"Phán đoán của cô rất chính xác, đúng là có một con quái vật có khả năng tạm thời kháng lại lực bài xích trên tàu, chính là con quái vật biến dị bị cô giết chết đó. Da của nó hoàn toàn khác với những con quái vật khác, có lẽ các cô cũng biết nó..."

777 nói rất nhanh, nhưng có lẽ vì cách trao đổi này không dựa vào sóng âm, nên Tô Dao Linh cũng có thể tiếp nhận lượng thông tin dồn dập của nó mà không cảm thấy áp lực chút nào.

Hơn nữa, nghe thì có vẻ 777 nói rất dài, nhưng thật ra tất cả đều được truyền vào đầu cô chỉ trong nháy mắt.

Đây chính là ưu thế kể từ khi nó trở thành vật triệu hồi của cô.

"Nó là hành khách mà tôi từng chọn trước kia, cũng rất thông minh, trước đó luôn rất cẩn thận. Thế nhưng tới trạm này lại đột ngột sa ngã hoàn toàn, vượt qua giai đoạn ba của ô nhiễm nhận thức về thức ăn, hoàn toàn không coi bản thân là con người nữa. Không ngờ nó lại đột biến thành thế này, còn lén lút trốn trên tàu lâu như vậy. Xem ra, đống xác bị gặm chỉ còn xương trắng trên tàu đều là do nó làm ra. Nó đã lên tàu từ khi nào… sao tôi lại không phát hiện..."

"Nhưng chuyện đó không quan trọng, cô đã sống sót, chỉ cần vượt qua trạm cuối là chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này. Tôi đã đợi lâu như vậy, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi!"

Giọng của 777 dần trở nên phấn khích: "Nhưng mà cô cũng không thông minh lắm đâu, đừng buồn, cô đã làm đủ tốt rồi. Tôi đã nói mà, cô không có lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với tôi, chỉ có tôi mới có thể giúp cô kích hoạt Cuốn Sách Điên Cuồng. Dù đã tiêu tốn gần như toàn bộ ‘sinh mạng’ của tôi, nhưng cũng đủ rồi. Đây là một vật chứa mạnh mẽ, có thể chứa đựng cả sự điên cuồng lẫn cái chết..."

"Hơn nữa, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, trong Cuốn Sách Điên Cuồng không có linh hồn của sách. Nếu có, khi cô bước vào tuyến tàu điện ngầm số 7, nó đã thức tỉnh và tự kích hoạt chứ chẳng cần đến tôi. Còn cái giọng già nua kia...? Có lẽ chỉ là âm thanh của người chế tạo để lại trong sách, cố tình tỏ ra thần bí mà thôi. Tôi sẽ không vì thế mà cho rằng bên trong có linh hồn, càng không bị dọa đâu."

"Cô không có năng lực khống chế Cuốn Sách Điên Cuồng này, tiếp theo hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, đợi tôi trở thành linh hồn của sách rồi, tôi sẽ hoàn toàn điều khiển được quyển sách này. Kế tiếp, sẽ đến lượt cô, ồ, tất nhiên, tôi sẽ đối xử với cô thật tử tế..."

Dù đang ở trong cơn phấn khích tột độ, nhưng 777 vẫn không nói ra một điều.

Đợi đến khi rời khỏi tàu điện ngầm, nó sẽ nghĩ cách hãm hại Tô Dao Linh, để cô chết đi, Cuốn Sách Điên Cuồng sẽ trở thành vật vô chủ.

Khi người nắm quyền duy nhất biến mất, nó có thể thăng cấp từ linh hồn của sách thành chủ nhân của món thần vật này, hoàn toàn sở hữu sức mạnh của nó.

Dù Tô Dao Linh không chịu nghe lời, cũng chẳng sao cả, cô quá yếu đuối, nếu nó chỉ là một con quỷ bị phong ấn trong sách thì đúng là không thể làm gì được cô. Nhưng khi nó trở thành chủ nhân của quyển sách thì nó có thể dùng sức mạnh của Cuốn Sách Điên Cuồng để làm phản và điều khiển Tô Dao Linh.

Bất kỳ sức mạnh to lớn nào cũng đều là con dao hai lưỡi, nếu không thể điều khiển nó, ngược lại sẽ bị nó khống chế và nuốt chửng.

Dù giờ phút này đã rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, nhưng nó không hề ngu ngốc. Nếu chưa rời khỏi tàu điện ngầm mà đã nói ra những lời thật lòng này, với tính cách của Tô Dao Linh, chắc cô sẽ liều mạng với nó.

Tô Dao Linh: "Mày là cái loa phát thanh à?"

"Gì cơ?"

"Tao nói mày quá ồn."

777 nghẹn lời.

Nó rất muốn nhảy dựng lên, đập thẳng lợi thế của mình vào mặt Tô Dao Linh.

Cô có biết tình hình hiện tại thế nào không?

Vừa nãy là tôi cầu xin cô, bây giờ phải là cô cầu xin tôi mới đúng! Cô không nghe ra ẩn ý trong lời lẩm bẩm vừa nãy của tôi sao?

Nếu muốn sống thì cô nên coi tôi như thần linh mà nghe lời mới đúng.

Đây mà là thái độ nói chuyện của cô với một vị thần sao?

Nó là trang 001, chính nó đã kích hoạt Cuốn Sách Điên Cuồng, bên trong không có linh hồn của sách, cũng chẳng có con quái vật nào khác, hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh. Tiếp theo, chỉ cần giành được quyền hạn linh hồn của sách thành công, từ nay về sau, nó có thể...

Bỗng nhiên, giọng nói phấn khích của 777 khựng lại, thay vào đó là hoảng loạn và không thể hiểu nổi:

"Sao lại thế này, tại sao tôi không thể giành được quyền hạn linh hồn của sách, rõ ràng tôi là trang 001 mà! Cô, cô đã làm gì? Đợi đã, quyển sách này từng bị người khác chỉnh sửa qua, đúng không? Còn dùng cả bút xóa để chỉnh sửa nữa?"

Muốn giải thích chuyện này, e rằng phải quay lại năm Tô Dao Linh tròn 9 tuổi, khi cô nhận được món quà sinh nhật này.

Lúc ấy, mẹ cô vội vã lục tung túi xách, cuối cùng lấy ra một hộp quà từ góc túi, rồi nói với Tô Dao Linh rằng đây là món quà mà bà đã chuẩn bị rất kỹ, đặt mua từ một cửa hàng trên Taobao trước cả tuần lễ.

Tô Dao Linh mở ra xem, là một chiếc vòng cổ bạc, phần mặt dây chuyền là một quyển sách nhỏ tinh xảo màu bạc, phong cách trông có phần cổ điển, trên mặt khắc những ký tự kỳ quái mà cô không hiểu nổi.

Mẹ cô trịnh trọng giới thiệu: "Đây là một chiếc vòng cổ siêu lợi hại nhé! Người bán giới thiệu rằng, dù nó nhỏ nhưng có thể chứa được tất cả quái vật trên thế giới! Ngầu chưa!"

Cô bé Tô Dao Linh khi ấy vô cảm nói: "Mẹ à, con đã 9 tuổi rồi. Nếu mẹ nói nó mang ý nghĩa may mắn và tài lộc thì có lẽ con còn tin."

Mẹ cô nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra vừa rồi mẹ chỉ nói bừa thôi, ý nghĩa thực sự của chiếc vòng cổ này chính là mang lại may mắn và tài lộc, nó..."

Tô Dao Linh: "?"

Thôi vậy, không cần nói nữa, cô "vui vẻ" nhận lấy món quà.

Mẹ cô hài lòng: "Mẹ biết ngay là con sẽ thích mà! Bố con không tin, cứ nói con sẽ tưởng đây là đồ mua đại ở mấy quầy lề đường. Đúng rồi, lúc mẹ nhận món này thì phát hiện nó hơi khiếm khuyết, nên đã dùng bút xóa của con để sửa lại. Nếu sau này có kẻ xấu muốn cướp vòng cổ của con, nhất định không được đưa cho họ, đây là món quà mẹ chuẩn bị cho riêng con, chỉ có con mới được giữ nó, nhớ chưa? Tuy có thể con chưa hiểu, nhưng mẹ đã sửa một thiết lập rất tuyệt cho chiếc vòng này. Sau khi chỉnh sửa, nó sẽ trở thành một cái bẫy nhỏ, hừ, nếu gặp phải những kẻ có ý đồ xấu, cái bẫy này sẽ cho bọn chúng biết thế nào là tự chui đầu vào lưới."

"Con biết rồi, mẹ à, mẹ bớt đọc mấy tiểu thuyết trinh thám lại đi, mẹ cũng lớn tuổi rồi."

"Được rồi, khoan đã, để mẹ chụp vài tấm hình đã."

Tô Dao Linh: "...?"

Mẹ cô lấy điện thoại ra: "Người bán nói, đánh giá 5 sao kèm 3 tấm hình sẽ được hoàn năm tệ đó!"

Tô Dao Linh: "?"

**

777 vừa gặp đã tâng bốc chiếc vòng cổ có đánh giá hoàn tiền này lên tận mây xanh, tất nhiên Tô Dao Linh sẽ nghi ngờ nó có âm mưu gì, có phải đang cố gắng mê hoặc cô hay không.

Nếu lời mẹ cô nói là thật thì tác dụng thực sự của chiếc vòng cổ này chính là cất chứa quái vật, mà 777 cũng từng nói, nó muốn chui "trộm" vào trong vòng cổ để thoát thân.

Nhưng mẹ cô cũng từng nói, chiếc vòng cổ này có khuyết điểm, hơn nữa còn có thể bị người khác "cướp đi".

Ngay từ đầu, Tô Dao Linh đã không hề tin tưởng 777, nó quá xảo quyệt, cũng rất thông minh, biết phải tiếp cận cô bằng thái độ thế nào để có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Vì thế, nếu không phải lúc thật sự cần thiết, Tô Dao Linh sẽ không bao giờ để nó mạo hiểm chui vào vòng cổ, đặc biệt là khi nó rất giỏi trong việc khống chế tinh thần và ngụy trang.

Dù cô không rõ mẹ đã chỉnh sửa gì trên chiếc vòng cổ này, nhưng chắc chắn bà đã sửa lại một số lỗ hổng nào đó. Nếu cho 777 thời gian, liệu nó có phát hiện ra không, Tô Dao Linh không biết, vì thế cô sẽ không mạo hiểm.

Cô vẫn luôn chờ đợi một thời cơ thích hợp.

Một thời điểm mà cô nhận ra bản thân thật sự cần hợp tác với 777 mới có xác suất sống sót cao, đồng thời khiến 777 không có thời gian suy nghĩ hay kiểm tra chiếc vòng cổ có vấn đề hay không.

Thời khắc đó, chính là lúc sắp đến trạm trung chuyển.

Sự lo lắng và sợ hãi của 777 có nửa thật nửa giả, có lẽ nó thật sự đang vội, nhưng nó vốn là "ảnh đế" kiêm "con vẹt nói nhiều" mà ai cũng biết. Một kẻ giỏi diễn xuất như thế lại biểu hiện cảm xúc lo lắng và sợ hãi rõ rệt, phần lớn chính là diễn cho Tô Dao Linh xem.

Nó muốn tạo áp lực cho cô, để cô chuyển sự chú ý từ sự nghi ngờ đối với nó sang tình thế nguy hiểm cấp bách lúc đó, khiến cô không kịp suy nghĩ, lập tức đồng ý cho nó vào dây chuyền.

Nhưng Tô Dao Linh nào phải kẻ dễ bị lừa? Cô cũng đang diễn thôi.

Hai bên đều diễn cho nhau xem, đơn giản vậy thôi.

Ngay từ đầu, quyển sách này chính là một cái bẫy. Chính vì là bẫy, nên nhất định phải để con mồi tự nguyện, cam tâm tình nguyện, không hề nghi ngờ, háo hức nhảy vào.

777 vẫn luôn có sự đề phòng đối với cô, bởi vì nó cảm thấy cô quá thông minh.

Nếu cô chẳng nghi ngờ gì mà lập tức tin tưởng 777, để nó chui vào trong sợi dây chuyền sớm thì e rằng 777 sẽ có rất nhiều thời gian để dò xét tình hình, thay vì đợi đến thời khắc cuối cùng, phải để nó tranh thủ từng giây từng phút, tự nguyện chui vào bẫy của sợi dây chuyền.

Nếu như cô đồng ý quá nhanh, có lẽ 777 sẽ hoài nghi.

Một con quái vật vừa xảo quyệt vừa ghê gớm như 777, nếu Tô Dao Linh đồng ý dễ dàng như thế, ngược lại nó sẽ cảm thấy có điều bất ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play