi, với năng lực của cô, chỉ cần cô còn sống, cô sẽ trở thành kẻ mạnh nhất thế giới này."
"Còn bọn họ, chẳng qua chỉ là những người qua đường có thể chết bất cứ lúc nào trên con đường cô đi mà thôi."
Tàu điện ngầm vẫn đang lao nhanh, nhưng nó sắp bước vào giai đoạn giảm tốc cuối cùng.
Lúc 777 nói những lời này, không để bất kỳ ai nghe thấy, dù là Giang Lăng, Đàm Thanh, đứa trẻ kia hay Lưu Tiểu Sa đang run rẩy cũng đều không hề biết chuyện gì sắp xảy ra.
Nó đã giao sự lựa chọn này vào trong tay Tô Dao Linh.
Giết chết Lưu Tiểu Sa thì rất dễ, còn muốn xác định những người còn lại có bị ô nhiễm hay không thì lại càng dễ hơn, chỉ cần bảo họ xuất trình vé tàu là được.
777 sốt ruột chờ đợi, nhưng Tô Dao Linh vẫn chưa hành động.
Ngay lúc nó định mở miệng thúc giục, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của cô: "Vậy sao?"
Cô nói: "Bây giờ mày đang dạy tao chơi game đấy à?"