“Vừa rồi là tất cả những gì đã xảy ra trước khi ngài xuyên đến đây.”
Giọng nói máy móc lại vang lên, kéo Tô Trầm Ca khỏi dòng ký ức hỗn loạn.
Hắn giật mình.
Ngẩng đầu nhìn quanh —
Vẫn là căn phòng xa lạ ấy, vẫn là người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng kia…
Và cả ánh sáng kỳ quái bao phủ bốn phía.
Mọi thứ đều xa lạ.
Tựa như hắn… đã không còn thuộc về thế giới cũ nữa.
“Kí chủ có câu hỏi nào không?”
Giọng nói máy móc đều đều vang lên, không mang chút cảm xúc.
Tô Trầm Ca im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng đang lơ lửng trước mặt.
Cuối cùng, hắn cất tiếng, giọng trầm khàn:
“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Và… vì sao ta lại biến thành một hài tử?”
“Kí chủ đã chết.”
Câu trả lời đến ngay lập tức, không một chút vòng vo.
“Hệ thống 2345 cảm nhận được ngài vẫn còn chấp niệm với sinh mệnh, vì thế đã lựa chọn ngài làm kí chủ. Nếu ngài hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao, ngài… sẽ được sống lại.”
Tô Trầm Ca sửng sốt, ánh mắt mở lớn
“Sống lại?!”
“Đúng vậy.”
Giọng hệ thống vẫn đều đều, không chút dao động.
“Ta… tại sao phải tin ngươi?”
Tô Trầm Ca nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo, cảnh giác cao độ.
“Kí chủ có thể lựa chọn không tin.”
Luồng sáng khẽ rung lên, rồi tiếp tục:
“Nhưng nếu không thực hiện nhiệm vụ, đến thời hạn… kí chủ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.”
Không được sống lại.
Không thể trở về.
Vĩnh viễn tan biến giữa hư vô.
"Được, vậy ta phải làm nhiệm vụ gì?" – Tô Trầm Ca trầm giọng hỏi.
Ánh sáng trước mặt khẽ rung lên.
“Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, hệ thống sẽ giúp ngài hiểu rõ thế giới này để dễ thích ứng hơn.”
Vừa dứt lời, luồng ánh sáng lập tức lan ra, bao trùm lấy toàn thân Tô Trầm Ca. Hắn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, ý thức bị kéo vào một không gian kỳ lạ…
Trước mắt hắn, từng hình ảnh hiện lên chậm rãi như đang lật giở một cuốn sách vô hình. Mọi thứ sống động, rõ ràng — như thể hắn đang bước vào một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Một dòng chữ hiện lên giữa không trung:
“Cuộc đời An Dương.”
Đây là một cuốn sách viết về cuộc đời của một người tên là An Dương.
Trước năm mười tuổi, An Dương là một đứa trẻ hạnh phúc — có cha mẹ yêu thương, một gia đình ấm áp, và một tuổi thơ đầy tiếng cười.
Nhưng khi tròn mười tuổi, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.
Một vụ tai nạn bất ngờ đã cướp đi cha mẹ của cậu.
An Dương may mắn sống sót — không phải vì cậu mạnh mẽ, mà bởi vì cha mẹ đã dùng mạng sống để bảo vệ cậu.
Từ khoảnh khắc ấy, cậu bé hạnh phúc năm nào… đã không còn là một đứa trẻ hạnh phúc nữa
Sau khi cha mẹ mất, cậu ruột trở thành người thân duy nhất còn lại bên An Dương.
Ông luôn chăm sóc cậu tận tình — từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ trường học đến bạn bè, thậm chí cả công ty của cha mẹ cũng được ông đứng ra thay cậu quản lý.
An Dương lớn lên trong sự biết ơn và tin tưởng tuyệt đối.
Cậu chưa từng nghi ngờ người cậu ấy.
Cho đến năm An Dương 22 tuổi — khi cậu bắt đầu tiếp nhận công việc, từng bước tham gia vào quản lý công ty.
Chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Mỗi khi cậu quyết định điều gì đó, luôn có một chi tiết nhỏ bị “bỏ sót”.
Mỗi lần cậu ký một văn kiện, luôn có một lỗi bị phát hiện đúng lúc họp cổ đông.
Chẳng bao lâu sau, người trong công ty bắt đầu xì xào:
“Cậu chủ chỉ được cái danh thôi...”
“Không đủ bản lĩnh. Còn non lắm.”
An Dương không hề biết, tất cả những “sơ suất” đó đều nằm trong kế hoạch của một người — người cậu mà cậu tin tưởng nhất.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi trong phòng làm việc, người cậu đột nhiên thở dài:
“An Dương, bây giờ con không còn thích hợp để tiếp tục ở trong công ty nữa.”
An Dương ngẩn ra.
“Cậu biết… con cũng thấy rõ mình đã mắc bao nhiêu sai lầm. Đám cổ đông kia giờ nhìn con như một trò cười.”
Ông ta nhẹ nhàng nói, không trách móc, chỉ mang vẻ mệt mỏi chân thành.
An Dương cắn môi, ánh mắt rũ xuống. Cậu biết… cậu đã không làm tốt.
“Con tin tưởng cậu mà, đúng không?” Người cậu nhìn cậu đầy trìu mến. “Để cậu tiếp tục quản lý công ty thay con nhé?”
An Dương khẽ gật đầu.
Như chờ đợi điều đó, ông ta liền nói tiếp:
“Nhưng trước đây cậu giúp con quản lý được là vì cậu là người giám hộ hợp pháp. Bây giờ con đã trưởng thành, danh nghĩa ấy không còn hiệu lực nữa. Đám lão già trong công ty chắc chắn sẽ không để cậu tiếp tục nắm quyền…”
Ông ta dừng một chút rồi nhìn cậu đầy tin tưởng:
“Con có 40% cổ phần. Hãy chuyển cho cậu 35%, vậy là đủ.”
An Dương ngẩn người trong giây lát, nhưng rồi cậu nhanh chóng hiểu ra — cậu của cậu làm vậy… là vì muốn tốt cho cậu.
Muốn những cổ đông kia không còn lý do phản đối.
Người cậu nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
“Con yên tâm. Cậu chỉ giữ hộ con thôi. Giờ con đi làm ở vài công ty khác để học hỏi, nâng cao năng lực. Đợi đến khi con thật sự trưởng thành… cậu sẽ trả lại hết.”
Ông ta mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng, như bao năm qua vẫn thế.
“Còn 5% cổ phần, con giữ lại để hàng tháng có tiền tiêu. Không thiếu đâu.”
An Dương không nói gì thêm. Cậu chỉ gật đầu.
Trong lòng, vẫn là sự tin tưởng tuyệt đối dành cho người thân duy nhất còn lại trên đời này.
Và chính sự tin tưởng đó… đã trở thành sai lầm lớn nhất trong đời cậu.