Tô Dao Linh cười đáp: “Phụ nữ phải đẹp, tự tin và độc lập.”
“Mạnh Âm”: “…?”
Ủa? Tại sao lại là biểu cảm đó?
Lưu Tiểu Sa đang ngồi im trong góc, bỗng dưng lên tiếng, khuôn mặt cậu ta trông rất tồi tệ, đôi mắt đỏ ngầu toàn tơ máu: “Tôi đói quá, tôi sắp chết đói rồi.”
“Mạnh Âm” nhìn về phía Lưu Tiểu Sa: “Cậu ta thực sự sắp chết rồi.”
Tô Dao Linh không lên tiếng, nhưng giọng nói của Trương Bằng Phi vang lên từ toa trước. Vì cửa tàu đã đóng chặt, âm thanh bị nhỏ đi, nhưng vẫn lọt vào tai cô qua các kẽ hở của tàu và luồng gió trong đường hầm.
“Tôi đói quá, tôi đói quá, tôi phải ăn cái gì đó, nếu không tôi sẽ chết đói!”
Những lời cậu ấy nói giống hệt Lưu Tiểu Sa, Tô Dao Linh cũng cảm thấy đói, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Có lẽ mức độ đói này phụ thuộc vào mức độ bị ô nhiễm, tinh thần càng không ổn định thì cảm giác đói càng mãnh liệt.
Dạ dày liên tục co thắt, dịch dạ dày ăn mòn cơ thể, người đói đến mức phát cuồng có thể làm bất cứ điều gì. Trong hoàn cảnh bình thường, cảm giác đói tột cùng có thể dễ dàng khiến một người nổi khùng, huống chi bây giờ tâm trí họ đã không ổn.
Giọng của Giang Lăng truyền tới từ cửa tàu: “Cậu ta điên rồi.”
Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là những âm thanh không rõ ràng của Trương Bằng Phi, như thể cậu ấy đang tấn công một thứ gì đó nhưng thất bại, khiến mình ngã đập vào thân tàu, tạo ra tiếng động lớn.
“Tôi phải ăn cái gì đó, tôi phải ăn cái gì đó…”
Trương Bằng Phi thì thào trong cơn mê muội.
“Mạnh Âm” đứng sau Tô Dao Linh, ánh sáng đỏ phản chiếu lên sống mũi cao của nó, nó lắc đầu: “Trong tàu điện ngầm không có thức ăn.”
“Nếu họ không ăn, họ sẽ bị cơn đói ép đến điên dại, nhưng nếu ăn vào, họ sẽ điên nhanh hơn.”
Tô Dao Linh tiến lại gần cửa tàu, hét lớn: “Trương Bằng Phi!”
“Tôi là Tô Dao Linh, còn nhớ những gì tôi đã nói không? Nếu cậu muốn sống, cậu phải nghe rõ và ghi nhớ từng lời tôi nói.”
Cô tiếp tục: “Giang Lăng đang ở trong toa tàu, phải không?”
Giọng nói bất lực của Giang Lăng truyền đến: “Tất nhiên tôi ở đây, cậu ta vừa cố tấn công tôi, tinh thần cậu ta rất loạn.”
“Tôi không hỏi cậu.”
Tô Dao Linh không nể mặt chút nào: “Tôi hỏi Trương Bằng Phi.”
Dường như hai từ "muốn sống" đã chạm vào dây thần kinh của Trương Bằng Phi, cậu ấy lập tức lao về phía cửa dẫn đến các toa sau, cố gắng kéo cửa tàu. Nhưng cửa tàu đã bị khóa chặt, dù cậu ấy có điên cuồng kéo thế nào cũng không thể mở được.
Tô Dao Linh lại hỏi: “Cậu có nhìn thấy Giang Lăng không?”
Trương Bằng Phi áp chặt mặt vào cửa tàu lạnh ngắt, mặc dù trên đó có những vết máu đã khô, nhưng dường như cậu ấy chẳng quan tâm, đáp: “Có, có… Giang Lăng… Giang Lăng biến mất rồi, cậu ấy bỏ tôi lại, bỏ chạy rồi, trong toa chỉ còn mình tôi thôi, tôi sẽ chết đói mất, tôi phải ăn cái gì đó!”
Giang Lăng: “?”
Giang Lăng sử dụng kỹ năng tàng hình, ẩn mình? (Không phải đâu).
Tô Dao Linh lại hỏi: “Cậu nhớ không, trong tàu điện ngầm cấm ăn uống? Nếu cậu ăn, cậu sẽ vi phạm quy tắc và người vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.”
Trương Bằng Phi lại nói: “Nhưng tôi đói quá, tôi chỉ ăn một chút thôi, chỉ một ít thôi, không có nhân viên tàu ở đây, chỉ cần cậu không nói ra, không nói cho ai biết…”
Cậu ấy cười như điên như dại, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn như thể đã ăn được gì đó: “Vậy sẽ không bị phát hiện đâu.”
Tô Dao Linh nói: “Cậu có gì ăn thế, cho tôi ăn thử xem.”
Toa số 2 và số 3 đều im lặng.
Giọng nói ngọt ngào như đang dỗ dành trẻ con của Tô Dao Linh lại thật sự có hiệu quả, ít nhất là đối với Giang Lăng, bởi vì Trương Bằng Phi không còn nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ như trước.
“Cửa tàu đã bị khóa, cậu không vào được đâu, Tô Dao Linh, cậu không ăn được đâu, chỉ có tôi mới ăn được thôi, tôi đói quá, tôi không thể chết đói được… nếu chết đói thì sẽ không ra ngoài được nữa. Giang Lăng đâu rồi? Thôi kệ… không tìm thấy cậu ấy, chắc cậu ấy đã chết đói rồi! Chúng muốn xác của cậu ấy! Tôi nghe chúng nó nói rồi! Giang Lăng chắc chắn đã chết đói rồi! Tôi nói cậu nghe nhé… suỵt… nói nhỏ thôi, đừng để chúng nghe thấy, tôi có thức ăn!”
Trương Bằng Phi nói một hơi rất dài, nhưng câu cú lộn xộn và không rõ ràng.
Tô Dao Linh có vẻ thật sự không hiểu, cô vẫn tiếp tục hỏi: “Thức ăn là gì? Cậu có thể giải thích cho tôi không? Tôi không hiểu, sao đói thì phải ăn thức ăn?”
Trương Bằng Phi đáp lại: “Hả? Cậu không biết sao?”
Giọng cậu ấy vang lên từ xa: “Thức ăn là những thứ để ăn, ăn xong thì không còn đói nữa, lúc đói thì phải ăn cái này, đợi tôi một chút, đợi tôi ăn xong rồi sẽ…”
Sau đó, tiếng bước chân vang lên từ phía sau cửa, có vẻ như Trương Bằng Phi đã rời khỏi vị trí gần cửa và rõ ràng là cậu ta đi để ăn uống.
“Mạnh Âm” lên tiếng: “Bạn cô đã không thể cứu vãn được nữa rồi.”
Nó lắc đầu: “Giữa hai người họ, chỉ có một người có thể sống sót, đó là mục tiêu mà con quái vật ở trạm này muốn đạt được. Khi hai người bị khóa trong cùng một toa, sớm hay muộn sẽ có một người chết, dù vì đói hay để tự bảo vệ mình.”
“Trước đây, 334 đã nói với cô, những trạm sau có những thứ vô cùng đáng sợ, là những thứ do hành khách bị lún sâu vào cái gọi là ô nhiễm mà thành. Nó thà làm một linh hồn lay lắt ở trạm phía Nam, còn hơn là trở thành cái thứ đó. Giờ bạn cô đã trở thành thứ mà tàu điện ngầm này hoàn toàn ô nhiễm rồi, một con quái vật.”
Nói đến đây, “Mạnh Âm” bỗng nhiên thấy thú vị: “Cậu bạn tên Giang Lăng kia cũng khá thông minh, nếu không phải vì cô có chiếc vòng cổ đó, tôi sẽ chọn cậu ấy làm đối tác của mình ở trạm này, rồi tìm cách khác để rời đi.”
“Mạnh Âm” nói tiếp, không biết là đang thật sự suy nghĩ về phương án này, hay chỉ đang gợi ý cho Tô Dao Linh rằng, không phải nó không có lựa chọn.
“Mạnh Âm” lại nói: “Tôi cũng tò mò lắm, liệu Giang Lăng có giết bạn mình để sống sót không?”
Lúc này, từ toa tàu số 2 bên cạnh, một loạt tiếng động hỗn loạn vang lên rồi im bặt.
Kết quả không lâu sau đã rõ ràng.
Giang Lăng lên tiếng: “Tôi đã đánh cậu ta bất tỉnh rồi, rõ ràng là giờ cậu ta coi tôi là thứ duy nhất có thể ăn trong tàu.”
Cậu tiếp tục: “Nếu đợi cậu ta tỉnh lại mà chưa đến trạm, lần sau muốn đánh bất tỉnh cậu ta sẽ không dễ dàng như vậy nữa, cậu cũng phải cẩn thận đấy.”
Nếu chỉ cần hôn mê là có thể qua được trạm này thì “777” đâu có thất bại nhiều lần như vậy. Mấy chữ cuối mà Giang Lăng nói rõ ràng là dành cho Tô Dao Linh, bởi vì hiện tại Trương Bằng Phi đã không còn tỉnh táo, chắc Lưu Tiểu Sa cũng không khá hơn là bao.
“Mạnh Âm” liếc vào túi đựng kéo của Tô Dao Linh: “Dù là người ở toa bên cạnh hay người trong toa của chúng ta, bọn họ đã bị ô nhiễm rất sâu. Dù có sống sót ra ngoài, tinh thần của họ cũng không thể phục hồi. Thà bây giờ giết họ đi, loại bỏ mối nguy hiểm.”
Dù sao, quy tắc “mỗi toa có hai người” trong thông báo là giả và nếu toa này chỉ còn mình Tô Dao Linh, cô cũng sẽ không chết. Nhưng nếu có một Lưu Tiểu Sa có thể nổi điên bất cứ lúc nào thì chưa chắc.
Giờ phút này, Lưu Tiểu Sa đang nhìn Tô Dao Linh bằng ánh mắt đầy khát khao. Đó không phải ánh mắt của người đang nhìn ân nhân cứu mạng, mà là ánh mắt của người nhìn thấy thức ăn.
Tô Dao Linh nói: “Mày không cần phải tiếp tục thuyết phục tao giết cậu ta đâu.”
Khi mới vào toa tàu, “Mạnh Âm” chắc chắn đã nhận ra thông báo là giả, vì theo lời nó, đây không phải lần đầu nó đến trạm sau. Tuy nhiên, nó vẫn muốn Tô Dao Linh giết Lưu Tiểu Sa.
Đây là kế hoạch của “Mạnh Âm”.
Một là để kiểm tra xem Tô Dao Linh có nhìn thấu được các quy tắc tử thần của trạm này không.
Hai là giết Lưu Tiểu Sa để bảo vệ an toàn, vì tinh thần của Lưu Tiểu Sa đã bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Đúng là Tô Dao Linh đã nhìn ra cái bẫy chết chóc sau lớp vỏ quy tắc kia, nhưng nếu không giết Lưu Tiểu Sa, nguy hiểm vẫn còn nguyên đó. Cũng như Giang Lăng, đánh ngất họ chỉ là kéo dài thời gian, khi quá trình ô nhiễm đạt tới giới hạn, chỉ một cơn đau cũng không thể khiến họ bất tỉnh.
Nên giết họ ngay khi còn chưa hoàn toàn bị điên, có lẽ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Tuy nhiên, “Mạnh Âm” đã nghe thấy một lý do khiến nó vừa không hiểu, vừa vô cùng chấn động: “Chỉ cần họ tin tao, tao sẽ không giết họ.”
“Cô là lớp trưởng hay cậu ta là lớp trưởng? Dù cô là lớp trưởng đi chăng nữa, cô cũng chẳng cần phải quan tâm đến việc họ sống hay chết. Cậu ta có quan hệ gì với cô? Là em trai cô à? Nhìn hai người, ngoại hình cũng chả giống nhau, sao lại có thể là người nhà được?”
“Mạnh Âm” không tin Tô Dao Linh là một người tốt, chắc chắn có lý do gì đó mà nó không biết.
“Mạnh Âm” quyết định phải nói rõ hơn về sự nguy hiểm của tình huống này với Tô Dao Linh: “Dù cô đã hứa gì với họ, cô cũng phải hiểu một điều, sống sót ra khỏi tàu điện ngầm số 7 đã rất khó, huống chi là phải quan tâm đến mạng sống của người khác.”
Trong mắt họ, thi thể của Què không phải là xác người, mà là xác một con dê.
Vì vậy, khi Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nhìn thấy trong đống thi thể có phần giống như sừng dê, thứ vốn chỉ thuộc về loài vật, họ không hề cảm thấy có gì sai. Bởi trong nhận thức của họ, cái xác đó không phải của người, mà là của dê.
Sừng dê trong nhận thức bình thường là vật cứng, nhọn, cong. Nhưng với những người đã bị ô nhiễm nhận thức, cái gọi là “sừng dê” lại trở thành một cặp chân mềm nhũn, nhuốm máu, thực chất là chân người.
Nhận thức của Giang Lăng thì vẫn còn đúng đắn, cậu thấy xác người chứ không thấy sừng dê.
Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nhìn thấy cùng một thứ với Giang Lăng, nhưng trong đầu họ lại tin chắc đó là xác dê.
Sự lệch lạc ấy nằm ở chỗ nhận thức, không phải thị giác.
Trước đó, khi Què ở lại toa tàu một mình cùng vong nhi, cậu ta từng lẩm bẩm rằng đã nhìn thấy vài con dê, mà “dê” ở đây, thật ra là Tống Quế và Lộ Liêu Liêu.
Nhưng lúc đó, không phải tất cả mọi người trong mắt họ đều biến thành “động vật”.
Sở dĩ Tô Dao Linh đoán được điều này là vì một câu nói của Trương Bằng Phi.
Khi ấy, Trương Bằng Phi bảo: “Trong toa thiếu một người.”
Cậu ấy không dám nói mình thấy “dê”, vì sợ bị nhân viên tàu phát hiện, nếu lúc ấy nhân viên tàu không đột nhiên biến mất, e rằng Trương Bằng Phi đã bị xử lý từ lâu rồi.
Toa tàu có thêm một con dê và thiếu mất một con người.
Nếu dựa theo thuyết "ô nhiễm nhận thức", sự việc rõ ràng hơn bao giờ hết: Ngoài sự xuất hiện bất ngờ của Mạnh Âm, số người trên tàu không hề tăng hay giảm, chỉ đơn giản là Trương Bằng Phi đã xem một người trong nhóm như một con dê.
Trong số những người có mặt, người bị ô nhiễm nặng nhất là Lưu Tiểu Sa, những người còn lại đều mới lên tàu. Cho nên có thể suy luận: Người mà Trương Bằng Phi nhận nhầm thành dê là Lưu Tiểu Sa.
Trong mắt cậu ấy, hành khách bị ô nhiễm là “dê”, điều này trùng khớp với phản ứng của Què.
Trương Bằng Phi không nhìn thấy “Lưu Tiểu Sa”, vì trong đầu cậu ấy: “Lưu Tiểu Sa” là “dê”. Vì vậy cậu ấy mới cho rằng trong toa thiếu một người.
Còn Hứa Tử Lạc thì nói trong toa thừa một người, bởi vì có thêm sự xuất hiện của một kẻ không nên tồn tại là “Mạnh Âm”.
Trương Bằng Phi nói "trên tàu thiếu một người" vì cậu ấy đã đánh đồng một người với một con dê.
Đó cũng là lý do vì sao trước khi cửa toa đóng lại, Trương Bằng Phi đã kịp nhắc nhở Tô Dao Linh, bên cạnh cô có một con dê.
Lúc đó “Mạnh Âm” vừa bị đẩy từ toa phía sau sang toa số 3, khi ấy chỉ còn lại ba người: Tô Dao Linh, “Mạnh Âm” và Lưu Tiểu Sa.
“Điều thứ 7 trong quy tắc hành khách: Không được mang theo động vật lên tàu, nếu phát hiện có động vật, lập tức báo cáo với nhân viên tàu.”
Quy định này được đặt ra để phát hiện những hành khách đã bước sang giai đoạn thứ hai của ô nhiễm nhận thức.
Đến trạm Sở cảnh sát thành phố, một điểm dừng không có quái vật nên mọi người tưởng là đã an toàn, nhưng “không có quái vật” không đồng nghĩa với “an toàn”.
Rất có thể từ trạm đó trở đi, mức độ ô nhiễm của tàu điện đã tăng vọt, ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của hành khách mạnh hơn bao giờ hết.
Từ trạm đó, sự rối loạn trong nhận thức về “người” và “động vật” bắt đầu len lỏi.
Dù họ vẫn còn phân biệt được người bình thường, nhưng những người đã bị ô nhiễm, kể cả xác chết của họ đã bị nhìn nhận như thú vật.
Quy tắc đặc biệt ở trạm đó yêu cầu hành khách không được ở chung toa với động vật, nhưng không quy định giới hạn thời gian như trạm vong nhi.
Không giống như vong nhi, hành khách chỉ cần tiếp xúc một phút là bị ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng, thì ở trạm Sở cảnh sát thành phố không hề có giới hạn thời gian. Điều này chứng minh rằng, sự ô nhiễm ở đó đã âm thầm bắt đầu từ trước và càng về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Càng ở lâu bên cạnh những “động vật” do nhận thức bóp méo tạo thành, bọn họ càng cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt giữa bản thân và những hành khách bình thường, rồi từ đó rơi vào hoảng loạn, nghi ngờ, sợ hãi bản thân.
Với mỗi người, cảm xúc tiêu cực đó lại biến hóa khác nhau, có thể là giận dữ, đố kỵ, gian trá, hay thậm chí là hung hãn, mất kiểm soát…
Vì người bình thường sẽ không nhìn thấy những “con vật” ấy, càng ý thức được điều này, người bị ô nhiễm càng dễ hoảng loạn và rơi vào trạng thái điên loạn.
“Mạnh Âm” nghe đến đây thì hiểu ra: Tô Dao Linh thực sự đã nắm gần hết các quy tắc của tuyến tàu số 7 chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, giữa những trạm dừng ngập tràn nguy hiểm, chứ không hề bị nó đánh lừa như nó vẫn tưởng.
Chẳng trách cô lại thẳng thừng từ chối lời đề nghị hợp tác của nó.