Dù vậy, cả Tô Dao Linh lẫn 777 cũng không mấy quan tâm đến sự tồn tại của Lưu Tiểu Sa (vì cậu ta quá yếu), trước mặt họ lúc này là một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Nơi khác mà 777 đã nhắc đến sẽ là nơi nguy hiểm nhất từ đầu chuyến hành trình đến giờ.

Một Lộ Liêu Liêu chưa bị ô nhiễm hoàn toàn đã có thể lặng lẽ giết chết ba người trưởng thành, vậy thì những con quái vật bị ô nhiễm hoàn toàn thì sao?

Còn Tô Dao Linh thì càng không ngây thơ đến mức tin rằng ở nơi đó chỉ có một con quái vật.

[Đông, tang, đinh, tưng.]

[Phía trước sắp đến trạm, trạm Nhà Xưởng.]

[Khoảng cách đến… rè rè… trạm cuối… rè… rè rè… còn năm phút.]

[Tất cả các cửa sẽ… rè rè... mở hoàn toàn... xin mời hành khách...]

[Xin mời tất cả hành khách xuống xe từ cửa bên phải, không cần mang theo vé! Hãy ném hết tất cả vũ khí trên tay, không được chống cự! Không được bỏ chạy!]

[Xin nhắc lại, tất cả hành khách tại trạm Nhà Xưởng buộc phải xuống tàu, không được phép có hành khách nào ở lại trong toa!]

[Vui lòng nghiêm túc tuân thủ các quy định của trạm này, không được chống cự, không được chống cự!]

Đoạn thông báo cuối cùng vang lên rõ ràng, không hề bị nhiễu.

Ai cũng biết, tuyến tàu điện ngầm số 7 có tất cả bảy trạm, đây là thông tin mà họ đã biết khá chắc chắn từ trước, mà trạm tiếp theo đã sắp tới rồi.

Trạm Nhà Xưởng, chẳng lẽ chính là trạm cuối cùng sao?

Những kẻ không rõ thật giả, những người đã sắp điên, những "hành khách" đang chờ cửa tàu mở, cùng với những con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối, bất kể họ có chuẩn bị hay không.

Tàu điện ngầm, rồi cũng sẽ dừng lại.

**

Đối với Tô Dao Linh và Giang Lăng, trạm này lại đơn giản hơn hẳn.

Kể từ khi biết được mánh khóe của lũ quái vật ở trạm này, việc phân biệt thật giả của thông báo cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần là thông báo có chất lượng âm thanh hoàn hảo, nhất định không được tin.

Không những không tin, mà còn phải làm ngược lại.

Chỉ có những thông báo bị bóp méo hoàn toàn mới là thật.

Chính vì vậy, lẽ ra thông báo có tính lừa gạt, lại vô tình trở thành một lời nhắc nhở trước.

Nhưng đối với Đàm Thanh thì lại khác, anh ấy hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là thông báo thật, đâu là quy tắc quái gở của trạm này, nhưng anh ấy biết, nghe những lời này đã thấy giống như trò lừa bịp, không thể tin.

Bất kể là ở trạm trước phải giả chết, hay ở trạm này phải duy trì sự sợ hãi, nghe thế nào cũng giống như cái bẫy chết người.

Thế nên trong đầu anh ấy, thông báo của tàu điện ngầm đã bị liệt vào danh sách "không đáng tin" từ lâu.

Hoàn toàn không tin!

Không được chống cự?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời đó!

Đàm Thanh luôn suy nghĩ đơn giản, thẳng thừng phủ định mọi thứ.

Nhưng Tô Dao Linh thì không thể làm vậy.

Những gì phát ra từ loa lúc này, có một phần có thể tin được, nhưng đằng sau thì toàn là lời nhảm nhí.

Có lẽ đoạn thông báo nói sắp đến trạm Nhà Xưởng là thật, nhưng trong đó còn nhắc đến việc còn năm phút nữa mới đến trạm cuối và lúc nãy 777 nói bên ngoài có một nơi mà quái vật có thể tung hoành.

Cho nên trạm Nhà Xưởng chắc chắn không phải là trạm cuối.

Nếu thật sự là trạm cuối thì trong thông báo, tên trạm Nhà Xưởng hẳn đã kèm thêm ba chữ "trạm cuối" phía trước. Dĩ nhiên cũng có thể là bị nhiễu sóng mà không nghe thấy, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ cái tên "trạm Nhà Xưởng" thôi cũng đủ đoán ra đây có lẽ là một trạm trung chuyển, nằm giữa các trạm chính.

Nhưng nếu thế, cộng thêm trạm cuối, số trạm trên tuyến tàu điện ngầm này sẽ không chỉ dừng lại ở con số bảy, mà là tám.

Điều này lại không khớp với thông tin trước đó rằng tuyến tàu số 7 chỉ có bảy trạm.

Tuy nhiên, vấn đề hiện tại không nằm ở số lượng trạm. Trên một số tuyến tàu điện ngầm, vẫn có những "trạm không tồn tại", có thể vì không sử dụng được hoặc đã bị bỏ hoang, nên không đánh dấu trên bản đồ, thậm chí không tính vào số lượng trạm.

Nhưng những trạm kiểu này thường sẽ không dừng lại.

Còn cái đoạn "ném hết vũ khí, không được chống cự, không được bỏ chạy", nghe thôi đã biết là đường sống hóa thành đường chết.

Dù lời lẽ có vẻ vô lý, nhưng không loại trừ khả năng có người thật sự sẽ tin.

Bởi không phải ai cũng có khả năng phân biệt thật giả trong thông báo và những người sống sót đến trạm này đã quá tin vào nội dung phát thanh, hoặc là tâm trí đã rối loạn, khả năng phân tích và nhận thức đều suy giảm.

Thậm chí, những người càng thông minh lại càng bị sự thông minh của chính mình hại, cho rằng ngay cả câu "không được chống cự" cũng có ẩn ý, cho rằng nếu chống cự, có khi mới thật sự gặp nguy hiểm.

"Cô đoán đúng."

777 vừa nói dứt câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tốc độ nói cũng gấp gáp hơn: "Trạm Nhà Xưởng chính là nơi đó, nơi mà lũ quái vật đã buộc đoàn tàu phải dừng lại! Khi đoàn tàu dừng ở trạm đó, sức mạnh bài xích quái vật trong tàu sẽ yếu đi rất nhiều, chúng có thể xông vào!"

Tô Dao Linh lập tức nghe ra được nhiều thông tin hơn từ câu nói ấy.

Dù ở trạm Nhà Xưởng thì trong đoàn tàu vẫn có năng lực bài xích quái vật, nhưng bên ngoài chắc chắn rất thân thiện với chúng, điều này cũng trùng khớp với nội dung thông báo lừa hành khách xuống tàu.

"Mau lên! Hãy để tôi vào trong sợi dây chuyền, tôi có thể dùng năng lực của mình để kích hoạt nó, giúp cô tăng cường thể lực trong thời gian ngắn, việc đối phó với lũ quái vật cũng dễ dàng hơn."

Lần đầu tiên "Mạnh Âm" lộ ra vẻ mặt hoảng loạn tột độ: "Chỉ còn một phút nữa thôi, tôi không đùa với cô đâu, đã đến nước này rồi, nếu tôi không tìm được chỗ ký sinh, tôi cũng sẽ bị lũ quái vật ở đây xé xác!"

Âm thanh chói tai vang lên từ gầm toa tàu, bánh xe và đường ray cọ xát, tóe ra những tia lửa dữ dội, soi sáng cả đường hầm bên ngoài, cũng soi rõ những thứ đang bám chặt lên cửa sổ.

Tốc độ đoàn tàu ngày càng chậm, còn tiếng phanh sắc nhọn khiến tất cả những hành khách chưa phát điên phải ôm chặt đầu, cố gắng bịt tai lại.

Tô Dao Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể trước, sau, trái, phải, trên mặt kính đều có những cánh tay bám chặt như xúc tu, phía sau mỗi cánh tay lại thấp thoáng những gương mặt giống người.

Dường như chúng đã không thèm che giấu sự hiện diện của mình nữa rồi, chen chúc nhau, dày đặc ngoài cửa sổ!

Không phải chỉ có một hai con hay bốn năm con, mà là vô số quái vật màu xám đen!

"Cô thấy chưa! Tàu mà dừng, cửa mà mở, dù là tôi cũng sẽ chết! Chúng có thể ăn cả hồn ma! Tôi không lừa cô đâu! Mau cho tôi vào sợi dây chuyền! Tôi sẽ truyền hết năng lượng còn lại cho cô, hơn nữa khi dây chuyền của cô được kích hoạt, sẽ phóng ra một lượng năng lượng khổng lồ có thể tận dụng! Chỉ có như vậy, các cô mới có cơ hội sống sót để đi tiếp!"

"Mạnh Âm" nói liền tù tì, sau đó quay đầu, nhìn thẳng vào Tô Dao Linh: "Cô còn chờ gì nữa!"

Ở góc toa tàu, Lưu Tiểu Sa nhìn cảnh tượng những con quái vật ngoài cửa sổ đang nhỏ nước dãi và lộ ra những hàm răng dày đặc, cậu ta sợ tới nỗi ôm đầu ngồi xổm, miệng lắp bắp nói nhảm.

Ở toa bên cạnh, Giang Lăng cũng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nhờ ánh sáng từ tia lửa ngoài tàu soi rõ, người như chết lặng, mãi không nói nên lời.

Trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ

Cái này mà gọi là phó bản cho người mới à?

Tịch thu hết vũ khí, tay không leo lên tàu, giờ phải đối đầu trực diện với cả đống quái vật trước mắt?

**

Tốc độ tàu càng lúc càng chậm, tiếng phanh chói tai dần dần nhỏ lại, tất cả dấu hiệu đều cho thấy trạm Nhà Xưởng - nơi nguy hiểm nhất sắp đến.

Cuối cùng, Tô Dao Linh cũng không kiên trì thêm nữa, cô nhìn về phía "Mạnh Âm" đang lo lắng sốt ruột.

"Được, bắt đầu đi."

"Mạnh Âm" nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng, chui vào sợi dây chuyền bạc trước ngực Tô Dao Linh.

Cuốn Sách Điên Cuồng ở đầu dây chuyền từ từ bay lên, phát ra một loại ánh sáng dịu dàng chưa từng có, ánh bạc lấp lánh, món đồ vốn được làm từ kim loại, lúc này lại có thể tự động mở ra!

Một cuốn sách cổ dày cộp, phủ màu bạc, hiện lên dưới dạng ảo ảnh ngay trước mặt cô gái, chiếu sáng cả toa tàu xám xịt, xua tan ánh sáng đỏ u ám trong toa.

Trong phút chốc, cuốn sách ấy đã kiểm soát toàn bộ toa tàu.

Ngay cả những con quái vật đang bám chặt ngoài cửa sổ toa số 3 cũng như thể vừa bị dính phải thứ gì đó kinh khủng, lập tức thét lên đau đớn, nhảy xuống khỏi toa tàu, lăn lộn trên đường ray.

Ánh sáng trắng từ trong toa tàu lan tỏa ra ngoài, chiếu rọi cả thế giới như ban ngày.

Trong đầu Tô Dao Linh hiện lên một ý nghĩ hay nói đúng hơn là một yêu cầu xin phép, muốn được bước vào cuốn sách ảo trước mắt.

Cô biết đó là 777 nên đã đồng ý.

Thậm chí 777 không kịp cẩn thận dò xét mọi thứ bên trong cuốn sách, nó lập tức chấp thuận hết tất cả yêu cầu, để cuốn sách có thể nhanh chóng tiếp nhận nó, sau đó bắt đầu quá trình dung hợp điên cuồng.

Trước khi dùng "sinh mệnh" của mình để kích hoạt cuốn sách này, giọng nói của 777 vang lên.

"Đoàn tàu sẽ dừng lại ở đây 10 phút, nhưng tôi sẽ cố gắng khôi phục hoạt động cho nó, 5 phút! Chỉ cần cầm cự được 5 phút, đoàn tàu sẽ khởi động lại!"

Ngay khoảnh khắc ấy, đoàn tàu cũng đã hoàn toàn dừng lại.

Cửa toa tàu chậm rãi mở ra…

Nhưng lần này khác hẳn những lần dừng ở trạm trước, không chỉ cửa bên phải mà toàn bộ các cửa của đoàn tàu đều mở ra, kể cả cửa giữa các toa vốn bị khóa chặt cũng mở toang!

Cả đoàn tàu điện ngầm tựa như một miếng mồi béo ngậy trôi nổi trong thế giới bóng tối.

Vô số bóng đen từ trong đường hầm, từ những cột trụ to lớn, u ám xa tít trên sân ga ào ạt lao về phía này như nước lũ!

Cửa tàu mở ra, Giang Lăng có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng trong toa số 3 bên cạnh, cũng có thể thấy bên ngoài cánh cửa đối diện, nơi những làn sóng đen ngòm, khủng bố đang cuồn cuộn ập tới từ sân ga.

Vô số bóng đen khác thì đang bò xuống từ trên nóc tàu, chui ra từ dưới gầm tàu.

Ngay khoảnh khắc ấy.

Mọi âm thanh đều biến mất.

Tiếng gào rú của lũ quái vật, tiếng thân tàu bị chúng cào xước, thậm chí cả những tiếng thì thầm mơ hồ tồn tại trong không gian này, tất cả đều tan biến sạch sẽ.

Toa số 3 giống như một ngôi sao màu trắng nóng rực, chiếu rọi mọi thứ xung quanh.

Dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Lăng hiểu rõ, nếu cứ ở lại toa số 2 một mình thì chỉ có chờ chết, vì thế cậu không hề do dự, lập tức lao về phía toa tàu rực sáng như ban ngày ấy, ánh sáng quá chói mắt, cậu đành phải giơ tay che mắt, dựa vào cảm giác mà xông tới.

Lúc này những con quái vật chuẩn bị tràn vào toa tàu đều rú lên đau đớn, bị đẩy ngược trở lại bóng tối trên sân ga. Thế nhưng, cho dù miệng chúng há to đến đâu, vẻ mặt có đau đớn cỡ nào, tất cả đều như rơi vào trạng thái hư không, âm thanh chẳng thể nào truyền vào trong toa tàu.

Đó là những tiếng gào thét vô thanh, cú va đập vô thanh, nỗi kinh hoàng vô thanh.

Lẽ ra phải có tiếng gió, có tiếng quái vật va vào những cột trụ khổng lồ kia, thế nhưng lại chẳng nghe thấy gì cả, giống như một đoạn video bị tắt tiếng hoàn toàn.

Sự yên tĩnh kỳ dị ấy kết hợp với khung cảnh tràn ngập nguy hiểm và chấn động thị giác, tạo thành một sự đối lập cực kỳ mạnh mẽ.

Ở nơi xa, những cột trụ kiến trúc khổng lồ cao đến mức không thấy đỉnh bị ánh sáng trong khoảnh khắc ấy chiếu rõ mồn một.

Những công trình cổ xưa to lớn, gãy đổ nghiêng ngả, có hình dáng hình học mà con người hoàn toàn không thể nào xây dựng ra được, dường như nơi này chỉ là một góc biên giới của một thế giới thần bí, nguy hiểm nào đó.

Trong khi đó, bên trong toa tàu, ánh sáng trắng vẫn tiếp tục gia tăng cường độ, luồng gió vô tận phả ra từ cuốn sách cổ, thổi tung ống tay áo rộng thùng thình của bộ đồng phục học sinh trên người Tô Dao Linh, mái tóc ngắn bị thổi vén ra sau tai.

777 đang liều mạng lợi dụng luồng năng lượng do chiếc vòng cổ kích hoạt trong khoảnh khắc ấy để đánh lui lũ quái vật, đồng thời cố gắng để tàu điện ngầm vận hành lại.

Thông thường tàu điện ngầm sẽ dừng lại ở mỗi trạm khoảng 10 phút.

Nhưng khi phải đối mặt với lũ quái vật kinh khủng vô tận như thế này, 10 phút đủ để giết sạch hành khách trên tàu đến hàng trăm lần.

Nó chỉ có thể cố gắng rút ngắn thời gian dừng lại xuống tối đa 5 phút.

Phần thời gian còn lại, sống chết ra sao, chỉ có thể dựa vào bản thân Tô Dao Linh và những người khác.

Ngay lúc này, Tô Dao Linh đang đứng trước cái bóng lờ mờ của cuốn sách bạc, nhắm chặt hai mắt.

Trong đầu cô có một giọng nói.

[Cuốn Sách Điên Cuồng đã được kích hoạt.]

[Đang tạo khế ước trong trang sách đầu tiên...]

[Tên: 777

Chủng loại: Linh hồn ngụy trang kiểu nhận thức

Cấp bậc: Cấp C (có thể thăng cấp).]

Năng lực chính: Đánh cắp ký ức của những sinh vật có tinh thần yếu ớt, hóa thân thành hình dạng người chết trong ký ức, ngụy trang bằng cách làm rối loạn nhận thức của đối phương.

Nơi thu thập: Tuyến tàu điện ngầm số 7.

Số trang: Trang 001.]

[Chào mừng sử dụng Cuốn Sách Điên Cuồng, chủ nhân của tôi.]

Khi hình bóng của cuốn sách bạc cổ xưa dần dần biến mất, ánh sáng cũng từ từ mờ đi, cái bóng mờ nhạt lật từ trang 001 trở lại trang bìa, một giọng nói già nua, u tối vang lên từ bên trong cuốn sách, đọc những dòng chữ được khắc trên trang bìa.

[Tiếng sáo của kẻ ngu dại cất lên, cánh cổng điên cuồng mở ra.

Sự mục nát và bóng tối của hành tinh xa xăm lại tràn về, xác thịt vỡ nát, nỗi kinh hoàng lan rộng.

Còn ngài sẽ dùng quy tắc làm lưỡi dao, xua tan cơn điên, đón ánh sáng vô tận.

Để xưng vương.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play