Không biết đã trôi qua bao lâu, toa số 2 bên cạnh có tiếng ẩu đả truyền đến, Đàm Thanh nhắc Hứa Tử Lạc phải cẩn thận, còn bản thân thì bước tới gần chỗ nối giữa hai toa, chăm chú lắng nghe.
Toa bên cạnh có hai học sinh cấp ba, nhưng giờ tình hình không rõ ràng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một lúc sau, anh ấy nghe thấy loáng thoáng tiếng Giang Lăng nói rằng cậu đã đánh ngất người kia.
Nếu đánh ngất rồi thì có lẽ sẽ không sao nữa, Đàm Thanh lại kiểm tra khắp toa một lần, xác nhận rằng không có thứ gì khác lẩn trốn mà mình chưa phát hiện ra, đây là thói quen nghề nghiệp, khi ở trong môi trường nguy hiểm, anh ấy luôn luôn cẩn thận cảnh giác.
Trong toa tàu, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, tinh thần của anh ấy phải luôn duy trì sự tập trung cao độ, liên tục quan sát xung quanh, đề phòng có bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra.
Thế nhưng dần dà, lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả…
Loại chờ đợi mà không biết bao giờ mới kết thúc này chính là thứ dày vò con người nhất, cũng là nỗi đau đớn khó chịu nhất.
Hiển nhiên, dùng từ "dày vò" không hề nói quá.
Mỗi phút mỗi giây đều như bị kéo dài ra vô tận.
Đàm Thanh buộc phải moi móc trong ký ức của mình, tìm kiếm những mảnh ký ức cũ kỹ để lấp đầy khoảng thời gian kéo dài không hồi kết này.
Điều đầu tiên anh ấy nghĩ tới chính là thế giới kỳ quái này, rốt cuộc trò chơi và phó bản là thứ gì?
Liệu đám quái vật trên đường phố kia có phải là sản phẩm thí nghiệm trốn ra ngoài, hay là những sinh vật đã bị biến dị?
Anh ấy lại nhớ tới lúc sáng, trước khi rời khỏi nhà, bố mẹ nói tối nay đã sắp xếp một đối tượng khá tốt cho anh ấy, muốn anh ấy đi gặp một lần.
Khi ấy, Đàm Thanh lấy cớ là buổi tối phải đi làm thêm để từ chối, nhưng thật ra thì đâu có vụ án nào.
Giờ thì anh ấy càng không biết tình hình bố mẹ ra sao.
Rồi anh ấy lại nhớ về hồi nhỏ, có lần bị cướp giữa đường, mẹ suýt nữa bị tên cướp đánh chết, may mà có một cảnh sát đi ngang qua đã cứu họ.
Khi ấy, chỉ một tiếng quát của người cảnh sát đó, tên cướp hung hãn dữ tợn bỗng chốc hoảng hồn, quay đầu bỏ chạy.
Anh ấy cảm thấy người đó quá đỉnh, quá oai phong, từ khoảnh khắc đó, anh ấy đã bắt đầu có niềm mơ ước với nghề cảnh sát.
Anh ấy lại nhớ tới khi còn nhỏ hơn nữa, từng rất sợ bóng tối, không dám đi qua những con hẻm chật hẹp, sau này chính bố anh ấy đã dẫn anh ấy tới đó để luyện tập lòng can đảm, cuối cùng mới dần dần vượt qua được nỗi sợ.
Thế nhưng, cái cảm giác sợ hãi đã mất đi từ thuở nhỏ ấy, giờ lại xuất hiện lần nữa.
Cho dù có bật đèn, dù bản thân đang ở trong vùng sáng, nhưng trong đầu vẫn luôn có một nỗi bất an rằng liệu ở nơi ánh sáng không thể chạm tới, có một con quái vật, một hồn ma, hay một kẻ xa lạ nào đó đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh ấy hay không?
Chỉ cần anh ấy bước tới đó thôi.
Nó sẽ lập tức tóm lấy anh ấy!
**
Ngay khi Đàm Thanh đang dần chìm đắm trong ký ức, dần dần sinh ra cảm giác sợ hãi thì ở thế giới điên cuồng toàn là vòng xoáy và những đường nét hỗn loạn kia xuất hiện một sợi dây máu dài dằng dặc.
Những cái bóng màu xám bám đầy trên sợi dây máu ấy, và ở vị trí gần đầu nhất đột nhiên phát ra một tia sáng nhỏ.
Tia sáng yếu ớt ấy chớp lóe liên tục, khiến khối ánh sáng màu trắng giữa mớ hỗn độn vô tận kia bất chợt trở nên kích động.
Nó đã nhìn thấy.
Nó nhìn thấy rồi!
Dường như nó không thể nhìn rõ sợi dây máu, cũng chẳng thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng tự nhiên nó lại có thể nhìn thấy điểm sáng ấy nhấp nháy liên hồi.
Nó nghĩ, mình phải đi ra ngoài, phải tìm lại mặt trời nhỏ vừa biến mất khi nãy, thế là nó lập tức lao thẳng về phía ánh sáng ấy.
Nhưng vô số vòng xoáy và đường nét hỗn loạn, tất cả những âm thanh và hình ảnh ồn ào đều chắn trước mặt nó, những thứ đó cứa nát thân thể nó, để lại vô số vết thương.
Dù vậy, nó vẫn tiếp tục tiến về phía trước, thậm chí càng lúc càng nhanh.
Bởi vì nó sợ ánh sáng ấy sẽ vụt tắt, sợ mình sẽ lạc lối thêm một lần nữa.
Nó muốn xé toạc ra một lối thoát, tới một thế giới khác, một thế giới mà nó có thể chạm vào mặt trời nhỏ ấy.
Cuối cùng, nó đã tới trước đốm sáng ấy, chỉ cần khẽ chạm vào thôi.
Đốm sáng bỗng nhiên tắt lịm, tất cả mọi thứ lập tức quay trở lại trạng thái hỗn loạn nguyên thủy, những vòng xoáy điên cuồng tiếp tục cắt xé thân thể nó, nỗi đau đớn khiến nó có cảm giác như bản thân sắp bị xé vụn.
Tại sao lại biến mất chứ?
Trước khi mất đi ý thức, nó lờ mờ quyết tâm dùng toàn bộ sức mạnh của mình, mở ra một khe nứt trong thế giới hỗn loạn vô tận này thêm một lần nữa.
Chính ở nơi đốm sáng đã biến mất, nó sẽ mở ra một khe nứt.
**
"Chú ơi!"
Giọng của Hứa Tử Lạc khiến Đàm Thanh giật mình bừng tỉnh.
Lúc này anh ấy mới phát hiện ra, người mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, thậm chí quần áo bên trong cũng bị ướt đẫm phần lưng.
Ngay khoảnh khắc thoát ra khỏi ký ức đáng sợ và kinh hoàng của tuổi thơ, anh ấy có cảm giác rõ ràng rằng có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, dõi theo mình rất chặt và cảm giác bị dõi theo ấy càng lúc càng rõ ràng.
Thậm chí, anh ấy còn có một khoảnh khắc cảm nhận được, dường như có một sự tồn tại cực kỳ khủng khiếp khiến người ta run rẩy đã nhìn thấy anh ấy, đang lao về phía anh ấy.
Nếu không phải vừa rồi được gọi tỉnh lại, có lẽ anh ấy đã bị sự điên cuồng vô tận kia nuốt chửng.
"Đừng sợ."
Giọng nói non nớt của Hứa Tử Lạc vang lên, cô bé nhắc lại: "Đừng sợ."
Nghe thì có vẻ hơi kỳ lạ, một người đàn ông trưởng thành lại được một đứa trẻ an ủi, bảo anh ấy đừng sợ.
Ban đầu, Đàm Thanh vẫn lơ mơ, sau đó mới nhớ tới đoạn phát thanh mà anh ấy đã nghe được khi cửa tàu khóa lại, phát thanh nhắc nhở rằng, hành khách trên tàu nhất định phải giữ nguyên cảm giác sợ hãi và lặp đi lặp lại lời đó rất nhiều lần.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Đàm Thanh cảm thấy trực giác của Hứa Tử Lạc, dù đôi lúc nghe có vẻ rất vô lý, nhưng lại luôn hợp lý một cách kỳ lạ.
Hứa Tử Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Mẹ cháu từng dạy, nếu bị lạc đường, đừng sợ, hãy đứng yên tại chỗ đợi người lớn tới tìm. Nếu gặp phải người xấu, đừng sợ, cũng đừng đi theo bọn họ. Nếu…"
Cô bé chậm rãi kể, kể rất nhiều.
"Nên cháu cảm thấy, lời loa phát thanh nói không đúng, vào bất cứ hoàn cảnh nào, sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, giữ nguyên cảm giác sợ hãi chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn."
Đợi cô bé nói xong, Đàm Thanh im lặng lắng nghe rồi hỏi: "Cháu nhớ mẹ rồi à?"
Ngay sau đó, anh ấy chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
Bởi vì bố mẹ Hứa Tử Lạc đã mất ngay trước mặt cả hai, bị những con quái vật kia…
Biến thành quái vật.
Hứa Tử Lạc xoa bụng, có vẻ hơi đói, cô bé nói: "Cháu chắc chắn sẽ nhớ mẹ, nhưng nếu chú chết rồi, cháu cũng sẽ nhớ chú. Tuy nhiên, buồn bã cũng chẳng giải quyết được vấn đề nào cả, người sống mới là quan trọng nhất."
… Một câu nói thật sự rất có sức thuyết phục, cũng thật cảm động.
Đàm Thanh nhận ra Hứa Tử Lạc không phải là một đứa trẻ quá lạnh lùng, cũng không phải kiểu người vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Chỉ là cô bé giữ hầu hết suy nghĩ của mình trong đầu, không để chúng bộc lộ ra ngoài và khả năng quan sát cảm xúc cùng với hoàn cảnh của cô bé đã đạt tới một mức độ cực kỳ đáng nể. Đồng thời, cô bé còn có thể khống chế cảm xúc tiêu cực của bản thân rất tốt.
"Chú cảm thấy cháu là một đứa trẻ rất tốt."
Hứa Tử Lạc liếc lên trần tàu, nơi có một ngọn đèn đỏ lờ mờ đang phát sáng: "Rất nhiều cô chú, sau khi quen cháu, đều nói cháu là một đứa trẻ kỳ quái. Cháu cũng chẳng có bạn bè cùng trang lứa, cháu cảm thấy bọn họ rất ngây thơ, còn họ thì cho rằng cháu là một đứa lập dị."
"Nhưng chú chưa từng dùng ánh mắt kỳ lạ nào để nhìn cháu."
Anh ấy thật sự không ngờ Hứa Tử Lạc lại có những trải nghiệm như thế.
"Cháu không phải quái vật."
Đàm Thanh ngừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Đây là một năng lực rất lợi hại, có thể tự cứu mình, có thể giúp người khác và có thể cứu sống rất nhiều người."
Hứa Tử Lạc hỏi: "Chú làm cảnh sát là vì muốn giúp đỡ người khác sao?"
Đàm Thanh nghĩ tới lúc mới tốt nghiệp, bản thân đã từng nhiệt huyết như thế nào, mỗi ngày đều lấy lý tưởng ra để khích lệ bản thân, mỗi buổi sáng ra khỏi nhà đều nghiêm túc nhìn vào tấm huy hiệu, trong lòng nghĩ rằng: hôm nay lại là một ngày bảo vệ sự yên bình của xã hội, bảo vệ người dân nhỏ bé!
Rồi trải qua vô số vụ án, nhìn thấu bao cảnh đời, xoay quanh công việc, bị gia đình thúc giục kết hôn… cuối cùng, dường như chính câu nói của đứa trẻ này đã nói trúng tâm tư ban đầu của anh ấy.
"Có lẽ là vậy."
Muốn cứu giúp nhiều người hơn, bởi vì có năng lực, nên muốn bảo vệ thật nhiều người.
Bởi vì đã từng được người khác bảo vệ nên hy vọng sau khi trưởng thành, mình cũng có thể trở thành người đi bảo vệ người khác.
Chính vì thế, anh ấy đã lựa chọn nghề này.
Thế nhưng, ở trong thế giới hỗn loạn này, liệu anh ấy còn có thể tiếp tục bảo vệ người mình muốn bảo vệ không?
Hứa Tử Lạc yên lặng, rồi nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu không rõ là bài hát nào, có lẽ là một khúc đồng dao. Đàm Thanh lơ đãng liếc qua cửa sổ, bắt gặp một bóng đen vụt qua, trông rất giống khuôn mặt người, nhưng anh ấy không hề nói gì.
Anh ấy là người trưởng thành, là người bảo vệ, không thể vì một cái bóng mà hét lên, càng không thể chỉ tay ra ngoài cửa sổ hỏi: Đó có phải là quái vật không?
Anh ấy chỉ nắm chặt tay Hứa Tử Lạc, rồi nói: "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này."
Hứa Tử Lạc cũng liếc ra ngoài cửa sổ, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người ngồi trên ghế, lặng lẽ chờ đợi "hành trình" dài đằng đẵng này kết thúc.
**
Lúc này, ở toa số 3, chương trình phỏng vấn vẫn chưa kết thúc.
"Tôi là người, người thì sẽ không ăn thịt người. Tô Dao Linh là người, cho nên tôi sẽ không ăn thịt Tô Dao Linh. Tôi không ăn thịt Tô Dao Linh, có nghĩa Tô Dao Linh không phải là thức ăn. Thức ăn sẽ không đánh người, tôi bị Tô Dao Linh đánh, cho nên Tô Dao Linh không phải là thức ăn. Cậu ấy đánh tôi vì tôi là người. Đã là người, mà người thì sẽ không ăn thịt người, cho nên tôi sẽ không ăn thịt người…"
Những câu nói do Tô Dao Linh đích thân chỉ dạy, giống như một bài "tẩy não", cứ thế lặp đi lặp lại trong lời lẩm bẩm của Lưu Tiểu Sa.
Nghe nội dung này, ngay cả nhân viên tàu cũng phải bật thốt khen "chuẩn phóc".
Có vẻ có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể chỉ ra nó sai chỗ nào.