“Tại sao… mình lại không cử động được… Ánh sáng này đã làm gì mình…”

Trong đầu Tô Trầm Ca hiện lên vô số câu hỏi.

“kí chủ, bây giờ tôi sẽ cho ngài xem những gì đã xảy ra trước khi ngài xuyên đến đây.”

Giọng nói máy móc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Ngay lúc đó, một thứ kỳ lạ hiện ra giữa không trung khiến Tô Trầm Ca giật mình.

Điều khiến hắn hoảng hốt hơn chính là — trong đó có hắn!

Hắn thấy chính mình… bị đám thích khách truy đuổi, bị dồn đến tận vách núi.

Tên cầm đầu thấy hắn bị thương, đã không còn đường lui, liền nở nụ cười giễu cợt:

“Thái tử, nếu ngài có di ngôn gì thì cứ nói đi. Bọn ta sẽ hảo tâm giúp ngài truyền đạt.”

“Là ai… đã sai các ngươi giết ta?”

Tô Trầm Ca gằn từng chữ, mắt đầy hận ý.

Tên cầm đầu nhìn hắn chằm chằm, rồi cười lạnh:

“Dù gì ngài cũng sắp chết, để ta nói cho ngài biết… xem như giúp ngài nhắm mắt yên lòng.”

Một tên phía sau hoảng hốt kéo tay hắn lại:

“Đại ca! Chủ tử đã dặn—”

“Câm mồm!”

Tiếng quát như sấm, dứt khoát và đầy sát khí.

Tên cầm đầu quay lại nhìn Tô Trầm Ca:

“Là Ngũ hoàng tử.”

“Ngũ đệ… là đệ!?”

Hắn lảo đảo như không tin vào tai mình.

Y… rõ ràng chỉ là một kẻ ngốc!

Cả ngày chỉ biết cười, ánh mắt mơ hồ không còn thần trí.

Sao có thể là chủ mưu?

Tên cầm đầu chẳng nói thêm lời nào, chỉ lấy ra một miếng ngọc bội.

Tô Trầm Ca vừa liếc qua đã lập tức biết — hắn không nói dối.

Đó là ngọc bội riêng của Ngũ hoàng tử, không thể làm giả.

Chỉ người thân cận nhất mới được giữ.

“Ha… ha ha ha…”

Tô Trầm Ca bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại mang theo cay đắng và bất lực.

Ký ức năm xưa ùa về như thác lũ—

 

Hắn đã từng nghĩ, khi mình đăng cơ sẽ chăm sóc Ngũ đệ thật tốt.

Bởi vì y và hắn… đều không còn mẫu phi.

Bởi vì… chính hắn là nguyên nhân khiến y trở nên như vậy.Ngũ đệ ban đầu đâu phải là một kẻ ngốc.Y thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn hơn bất kỳ ai.

Cho đến một ngày — chỉ vì bị nhầm là hắn, y bị đẩy xuống ao giữa mùa đông lạnh giá.Ngày hôm đó, hắn đã đưa áo choàng của mình cho y mặc — chỉ vì y nói lạnh.Chỉ một hành động nhỏ ấy… đã khiến y bị đẩy xuống.

Sau khi được cứu lên, y không còn là y nữa.Cả ngày chỉ cười ngây ngô, ánh mắt trống rỗng như không còn nhận ra ai.

Phụ hoàng đã mời hết thảy danh y khắp thiên hạ, nhưng chẳng một ai chữa được.

Đến khi điều tra… mới phát hiện ra sự thật: y bị nhầm thành hắn.

Tô Trầm Ca khi đó đã tự trách đến phát điên.

Nếu hắn không đưa áo choàng…

Nếu hắn không rời đi trước…

Có lẽ y đã không thành ra như vậy.

“Nếu ngài đã biết rồi…”

Giọng nói lạnh như băng lại vang lên, kéo hắn trở về thực tại.

“…vậy để ta tiễn ngài một đoạn, Thái tử.”

Tên cầm đầu rút kiếm, từng bước tiến gần.

Tô Trầm Ca không kịp suy nghĩ, không còn đường lui.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy—

Hắn xoay người, nhảy xuống vực!

Gió rít bên tai.

Thân thể hắn rơi giữa màn đêm, như chiếc lá cuốn theo định mệnh.

Sau lưng, tiếng la hét vang lên mơ hồ… rồi chìm vào khoảng không vô tận.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play