Edit Ngọc Trúc
Dung Cảnh chẳng qua cũng chỉ là xem ở mặt mũi nguyên chủ mà nhắc nhở một câu, thấy Tuân Hạo không tin thì cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc Tuân Hạo đẩy cửa bước vào, cậu cũng theo đó đi vào trong phòng.
Trong phòng đã có sẵn hai người đang ngồi. Tuân Hạo liếc mắt nhìn lướt qua một nam thanh niên trong đó, vội vàng bước nhanh tới, cười làm lành: “Vương thiếu.”
Chính chủ đã đến.
Dung Cảnh nghe giọng Tuân Hạo, đuôi mày hơi động, nghiêng mắt nhìn sang.
Vị “Vương thiếu” kia... trông khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo cũng không tệ. Nếu không phải trên mặt treo nụ cười đắc ý quá mức làm hỏng tổng thể ngũ quan, thoạt nhìn còn có thể khen một câu “tuổi trẻ tài cao”.
“Nha, Tuân đại gia nhà chúng ta tới rồi.” Vương thiếu châm điếu thuốc, miệng gọi Tuân Hạo nhưng ánh mắt lại rơi trên người Dung Cảnh, “Để tôi xem xem vị này là ai? Không phải là dung đại minh tinh của chúng ta đấy chứ?”
Trong lòng Vương thiếu vẫn ghi thù chuyện trước đây nguyên chủ không cho hắn mặt mũi — tuy sau đó mọi chuyện cũng đã được dàn xếp ổn thỏa, nhưng hắn Vương Nhất Chu lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, từ bao giờ phải chịu uất ức như thế?
Không cho cậu chút nhan sắc, hắn thề sẽ viết lại chữ “Vương” trong tên mình!
Cho nên, giờ đây hắn cố ý để lộ vài phần mùi vị, không phải Dung Cảnh ngạo mạn lắm sao? Giờ chẳng phải cũng ngoan ngoãn theo quản lý tới đây “liếm cửa”?
Nói đi cũng phải nói lại, đã một thời gian không gặp, tiểu minh tinh này trông càng ngày càng xinh đẹp. Cả người toát ra khí chất... Nếu không phải hắn đã sớm điều tra rõ bối cảnh đối phương, còn tưởng là người từ gia tộc danh giá nào đó đi ra.
Mà người như vậy, khi cúi đầu mới càng khiến người ta thấy thú vị.
Vương Nhất Chu gõ nhẹ điếu thuốc, chờ đợi Dung Cảnh sẽ cúi người xin lỗi hắn một câu đàng hoàng.
Nhưng hắn đợi vài giây, Dung Cảnh lại giống như không thấy sự tồn tại của hắn, đừng nói là xin lỗi, ngay cả một câu chào xã giao cũng không buồn nói.
Cái gì? Còn dám bày giá?
Vương Nhất Chu cười khẩy, ánh mắt xoay chuyển, đúng lúc đối diện với Dung Cảnh.
Đôi mắt màu hổ phách kia trong suốt và lãnh đạm, lặng lẽ nhìn hắn, như thể đang đánh giá hắn điều gì.
Không hiểu sao trong lòng Vương Nhất Chu khẽ nhảy dựng. Nhưng chưa kịp mở miệng, người vẫn luôn tựa lưng trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh hắn bỗng lên tiếng: “Vương thiếu, làm ơn tắt thuốc đi.”
Vương Nhất Chu lập tức đáp: “Được được, Bùi đại sư.”
Hắn vội vàng dụi tắt điếu thuốc, cảm giác hoảng hốt vừa rồi cũng bị vứt ra sau đầu.
Nhìn lại Dung Cảnh lần nữa, Vương thiếu cười khẩy: “Sao nào, dung đại minh tinh đích thân đến đây, là có chuyện gì quý trọng lắm sao?”
Ngữ khí của hắn nghe ra ngay lửa giận còn chưa tiêu, bên cạnh Tuân Hạo nghe mà mặt tái mét, vội vàng đưa tay kéo kéo Dung Cảnh.
Dung Cảnh khẽ dịch sang bên cạnh một bước, vừa vặn tránh đi.
Ánh mắt lướt qua người đang ngồi cạnh Vương Nhất Chu, cậu lại nhìn về phía hắn, bình tĩnh mở miệng:
“Quý thì không dám nói, nhưng thực sự có chuyện muốn tìm Vương thiếu.”
Thân là cựu quốc sư Đại Chiêu triều, từng đứng trên vạn người, khí chất trong người Dung Cảnh sớm đã ngấm vào tận xương tủy.
Giờ phút này, dù gọi một tiếng “Vương thiếu”, nhưng Vương Nhất Chu nghe lại chẳng thấy chút tôn kính nào, ngược lại còn có cảm giác mơ hồ như bị áp chế.
Hắn giận quá hóa cười: “Ồ? Chuyện gì vậy? Muốn tôi bỏ qua cho cậu? Không ngờ dung đại minh tinh mà khi cầu người lại mang cái thái độ này.”
Dung Cảnh sắc mặt không đổi: “Gần đây Vương thiếu có phải thường cảm thấy thể xác mệt mỏi, tinh thần căng thẳng, nửa đêm tỉnh giấc? Nếu tôi đoán không sai, khi tỉnh giấc, Vương thiếu còn nghe thấy bên tai có tiếng nam nữ khóc than.”
Vương thiếu toàn thân khựng lại, nhưng ngay sau đó cong môi cười lạnh: “Ồ, dung đại minh tinh định chuyển nghề làm thiên sư đấy à? Đáng tiếc tôi đã tra qua lý lịch đời cậu, chẳng thấy có thiên phú hay thành tựu gì trong mảng này.”
Hắn mỉa mai: “Hay là vì cậu trùng tên với vị quốc sư Dung Cảnh nổi danh kia, nên ảo tưởng mình cũng có thể thuận miệng quyết định sinh tử của người khác?”
Bị nhắc đến bản thân một cách không phòng bị, Dung Cảnh: “……”
Người ngồi cạnh Vương Nhất Chu — vị Bùi đại sư chỉ mới nói một câu từ đầu đến giờ — cũng mở mắt.
Hắn không nhìn Dung Cảnh, chỉ nhàn nhạt nói: “Vương thiếu.”
Vương Nhất Chu lập tức: “Vâng vâng, tôi không nên đem ông cụ nhà người ta so với mấy kẻ lộn xộn, Bùi đại sư đừng để ý, cái miệng tôi lúc nào cũng nói linh tinh.”
Thế là Bùi đại sư lại nhắm mắt, dựa ghế không nói.
Đương sự Dung Cảnh: “……” Ai là ông cụ hả?
Từ lúc đến đây, cậu đã miễn cưỡng khôi phục được sáu bảy phần ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết rõ thế giới hiện tại, tuy phát triển theo hướng rất kỳ lạ, nhưng huyền học vẫn cực kỳ thịnh hành.
Nói cho cùng, việc này có liên quan tới chính cậu.
Dung Cảnh, quốc sư triều Đại Chiêu, mới hai mươi tuổi đã có thể nghịch thiên cải vận — mà còn là vận mệnh quốc gia, thủ đoạn khiến người ta khó mà tưởng tượng!
Chính vì một nét bút đảo nghịch càn khôn ấy của cậu, giới huyền học chấn động khắp thiên hạ. Dù sau đó đã trải qua hai triều đại, vì e ngại xuất hiện thiên sư tài hoa tuyệt thế như cậu mà ra lệnh phong tỏa giới huyền học—
Nhưng cấm đoán mãi cũng không ngăn được. Cho đến hôm nay, dù không ít truyền thừa đã thất lạc, huyền học vẫn được người người tôn sùng.
Đó cũng là lý do Dung Cảnh vừa đến đã chỉ thẳng vấn đề trên người Vương Nhất Chu — đơn giản là để dọa cho y sợ một chút.
Chỉ là bên cạnh Vương Nhất Chu dường như cũng có người trong cùng đạo môn, vì thế đối với lời “tiểu minh tinh” như cậu nói, đương nhiên không dễ tin.
Dung Cảnh cũng không lấy làm lạ. Nguyên chủ từ trước tới nay chưa từng thể hiện có dính líu gì tới huyền học, người có ý tra xét cũng dễ dàng xác nhận.
Nhưng — ánh mắt cậu lướt nhẹ qua mặt Vương thiếu: “Ấn đường đầy đặn, miệng rộng tai to, chắc chắn sinh ra trong nhà phú quý; cung cha mẹ rộng rãi sáng sủa, vận mệnh cường thịnh, song thân của Vương thiếu hẳn là sự nghiệp phát đạt.”
Vương Nhất Chu ban đầu còn tưởng cậu định nói gì, kết quả vừa nghe đến đoạn này — thoạt nghe thì thần bí cao thâm, nhưng trong giới này ai mà không biết nhà họ Vương có bối cảnh ra sao?
Đến cả kẻ lừa đảo cũng không làm ăn cẩu thả thế này!
“Nhưng mà, ấn đường đầy đặn lại có hắc tuyến xuyên qua, cung cha mẹ sáng mà bị lệch và mờ ám.” Dung Cảnh ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo như suối đá gõ thẳng vào tim người, “Quỷ thần quấy nhiễu, tà khí nhập trạch, không quá ba ngày, ắt có tai ương bất ngờ, vạ lây cả cha mẹ.”
Căn phòng bỗng chốc yên ắng.
Bùi đại sư mở mắt: “Tiểu hữu nói vậy có phần quá nặng lời.”
Ông ta nhìn Dung Cảnh, nhíu mày: “Tôi ở Vương gia đã mười năm, phong thủy trận pháp đều do sư môn tôi một tay xử lý, chưa từng gặp phải tà khí nào có thể vượt qua lớp bảo hộ mà xâm nhập vào Vương gia.”
“Còn về việc tiểu hữu nói ấn đường có hắc tuyến, cung cha mẹ lệch mờ... thứ lỗi cho tài hèn học mọn, tôi thực sự không nhìn ra.”
Nói xong, ông ta lại nhắm mắt tựa ghế, không nói thêm lời nào.
Thái độ của ông ta vô cùng rõ ràng. Ý tứ bên trong, chẳng qua là cho rằng Dung Cảnh đang dọa người vô căn cứ.
Dù Bùi đại sư cũng không mấy ưa mấy thói quen thường ngày của Vương thiếu, nhưng sư môn của ông và Vương gia giao hảo nhiều năm, ông được phái đến bên cạnh Vương thiếu cũng không thể để mặc người khác tùy tiện lừa gạt hắn về phương diện này.
Còn Vương Nhất Chu, ban đầu đúng là bị dọa thật. Nhưng sau khi nghe Bùi đại sư nói vậy, liền lấy lại tinh thần, trong lòng vừa tức vừa bực, cười lạnh nói: “Được rồi, đừng giả thần giả quỷ nữa. Không muốn xin lỗi thì thôi, tôi cũng không ép. Cút.”
Sắc mặt Dung Cảnh vẫn bình tĩnh, hàng mi rũ xuống phủ một lớp ánh sáng mờ như bụi bạc.
“Phán đoán của tôi, chưa từng sai.”
—— Cậu nói chưa từng sai, ý là tôi trong ba ngày tới không chỉ gặp họa mà còn liên lụy cả cha mẹ ?
Trong cơn giận dữ, Vương thiếu giơ tay chộp lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Dung Cảnh: “Cút!”
Nhưng khi ném đi, vai hắn đột nhiên trĩu xuống không rõ lý do, cả cánh tay lệch sang bên, cái gạt tàn lượn vòng ngang tai Dung Cảnh, xẹt qua mái tóc dài, rồi va thẳng vào mũi Tuân Hạo đang bước tới định đè cậu xuống xin lỗi.
Một tiếng “bộp” nặng nề vang lên khi gạt tàn rơi xuống đất, Tuân Hạo mặt xanh như tàu lá, đưa tay bịt mũi, máu mũi rỉ ra thấm cả tay.
Tuân Hạo: “……”
Vương thiếu khựng lại một giây, sau đó mặt lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Đủ rồi, cút hết ra ngoài cho tôi.”
Tuân Hạo vừa đau vừa ê cái mũi, nhưng không thể hiện gì ra mặt, chỉ đành nén giận cúi đầu xin lỗi, nhẫn nhịn lửa giận kéo Dung Cảnh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, một tờ khăn giấy đã được đưa tới trước mặt anh ta.
Tuân Hạo ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Dung Cảnh, trong lòng có cả vạn câu muốn chửi mắng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài một tiếng: “Cậu… hợp đồng với công ty cũng gần hết hạn rồi, đến tháng sau là đến kỳ. Đến lúc đó chúng ta giải ước đi.”
Anh ta thật sự rất xem trọng gương mặt của Dung Cảnh, nhưng dựa theo tình hình hôm nay đắc tội Vương thiếu như vậy, thì đối phương tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua. Mà anh ta cũng không thể vì Dung Cảnh mà hi sinh các nghệ sĩ khác trong tay mình — chỉ có thể chọn cách giải ước.
Tuân Hạo lấy khăn giấy lau mũi một cách qua loa. Mấy giây sau, anh ta cúi đầu nhìn thấy trên khăn là một mảng máu mũi đỏ tươi, bỗng khựng lại.
“… Nếu đi vào, rất dễ gặp huyết quang tai ương.”
Câu nói mà Dung Cảnh nói với anh ta trước cửa lúc nãy chợt bật lên trong đầu. Tuân Hạo vừa cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp, lại vừa thấy… dường như trùng hợp đến mức có chút quá đáng?
Hắn hé miệng định hỏi, nhưng nghĩ đến sắp phải giải ước với Dung Cảnh, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Dừng bên vệ đường rút một điếu thuốc, Tuân Hạo lái xe đưa Dung Cảnh về đến dưới khu chung cư nơi cậu ở.
“Trên đường nhớ cẩn thận.” Trong cơ thể vẫn còn chút chấp niệm không cam lòng, vẫn luôn giãy giụa trong ý thức, Dung Cảnh suốt dọc đường phải phân tâm áp chế. Đến lúc sắp xuống xe mới mở mắt ra.
“Nếu không cần thiết, hôm nay tốt nhất đừng đi về hướng Tây Bắc.”
Tuy cậu có đến chín phần chắc chắn có thể khiến Vương thiếu thu tay lại, nhưng hôm nay Tuân Hạo quả thực cũng đã bị cậu liên luỵ. Dung Cảnh vừa bước xuống xe, ánh mắt liếc qua người Tuân Hạo, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn một cái.
Ngọn đèn hồn ba trụ hơi tối lập tức sáng rực lên, xua đi tầng âm u mờ nhạt vẫn luôn phủ trên nét mặt Tuân Hạo.
Tuân Hạo chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như có một luồng gió mát quét sạch sương mù trước mắt, cả thế giới đều trở nên sáng sủa, dễ thở hơn hẳn.
Anh ta kinh ngạc xoay đầu định nói gì đó, nhưng ngoài xe đã trống không, Dung Cảnh đã đi mất trong lúc hắn còn đang ngẩn ra.
Nhìn theo bóng lưng Dung Cảnh vừa biến mất một lúc, Tuân Hạo mới xoay tay lái, quay đầu xe rời đi.
Chỉ là chưa chạy được mấy phút, anh ta vô thức liếc nhìn bảng chỉ hướng trên xe — rồi ngay lập tức nhớ lại câu Dung Cảnh nói trước khi xuống xe…
Công ty bọn họ, rõ ràng là ở hướng Tây Bắc!