Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, dù có rời khỏi tuyến tàu điện ngầm số 7 này thì phía trước vẫn còn những nơi nguy hiểm hơn, nhiệm vụ khó khăn hơn. Mà nếu bây giờ đã thành người tàn phế thì việc chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Không thể phản kháng, mà cứ từ từ chịu đau đớn đến chết thì thà chết quách luôn cho xong.
Nhưng muốn khống chế Trương Bằng Phi thì đúng là hơi phiền.
Giờ hai người không ở cùng một toa, nếu có thể khiến “777” biến thành một người quen của cậu ta, tạo cho cậu ta chút an ủi tinh thần để kéo dài thời gian thì vẫn hơn.
Tô Dao Linh bèn lên tiếng: “Này, mày xuyên tường được không?”
Trong toa không có ai trả lời.
Một lúc sau, “Mạnh Âm” mới phản ứng lại, giọng nói lơ mơ: “Gọi tôi đấy hả?”
Tô Dao Linh chán nản liếc nó: “Chuyên gia ngụy trang mà phản ứng như rùa bò thế?”
“Mạnh Âm” không thèm giả vờ nữa: “Dù sao thì cô cũng nhận ra thân phận thật của tôi rồi, tôi chẳng giả bộ nữa, mệt.”
Sau đó nó nói tiếp: “Tường bình thường thì được, nhưng mấy nơi đặc biệt như tàu điện ngầm thì… không dễ đâu…”
Nếu dễ như vậy, nó đã chẳng phải mượn tay Trương Tuấn để đẩy mình vào khoang số 3 làm gì.
Tô Dao Linh như đang tính toán điều gì đó: “Thế còn các toà nhà trong những phó bản khác, cũng là không gian đặc biệt hết à?”
“Những nơi không quan trọng thì không, nhưng mấy khu vực quan trọng thì tính là đặc biệt.”
Nghĩa là gần như không thể xuyên tường rồi còn gì.
“Vô tích sự.” Tô Dao Linh chốt hạ lại.
“Cô có thể nói chuyện lịch sự chút được không?”
“Có, nhưng ít thôi. Mà mày là đồ vô dụng, còn mong người khác lịch sự với mình à?”
“Mạnh Âm” nghẹn họng: “Tôi không vô dụng!”
Phản bác chẳng có tí sức nặng nào cả.
Dù vậy, nó cũng chẳng định giấu Giang Lăng làm gì.
Như nó nói, Giang Lăng cũng là người thông minh, là một đối tác không tệ. Mà hai toa kế nhau, mọi người đều ở gần cửa, thật ra chẳng cách âm được là bao.
Chuyện nó vừa nói với Tô Dao Linh, Giang Lăng không nghe thấy mới lạ.
“Mạnh Âm” liếc Lưu Tiểu Sa đang co rúm trong góc, liên tục lẩm bẩm như bà đồng: “Thức ăn không đánh người… thức ăn không đánh người…”
Nó bước đến sát cửa, giọng đầy “thiện ý”, nhắc nhở toa bên cạnh: “Bạn của cậu đã bước vào giai đoạn cuối của ‘ô nhiễm nhận thức’, coi như hết thuốc chữa. Cách tốt nhất là giết cậu ta, nếu không thì trước sau gì cậu cũng sẽ bị cậu ta nổi điên lên mà giết chết thôi."
“Thế giới này chính là như vậy, kẻ yếu bị đào thải, kẻ mạnh sống sót.”
“Mạnh Âm” nói: “Không phải thế sao?”
“Tất nhiên là không.”
Tô Dao Linh chưa từng ngại phản bác.
“Mạnh Âm” nhún vai, khoanh tay lùi lại vài bước, thản nhiên nhìn thời gian trôi qua.
Nó đã nói hết những gì cần nói, việc Tô Dao Linh phản bác thế nào, chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Đợi đến khi rơi vào tuyệt vọng, Tô Dao Linh sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt tay với nó, vì đó sẽ là một trong những cơ hội sống sót ít ỏi còn lại.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Dao Linh lại khiến nét mặt “Mạnh Âm” thay đổi rõ rệt.
Nó phát hiện cô gái trước mắt… biết nhiều hơn nó tưởng.
"Cãi nhau với tao vô ích." Giọng Tô Dao Linh bình thản, như thể đọc được suy nghĩ của nó.
“Giai đoạn cuối của ‘ô nhiễm nhận thức’ không phải là giai đoạn ba, mà còn có giai đoạn bốn.”
Cô cười khẩy: "Tuy 334 ngu hơn mày thật, nhưng cũng không đến mức bị một người mà tao còn có thể đánh tỉnh, dọa cho đến nỗi không dám bước vào trạm xác sống."
“Ý cô là gì?”
Giai đoạn đầu tiên: chỉ cần phát ra âm thanh, hoặc giao tiếp với hành khách, sẽ bị phát hiện và bắt đầu bị ô nhiễm.
Các trạm giữa: nói chuyện với người chết, nhận thức được những hiện tượng kỳ quái không thể giải thích, sợ hãi, hoảng loạn… tất cả đều khiến mức độ ô nhiễm tăng cao.
Và trạm cuối cùng: chỉ cần sinh ra cảm xúc sợ hãi, sẽ lập tức bị phát hiện và tiếp tục bị ô nhiễm.
Dù bị phát hiện vào thời điểm nào, càng về sau, sức mạnh gây ô nhiễm nhận thức của đoàn tàu đối với hành khách sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng bị phát hiện không có nghĩa là sẽ chết ngay, chỉ khi bị phát hiện rồi dần bị ô nhiễm đến một mức độ nhất định thì mới thực sự bị điên, nhận thức rối loạn, hoàn toàn bị ô nhiễm và không thể rời khỏi không gian tàu điện ngầm mãi mãi.
“Có thể mày nói đúng, khi nhận thức bị ô nhiễm đến giai đoạn cuối cùng, biến thành một thứ gì đó đáng sợ thì không còn cứu được nữa.”
Tô Dao Linh nói: “Nhưng rõ ràng, bọn họ vẫn chưa tới mức đó, kể cả Lộ Liêu Liêu hay Tống Quế, nếu họ chưa chết, tôi đoán họ cũng chưa đến giai đoạn cuối.”
“Việc coi người khác là thức ăn, chẳng phải đã là dấu hiệu của giai đoạn cuối rồi sao?”
“Mạnh Âm” khó hiểu: “Nếu cô nói đấy chưa phải là giai đoạn cuối, vậy thì cái gì mới là cuối cùng?”
Tô Dao Linh đáp: “Không phải tự dưng lại viết ra quy tắc hành khách, mỗi một điều đều có ẩn ý riêng và càng ở đầu thì càng quan trọng.”
Cô giơ ba ngón tay lên: “Điều thứ ba trong nội quy: luôn tự nhủ rằng người không ăn thịt người.”
“Chẳng phải điều này là nói đến việc hành khách đã nhận thức sai lầm về ‘thức ăn’ rồi sao?”
“Mạnh Âm” nói: “Vậy thì điều đó chứng tỏ giai đoạn thứ ba là giai đoạn cuối rồi còn gì?”
Tô Dao Linh lắc đầu: “Không phải vậy, đây không phải là ý nghĩa thực sự đằng sau quy tắc đó.”
Giai đoạn đầu tiên, người bị ô nhiễm không còn nhận ra vé tàu là vé tàu.
Giai đoạn thứ hai, họ bắt đầu cho rằng những người bị ô nhiễm khác không còn là con người, mà là dê.
Giai đoạn thứ ba, họ xem con người là thức ăn.
“Và giai đoạn thứ tư, giai đoạn cuối cùng, là khi nhận thức đúng đắn về con người được phục hồi.” Tô Dao Linh nói.
“Họ không còn xem người là thức ăn nữa, người là người, nhưng cùng lúc đó, họ lại tin rằng ‘mình không phải là người’.”
“Bởi vì, người thì không ăn thịt người.”
“Mà mình đã ăn người, mình muốn ăn người nên mình không phải người.”
Chỉ khi nhận thức của hành khách méo mó đến mức này, họ mới hoàn toàn mất đi bản ngã, rơi vào bóng tối, trở thành quái vật trong cõi điên cuồng vô tận.
“Quy tắc hành khách” được lập ra là để bảo vệ hành khách, nhưng chỉ bảo vệ những người còn giữ được lý trí. Những ai đã bị ô nhiễm quá nặng, sẽ quên mất mình là người và sẽ bị nhốt lại trong đoàn tàu này vĩnh viễn, thậm chí là kẹt ở trạm cuối mãi mãi.
Bởi vì cho đến giờ, họ chưa từng gặp con quái vật nào như vậy, cho đến giờ thứ ở trạm này vẫn chưa bị lộ diện hoàn toàn.
“Cô thật sự rất thông minh.” “Mạnh Âm” im lặng một lúc lâu, rồi mới thốt ra câu đó.
Trong mọi thử nghiệm chạy trốn trước đây, nó luôn là kẻ kiểm soát cuộc chơi.
Những hành khách muốn sống mà dễ dàng tin tưởng lời nó nói, thậm chí còn mơ mộng về một tương lai sống sót rời đi.
Mọi thông tin đều do nó cung cấp, nếu sai thì cũng chẳng sao, cùng lắm là chết thêm một lần, chờ người tiếp theo, bắt đầu lại vòng lặp vô tận.
Và trong quá trình đó, nó vẫn thu thập thêm được dữ liệu thông tin.
Nhưng Tô Dao Linh thì dù chưa nhận được nhiều gợi ý từ nó, lại có thể tự phân tích ra đến mức này.
Liệu chỉ cần không ăn “thức ăn” là sẽ không bị ô nhiễm sao?
Nó bỗng nhớ lại có một lần, từng hợp tác với một hành khách rất có triển vọng, nhờ những nhắc nhở từ nó, người đó tránh được nhiều cái bẫy chết người và cả những tình huống dễ bị ô nhiễm.
Ngay cả khi đã không thể phân biệt nổi đâu là vé tàu thật, người ấy vẫn thuận lợi đi đến trạm cuối.
Người đó không xem con người là thức ăn, nhưng vẫn ăn thịt một người.
Và rồi, kế hoạch trốn thoát sụp đổ.
“777” từng không hiểu, rõ ràng hành khách đó không coi người là thức ăn, vậy tại sao vẫn ăn?
Giờ thì nó đã hiểu rồi.
Ô nhiễm không nhất thiết phải theo từng cấp độ, có thể bỏ qua giai đoạn hai hoặc ba và trong một trạm đặc biệt nguy hiểm, nhận thức bị tăng tốc ô nhiễm, rơi thẳng vào giai đoạn ô nhiễm cuối cùng.
Giai đoạn “Tôi không phải là người.”
Vì tôi không phải người, nên tôi có thể ăn người.
Chỉ có con người, mới không ăn thịt người.
**
Dựa vào khả năng suy luận xuất sắc của Tô Dao Linh, nó quyết định tặng cô một thông tin quan trọng, hoàn toàn miễn phí.
Một bí mật được giấu rất sâu trong mảnh ký ức rời rạc của nó, một bí mật mà chưa từng có ai biết, một bí mật mà nó phải đánh đổi bằng vô số cái chết để có được.
Tất nhiên, hành động này hoàn toàn không phải để thể hiện mình, càng không phải để quảng bá bản thân nhằm được Tô Dao Linh nhìn bằng con mắt khác (thật ra là như thế).
“Mạnh Âm” lên tiếng: “Tôi có thể nói cho cô biết, vì sao từ đầu đến giờ, dù là phát thanh trong tàu hay ở các sân ga đều chưa từng tiết lộ tên của trạm cuối.”
Tô Dao Linh: “Dù mày nói, tao cũng sẽ không cho mày vào dây chuyền của tao đâu.”
“Mạnh Âm”: “Không cần… tôi tặng miễn phí cho cô.”
Nhìn nó có giống kiểu người hào phóng không?
Tô Dao Linh: “Vậy thì nói nhanh đi.”
“Mạnh Âm”: …
Tại sao mình lại phải nôn ra bí mật lớn nhất mà mình biết, trong khi đối phương lại tỏ vẻ như chẳng buồn nghe thế kia?
Nó khẽ thở dài, tất cả là do nó tự chuốc lấy thôi. Nó vừa ghét, vừa bị cuốn hút bởi sự sắc bén và ngông nghênh của Tô Dao Linh.
Sau đó, “Mạnh Âm” liếc khung cửa kính đen sì bên cạnh, cất giọng: “Lý do rất đơn giản, bởi vì trạm cuối cùng chính là…”
Một gương mặt người biến dạng, vặn vẹo, ẩn mình trong bóng tối lướt vụt qua bên ngoài cửa kính.
Đoàn tàu phát ra ánh sáng màu đỏ mang theo hơi thở tử thần vẫn lao đi như điên trong đường hầm tối tăm, như thể không bao giờ biết mỏi mệt, không bao giờ dừng lại, giống một con sâu khổng lồ đang bò xuyên qua thế giới ngầm.
Hoặc… cũng có thể nói, nó giống như một sợi chỉ đỏ phát sáng, quấn chặt trong thế giới điên loạn.
Trên tàu, có kẻ đang “ăn uống”, có người bấu víu vào nhau để sống sót, cũng có kẻ phá lên cười như động kinh.
Tuyến tàu điện ngầm số 7… đang tiến về trạm cuối.