Edit Ngọc Trúc

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tuân Hạo tấp xe vào lề đường, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn xin nghỉ cho công ty.

Sau đó, anh ta quay đầu xe, lái về hướng nhà mình.

Dọc đường đi yên ổn, thuận lợi về tới nhà. Lúc bước vào cửa, vợ Tuân Hạo còn thấy hơi kỳ lạ bình thường giờ này anh ta đều đang bận việc bên công ty, sao hôm nay lại về sớm như vậy?

Tự nhủ một câu trong lòng, vợ Tuân Hạo xoay người tiếp tục vào bếp, thì bỗng nghe thấy một tràng âm thanh đồ đạc rơi xuống đất.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?!”

Cô vội chạy từ bếp ra thì thấy trên sàn phòng khách, ly nước lăn lóc tứ tung, mà Tuân Hạo thì đứng cứng đờ tại chỗ, mắt dán chặt vào bản tin đang chiếu trên TV.

“Chiều nay vào lúc 16 giờ 37 phút, tại đại kiều Tây Bắc thành phố ta xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Sự việc đã khiến 4 người tử vong, 17 người bị thương, gần một ngàn người bị kẹt lại. Hiện tại, nguyên nhân cụ thể của vụ việc vẫn đang được điều tra…”

“Bên đại kiều Tây Bắc lại xảy ra tai nạn xe?” Vợ Tuân Hạo nhìn theo tin tức, thở dài nói, “Thật là nghiệt ngã.”

Tuân Hạo lập tức bắt được điểm then chốt: “Bên đại kiều Tây Bắc thường xuyên xảy ra tai nạn xe sao?”

Vợ anh ta đáp: “Cũng không hẳn là thường xuyên… Nhưng gần đây thì đúng là có hai, ba vụ rồi. Sao vậy?”

Tuân Hạo trầm mặc một lát, rồi lắc đầu: “… Không có gì.”

Chẳng lẽ lại là trùng hợp? Nhưng một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần thì vẫn là trùng hợp được sao?

Bên này Tuân Hạo trăm mối suy nghĩ rối bời, Dung Cảnh lại chẳng hề hay biết.

Cậu lần theo ký ức của nguyên chủ, rất nhanh đã tìm được căn hộ nơi mình đang cư trú.

Nguyên chủ trước kia vốn không nổi tiếng, thu nhập cũng không nhiều. Căn hộ nhỏ này là cậu ta tích góp suốt nhiều năm mới mua được. Diện tích không lớn, nhưng may mắn là bố cục hợp lý.

Dung Cảnh thay giày xong, đi kéo rèm phòng khách ra.

Ánh hoàng hôn len lỏi qua lớp kính trong suốt, trải một tầng ánh sáng ấm áp khắp gian phòng, cũng nhuộm lên mái tóc bạc của Dung Cảnh một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Cậu yên lặng nhìn thế giới hoàn toàn mới sau mấy trăm năm ấy một lúc lâu.

Một lát sau, cậu nhẹ nhàng nâng tay lên. Ánh hoàng hôn rực rỡ tụ lại, ngưng kết thành một cây bút lông màu vàng nhạt giữa những ngón tay thon dài.

Như sao rơi từ trời xuống, cũng giống ánh ráng chiều rung động. Vạn vật trong ánh sáng lấp lánh chớp hiện, mang theo một thứ hương vị thần bí mênh mông.

Giữa dải ngân hà và ráng chiều, đột nhiên hiện lên một bóng người mờ nhạt. Tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt quen thuộc giống hệt cậu.

Đầu ngón tay Dung Cảnh khẽ động, ngòi bút vàng trong tay lập tức dựng thẳng, rồi nhẹ nhàng rơi xuống phần hồn phách còn sót lại của nguyên chủ.

Tia linh quang bay xuống, hòa vào trong mảnh linh hồn cô độc kia.

Nhân sinh mù mờ, Dung Cảnh tặng cho nguyên chủ một chút linh quang ấy, đủ để cậu ta có chút ánh sáng bẩm sinh. Nếu không bị vận mệnh đẩy tới tận cùng, sau này ắt cũng có một phen thành tựu.

Phần chấp niệm còn sót lại trong thân thể như cũng cảm nhận được việc Dung Cảnh đang làm là điều có lợi, cuối cùng cũng chịu chìm vào tầng sâu trong ý thức, không còn vùng vẫy như trước nữa.

Dung Cảnh nhẹ nhàng thở phào một hơi, ngay sau đó cảm nhận được thân thể mệt mỏi rã rời đã lâu.

— Hồn thể của cậu hiện giờ vẫn quá yếu.

Cậu nhắm mắt lại, tan đi cây bút lông linh lực trong tay, rồi thu tâm thần về, thử dẫn động linh khí trong trời đất.

Theo ý niệm chuyển động, luồng linh khí thanh khiết theo gió kéo tới, nhẹ nhàng lượn quanh mái tóc dài màu bạc rực rỡ, rồi từ giữa trán Dung Cảnh chui vào cơ thể.

Cảm giác đau đớn âm ỉ do hồn thể không tương thích với thân thể cũng lập tức tiêu tan sau khi linh khí nhập thể.

Dung Cảnh mở mắt, hơi nheo lại, đối với thế giới xa lạ này, cậu giãn người ra một cách không quá thuần thục.

Thời điểm những tin tức bôi đen bị vạch trần đến nhanh hơn Dung Cảnh tưởng tượng một chút.

Chưa đầy một ngày sau, đến khoảng hoàng hôn ngày hôm sau, dư luận vốn đang ngày càng bùng cháy dữ dội bỗng dưng đảo chiều nói là cố ý cắt ghép yêu cầu, gọi là chơi trò đại bài để bôi nhọ, còn tin đồn bao dưỡng thì bị phanh phui là do phóng viên vô lương tâm bịa đặt…

Từng bằng chứng lần lượt được đưa ra, gần như trong chớp mắt liền lật ngược toàn bộ hình tượng “nghệ sĩ vô lương tâm” mà đám tài khoản marketing từng cố dựng lên cho Dung Cảnh.

Và cùng với sự xoay chiều của dư luận, trong nhà Dung Cảnh cũng nghênh đón vài vị khách vốn đã đoán trước được.

“Uống trà xanh được chứ?” Giọng nói mát lạnh vang lên từ phía trước. Vương Bác Duệ ngẩng đầu, liền thấy chàng trai trẻ có diện mạo tinh xảo và xinh đẹp kia đang cầm một bình nước điện ấm, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.

Từng chỉ quen uống trà pha bằng ấm tử sa, Vương Bác Duệ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền cậu… Dung tiên sinh.”

Nhận được lời đáp, Dung Cảnh cũng không nói nhiều.

Cậu xoay người đi đến máy lọc nước, lấy nửa bình nước sạch, bỏ vào một nhúm lá trà, rồi dựa theo cách trong ký ức nguyên chủ, ấn nút mở.

Tiếng “phốc phốc phốc” của nước ấm sôi vang lên, lặng lẽ quanh quẩn trong gian phòng khách nhỏ hẹp.

Vương Nhất Chu ngồi trên sô pha, liếc nhìn thanh niên mặc áo sơ mi quần tây đơn giản kia, nhưng không dám tiếp tục bày ra chút kiêu căng nào như trước nữa.

Bên cạnh hắn, Bùi đại sư vẫn như thường lệ đi theo cũng có mặt. Chỉ là so với vẻ thong dong hôm trước, hôm nay ông ta trông có phần chật vật, áo dài trắng dính vài vệt máu mơ hồ, lộ ra lớp băng gạc bên trong.

Một ly trà bị đẩy đến trước mặt ông ta. Ly nhựa dùng một lần, nước trà xanh nhạt còn bốc hơi nóng, vài cánh lá trà đang xoay tròn chậm rãi bung ra trong nước, hương trà lờ mờ lan tỏa.

Bùi đại sư chợt nhớ ra, bọn họ vốn tính đến cửa tìm người, nhưng thanh niên đối diện kia dường như đã đoán trước được, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra bất ngờ.

Chi tiết này Vương Nhất Chu thì không để ý, nhưng Vương Bác Duệ người từng trải thì lại không thể không để tâm. Hoặc ít nhất, khi ánh mắt ông liếc thấy vẻ kinh hoàng trong mắt Bùi đại sư, trong lòng cũng lập tức cân nhắc.

Không hề do dự, Vương Bác Duệ cầm ly trà lên uống một ngụm. Ban đầu ông đã chuẩn bị sẵn sàng rằng dù hương vị có tệ mấy cũng sẽ uống cạn. Nhưng khi trà thực sự trôi vào miệng, hương vị thanh mát mang chút ngòn ngọt nhè nhẹ kia lại không hề thua kém loại trà đắt tiền ông vẫn thường dùng.

— Dù trên thực tế, đó chỉ là loại trà xanh đóng vại bình thường mà nguyên chủ mua từ siêu thị.

Chẳng qua do khẩu vị của Dung Cảnh còn tinh tế hơn cả Vương Bác Duệ, nên hôm qua sau khi dẫn động linh khí, cậu đã tiện tay rót một chút linh khí còn dư vào trong lá trà, đánh thức hương vị vốn có của nó.

Tất nhiên, những lá trà từng được linh khí nuôi dưỡng này cũng có chút công hiệu trừ tà khử uế. Với Dung Cảnh thì chẳng đáng gì, nhưng khi đưa cho người nhà họ Vương, hiệu quả lại rõ ràng thấy được.

Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhận ra, làn khí đen vương trên vai Vương Bác Duệ đã nhạt đi một tầng. Trên người Vương Nhất Chu thì hắc khí còn dày đặc, thậm chí lẩn khuất cả tia huyết quang. Sau khi uống trà, mấy tia huyết quang ấy khẽ động rồi tối sầm lại một chút.

Nhưng hiệu quả này cũng chỉ có thể giúp họ kéo dài thời gian thêm vài ngày nếu không giải quyết được gốc rễ của vấn đề, dù có uống thêm bao nhiêu trà cũng vô ích.

Vương Bác Duệ và Vương Nhất Chu là người thường, không thể nhìn thấy khí đen trên người mình; còn Bùi đại sư tuy là người trong Huyền môn, nhưng trong mắt Dung Cảnh, năng lực của ông ta cũng chỉ là hời hợt, lúc này chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trong lá trà có gì đó kỳ lạ, nhưng không cách nào đào sâu thêm.

Dù vậy, chỉ bằng một thủ đoạn đơn giản như thế, Dung Cảnh đã khiến cả ba lập tức thay đổi thái độ, cung kính hơn mười phần.

Mới chỉ một ngày trước thôi, bọn họ còn xem cậu chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi.

Nhưng sự thay đổi thái độ này, với Dung Cảnh thì chẳng có gì quan trọng.

Cậu ngồi trên chiếc ghế đơn duy nhất, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.

Như thể chẳng nhìn thấy gì, lại như thể đã nhìn thấu tất cả.

Vương Nhất Chu người vẫn luôn lén quan sát cậu vừa bị ánh mắt ấy đảo qua đã giật mình, vội vàng dời ánh nhìn.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy bàn tay đang khẽ đặt trên thành ly, ngón tay ánh lên sắc trà xanh nhạt dưới ánh nắng yên hòa. Trong một khoảnh khắc, hắn ngỡ rằng chiếc ly nhựa rẻ tiền ấy lại giống như ly lưu ly trong suốt và cao quý vô cùng.

Vương Nhất Chu bỗng thất thần.

“Dung tiên sinh...” Vương Bác Duệ chần chừ một chút, đặt ly xuống, cuối cùng mở miệng, “Lần này ta đến, là muốn thay mặt đứa cháu bất hiếu của ta xin lỗi tiên sinh.”

Dung Cảnh khẽ nhướng mày. Sau đó liền thấy ánh mắt Vương Bác Duệ trở nên nghiêm khắc, giọng trầm xuống: “Vương Nhất Chu!”

“Mấy năm nay cha mẹ ngươi sơ suất trong việc dạy dỗ, lại để ngươi làm ra nhiều chuyện hỗn xược như vậy. Hôm nay nếu ngươi không thành tâm thành ý xin lỗi tiên sinh, thì cũng đừng mong trở lại Vương gia nữa!”

Sắc mặt Vương Nhất Chu trắng bệch. Tuy hôm qua hắn đã bị ông mắng một trận, nhưng lúc này nghe được mấy chữ “không được về Vương gia”, hắn mới thật sự cảm nhận được mức độ nghiêm trọng.

Nuốt nước miếng, trong lòng Vương Nhất Chu thật ra vẫn không tin Dung Cảnh có bản lĩnh gì, nhưng ánh mắt nặng nề của Vương Bác Duệ ép chặt hắn, khiến hắn do dự hai giây rồi cũng cúi đầu.

Vương Nhất Chu nói: “Dung tiên sinh, chuyện lúc trước… thật sự xin lỗi… Là tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt, tâm tư không ngay thẳng, hy vọng ngài có thể nhìn vào thành ý biết sai mà sửa của tôi, bỏ qua cho tôi lần này.”

Một kẻ hát một kẻ đệm, bọn họ thật sự đã chuẩn bị chu toàn cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn hai ông cháu diễn trò, thấy có chút buồn cười, liếc mắt nhìn xuống, khẽ cười: “Xin lỗi… Đây là thái độ xin lỗi của đại thiếu gia nhà họ Vương sao?”

Câu này... sao nghe quen tai đến vậy?

Vương Nhất Chu lập tức nhớ lại những lời trào phúng mình từng nói với Dung Cảnh trong phòng bao, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Vương Bác Duệ dùng gậy gõ mạnh một cái, trầm giọng gọi: “Vương Nhất Chu.”

Vương Nhất Chu cắn răng, cúi người thật thấp: “Dung tiên sinh, thật sự xin lỗi!”

Dung Cảnh vẫn im lặng.

Vương Nhất Chu lại cúi người: “Dung tiên sinh, thật sự xin lỗi!”

“Dung tiên sinh, thật sự xin lỗi!”

Cứ thế lặp lại mười tám lần, Dung Cảnh mới chậm rãi nâng tay: “Được rồi.”

Mỗi lần cúi, Vương Nhất Chu đều gập lưng đến mức sâu nhất. Giờ phút này, khi cuối cùng nghe thấy tiếng cho phép, hắn chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức như kim châm.

Vừa ngồi trở lại sô pha, tay còn đang xoa lưng, hắn đột nhiên nhớ ra —

Hắn đã từng dùng chính thủ đoạn này để khiến những tiểu nghệ sĩ “tình nguyện” ở bên hắn, hình như cũng là mười tám cái.

Cho dù trước kia hắn không làm quá đáng như lần này, thì cuối cùng cũng có vài người thật lòng muốn ở bên hắn, nhưng…

Sắc mặt Vương Nhất Chu lúc xanh lúc trắng, đến giờ phút này, hắn thật sự đã chẳng còn chút tâm tư nào để nghĩ đến chuyện trả thù.

Vương Bác Duệ cũng nhận ra điều gì từ con số kia, sắc mặt vốn luôn điềm tĩnh cũng trở nên u ám khó coi.

Chỉ là những chuyện này, tạm thời gác lại.

Điều quan trọng lúc này, là phải nghĩ cách khiến Dung Cảnh ra tay giúp họ vượt qua kiếp nạn hiện tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play