Kể từ khi An Dương chuyển nhượng cổ phần cho ông, mọi thứ dần thay đổi.

Cậu rời công ty, chuyển sang làm việc ở một nơi khác. Mỗi ngày đều chăm chỉ học hỏi, tích lũy kinh nghiệm, chỉ mong một ngày nào đó có thể quay trở lại, góp phần giúp đỡ người cậu từng tin tưởng và kính trọng như cha ruột.

Nhưng từ lúc ấy, ông không còn gọi điện hỏi han hay quan tâm cậu nữa. Những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi trở nên im lặng. An Dương nghĩ có lẽ ông bận, nên không muốn làm phiền.

Cho đến một ngày—ngày cậu vô tình để quên tập hồ sơ quan trọng ở nhà…

Vừa bước chân tới cửa, cậu đã khựng lại khi nghe tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Giọng điệu quen thuộc, rõ ràng từng chữ một, như từng mũi dao găm thẳng vào tim.

“Tại sao ông lại không bảo An Dương chuyển hết 40% mà chỉ lấy 35%?” – mợ cất giọng, lạnh lùng và khó chịu.

“Bà thì biết gì,” ông đáp, giọng trầm. “Nếu tôi bắt nó chuyển hết 40%, nó sẽ nghi ngờ ngay.”

“Nghi ngờ gì chứ? Nó tin tưởng ông như vậy cơ mà!”

An Dương đứng chết lặng nơi hành lang, ánh mắt mờ đi. Cậu không hiểu. Họ đang nói gì vậy? Nghi ngờ… là sao?

“Bà cũng biết tôi đã phải đánh đổi bao nhiêu mới có được ngày hôm nay. Tôi không thể sơ suất.”

“Thôi được, 35% cũng được,” mợ dịu giọng. “Miễn sao bây giờ ông giữ chắc vị trí chủ tịch. Sau này để lại cho con trai chúng ta, thằng An Dương sẽ chẳng thể làm gì được nữa.”

“Đúng vậy. Chỉ cần thằng bé vào công ty, tôi sẽ từng bước đưa nó lên làm chủ tịch.”

Nghe chồng nói vậy, bà ta bật cười, ánh mắt thoáng qua niềm đắc ý.

Nhưng rồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng bà lại trở nên gay gắt:

“Nhưng… khi con trai chúng ta làm chủ tịch rồi, ông vẫn định đối tốt với An Dương sao?”

Bà nhìn ông đầy bất mãn.

“Từ lúc cha mẹ nó mất, nó đến sống ở nhà chúng ta… ông lúc nào cũng đối xử tốt với nó. Người ngoài nhìn vào còn tưởng An Dương mới là con ruột của ông đấy!”

“Tất nhiên là không rồi,” ông cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng như thể đã đợi ngày này từ rất lâu. “Tôi đã phải đóng vai một người cậu tốt suốt mười hai năm qua… cũng đến lúc hạ màn rồi. Chỉ cần lừa được nó nốt 5% còn lại, tôi sẽ đá nó ra khỏi công ty.”

“Ông định lừa nó kiểu gì?” – bà nghi hoặc, ánh mắt đầy tò mò.

“Hiện giờ tôi đang giữ 35%, đã là cổ đông lớn nhất rồi. Nhưng tôi sẽ bày trò rằng mấy lão già trong công ty không hài lòng, rằng cần phải có tiếng nói chung. Sau đó, tôi sẽ bảo nó chuyển nốt 5% còn lại cho tôi, để ‘giải quyết’ mấy lão đó. Đến lúc ấy, mọi thứ sẽ là của chúng ta.”

An Dương chết lặng.

Cậu không thể tin vào những gì vừa nghe được—người cậu mà cậu luôn kính trọng, người mà cậu hết lòng tin tưởng, lại là kẻ đã âm thầm dàn dựng tất cả suốt mười hai năm qua.

Từng lời, từng câu nói như dao cứa thẳng vào lòng. Hóa ra tất cả sự quan tâm, dịu dàng năm xưa… chỉ là một màn kịch. Một vở diễn kéo dài quá lâu.

Lồng ngực đau thắt, An Dương không thể ở lại thêm giây nào nữa. Cậu quay người, bước đi thật nhanh. Cánh cổng sắt đóng lại phía sau, phát ra tiếng “keng” lạnh lẽo như thay lời tiễn đưa của quá khứ.

 

Trong nhà, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, không hề hay biết rằng mọi bí mật vừa rồi đã bị phơi bày.

“Tôi cứ tưởng ông chỉ cần 35% thôi,” bà ta nhếch môi, giọng pha chút khâm phục. “Thì ra ông cố tình tỏ ra bận rộn, giả vờ không quan tâm để nó nghĩ ông đang thật sự gặp khó khăn với mấy lão già trong công ty… rồi lấy đó làm cái cớ để dụ nó chuyển nốt 5% còn lại.”

Ông cười lớn, sảng khoái như thể đang rất hài lòng với kế hoạch của chính mình.

“Bà đúng là vợ tôi—thông minh tuyệt đỉnh!” Ông vỗ tay cười ha hả, trong giọng nói không giấu nổi sự đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play