Ngay khi cánh cửa khóa chặt giữa các toa bị mở ra, mấy "hành khách" đã chờ sẵn rất lâu trong toa tàu phía sau lập tức có hành động.
Tống Quế ở toa số 6 và Chung Điển ở toa số 5 là hai người đầu tiên chạm mặt nhau, nhưng một con quái vật màu đen ở toa số 4 cũng đã nhanh chóng lao tới, tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Nó đã ẩn nấp rất lâu và bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để "ra tay".
Dù đã ăn một bữa no nê, nhưng sự tham lam và cơn đói của nó vẫn không có giới hạn, nó vẫn cần nhiều thức ăn hơn nữa.
Thế nhưng Tống Quế và Chung Điển không phải là người bình thường, đặc biệt là Tống Quế, gần như đã biến đổi hoàn toàn thành một con quái vật bị ô nhiễm. Trong trận hỗn chiến giữa ba bên, con quái vật đột biến đã cắn chết Chung Điển, nhưng chân nó lại bị Tống Quế giật đứt, nó rú lên một tiếng, nhảy thẳng lên nóc toa tàu.
Ngay sau đó, con quái vật có lớp da nứt nẻ và cứng như sừng này nhảy qua cánh cửa đang mở rộng, quay lại sân ga.
Tống Quế không đuổi theo, mà bị cơn "đói khát" thúc giục, lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu vào xác Chung Điển, ăn tươi nuốt sống một cách ngấu nghiến.
Làn da trên cơ thể tiếp tục biến đổi theo từng hành động của nó, hoàn toàn trở thành một chất liệu giống như cao su, vừa ghê tởm lại nhầy nhụa, tay chân thì càng lúc càng vặn vẹo, từng hàng răng sắc nhọn chui ra từ cái miệng bị xé rách.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, nó đã không khác gì những con quái vật đang bò trên nóc tàu và sân ga bên ngoài.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên người nó vẫn còn sót lại những mảnh quần áo rách nát.
Chỉ chi tiết đó mới cho thấy trước đây nó từng là "con người".
Ngay lúc này, ánh sáng trắng và luồng năng lượng từ toa số 3 ập tới, đánh mạnh nó bay ngược về phía các toa tàu phía sau…
Thậm chí nó bị đẩy lăn lốc từ toa số 5 thẳng đến khi đập vào bức tường của toa số 7!
"Bốp", "Tống Quế" rơi phịch xuống từ trên tường, mà lúc này lũ quái vật ngoài kia cũng đang bị ánh sáng trắng và cơn chấn động vô thanh làm cho tan tác tháo chạy khắp nơi.
Nhưng chẳng bao lâu, ánh sáng trắng dần tan biến, con tàu lại rơi vào trống rỗng và tiếng "thức ăn tươi sống" ở phía trước lại vang lên lần nữa.
"Tống Quế" bò dậy, tứ chi dính chặt vào gầm toa tàu, bắt đầu điên cuồng lao thẳng về phía đầu tàu.
**
Phản ứng đầu tiên của Đàm Thanh cũng giống hệt Giang Lăng, khi cửa toa tàu mở ra, thấy lũ quái vật chen chúc đông nghịt bên ngoài, anh ấy biết rõ một mình không thể chống lại, bèn ôm Hứa Tử Lạc chạy ngay về phía các toa phía sau, định tụ hợp với những hành khách còn lại, cùng nhau đối phó với lũ quái vật ngoài kia.
Lúc này, ánh sáng chói lòa trong toa số 3 đã hoàn toàn tan biến.
Sau khi ánh sáng tản đi, cái bóng màu bạc trước mặt Tô Dao Linh cũng biến mất, mọi thứ nơi xa lại bị bóng tối bao trùm, âm thanh ghê rợn lại lấp đầy thế giới này.
Tô Dao Linh nhanh chóng nắm rõ tình hình.
Bọn họ phải kiên trì chống đỡ các đợt tấn công của lũ quái vật ngoài kia, cho đến khi tàu khôi phục hoạt động.
Tin tốt là môi trường trong toa tàu có thể gây ra một ít áp chế với lũ quái vật, chỉ cần bọn họ không rời khỏi toa tàu thì vẫn còn một chút lợi thế.
Hơn nữa, vừa rồi luồng năng lượng từ chiếc vòng cổ, hay nói đúng hơn là từ [Cuốn Sách Điên Cuồng], đã đánh bay khá nhiều quái vật, nhiều con còn bị thương, nên giờ chúng không dám liều lĩnh xông vào, ít nhất có thể tranh thủ thêm được 1-2 phút.
Tin xấu là bọn họ hầu như không có vũ khí, đặc biệt là ở trong toa số 3, cửa ở cả hai bên và phía trước đều mở toang, hoàn toàn không thể phòng thủ, quái vật có thể tiến vào từ các toa khác dễ dàng, rồi vòng từ phía trước hoặc phía sau xông tới bất cứ lúc nào.
Toa số 4 đã hoàn toàn rối loạn, không biết hành khách trong đó đã chạy đi đâu, nhưng lại có thêm khá nhiều bộ xương trắng, còn chiếc kéo mà cô đã dùng để tự vệ thì nằm chỏng chơ dưới đất, nổi bật một cách đáng sợ dưới ánh đèn đỏ như máu.
Trước đây cây kéo đó đã bị Trương Tuấn giật lấy, xem ra anh ta cũng lành ít dữ nhiều rồi.
Tô Dao Linh nhanh chóng chạy tới nhặt lại cây kéo, sau đó quay sang nói với Giang Lăng và Đàm Thanh đang chạy tới: "Đi đến toa số 1."
Hai người lập tức hiểu được ý của cô.
Những toa khác, hai bên đều có cửa mở, quái vật có thể tấn công từ ba hướng, nhưng toa số 1 và toa số 7 thì bớt đi một hướng tấn công, dễ thủ hơn.
Thế là cả nhóm nhanh chóng chạy về phía đầu tàu.
Thấy "hành khách" trên tàu không những không chịu xuống, mà còn có ý định chạy trốn, cuối cùng lũ quái vật ngoài kia cũng nhận ra.
Chúng mắc lừa rồi.
Muốn có được bữa tiệc đã chờ đợi từ lâu, chúng buộc phải tiến vào bên trong toa tàu.
Ánh sáng trắng đã tan biến, hình như sức mạnh vừa gây tổn thương nghiêm trọng cho chúng chỉ là thoảng qua, chẳng có gì đáng sợ cả.
Sau vài lần dò xét cẩn thận quanh đoàn tàu, lũ quái vật lại bắt đầu tràn ra như nước thủy triều từ bóng tối, lao thẳng về phía "con mồi" của chúng!
**
Khoảng cách giữa các toa vốn không xa, thoắt cái mấy người đã chạy đến toa số 1, lúc chạy Giang Lăng còn không quên kéo theo Trương Bằng Phi.
Lưu Tiểu Sa thì còn đỡ hơn một chút, ít nhất thì cậu ta còn có thể tự di chuyển, Tô Dao Linh nói với cậu ta rằng: Nếu không muốn chết thì mau chặn chặt cửa lại.
Cánh cửa nối từ toa tàu đến sân ga không thể đóng lại, chỉ có thể bịt chặt cánh cửa thông sang toa số 2, Tô Dao Linh giao nhiệm vụ này cho Lưu Tiểu Sa, cũng thuận tiện ném Trương Bằng Phi đã mất khả năng hành động sang cho cậu ta.
Đàm Thanh bảo vệ Hứa Tử Lạc ở trong góc, dặn cô bé phải cẩn thận, sau đó đứng canh chừng cánh cửa lớn đang mở to ở trước mặt cùng Tô Dao Linh và Giang Lăng.
"Những người khác đâu rồi?" Đàm Thanh hỏi.
Giang Lăng trả lời: "Gần như đã chết hết rồi."
Vừa dứt lời, con quái vật đầu tiên gào lên, xông thẳng vào trong toa tàu!
Đó là một con quái vật có thân hình khá to lớn, da dẻ như cao su, đen xám lẫn lộn, bò bằng bốn chi, khuôn mặt lại cực kỳ giống người, làm tăng thêm phần kinh dị, đôi mắt đen sì không có lòng trắng.
Đàm Thanh tung một cú đá trúng bụng nó, nhưng con quái vật chỉ lăn ra đất rồi lại lập tức bật dậy, tiếp tục nhào tới cắn xé những con người trước mặt.
Ngay sau đó, con quái vật thứ hai, rồi con thứ ba nối tiếp nhau tràn vào...
Tô Dao Linh và Giang Lăng cũng có khả năng cận chiến không tồi, lúc đầu ba người còn có thể hợp lực đánh bật lũ quái vật lao vào, nhưng số lượng ngày càng nhiều, khiến cho Đàm Thanh và Giang Lăng dần dần cảm thấy bất lực.
Để bảo vệ Hứa Tử Lạc phía sau, Đàm Thanh bị một con quái vật lao tới bất ngờ cắn vào cánh tay, anh ấy cắn răng đạp mạnh một phát, đá bay con quái vật, nhưng máu ở vết thương trên tay tuôn ra như mưa.
Mùi máu tươi kích thích lũ quái vật, khiến chúng càng trở nên điên cuồng lao vào tấn công.
Tô Dao Linh cầm chiếc kéo đâm thẳng vào lưng một con quái vật đang tấn công Giang Lăng, cứu cậu thoát khỏi nguy hiểm, sau đó lại rút ra một chiếc kéo khác, tiếp tục chiến đấu với lũ quái vật đang ùn ùn lao vào.
Động tác của cô dứt khoát, gọn gàng, hơn nữa nhờ vào nguồn năng lượng còn sót lại từ [Cuốn Sách Điên Cuồng] mà 777 đã phủ lên người cô, sức chiến đấu của Tô Dao Linh vượt xa người thường.
Vốn dĩ cô đã rất nhanh nhẹn, nhưng bây giờ lại cộng thêm sức mạnh và tốc độ được cường hóa, việc đối phó với lũ quái vật trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Giang Lăng lập tức đứng dậy, rút chiếc kéo cắm trên lưng con quái vật đã nằm bất động dưới đất.
Có vũ khí trong tay thực sự hơn hẳn đánh tay không, biết vậy thì cậu cũng giống Tô Dao Linh, nhân lúc nhân viên tàu còn ở đây, tranh thủ sơ hở để kiếm thêm vài món vũ khí.
Nhân viên tàu: ...?
Các người có biết phép lịch sự là gì không vậy?
Lưu Tiểu Sa đang cố gắng chặn cánh cửa nối giữa hai toa tàu, cảm nhận rõ những con quái vật bên toa số 2 đang đâm liên tiếp vào cánh cửa thông sang toa số 1.
Những cú va chạm dữ dội khiến cậu ta suýt nữa không trụ nổi.
Giờ đây đầu óc của cậu ta đã không còn khả năng suy nghĩ, chỉ nhớ kỹ lời Tô Dao Linh dặn: Nhất định phải chặn cánh cửa này, nếu cửa mở ra, cậu ta sẽ chết.
Khao khát sống mãnh liệt đã khiến Lưu Tiểu Sa bộc phát ra một sức mạnh chưa từng có.
Lúc này sự điên cuồng cố chấp trong đầu biến cậu ta thành một "người gác cửa" lý tưởng nhất.
Thế nhưng, ngay vào lúc ấy, một bóng đen lợi dụng khe hở nhanh chóng lao vọt đến dưới chân cậu ta, Lưu Tiểu Sa giật mình, không biết có phải quái vật xông vào hay không, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, cái bóng đó đã kéo theo Trương Bằng Phi đang nằm dưới đất, đôi mắt đờ đẫn ra khỏi toa tàu!
Không cần nghĩ cũng biết, bị lôi vào sân ga tối đen kia, kết cục của Trương Bằng Phi chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.
Hiện tại, cuối cùng Tô Dao Linh cũng hiểu ra, tại sao không một ai có thể sống sót rời khỏi trạm này.
Thực ra bọn họ đã rất may mắn, ánh sáng trắng đã giúp họ giành được 1-2 phút đầu an toàn, còn khiến vô số quái vật bị thương, sức chiến đấu giảm mạnh, cộng thêm bối cảnh là trong toa tàu, vốn đã có lợi hơn cho hành khách, lại thêm 777 đang cố gắng thúc ép tàu điện ngầm hoạt động trở lại.
Nếu thật sự phải đối đầu chính diện với lũ quái vật này trong 10 phút...
Thì đúng là chẳng ai có thể sống sót rời đi.
Điều này lại khiến cô nghi ngờ về cái gọi là "phó bản dành cho tân thủ".
Bất kể là chiếc vòng cổ tặng kèm với mấy lời văn vẻ sáo rỗng, hay giọng nói non nớt kia nói rằng đây là phó bản dành cho tân thủ, tất cả đều toát ra sự bất thường.
Cô không biết đằng sau còn có bí mật nào mà mình chưa hiểu, nhưng cô biết rất rõ, lúc này điều quan trọng nhất là sống sót.
Ngay lúc ấy, giọng nói yếu ớt của 777 vang lên: "Còn 3 phút! Cố gắng chịu đựng thêm một chút!"
Thân tàu bắt đầu rung chuyển, phát ra âm thanh ầm ầm.