Bị đẩy vào chào bà, hắn luống cuống không biết đặt tay chân ở đâu nên nắm góc áo cậu,
Cậu khó hiểu quay đầu nhướng mày nhìn hắn, nghĩ thầm: *mấy năm trước chả sao, sao nay lại thế nhỉ*, nhưng cậu vẫn nắm tay hắn an ủi
Sắc mặt bà âm trầm nhìn hai đứa cao lớn nắm tay nhau, bà hơi cau mày nói: “con trai với nhau nắm tay nắm chân ra cái thể thống gì nữa”
<bà ngoại Bảo An là người thuần nông, cổ hủ là chuyện bình thường nha các bạn>
Cậu cười mĩm đáp: “chắc cậu ấy run bởi thần thái đỉnh chóp của bà nên cháu an ủi cậu ấy đừng sợ ạ”
Lúc này bà mới nở nụ cười, ngoắc cậu lại bảo: “lại đây bà xem nào, dạo này lớn ghê có để ý cô bé nào chưa”
Bảo An lại gần ngồi chồm hổm cạnh chân bà, giỡn lại: “cháu chỉ có mình bà thôi, không muốn quan tâm ai đâu ạ”
Bà cười hiện lên đường chân chim, dấu vết không thể xóa của năm tháng, rồi bà đánh nhẹ vào tay cậu: “tổ sư nhà mày, chọc bà là giỏi”
Cậu cười cười nhân lúc bà không để ý, ra hiệu với thằng nảy giờ đứng im không động đậy tới chào bà,
Lúc này anh mới bước lên cuối người 90°chào bà, bà nhìn lên rồi cũng gật đầu chào lại nói: “ngồi đi cháu, dạo này ba mẹ cháu làm ăn thế nào?”
Anh mới đặc đít xuống ghế, nghe được câu hỏi thì đáp: “dạ cũng ổn, vẫn như mọi khi ạ”
"Ùm, hai đứa đó nổ lực làm việc ghê thật, bà nhìn còn sợ" bà trả lời,
Anh cười mỉm đáp: “Dạ so với bà khi xưa thì ba mẹ cháu có là gì ạ”
Có tiếng gõ cửa cắt đức câu chuyện, Dì út ló đầu vào kiêu: “mẹ, hai đứa ra ăn cơm”
Cậu và hắn đáp lại: “dạ vâng ạ”
Nói rồi cậu đỡ bà đứng dậy, tính dìu bà nhưng bị bà vỗ nhẹ tay, nói: “kiêu nhóc Khang lại dìu bà, cháu xuống trước đi”
"Vâng ạ", cậu đáp, rồi bày vẻ thấy người gặp nạn nhìn hắn
“...”
Khi chỉ còn hai bà cháu, anh lại đỡ bà thì bị bà hỏi: "nghe mẹ Bảo An kể cháu tính bảo vệ nó cả đời à", anh hơi sững người một lát rồi đáp: “Vâng ạ”
Bà nhướng mày nhìn anh rồi phán: “sau này đừng nói mấy lời ấy nữa”
Anh giật thót trong lòng, cảm giác trống rỗng nhưng vẫn dạ vâng đáp lại bà, anh lẩm bẩm: *cháu không thay đổi quyết định của mình đâu*
___
Hai người cứ thế im lặng đi tới phòng ăn,
Thấy mặt hắn bí xị cậu bật cười nhẹ, hầu như ai cũng từng bị bà dạy dỗ cả, cậu là ít nhất ‘tại vì sao á bởi vì miệng cậu dẻo, cậu thông minh biết xử lí tình huống’
Còn hắn thì cậu thấy lạ bởi vì: *hắn rất biết nói chuyện, khôn ngoan đối đáp người người thế mà vẫn bị bà chửi à, còn về trí tuệ hắn có thua bạn nào đâu*
Bên phía bà, trực giác mách bảo rằng có điều gì giữa hai đứa nó mà bà chắc sẽ không chấp nhận.…
Ngồi vào bàn, bà cười cười bảo mọi người dùng bữa, đừng khách sáo làm gì, đói ráng chịu"
Mọi người cười cười bắt đầu tán gẫu với nhau, nói đủ mọi loại chuyện,
Hắn thì chăm chú lột vỏ tôm cho cậu, còn cậu thì cuốn bánh tráng bỏ vào chén hắn, khi nhìn xuống chén mình cậu thắc mắc hỏi hắn: “sao con tôm này mày không bỏ đầu nó luôn đi”
"À tại tao nghĩ, ăn đầu tôm sẽ bổ cho mày lắm đấy bên trong đầu nó y chang mày^^" hắn cười híp mắt giải thích,
Lập tức mặt mày hắn trở nên sượng trân, bởi cơn đau truyền từ chân tới,
Cậu cũng híp mắt cười, nói: “lột cho hết nhé bạn Khang, mình không thích ăn”
Hắn cuối đầu nhịn đau đáp: “ok ok”
_
Lúc này mẹ Lan cậu gắp đồ ăn cho hai cậu rồi quay sang nói với Bảo An: "đừng chọc nhóc Khang nữa, ăn cơm đi" bà khuyển trách,
Cậu oan ức không biết kể bao nhiêu cho đủ, nên đưa tay ra véo eo thằng bên cạnh cho bỏ tức,
Minh Khang : “Dì ơ....... um um”
Chưa kịp nói hết đã bị bé An bịt mỏ, trừng mắt hằng học nói: “tôi sai được chưa”
Hắn lòng bàn tay cậu rồi đáp: “được, anh tha cho em đấy”
Cậu bực mình lèm bèm: “Vô sỉ”
_____