oaaaa oa oaa oa oaaa~~ tiếng khóc khiến hai ông bố hồi tưởng từ trong *cú sốc cuối đời

*cú sốc cuối đời là từ ngữ của thế hệ genz ý chỉ những cú sốc to lớn đối với họ khi tuổi đã già, ở đây 2 ông bố chưa già nhưng gọi thế tại ổng có còn trẻ đâu*

Hai ông ngơ ngác nhìn nhau rồi bố An nói: "hình như nhầm con rồi đấy..." Bố Khang thì bất lực đỡ trán, giọng ồm ồm bảo: " hai đứa nói..... dống khỉ ghê gớm...." rồi lại thở dài thường thược bế con mình lên, cảm giác trên tay nặng hơn khiến lòng 2 ông bố cảm giác xung sướng, mà ấm áp 1 cách lạ thường,

Niềm vui chưa bao lâu hai ông bố đã được tặng 1 bãi "vàng lõng" khiến mặt 2 ông nhăng nhúm  trả con lại cho y tá^^

 

Vợ hai ông mà chứng kiến được cảnh này chắc cười bung chỉ mất,

Sự luống cuống khi lần đầu làm ba mẹ cũng không khiến họ vơi đi cảm giác hạnh phúc khi có đứa con lọt lòng,-- cứ thế cậu và hắn lớn lên điều có sự hiện diện của đối phương, ai biểu mẹ của hai người là bạn thân chi__

___

Khi 5 tuổi với thân hình cao lớn hơn bạn cùng lứa hẳng nữa cái đầu, hắn đã được cha mẹ mình giao trong trách cao cả là bảo vệ nhóc An,

Tuy hắn không cần người lớn nhắc vẫn tự giác, nhưng với tính cách của cậu, cậu chưa đánh người ta là may lắm rồi_ nhóc An hậm hực phản ánh,

Đầu năm dô mẫu giáo, Bảo An được các bạn học dòm ngó bởi khuôn mặt hết sức cute nhưng lại có cảm giác hơi cọc của mình,

Khi ngước đôi mắt lên nhìn người bên cạnh cậu lại có cảm giác ớn lạnh..…

"chắc tại mình nhìn nhầm" cậu nhóc nghĩ nghĩ, khi quay lại thì thấy trên mặt hắn treo nụ cười có vẻ như rất vui

Cậu nhóc: “....”

 

Lúc này có 1 cô bé mạnh dạng lại nói chuyện với Bảo An, ngoài mặt cậu hơi cau lại nhưng vẫn đáp lại nhỏ,

Nhóc Khang im lặng nảy giờ đột nhiên chắn trước người cậu, mỉm cười nói chuyện với cô bạn đó, 

Bảo An:"..."

Thấy thế cậu nhóc lúc nảy lân la lại nói chuyện với cậu, lúc này cậu mới biết nhóc tên Nhật Nguyên, 

Cậu hối hận rồi, tên nhóc này thật phiền phước, nhóc ấy cứ luyên thuyên không ngừng bên tai cậu,

Cậu bực mình quát: “Cậu im lặng một tí được không”

Cậu nhóc sững sờ há hốc miệng, dù sau chỉ mới 5 tuổi thôi cậu chưa bị bố mẹ quát bao giờ nói chi bạn cùng lứa,

Nghe tiếng la, Nhóc Khang liền bay tới dỗ cậu nguôi giận nhưng bồi thêm câu: 

“Tớ thấy bạn ấy giống cậu lúc đói ấy, miệng không bao giờ ngừng được”

Nhanh như chớp cơn đau như mèo cào triền tới từ cánh tay, nhóc Khang cười khờ còn không chừa mà đưa tay véo má cậu,

Chưa kịp giận lần nữa thì cô đã chú ý tới nên cậu hậm hực liếc hắn 1 cái, nhưng khổ nỗi mắt cậu to nên nhìn vẫn dễ thương. :33

Cứ thế tới khi tan học cậu sắp bị tên nhóc Nhật Nguyên làm cho tức chết,

Còn bảo muốn về nhà cậu chơi, nằm mơ,

Khi chờ tài xế lái xe tới đón, nhóc Nhật Nguyên vẫn không tha, nụ cười trên môi Minh Khang dường như sắp héo.…

Mùa Thu nhưng có cảm giác nóng nực khó tả, mặt trời nhô cao ánh sáng từ đó chiếu vào miến thịt mềm trên gò má Bảo An,

"Thật muốn véo một cái" Minh Khang nghĩ nghĩ_

______

Khi về nhà nhóc Khang đã vội vã dắt tay cậu đi rửa mặt, rửa tay cho cậu như một thói quen, còn mình thì chỉ quẹt quẹt vài đường liền cầm khăn lau mặt cho Bảo An,

Mẹ Lan thấy thế không khỏi cười xòa, bà nói: 

"Khéo nhóc Khang chăm còn kỉ hơn dì đấy, lớn lên dìa gả nó cho con nhé" 

Thấy thế bố Phong liền nghiêm giọng bảo với vợ:"Tình yêu cả đời của tụi nhỏ sao mà nói gả cho nhau là gả được"

Mẹ Lan châm chọc: “ồ thế hồi tui không chịu mà ai một hai ép tui cưới đấy”

Hai người bắt đầu kình cãi nhau__

Hai nhóc quá quen nên đã dắt nhau tới bàn ăn, sau khi kéo ghế cho Bảo An hắn bắt đầu gắp thức ăn cho cậu, 

Nhóc An ăn nhiều thật đấy nhưng mỗi món ăn một nữa còn lại đẩy qua cho Minh Khang ăn nốt,

Ăn thì ăn vậy thôi chứ đôi lúc hắn cũng không nhận mà ép cậu ăn hết,

Còn bảo ăn nhiều cho cao, không biết ăn đánh bao nhiêu rồi mà vẫn không ngừng chọc cậu.

Như mọi khi, trưa nắng cậu không ngủ được lại rủ hắn đi chơi,

Hai đứa con nít đi dạo lanh quanh, thấy tên nhóc nhìn quen quen, tên nhóc ấy thấy hai cậu, hớn hở chạy lại, té chỏng vó,

Cậu: “....”

Nhật Minh: “....”

Hai đứa vội xoay người tính chuồn lẹ thì đã bị kéo lại, "haizzz" cả hai đồng loạt thở dài,

Giờ hai nhóc mới biết cùng xóm với thằng nhãi luyên thuyên này,

Bình thường chỉ có 2 đứa đạo quanh bờ, hái *trứng cá* bỏ họng, lấy trứng vịt, bị mấy con vịt dí chạy loanh quanh,

  là trái này nè

 

Nay có thêm 1 đứa nhóc nữa, nhóc này rủ chơi bắn bi, cuối cùng bị thua hết sạch nhưng nhóc không khóc, lại rủ chơi trò khác,

Chơi quên thời gian, cuối cùng bị cô giúp việc túm hai đứa về..

___

Đêm khuya trời se se lạnh, mẹ Lan đang ngồi video call với bà bạn nối khố thì nghe tiếng “bịch bịch”

Mẹ Lan quay người nhìn đồng thời quay camera lại cho bà bạn nhìn mặt đứa con trai 2 ngày rồi chưa gặp,

"Nay khát biết đi rót nước rồi cơ à bình thường kệ mà ha ha ha" mẹ Lan chế giễu,

 

Tuyết Như trầm ngâm nghe con trai mình trả lời rõ ràng từng chữ “con rót cho Bảo An uống”

"Haizz" bà thở dài,

Quay sang chồng bên cạnh “chắc không phải con mình đâu nhỉ em nhớ nó không bao giờ làm siêng tới mức đó”

Hoài Phong cười hai tiếng rồi bảo: “thôi oder đứa mới đi, đứa này hết cứu rồi”

Tuyết Như liết xéo ông rồi hỏi mẹ Lan: “nay tụi nhỏ đi học thế nào rồi mày”

“ ùm để coi, nghe tài xế kể là có thằng bé cứ luyên thuyên mãi bên nhóc An, còn đòi về nhà chơi lun đấy ”

Tuyết Như: "... ha ha ha ha ha ha ha" bà cười chảy cả nước mắt, hỏi: “thế lúc đó thằng Khang có nói gì không”

Mẹ Lan: “cái đó thì tui không biết, mà này có khi nào hai đứa nó lớn lên yêu nhau thật không, với con mắt đu *đam mẽo bao năm thì không trật được”

* đam mẽo nghĩa là đam mỹ nha tình yêu trai×trai ấy*

Lần này tới bố Khang cười, ông bảo: “ nếu thật thì chừng đó nó phải đối mặt với bà ngoại của nhóc An rồi”

Nói tới đây mẹ Lan thở dài thường thượt nói: “Thôi ngủ ngủ”

______

Sáng sớm Minh Khang đã được mẹ Lan gọi dậy, nhưng đứa con trai mình thì kiểu gì vẫn nằm ườm ra đó không muốn dậy,

_Mẹ Lan bất lực thở dài…

 

"Để lát con dẫn bạn ấy xuống cho ạ" Minh Khang giọng còn ngái ngủ lên tiếng,

- Mẹ Lan đi rồi, cậu bắt đầu chọc tức heo lười

Minh Khang: "còn nhỏ thì ngủ ít thôi, già rồi tha hồ mà ngủ" 

Rất hiệu quả, 1 chiếc gối phóng thẳng vào mặt, nhóc An ngồi dậy mặt còn nét mơ màng nhưng không quên đánh người,

Hắn xách nách cậu đứng dậy rồi gần như vừa ôm vừa kéo cậu vào phòng vệ sinh, lúc thay đồ cậu cứ rề rà nên hắn dứt khoác mặt đồ cho cậu lun cho nhanh,

_Cậu quá quen với sự đụng chạm này nên để hắn làm gì làm,

Khi xuống lầu đã thấy một bàn ăn sáng do mẹ Lan chuẩn bị, hai mắt cậu sáng quắt

Vừa nhai cậu vừa khen: “mẹ nấu ngon quá ạ”

Mẹ Lan cười hiền bảo cậu ăn nhìu lên, cậu vâng ạ rồi tiếp tục đẩy món mình mới ăn còn một nữa qua cho Minh Khang ăn,

"Ơ không phải món đó con thích à sao không ăn" mẹ Lan thắc mắc

Nhóc An phụng phịu không nói gì, mẹ Lan thấy lạ nhưng vẫn không hỏi thêm.

______

Khi tới trường lại gặp thằng nhãi nói nhiều kia nữa, lần này nó hết bám cậu mà chuyển sang bám nhóc Khang,

Đang nói chuyện hắn cảm nhận tay áo bị kéo kéo, quay ra thì thấy nhóc An mặt đã bí xị,

Mới nhìn ra sau, hắn liền xoay người cậu lại ôm vào lòng bởi vì có một tên nhóc mập mạp đang ngã về phía này,

Tên nhóc mập mạp ấy sắp đụng phải Minh Khang thì bỗng đứng thẳng người dậy, chán chường nhìn nhóc Khang ôm người nó để í nảy giờ vào lòng,

Không còn thú vị nữa, tên mập phủi m.ông bỏ đi, nhưng chưa bao xa đã bị nhóc Nhật Nguyên mới hoàn hồn chửi một tăng,

"Cậu cậu.. mắt cậu để dưới cằm à, 1 đống chỗ không ngã lại ngã chổ bạn tui, hên không sao chứ cậu đẩy ngã Bảo An tớ mách cô cho xem",  nhóc vừa chửi vừa thở phì phò, 

Bảo An ngước nhìn người người ăn chung, ở chung với mình, lông mày sắp hun nhau tới nơi thì vỗ vỗ lưng hắn,

“Không sao, chưa trúng không phải giận”

Lúc này lông mày hắn mới giãn ra một ít, hỏi cậu 

"Có sao không" nhóc Khang vừa hỏi vừa nhìn tới nhìn lui,

Nhóc An: “không sao”

Mội giọng nói bên cạnh cũng hỏi tới hỏi lui, nhóc An bất đắc dĩ trả lời lại lần nữa.

____

Không biết bằng cách nào, mẹ Lan đã thấy thằng nhóc Nhật Nguyên đứng chình ình trong nhà mình,

Bà vui vẻ tiếp đón, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả 3,

Trong lúc đó 3 đứa nhỏ chạy lên lầu, Nhật Nguyên tính đi vào phòng hai cậu, thì bị Minh Khang tóm cổ kéo lại,

Nhóc hờ hững nhìn thằng nhãi trước mặt rồi bảo: "ở yên đây, lát bọn mình ra", rồi lại treo nụ cười trên mặt,

Nhóc hơi sợ Minh Khang, không vì ngoại hình cao hơn nhóc, mà là có cảm giác như “mày không nghe lời tao đánh chết mày”

Tới lúc nhóc thu lại suy nghĩ thì cửa đã đóng sầm lại,

Bảo An bình thường như không, cậu cũng chả muốn ai vào không gian riêng của mình trừ Minh Khang ra,

"Chậc chậc" nhóc Nhật Nguyên xoa xoa cằm trầm tư như ông già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play