Tô Dao Linh vừa đá bay một con quái vật thì lại có bốn con từ bốn hướng khác nhau đồng thời lao về phía cô. 

Bao vây, đánh lén, không có tí liêm sỉ nào.

Cô vung kéo cắt ngang cổ con quái vật lao đến từ bên trái, đá bay con ở bên dưới, nhưng một con khác lại gầm rú nhảy từ trên cao bổ nhào xuống, bên phải còn một con nữa. 

Tô Dao Linh chỉ kịp quay đầu, nhìn thấy gương mặt dữ tợn của con quái vật lao xuống từ trên cao, khuôn mặt ấy lại cực kỳ giống bạn học của cô - Tống Quế.

Quả nhiên, những con quái vật này đều được hình thành từ những hành khách bị ô nhiễm.

Tại sân ga nằm ở rìa ranh giới không gian cổ xưa, điên cuồng, đen tối và xa lạ này, quái vật lượn lờ khắp nơi, điều này cho thấy tuyến tàu điện ngầm này đã bắt đầu nuốt chửng hành khách từ rất lâu trước đây rồi.

Đúng vào lúc nguy hiểm nhất, người đá bay con quái vật có khuôn mặt giống Tống Quế lại chính là Đàm Thanh.

Cánh tay của anh ấy vẫn đang chảy máu, thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, nắm tay cũng đã bị trầy xước chảy máu, thế nhưng anh ấy vẫn lập tức lao tới, chắn ngay trước người Tô Dao Linh, chặn được cú tấn công từ trên không của "Tống Quế".

Cùng lúc đó, Giang Lăng ở bên cạnh cũng nắm lấy chân con quái vật đang tấn công bên phải Tô Dao Linh, rồi vung mạnh, quăng nó ra xa.

Hai đòn tấn công của quái vật bị hóa giải trong nháy mắt, nhưng Tô Dao Linh không hề lơ là, cô lập tức cúi người tránh đòn tấn công của con quái vật tiếp theo, đồng thời đổi vị trí với Giang Lăng, thuận tay đâm thẳng chiếc kéo vào bụng một con quái vật đang chuẩn bị ngoạm vào vai Giang Lăng.

Sau đó, cô giơ chân đá bay con quái vật vào góc toa tàu!

Ba người phối hợp ăn ý, hóa giải rất nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn có người bị thương, trong đó Đàm Thanh bị thương nặng nhất, còn thân thủ của Tô Dao Linh và Giang Lăng lại khiến anh ấy vô cùng bất ngờ, hoàn toàn không giống hai học sinh bình thường.

Anh ấy nhớ lại có lần đồng nghiệp từng giới thiệu vài trò chơi bắn súng và huấn luyện cho mình, dưới sự hỗ trợ của công nghệ toàn ảnh, dù là trong môi trường ảo cũng có thể tiến hành tập luyện, mà độ nguy hiểm lại thấp hơn.

Bọn họ cũng có những khóa học như vậy, nhưng so với cái gọi là trò chơi, thà nói đây là một hệ thống huấn luyện giả lập thì đúng hơn.

Con quái vật mang gương mặt Tống Quế tiếp tục lao lên, không ai nương tay với nó, bởi chỉ cần một bên do dự thêm một giây thôi, bên còn lại sẽ lập tức bị giết.

Trong mắt nó, bọn họ không phải bạn học, mà chỉ là thức ăn.

Cuối cùng, toa tàu rung lắc càng lúc càng mạnh, tàu điện ngầm sắp khởi động lại, lũ quái vật bỗng nhiên rút lui như thủy triều, dường như tàu đã khôi phục hoạt động, mà một loại sức mạnh bài xích đáng sợ nào đó lại xuất hiện trong toa tàu.

Áp lực xung quanh ba người bỗng chốc tan biến!

Giang Lăng lau vệt máu bên mặt, trên khuôn mặt điển trai có một vết xước nhỏ, cậu thở hổn hển, nhìn đồng đội xung quanh, ngoài việc Trương Bằng Phi đã biến mất thì những người còn lại vẫn còn sống.

Tấm lưng của Lưu Tiểu Sa đã bầm tím sưng tấy, thậm chí còn rỉ máu, nhưng cậu ta đã giữ được cánh cửa.

Bất ngờ, một con quái vật có làn da sừng hóa, cụt mất một chân lại lao vào, nó bò xuống từ nóc toa, dọc theo nội thất, nhảy phốc xuống sàn, tóm lấy Hứa Tử Lạc đang trốn sau lưng Đàm Thanh rồi lập tức lao ra khỏi toa tàu!

Nó di chuyển quá nhanh, không ai ngờ vào lúc này rồi vẫn có con có thể chống lại lực bài xích trong toa tàu mà xông vào, hơn nữa nó còn chọn tuyến đường rất thông minh, không lao thẳng vào từ phía trước, mà trèo qua nóc toa, cũng không dây dưa với ba người có sức chiến đấu mạnh, chỉ nhắm vào cô bé yếu ớt rồi vòng sang bên cạnh lao ra ngoài.

Người đầu tiên đuổi theo là Đàm Thanh, anh ấy chẳng thèm quan tâm đến cánh cửa toa tàu sắp đóng lại, vừa nghe thấy tiếng Hứa Tử Lạc hét lên thì lập tức đuổi theo.

Khoảng cách từ cửa toa tàu ra sân ga không có nhiều quái vật, nhưng không ngờ lại có một con đã phục kích sẵn trong khe hẹp giữa toa tàu và sân ga.

Vừa lao ra, Đàm Thanh đã bị nó cắn vào chân, ngã nhào xuống đất.

Con quái vật linh hoạt kia thì ôm chặt lấy Hứa Tử Lạc, nhảy từng bước về phía bóng tối phía xa, chỉ cần nhảy tiếp phát nữa, nó sẽ rơi vào biển quái vật phía trước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Đàm Thanh chỉ có thể bất lực nhìn theo cái bóng đen kia càng lúc càng gần với màn đêm vô tận.

Đúng lúc ấy, một luồng sáng trắng bắn thẳng ra từ phía sau anh ấy, nhanh như tia chớp, cắm thẳng vào lưng con quái vật!

Con quái vật đau đớn gào lên, còn chưa kịp rơi vào biển quái vật đằng sau, thân hình đã đổ gục rồi rơi xuống!

Đó không phải ánh sáng trắng, mà là ánh thép của lưỡi kéo.

Là chiếc kéo của Tô Dao Linh!

Ngay sau đó, bóng dáng một cô gái lao thẳng ra ngoài!

Đàm Thanh quay đầu nhìn con quái vật đang cắn chặt lấy chân anh ấy, thứ vừa bò ra từ khe hở, anh ấy và Giang Lăng đang đứng gần cửa toa, thế nên Giang Lăng chỉ cần bước ra một bước dài đã đến ngay sau lưng con quái vật, vung vũ khí trong tay, nhắm ngay chỗ yếu nhất là cổ nó, cứa mạnh một nhát, lập tức rạch ra một vết thương chí mạng!

Đàm Thanh thừa cơ đá bay con quái vật xuống sân ga, rồi đứng dậy.

Lúc này, Tô Dao Linh đã kịp đón lấy Hứa Tử Lạc, chiếc kéo cô ném ra ban nãy đã đâm trúng điểm yếu chí mạng của con quái vật, đám quái vật phía sau nhìn thấy, định lao tới, muốn đoạt lại "bữa ăn ngon" vừa rơi xuống từ không trung.

Nhưng tốc độ của Tô Dao Linh còn nhanh hơn, lúc này cửa toa tàu đã bắt đầu đóng lại, Giang Lăng lập tức kéo Đàm Thanh bị thương vào trong toa, còn Tô Dao Linh thì ôm chặt Hứa Tử Lạc lăn một vòng, vừa kịp lúc chui vào trước khi cửa đóng kín.

"Rầm", cửa toa tàu hoàn toàn khép lại!

Âm thanh ầm ầm vang lên, thân tàu lại bắt đầu tăng tốc.

Bọn họ đã sống sót!

Tàu điện ngầm ngày càng rời xa thế giới quái vật khủng bố kia, khung cảnh ngoài cửa sổ lại hóa thành những bóng mờ, lùi vùn vụt về phía sau.

Giang Lăng ngồi bệt xuống đất, chống tay lên đầu gối đang hơi cong, vẻ mặt mệt mỏi, gương mặt trắng trẻo, tuấn tú dính đầy máu, đường nét sắc sảo in rõ xuống sàn dưới ánh đèn đỏ trên đầu.

Hứa Tử Lạc lập tức chạy tới chỗ Đàm Thanh, còn Đàm Thanh thì xé một mảnh vải từ quần áo, sơ cứu vết thương trên chân và cánh tay.

Lưu Tiểu Sa đã hoàn toàn kiệt sức, ngồi bệt dựa vào thành toa, người mềm nhũn, vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Tôi kiệt sức rồi."

Giang Lăng nói: "Nếu ở trạm cuối mà còn gặp thêm nguy hiểm kiểu này nữa, chắc chúng ta cứ đầu hàng cho xong."

Cậu quay sang nhìn Tô Dao Linh: "Cậu có bị thương không?"

Tô Dao Linh lắc đầu, cô đã quen với kiểu "sống sót trong trò chơi" thế này rồi, giờ lại tăng thêm năng lượng từ Cuốn Sách Điên Cuồng, nên so với Giang Lăng và Đàm Thanh, cô có lợi thế hơn hẳn.

Dù trên tay và người có vài chỗ trầy xước, nhưng chẳng đáng kể gì.

Tô Dao Linh nói: "Có lẽ trạm trung chuyển ban nãy chính là trạm nguy hiểm nhất. Nơi đáng sợ nhất của chuyến tàu điện ngầm này không nằm trong thế giới thực. Đương nhiên, kiểu cục diện tứ bề là tử vong như lúc nãy, nếu không có chút bản lĩnh thì thật sự không thể sống sót."

Giọng nói yếu ớt của 777 vang lên: "Thực ra, trước đây mấy con quái vật này không thể ép tàu dừng lại được, nhưng không hiểu sao, số lượng của chúng ngày càng nhiều, sức mạnh cũng ngày càng lớn..."

Nói cách khác, chỉ cần chịu đựng được sự ô nhiễm tinh thần thì có thể an toàn vượt qua phó bản này.

Giang Lăng gật đầu: "Ô nhiễm tinh thần từ tàu điện ngầm mới là thứ nguy hiểm nhất."

Quái vật có thể nhìn thấy thì vẫn đánh trả được, nhưng nếu là ô nhiễm từ chính bộ não, thậm chí khiến họ bị công kích mà hoàn toàn không hay biết, mới thật sự là kinh khủng nhất.

Trong mắt Tô Dao Linh, trạm cuối chưa chắc đã là nơi nguy hiểm nhất, ngược lại, có khi đó lại là nơi an toàn nhất, thậm chí có thể là con đường sống duy nhất dành cho họ.

Nếu muốn rời khỏi nơi này, chắc chắn phải đợi tàu dừng ở mỗi trạm mới có thể xuống được. Và sổ tay hành khách đã nhấn mạnh rất rõ, chưa đến trạm cuối thì xin đừng xuống tàu, điều đó đủ để chứng minh rằng phía nhà ga đã cho họ một gợi ý gián tiếp: Trạm cuối chính là nơi duy nhất có thể xuống tàu an toàn và rời khỏi đây.

Dù những con quái vật trước đó đã từng dụ dỗ họ xuống tàu sớm, nhưng Tô Dao Linh biết, nếu xuống sớm chắc chắn sẽ phải chịu một hậu quả đáng sợ nào đó, thậm chí có thể mất mạng.

Chẳng qua mấy con quái vật kia cho rằng, có lẽ chết đi còn tốt hơn là bị kẹt lại ở các trạm sau, lạc lối vĩnh viễn, trở thành quái vật mãi mãi.

Ít nhất thì dù là thai phụ hay là hồn ma ở trạm tàu phía Nam, dường như vẫn giữ lại được một chút lý trí.

Vì thế, so với con đường chết tuyệt đối ở các trạm khác, có khi trạm cuối lại là con đường sống được ẩn giấu kỹ lưỡng.

Loa phát thanh trên tàu lại vang lên khi tàu bắt đầu chuyển bánh.

[Năm phút nữa sẽ đến trạm, trạm cuối... xẹt xẹt... xẹt xẹt... xin các hành khách chuẩn bị xuống tàu... xẹt xẹt... cầm chắc vé tàu và hành lý, tại... xẹt xẹt... xuống tàu.]

Sau khi tiếng phát thanh kết thúc, giọng nói yếu ớt nhưng đầy phấn khích của 777 vang lên.

"Quả nhiên là tôi không nhìn lầm cô, cô thật sự đã vượt qua được trạm trung chuyển, hơn nữa... quá khó tin... Sao cô lại không có dấu hiệu bị ô nhiễm nào cả?"

Dường như nó đang lẩm bẩm một mình trong chiếc vòng cổ của Tô Dao Linh, đương nhiên những người khác không thể nghe thấy âm thanh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play