Vào lúc này, có lẽ toa số 7 trống không là nơi an toàn nhất trên toàn bộ tuyến tàu điện ngầm.

Nơi này không có người, cũng không có xác chết, thậm chí còn không thu hút sự chú ý của những con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối.

Còn trên sàn của toa số 6, chỗ nào cũng là vết máu đã sẫm màu.

Tống Quế ngẩng đầu lên, lau khóe miệng, động tác ấy làm rách vết thương trên môi, khiến miệng cô ta trông càng đáng sợ hơn.

Thế nhưng cô ta chỉ để ý tới cảm giác đói đang hành hạ mình.

Sao lại thế này, rõ ràng đã ăn "thức ăn" rồi, sao vẫn còn đói chứ?

Đói quá, đói quá, đói chết mất.

Cô ta cúi đầu, cẩn thận quan sát thi thể của Triệu Phi Cốc, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ những phần cơ thể đã vỡ nát.

Một lúc sau, dường như cô ta đã hiểu ra.

À, thì ra thứ nằm trên sàn này... là một con người.

Ý nghĩ ấy giống như một cái cây lớn, không ngừng sinh trưởng và lan rộng trong đầu cô ta, mãi cho đến khi Tống Quế nhận ra bản thân mình đã làm ra chuyện gì thì cơ thể cô ta cũng bắt đầu xuất hiện những biến đổi quái dị.

Đồng tử trong đôi mắt đầy tơ máu dần dần phóng đại, cuối cùng gần như chiếm trọn toàn bộ tròng mắt, trông như những viên bi màu đen.

Bàn tay và bàn chân của cô ta là những chỗ biến đổi đầu tiên, mọc ra những chiếc giác hút, giúp cô ta dễ dàng bám vào thân tàu và trèo lên.

Tống Quế, gọi đúng hơn là nó.

Miệng nó bắt đầu phát ra tiếng cười trầm thấp, âm u và quái đản.

Vẫn còn đói, nếu vậy thì phải tìm thứ gì đó để ăn thôi.

Cửa giữa các toa vẫn đang khóa, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Năm phút trước khi đến trạm cuối, cửa sẽ tự động mở ra.

Những người bạn đồng hành ngoài cửa sổ đang thì thầm to nhỏ điều gì đó.

Nó đã bắt đầu không thể chờ đợi thêm được nữa.

Thế nhưng thức ăn có hạn, "Tống Quế" nghĩ, nó phải ra tay trước mới được.

Nó cũng không thể nhịn nổi cái đói nữa rồi, chỉ muốn lập tức lấp đầy dạ dày, xoa dịu cơn đói khiến nó sắp nổi điên.

Ở toa số 5, Chung Điển cảm thấy bản thân sắp chết đói đến nơi rồi.

Cậu ta đã đâm sầm vào cánh cửa tàu suốt một thời gian dài, nhưng vô ích, cánh cửa vững chắc đến mức dường như sẽ không bao giờ mở ra nếu chưa tới thời điểm quy định.

Từ lúc bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn, lo lắng rồi chuyển sang điên dại và tê liệt cảm xúc. Tâm trạng của cậu ta đã thay đổi dữ dội trong khoảng thời gian không xác định tại trạm dừng này.

Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn chưa biến thành quái vật như Tống Quế.

Chung Điển vẫn đang ở giai đoạn ô nhiễm, khi con người dần dần coi những người khác là "thức ăn".

Thực chất việc cánh cửa đóng chặt cũng là một biện pháp bảo vệ hành khách do phía nhà ga thiết lập.

Phương pháp tốt nhất chính là: mỗi toa chỉ nên có một hành khách.

Như vậy, dù mức độ ô nhiễm vẫn không ngừng tăng lên, rất khó để đạt đến giai đoạn ô nhiễm cuối cùng, khi mà một người thực sự tin rằng bản thân không còn là con người.

Thế nhưng, quy tắc nào cũng sẽ có kẽ hở.

Những con quái vật ẩn trong bóng tối, dưới sự ảnh hưởng của tuyến tàu điện ngầm, giống như con "334", đã sở hữu một phần năng lực của tàu.

Nó không có khả năng ngụy trang, nhưng lại có thể chặn, can thiệp và thay thế tín hiệu phát thanh của tàu.

Khi nội dung phát thanh bị thay đổi, việc đảm bảo trong một toa có hai hành khách không chỉ giúp đẩy nhanh quá trình ô nhiễm, mà còn khiến hành khách tự tàn sát lẫn nhau, đúng như mục đích của bọn quái vật.

Ở mỗi trạm, mục tiêu của bọn quái vật đều là giết chết hành khách.

Bây giờ Chung Điển đã không còn dáng vẻ lý trí như trước nữa.

Kính trên mắt cậu ta đã vỡ một nửa, vai bên trái đâm vào cửa tàu đã bị gãy xương, phần xương gãy đâm xuyên qua da, lòi ra ngoài, máu me be bét.

Cậu ta ngồi dựa lưng vào vách toa, đầu ngửa lên nhìn chằm chằm vào trần tàu.

Trong đầu cậu ta, những âm thanh ô nhiễm vẫn vang vọng không ngừng.

Chung Điển lại nhớ tới cảnh mình đẩy Triệu Phi Cốc ra, để chặn quái vật.

Lại nhớ đến lần trong công viên giải trí, cậu ta đã đẩy người tới cứu mình vào miệng quái vật, còn bản thân thì nhân cơ hội đó trốn thoát, sau đó nói với đồng đội rằng người kia đã không may thiệt mạng.

Không một ai biết những chuyện cậu ta đã làm, bởi vì những người biết đều đã chết.

Cậu ta thẫn thờ nhìn lên trần tàu, bất động, như thể cũng đang chờ đợi một điều gì đó.

Chờ đến khoảnh khắc cánh cửa mở ra…

Hoặc giết người khác, hoặc bị người khác giết chết.

Trương Tuấn đã chiếm được chỗ trong toa số 4, đẩy Mạnh Âm sang toa số 3 để mặc cho cô ta chờ chết, trong đầu nghĩ, chỉ cần trong toa này còn lại anh ta và Trần Y Nam là đủ.

Trần Y Nam là một cô gái nhát gan, bị anh ta khống chế dễ dàng.

Mọi việc diễn ra đúng như anh ta dự tính, hai người họ sống sót.

Còn mấy đứa trong toa số 3, e rằng đã mất mạng từ lâu rồi.

Nỗi vui sướng khi trả được thù và cảm giác thỏa mãn hòa quyện trong lòng anh ta, khiến Trương Tuấn cười sằng sặc suốt một quãng thời gian dài.

Ban đầu, Trần Y Nam ngồi co ro trong góc toa tàu, chỉ biết bịt chặt tai, cố gắng né tránh những âm thanh khiến người ta khó chịu và tiếng cười điên cuồng của Trương Tuấn.

Nhưng dần dà trong tai cô ta, trong đầu cô ta, dường như chỉ còn lại những âm thanh ấy.

Cô ta liên tục nghĩ tới gia đình mình, nhớ tới bố mẹ và em gái, tự hỏi liệu chỉ có thành phố mình sống rơi vào hỗn loạn, hay là cả thế giới đều đã đi tới ngày tận thế rồi.

Trần Y Nam không ngừng cầu nguyện, hy vọng người thân của mình vẫn còn sống.

Khuôn mặt người thân, bạn bè, bạn cùng phòng…

Những gương mặt ấy đã tạm thời xua tan những âm thanh điên loạn kia.

Không gian bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng cười của Trương Tuấn cũng biến mất, dường như âm thanh tàu lăn bánh vọng lại từ một nơi rất xa.

Đột nhiên, cô ta nghe thấy tiếng cười của một con dê.

Nếu lúc đó cô ta đủ tỉnh táo, cô ta sẽ nhận ra: cô ta chưa từng nghe dê cười, thậm chí cô ta còn không biết liệu dê có thể cười hay không.

Nhưng ngay trước mắt cô ta là một con dê khỏe mạnh, đáng sợ, biến dạng và hung dữ.

Con dê ấy vừa cười hô hố, vừa nhỏ dãi, đôi mắt hung tợn nhìn chăm chú vào cô ta.

Và cũng giống như cô ta, nó đói tới nỗi điên rồi.

Trần Y Nam lập tức hiểu ra. 

Nó đang đói.

Nó muốn ăn thịt cô ta.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng con dê ấy cũng ngừng điệu cười ghê rợn.

Chiếc kéo trên móng dê phát ra ánh sáng sắc lạnh khủng bố dưới ánh đèn đỏ rực.

Trần Y Nam chỉ cảm thấy cơn đói trong mình ngày một mãnh liệt.

Đối với con người, chẳng phải dê cũng là một loại thức ăn sao?

Chắc chắn là như vậy rồi. 

Con dê khỏe mạnh ấy lao về phía cô ta, chiếc kéo đâm thẳng vào bụng cô ta.

Dưới sức mạnh kinh khủng của nó, cô ta bị áp chế hoàn toàn.

Cơn đau xé thịt khiến Trần Y Nam tỉnh táo lại đôi chút, cô ta nhận ra con dê trước mắt muốn giết chết mình!

Cô ta không thể chết, cô ta còn phải tìm lại người thân của mình!

Những ký ức tươi đẹp trong quá khứ, những gương mặt thân thương bỗng chốc truyền một sức mạnh to lớn cho cô ta.

Ngay vào khoảnh khắc con dê rút kéo ra, chuẩn bị tạo thêm một vết thương chí mạng hơn, Trần Y Nam bất chợt cắn mạnh vào cổ họng của nó!

Nhưng ngay lúc ấy, cô ta cảm nhận được lưỡi kéo lại đâm sâu vào bụng mình từ bên hông.

Một nhát, hai nhát…

Cơn đau thấu tim gan ập tới.

Thế nhưng cô ta vẫn cắn chặt cổ họng con dê!

Máu, chất lỏng màu đỏ, không trong suốt, luân chuyển trong tim và mạch máu của người và các động vật bậc cao, phun ra như suối.

Cô ta không rõ đây là máu của mình hay của con dê.

Chỉ biết rằng cả hai đều đang liều mạng tranh giành sự sống.

Kẻ ngừng cử động đầu tiên là con dê.

Cổ họng là điểm chí mạng, nó mất đi hơi thở, cơ thể cứng đờ, rồi ngã uỳnh xuống đất, còn chiếc kéo vẫn cắm trên người Trần Y Nam.

Trước mắt cô ta bỗng tối sầm lại.

Ngay trước khi bị cơn đói vô tận nuốt chửng, cơ thể cô ta dần dần lạnh ngắt.

Sau đó, cô ta ngã xuống, dựa vào xác con dê.

Trong khi đó, những thứ ngoài cửa sổ phấn khích đến nỗi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng bên trong toa số 4, thậm chí còn liên tục vỗ mạnh vào tấm kính lạnh băng của toa tàu.

Đột nhiên, trên trần toa số 4, một con quái vật đen nhánh xám xịt nhảy xuống.

Nó di chuyển bằng cả bốn chi, hình dạng mơ hồ không rõ, toàn bộ bề mặt da đều được một lớp vỏ cứng nứt nẻ như lớp vảy xám bao phủ, chỉ có phần lòng bàn tay là chi chít giác hút. 

Đôi mắt nó đen ngòm, trong cái miệng hơi hé mở là ba tầng răng sắc nhọn dày đặc.

Ngoại hình của nó có đôi phần giống với những con quái vật không mắt đang lộng hành bên ngoài.

Khi con quái vật này vừa xuất hiện, âm thanh đập vào cửa sổ ngoài toa lập tức trở nên dữ dội hơn, dường như bọn quái vật ngoài đó vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy sự xuất hiện của nó.

Quả nhiên, con quái vật đen thui ấy đã ẩn nấp ở trên nóc toa tàu từ trước, sau khi nhảy xuống thì điên cuồng ngấu nghiến những mảnh thịt dưới đất.

Còn lũ quái vật ngoài kia, dù phẫn nộ nhưng không thể xông vào trong toa, chỉ có thể bò qua bò lại trên kính, trên nóc và gầm tàu.

Quái vật trong toa gần như đã ăn sạch toàn bộ phần thi thể còn sót lại, chỉ để lại từng đống xương trắng đã bị gặm nham nhở.

Hiển nhiên, những bộ xương trắng trong toa lúc trước cũng chính là kiệt tác của nó.

Nó đã lên toa số 7 lúc tàu dừng ở trạm trước, khi ấy trong toa hoàn toàn không có ai, mà ở góc trần tàu, nơi ánh sáng của đèn không thể chiếu tới đã trở thành chỗ ẩn nấp lý tưởng nhất của nó. 

Khác với những con quái vật da bọc cao su bên ngoài, bốc mùi hôi thối, lớp da của con quái vật này như được phủ một lớp sừng cứng. 

Cũng chính nhờ sự "khác biệt" đó, nó mới có thể chui vào bên trong toa tàu sớm hơn một trạm. 

Còn những con quái vật khác thì chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cướp đi bữa ăn mà bọn chúng đã chờ đợi từ lâu.

Có lẽ cảnh tượng trong toa số 3 là hòa hợp và yên bình nhất, cũng là thứ không thể nào xuất hiện ở cuối tuyến tàu điện ngầm số 7. 

Nếu những toa tàu khác có nhạc nền thì chắc chắn sẽ là kiểu căng thẳng, kịch tính, hồi hộp và tràn đầy cảm giác áp lực. 

Thế nhưng toa số 3, dù có ghép nhạc nền kiểu tiệc trà vào, cũng không hề thấy lạc điệu. 

Bởi vì bọn họ đã "trò chuyện" với nhau rất lâu. 

Dù "Mạnh Âm" lại tung ra con át chủ bài của mình là thông tin về trạm cuối, Tô Dao Linh vẫn tỏ ra chẳng mấy hứng thú, ngược lại cô còn khơi ra một đề tài mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play