Vì thế, “Mạnh Âm” biết rằng việc tiếp tục giấu diếm chẳng còn nghĩa lý gì nữa, nó thà nói thẳng ra để đổi lấy một chút thiện cảm: “Cô đoán đúng rồi, giai đoạn cuối cùng của ô nhiễm nhận thức cũng là giai đoạn thứ ba, là khi họ cho rằng: người không phải là người nữa, mà là… thức ăn.”
“Mạnh Âm” nói: “Bây giờ, hai người bạn của cô, Trương Bằng Phi và kẻ đang ở trong toa đã tiến vào giai đoạn này rồi.”
Trong quy định có nhấn mạnh: Không được mang theo thức ăn lên tàu, cũng không được ăn uống trong suốt hành trình. Nếu nhìn thấy thức ăn, đó là dấu hiệu cho thấy mức độ ô nhiễm đang gia tăng.
Nó im lặng trong chốc lát, rồi hơi khó hiểu hỏi: “Nhưng tôi không hiểu, nếu cô đã nhận ra sự nguy hiểm và biết họ đã không còn cứu được nữa, tại sao cô không giết họ để bảo vệ chính mình?”
“Tao đã nói với mày một lần rồi.”
Tô Dao Linh không định tranh cãi chuyện này thêm một lần nào nữa.
Lúc nãy, cô hỏi Trương Bằng Phi rằng “Thức ăn là gì?” là để xác định rõ, trong nhận thức đã bị bóp méo hiện tại của cậu ấy, rốt cuộc "thức ăn" mang hình thù như thế nào.
Thoạt nghe câu trả lời của Trương Bằng Phi không có gì bất thường, nghe kỹ cũng không phát hiện ra vấn đề. Một vài phần còn khá giống nhận thức thông thường, ví dụ như: thức ăn là thứ để no bụng, để xoa dịu cơn đói.
Nhưng với Tô Dao Linh, điều đó chưa đủ để khẳng định cậu ấy còn bình thường.
Bởi vì trong mắt Trương Bằng Phi, Giang Lăng biến mất, thay vào đó là một món “thức ăn” vừa vặn xuất hiện trong toa tàu.
Điều này có nghĩa rằng nhận thức của cậu ấy đã rơi vào tình trạng lệch lạc nghiêm trọng.
Không phải việc xem con người là thức ăn mới là dấu hiệu nghiêm trọng, mà là cậu ấy không còn nhận ra Giang Lăng là con người, đó mới là vấn đề thực sự.
Thời xưa, những năm đói kém cũng từng có chuyện ăn thịt người, nhưng với hành khách hiện giờ, giữa việc “vì đói mà ăn thịt người” và “coi con người là thức ăn” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một bên là: người vẫn là người, nhưng cũng là thức ăn.
Một bên là: người không còn là người, mà chỉ là thức ăn.
Tại trạm đầu tiên, khi có âm thanh phát ra hay có ai đó bắt chuyện, tàu điện ngầm sẽ lập tức phát hiện và đánh giá là ô nhiễm.
Nhưng về sau, âm thanh và giao tiếp không còn là điều cấm kỵ nữa, nên chuyện khâu miệng hành khách bỗng trở thành việc làm "quá tay".
Giờ thì Tô Dao Linh đã hiểu vì sao nhân viên tàu lại làm vậy, lý do đó cũng giống như việc Giang Lăng đánh ngất Trương Bằng Phi, nhìn thì như đang làm hại người khác nhưng thực chất là đang bảo vệ.
Không chỉ bảo vệ người đã bị ô nhiễm, mà còn bảo vệ những hành khách vẫn còn tỉnh táo.
Nhân viên tàu khâu miệng những người đó lại là để ngăn họ ăn thịt người, ngăn họ coi con người là thức ăn và làm chậm quá trình ô nhiễm tinh thần lại.
Nếu Tô Dao Linh không nhìn thấy cảnh ở trạm Sở cảnh sát thành phố, khi nhân viên tàu gần như định cắt đứt tay chân Lưu Tiểu Sa, có lẽ cô vẫn không hiểu vì sao nó luôn mang theo cây kéo sắc lẹm đến vậy.
Người mới bước vào giai đoạn đầu của sự ô nhiễm, chỉ cần khâu miệng là đủ, còn người đã bước sang giai đoạn hai thì buộc phải tước đi khả năng hành động và tấn công.
Vì càng ô nhiễm nặng, người đó càng nguy hiểm.
Nhìn lại mới thấy, biện pháp của nhân viên tàu có vẻ chẳng hiệu quả là mấy.
Lộ Liêu Liêu và Què đều giật đứt chỉ khâu dễ dàng, tiếp tục hành động theo bản năng.
Cũng chính vì bị thương và sợ hãi, tốc độ ô nhiễm của họ càng lúc càng nhanh.
Trong mắt những kẻ bị ô nhiễm nặng, dù người khác đã ô nhiễm hay chưa, đều là “thức ăn”.
Là thứ có thể ăn bất cứ lúc nào khi đói bụng.
Vì thế mà…
“Điều thứ 8 trong quy tắc hành khách: Không được ăn uống trên tàu, nếu phát hiện có người vi phạm, hãy lập tức báo cáo với nhân viên tàu.”
Quy tắc này đã ngầm cảnh báo cho hành khách ngay từ đầu: Khi ô nhiễm đạt đến mức độ nhất định, con người sẽ trở thành thú vật, ăn thịt đồng loại.
**
Âm thanh dồn dập như tiếng chuột rúc, mảnh và sít sao như côn trùng bò qua lớp đất khô. Xen lẫn vào đó là âm thanh móng tay cào lên sàn sắt, như trống trận vọng trong tai. Những âm thanh đó hợp lại thành tiếng thì thầm, văng vẳng vang lên trong đầu Lưu Tiểu Sa.
Có người thì thầm: “Ăn đi, mau ăn đi, ăn vào sẽ không đói nữa, ăn sạch nó đi.”
Có kẻ gào rú: “Cho tôi ăn, tôi cũng muốn ăn, tôi đói…”
Cuối cùng, Lưu Tiểu Sa không chịu nổi nữa, miệng cậu ta đã bị cắn đến tóe máu, nhưng đau đớn nhẹ thế này đâu thể lấn át cơn đói đang gào thét trong đầu, giọng nói ấy và cảm giác thèm khát đã đẩy cậu ta đến ranh giới điên loạn.
Cậu ta nhấc chân, định lao vào “thức ăn” trong toa tàu.
Nhưng “thức ăn” nhanh hơn cậu ta một bước.
“Thức ăn” xoay người cực kỳ thành thạo, thoắt cái đã áp sát tới trước mặt cậu ta. Ngay sau đó, Lưu Tiểu Sa cảm nhận được cánh tay mình bị bẻ quặt ra sau, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng đối phương, “thức ăn” đã vòng ra phía sau lưng cậu ta, rồi cả thế giới bỗng chốc quay cuồng dữ dội.
Một luồng sức mạnh từ đâu ập đến, ép Lưu Tiểu Sa ngã dúi dụi xuống nền. Má cậu ta va mạnh vào tấm thép lạnh buốt dưới sàn tàu, đau đến mức khứu giác như vỡ tung, mùi tanh gắt của sắt gỉ xộc thẳng lên mũi.
Tiếp theo là cơn mưa nắm đấm nện xuống như vũ bão.
Cơn đau buốt, cảm giác chân thật, mùi máu tanh ngập mũi, khiến những tiếng thì thầm đáng sợ trong đầu cậu ta lập tức tan biến.
Còn ở góc nhìn của “Mạnh Âm”, cảnh tượng đó thật kỳ lạ: Nó vừa nói chuyện với Tô Dao Linh, người từng tuyên bố là sẽ bảo vệ bạn học rời khỏi tuyến tàu điện ngầm số 7 an toàn, giờ lại thấy cô đột nhiên nhào đến đánh đập Lưu Tiểu Sa như hung thần.
Cảnh tượng này... sao quen quá vậy.
Giống y như những gì từng xảy ra với “334”.
Không rõ là đánh bao lâu, cuối cùng cũng có tiếng người vang lên.
“Còn đói không?” Tô Dao Linh hỏi.
Mặt mũi Lưu Tiểu Sa sưng vù, mếu máo như sắp khóc: “QAQ… không đói nữa, thật sự không đói nữa.”
“Tôi là thức ăn à?”
“Không phải! Không phải! Cậu không phải!”
“Vì sao?”
Lưu Tiểu Sa: “?”
“Tại sao tôi không phải là thức ăn? Cho tôi một lý do.”
Tô Dao Linh vặn tay cậu ta, mạnh thêm vài phần, ép hỏi tiếp.
“Vì… vì thức ăn là để ăn… nó… nó không biết đánh người, cũng không biết nói chuyện…”
Cuối cùng, Lưu Tiểu Sa cũng lục lại được một kẽ hở hợp lý trong đống suy nghĩ hỗn loạn của mình.
“Mạnh Âm”: “?”
Khôi phục nhận thức kiểu này đúng là cứng như hòn đá tảng.
Nó đứng hình luôn, còn có thể phục hồi nhận thức kiểu này nữa à?
Tô Dao Linh có vẻ hài lòng: “Tốt, phải nhớ kỹ, thức ăn sẽ không biết đánh người, nên tôi là người, người không phải là thức ăn. Bắt đầu từ bây giờ, lặp lại câu đó cho tới khi tôi bảo dừng.”
“Nhớ rồi, thức ăn không đánh người… nên cậu là người… người không phải là thức ăn… được rồi, bắt đầu…” Lưu Tiểu Sa lặp đi lặp lại như cái máy.
Tô Dao Linh đá thêm một cú: “Tập trung vào câu thức ăn không đánh người ấy.”
“Thức ăn không đánh người… thức ăn không đánh người…” Lưu Tiểu Sa run rẩy lặp lại liên tục.
“Ê…”
Giọng Giang Lăng vang lên từ toa bên cạnh: “Bên cậu xử lý xong chưa?”
Hiển nhiên, từ nãy đến giờ cậu vẫn đang nghe tình hình bên này.
Tô Dao Linh trả lời: “Xong rồi.”
Cô ngừng một lát, bổ sung thêm: “Tạm thời thôi.”
Cô giao Lưu Tiểu Sa vẫn đang lầm bầm như bị lập trình cho “Mạnh Âm” trông chừng, còn mình thì đi đến cửa ngăn giữa hai toa, hỏi: “Cậu đang giẫm lên lưng Trương Bằng Phi đấy à?”
Sau cánh cửa im lặng ba giây.
Giang Lăng đáp: “Sao cậu biết?”
Tô Dao Linh bật “chế độ nhìn xuyên tường”, đoán chuẩn không cần chỉnh.
“Vì lúc trước cậu cũng giẫm lên Trương Tuấn như vậy mà.”
Tô Dao Linh bật cười: “Tôi không nghĩ một học sinh giỏi, mẫu mực như Giang Lăng cũng giỏi đánh nhau phết, còn biết làm người ta tê liệt nhanh chóng nữa chứ.”
Giọng Giang Lăng bình thản: “Kẻ tám lạng người nửa cân, tôi cũng không ngờ một học sinh lặng lẽ ngồi cuối lớp, chẳng bao giờ tham gia hoạt động nào như Tô Dao Linh lại có khả năng kiểm soát tình huống còn tốt hơn cả lớp trưởng.”
Cậu cúi đầu nhìn Trương Bằng Phi dưới chân mình đang từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng nói: “Giờ tôi bắt đầu hiểu tại sao nhân viên tàu lại làm vậy rồi, nếu cậu ta tỉnh lại, tôi chỉ còn một cách để giữ được mạng cho cậu ta.”
“Là đạp gãy sống lưng cậu ta, chỉ khi cậu ta tàn phế mới không thể gây nguy hiểm cho ai, còn giữ được cái mạng.”
Tô Dao Linh nhíu mày: “Thôi đi, vậy thì thà để cậu ta chết còn hơn.”
Cô là kiểu người rất giỏi xâu chuỗi dữ kiện, nhìn một đoán mười. Dựa theo những gì giọng nói non nớt kia từng nói về “trò chơi”, về “phó bản tân thủ”, “nhiệm vụ tân thủ” thì rõ ràng tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Trong mọi trò chơi, màn có chữ “tân thủ” thường chỉ dùng để người chơi tập làm quen, phần thực sự khốc liệt là ở phía sau. Nhưng “tuyến tàu điện ngầm số 7” này... tỉ lệ tử vong lại cao đến mức phi lý, hoàn toàn không giống kiểu khởi động cho người mới tí nào.
Khu Thanh Hà Nhã Viên mà Đàm Thanh từng ở, chỉ cần ở trong ba ngày, không gây chuyện, không bị đồng đội hại, không bị xác sống phát hiện, cũng không tự phát hiện xác sống là có thể sống sót ổn thỏa.
Công viên giải trí cũng thế.
Nhưng tuyến tàu điện ngầm số 7 này… gần như mỗi trạm đều là một cái bẫy tử thần. Toàn bộ con tàu như đang chờ để đoạt mạng họ bất cứ lúc nào, hoặc khiến họ rơi vào trạng thái còn đáng sợ hơn cả cái chết.